Tống Hân Nghiên lọt thỏm vào ghế, hô hấp nặng nề, không biết là cô có nghe thấy hay không, sau khi tỉnh rượu cũng không biết là cô có còn nhớ rõ không.
Tống Thanh Hoa không thèm quan tâm mấy chuyện này.
Bà ta rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa.
“Cô cho rằng cậu ta thật sự yêu cô à? Cô không suy nghĩ thử xem, dựa vào thân phận của cậu ta, muốn phụ nữ như thế nào mà không có? Tống Hân Nghiên, cô thì có cái gì chứ, dựa vào cái gì mà đáng giá để cậu ta vì cô mà trả bất cứ cái giá nào?”
Bà ta thở ra một hơi khói rồi lại lạnh lùng chế nhạo: “Hừ, nhìn bộ dạng ngu ngốc của cô đi kìa, chắc cô gãi rách cả da đầu cũng không đoán được nhỉ. Để tôi nói cho cô biết, cậu ta sẽ giữ chặt cô bên cạnh, đơn giản là vì muốn tra tấn cô, nếu như cô thật sự đến nhà họ Tưởng, đó mới là địa ngục, lúc ấy, chính là lúc bắt đầu cuộc đời sống không bằng chết của cô. Cái loại chó dại như Tưởng Tử Hàn còn tâm cơ mưu mô hơn ba câu ta, khá là thâm độc, kế hoạch cầm tù cô chỉ vừa mới bắt đầu một phần mà thôi.”
Dạ dày Tống Hân Nghiên cồn cào quặn đau, lỗ tai ù đi.
Giọng nói của Tống Thanh Hoa có khi như xa, có khi như gần.
Toàn thế giới đều đang xoay chuyển, bàn tay đang đặt bên mép bàn nới lỏng rồi lại siết chặt, bóng dáng trong tầm mắt xếp chồng lên nhau, đôi môi đỏ chót của Tống Thanh Hoa hết khép rồi lại mở.
Có rất nhiều hình ảnh xuất hiện trong đầu Tống Hân Nghiên.
Tất cả đều là Tưởng Tử Hàn.
Anh tốt với cô, anh hung ác với cô.
Cuối cùng, nó tập hợp lại thành giọng nói bất đắc dĩ và thâm tình của anh vào mấy ngày trước.
“Hân Nghiên, chúng ta không giận nhau nữa có được không, chúng ta làm hòa đi... sau này, anh sẽ không tổn thương em nữa, những gì anh nợ em anh nhất định sẽ đền bù... chúng ta vẫn còn có thể có con..."
Tống Hân Nghiên rất muốn cười, nhưng cảm giác khó chịu xông thẳng vào mắt cô.
Mồ hôi lạnh tuôn ra ngoài, nhanh chóng làm ướt tóc cô, ướt cả mặt cô.
Cơn say kích thích chút hồng hào cuối cùng trên mặt cô tan đi, cô nắm lấy mép bàn, trầm giọng nói: “Tôi không tin, tôi không tin!”
Chữ cuối cùng vang lên, cô như trút giận mà quét hết chén dĩa trên bàn.
Loảng xoảng.
Ánh mắt Tống Thanh Hoa bỗng nhiên co rút, thân thể vô thức tránh ra phía sau.
Còn chưa ổn định thì một chai rượu đã bay tới.
“Bốp."
Chai rượu hung hăng đập vào trán bà ta.
Tống Thanh Hoa chỉ cảm thấy đầu óc chấn động, đột nhiên trống rỗng trong mấy giây.
Chờ đến lúc lấy lại tinh thần, chất lỏng nóng hổi mặn chát chảy xuống trán và làm nhòe mặt bà ta.
Cảm xúc Tống Hân Nghiên hoàn toàn sụp đổ, cô ném nửa chai rượu ở trong tay, sắc mặt vô cùng đáng sợ: “Bà đang nói bậy, anh ấy không phải là người như vậy, không phải.”
Sau khi bị đuổi ra ngoài, Dạ Vũ Đình vẫn luôn canh giữ ở ngoài cửa nghe thấy động tĩnh trong phòng, liền biết có chuyện xấu, lập tức vọt vào trong.
Trong phòng hỗn loạn vô cùng.
Vị cay nồng của rượu mạnh, vị cay của nước lẩu, cùng với mùi nôn ói lên men hòa làm một thể, quả thật một lời khó nói hết.
Lại nhìn hai người phụ nữ là trung tâm của sự việc.
Tống Thanh Hoa đầu rơi máu chảy.
Sau khi Tống Hân Nghiên trút giận xong, sự tỉnh táo và ý chí cuối cùng đã biến mất hoàn toàn, cô mềm nhũn ngất xỉu ngã ngồi lên ghế ở bên cạnh.
Dạ Vũ Đình thử thăm dò hơi thở của Tống Hân Nghiên.
Rất may, vẫn còn thở, chưa chết.
Lại vội vàng chạy tới đỡ Tống Thanh Hoa bị đánh choáng đầu hoa mắt: “Cô ơi, cô không sao chứ.”
Anh ta vội vàng hỏi, lại hét lên với người ở ngoài cửa: “Dạ Nhất, gọi xe cứu thương nhanh lên.”
“Không được gọi.”
Tống Thanh Hoa từ từ bình tĩnh, quát lạnh.
Dạ Nhất lưỡng lự không biết phải làm như thế nào, nhìn ông chủ nhà mình.
Dạ Vũ Đình mím môi không nói.
Tống Thanh Hoa một tay che trán, một tay nắm chặt lấy cổ áo của Dạ Vũ Đình đẩy anh ta ra cửa, cắn răng nghiến lợi ra lệnh cho Dạ Nhất đang đứng ở cửa: “Đóng cửa lại, đừng cho bất cứ người nào vào đây.”
“Cô à, có chuyện gì thì chờ đến khi xử lý vết thương của cô rồi lại nói..."
“Bốp.”
Dạ Vũ Đình còn chưa nói xong, Tống Thanh Hoa lại nâng tay lên cho anh ta một cái tát.
Vẻ âm tàn chợt lóe lên trong đôi mắt lạnh lùng của Dạ Vũ Đình.
Tống Thanh Hoa lại không để ý tới anh ta, hung hăng trừng mắt nhìn Tống Hân Nghiên: “Không phải là cậu muốn có được cô ta à, Dạ Vũ Đình, cơ hội này chỉ có một lần, nếu mất đi rồi tôi sẽ không giúp cậu nữa, bây giờ đóng cửa lại.”
Dạ Nhất kinh hoàng không dám nhìn thời khắc xấu hổ của ông chủ nhà mình, vội vàng đóng cửa đi đến chỗ xa xa trông chừng.
“Còn chưa chịu ra tay.”
Tống Thanh Hoa đẩy mạnh anh ta đến gần Tống Hân Nghiên.
Trên mặt Dạ Vũ Đình kinh ngạc, trong lòng có chút kích động, là cảm giác kích thích mang chút kích động.
Tống Thanh Hoa cầm lấy cái khăn để lên vết thương để cầm máu, giọng nói lạnh lùng ác độc vang lên: “Cởi đồ của cô ta ra, ngay trước mặt tôi, quay lại video cậu chơi cô ta. Đương nhiên, cậu muốn đặc sắc hơn cũng được, muốn chơi như thế nào thì cứ chơi như thế đó. Có đoạn video này trong tay, cả đời này điểm yếu của cô ta đều sẽ nằm trong tay cậu, có chạy cũng không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay cậu.”
Ánh mắt ẩn chứa sự hưng phấn của Dạ Vũ Đình rơi vào Tống Hân Nghiên đang lâm vào hôn mê.
Mẹ kiếp!
Mặc dù anh ta muốn làm như vậy từ lâu rồi, nhưng trước mặt Tống Hân Nghiên, anh ta là một người đàn ông ấm áp, dịu dàng lại chu đáo, không thể làm như vậy.
Với lại anh ta không có cơ hội.
Bây giờ, Tống Thanh Hoa đã cho anh ta cơ hội này, anh ta không có lý do gì để từ chối.
Chỉ là...
Ánh mắt mang theo chút phức tạp của Dạ Vũ Đình rơi trên người Tống Thanh Hoa.
Kêu anh ta ân ái với cô gái mà mình thích trước mặt bà già này, anh ta không vui.
Nhưng mà trong nháy mắt, lòng dạ độc ác của Dạ Vũ Đình liền xuất hiện vô số suy nghĩ.
Nhưng bề ngoài anh ta lại là bộ dạng sợ sệt không dám: “Cô... cô ơi, ba... ba người... cái này không được đâu.”
Tống Thanh Hoa bị bộ dạng vô dụng hèn mọn của Dạ Vũ Đình chọc giận.
Chỉ dựa vào cậu ta mà còn muốn chơi ba người cùng bà ta.
Bà ta lau máu trên trán, giọng nói lạnh lùng: “Trước khi 115 đến đây, tôi hi vọng cậu đàn ông lên một chút, làm nhanh lên đi.”
Nhanh con mẹ bà!
Dạ Vũ Đình mắng chửi trong lòng.
Đối với chuyện này, người nào mà nhanh thì sao có thể là đàn ông bình thường được?
Nhưng đây quả thật là một cơ hội rất tốt, quan trọng là còn có người gánh thay.
Dạ Vũ Đình không còn do dự nữa, kéo cái ghế qua đặt điện thoại di động lên trên rồi chuẩn bị quay video lại.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, anh ta ôm lấy Tống Hân Nghiên, định ôm cô lên trên ghế sofa ở khu nghỉ ngơi trong phòng để hành sự.
Vừa mới uống xong ly đầu tiên, Tống Hân Nghiên đã say sẩm.
Sau đó lại bị ép ăn uống không ít, dạ dày cồn cào khó chịu không thôi, mặc dù đã nôn ra một chút, nhưng mà rượu đã hòa vào máu, cả người không còn ý thức.
Dạ Vũ Đình vừa mới động vào cô, thân thể cô liền không thể khống chế nổi mà co giật.
Dạ dày cuộn trào dữ dội, cảm giác buồn nôn từ bụng xông thẳng lên đến yết hầu.
“Ọe..."
Nghiêng qua một bên, cô nôn ào ào lên Dạ Vũ Đình.
Thời gian như dừng lại.
Dạ Vũ Đình bị mùi chua của bãi nôn chọc giận, mặt lạnh như băng sương, đen như mực.
Tống Thanh Hoa cũng bị mùi nôn chua bức ép lùi về phía sau.
Sắc mặt hai người vô cùng khó coi.
Không thể nhịn được nữa, Dạ Vũ Đình ném Tống Hân Nghiên qua một bên, khuôn mặt cứng ngắc lạnh lùng nói với Tống Thanh Hoa: “Tôi đi vào trong nhà vệ sinh tắm cái đã.”
“Phế vật.”
Tống Thanh Hoa hung dữ mắng chửi: “Quần áo dơ rồi thì cởi ra, tắm cái gì mà tắm, tắm xong thì cũng giống như cởi ra thôi.”
Dạ Vũ Đình ngơ người, anh ta cố nén cảm giác buồn nôn, dưới ánh mắt âm tàn của Tống Thanh Hoa, nghiến răng cởi quần áo bẩn trên người mình ra...
...
Trong phòng làm việc tổng giám đốc Tưởng thị.
Chúc Minh Đức vội vàng đẩy cửa chạy vào: “Tổng giám đốc, tra ra rồi.”
Anh ta chạy tới trước bàn làm việc của Tưởng Tử Hàn, thở hổn hển nói: “Quán lẩu Hồng Song Hỉ ở đường Sông Giang, có người nhìn thấy xe của cô Tống ở đó.”
Tưởng Tử Hàn vội vàng đẩy ghế làm việc ra, cầm lấy áo khoác liền chạy ra khỏi phòng làm việc.
Chúc Minh Đức nhanh chân đuổi theo, tay lướt lướt bản đồ trên ipad: “Chúng ta đi từ nơi này đến đó nhanh lắm thì cũng phải bốn mươi phút, cô Tống đã mất liên lạc hơn hai tiếng đồng hồ, nếu như thật sự xảy ra chuyện, chúng ta không thể đến cứu kịp, nếu không thì để người ở gần đó chạy tới trước?”