Tưởng Tử Hàn xoa xoa mi tâm.
Đối với anh, sự ra đi của Tưởng Khải Chính rất là đột ngột.
Bây giờ nhớ lại, anh vẫn chỉ có thể dùng hai chữ đột nhiên để diễn tả nó.
Khoảng thời gian kia, anh và Hân Nghiên đang cãi nhau, anh rất hỗn loạn, tâm trạng vô cùng sa sút.
Mặc dù anh đi cùng bác sĩ vào phòng ICU, nhưng bởi vì nguyên nhân tâm lí nên không thể tự mình tham gia phẫu thuật đến cuối cùng.
Nhưng nếu chỉ là những tổn thương đó...
Tưởng Tử Hàn tự hỏi, chỉ vì những vết thương đó, hoàn toàn không đủ để mất mạng.
Cho nên...
“Chẳng lẽ... cái chết của ông ấy vốn dĩ chỉ là âm mưu?” Anh lẩm bẩm.
Một khi nghi ngờ điểm này, sau đó sẽ có rất nhiều nghi ngờ liên tiếp xuất hiện.
Động cơ đâm bị thương người khác là gì?
Sau đó, hung thủ giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không để lại bất cứ manh mối nào.
Làm vụ án kéo dài đến bây giờ vẫn chưa được giải quyết.
Nếu như giả thiết ba mình giả chết được thành lập, vậy thì mới có thể giải thích được chuyện dựa vào thế lực nhà họ Tưởng mà không điều tra ra hung thủ.
Sắc mặt Tưởng Tử Hàn càng ngày càng âm trầm, Tô Thần Nam thấy vậy, trong lòng cũng nặng trĩu hơn.
Anh ta nhắc nhở: “Anh đừng có suy nghĩ quá nhiều, có lẽ đây chỉ là một người xa lạ có vóc dáng giống như chú Tưởng mà thôi, trên đời này có rất nhiều người không có bất cứ mối quan hệ gì với nhau mà lại rất giống nhau.”
Ví dụ như là mẹ con Nam Tinh và Tống Hân Nghiên.
Mặc dù còn chưa xác định bọn họ có quan hệ với nhau hay không, nhưng mà điều này đã đủ để chứng minh có sự trùng hợp tồn tại đúng không?
“Chắc chắn chuyện này không đơn giản như thế.”
Trong giây lát, Tưởng Tử Hàn đã tỉnh táo hơn nhiều: “Trước hết cho người âm thầm điều tra đi.”
“Được.” Tô Thần Nam đáp lời.
Anh ta đứng dậy đi rót hai ly rượu, đưa một ly cho Tưởng Tử Hàn: “Quầng thâm mắt anh đậm lắm, sắc mặt cũng rất khó coi, không phải là bởi vì áp lực từ cuộc phẫu thuật cuối tuần quá lớn đó chứ?”
Tưởng Tử Hàn nhận lấy ly rượu, im lặng khẽ lắc lư, chất lỏng trong ly.
Tô Thần Nam cảm thán: “Kỹ thuật tốt, cũng có chỗ khó khăn của kỹ thuật tốt. Người này là một nhà lãnh đạo chính trị, chỉ mặt gọi tên muốn anh giải phẫu chính, chỉ cần làm theo khả năng là được, đừng quá liều lĩnh, sức khỏe của mình là quan trọng nhất.”
“Tôi chưa từng xem phẫu thuật là chuyện lớn.”
Tô Thần Nam: "..."
Ặc.
Cái vẻ hung hăng này đúng là muốn ăn đòn mà.
Nhưng mà ai biểu anh có năng lực này chứ.
“Không phải bởi vì cái này, vậy thì là chuyện tình cảm à?”
Tô Thần Nam nhấm nháp ly rượu, một bộ dạng như là người từng trải: “Tình cảm chính là thức ăn tinh thần, có ăn thì cũng không no, nhưng mà mẹ nó không ăn thì còn khó chịu hơn. Anh kiềm chế một chút đi, đừng phí quá nhiều sức lực, tìm chuyện kích thích tinh thần, món đồ đó ngoại trừ làm người khác bị thương thì không có tác dụng thực tế gì hết.”
Tưởng Tử Hàn liếc mắt nhìn anh ta: “Bây giờ mới nhắc tới sao trước kia không nói đi?”
Tô Thần Nam chỉ cười mà không nói.
Tưởng Tử Hàn tự giễu cười khổ: “Đã trễ rồi, tôi đã rơi vào nó, có muốn thoát ra cũng không thoát được.”
Tô Thần Nam bật cười: “Năm đó mọi người còn cười vết xe đổ của tôi, không cho là chuyện gì, lúc đó còn cười tôi si tình. Mọi người chưa từng bước một con đường mà tôi đi, không nếm cái khổ thì căn bản không thể trải nghiệm được lọai cảm giác đau đến tê tâm liệt phế.”
“Không giống nhau.” Tưởng Tử Hàn nhấm nháp một ngụm rượu: “Người kia là tử biệt, còn tôi là hành hạ lẫn nhau, còn đau lòng mệt nhọc hơn so với tử biệt.”
Hai chữ tử biệt giống như con dao đâm vào ngực Tô Thần Nam.
Đau chứ.
Anh ta cười khổ, biết có khuyên cũng vô dụng, cho nên không nói thêm gì nữa, chỉ vỗ vỗ vào vai anh trầm giọng nói: “Nếu như có thể lựa chọn, tôi tình nguyện lựa chọn hành hạ lẫn nhau mà không nên tử biệt. Nếu như anh cảm thấy đối phương đáng giá để anh yêu và muốn có được người đó, vậy thì anh liền dùng cả đời này mà yêu thương và che chở người ta, đừng do dự, cũng không cần phải kiêng dè nhiều thứ, trong lòng muốn làm như thế nào thì cứ làm theo ý mình, ràng buộc đạo đức hứa hẹn cái gì đó chả lại cái mẹ gì hết. Giữ chặt người bên cạnh mình mới là thiết thực nhất. Nếu không, một khi người chết đi thì mọi thứ đều biến mất.”
Thứ để lại cũng chỉ có cảm giác đau đớn sống không bằng chết và sự hối hận mỗi khi tỉnh mộng.
...
PL.
Tống Hân Nghiên vừa mới thay đồ bước ra khỏi phòng thí nghiệm, điện thoại di động liền vang lên.
Dạ Vũ Đình gửi định vị của một quán lẩu tới cho cô.
“Đến chỗ này đi, có bất ngờ đó, người mà em muốn gặp cùng với tin tức mà em muốn có.”
Tống Hân Nghiên nhíu chặt mày.
Cô trả lời: “Có phải là Tống Thanh Hoa không, bây giờ ngoại trừ cô ra thì tôi không muốn gặp ai hết, nếu như đúng thì tôi sẽ đến đó. Dạ tổng, ngày hôm đó tôi đã nói rất rõ ràng rồi, giữa chúng ta ngoại trừ giao dịch ly hôn thì không còn chuyện gì có thể nói với nhau, lần sau đừng làm mấy chuyện thần thần bí bí giả thần giả quỷ như vậy nữa.”
Dạ Vũ Đình trả lời một biểu cảm đau lòng.
“Không có lừa em, là Tống Thanh Hoa.”
“Tôi đến ngay.”
Tống Hân Nghiên cất điện thoại rồi nhanh chóng rời khỏi công ty.
Ở một bên khác.
Dạ Vũ Đình đóng ô chat, trong mắt hiện lên vẻ âm độc.
Tống Hân Nghiên, đều đã đến lúc này rồi mà cô còn muốn tôi lấy lòng cô à?
Cứ chờ đó đi, sớm muộn gì cô cũng sẽ trả lại tôi gấp đôi.
...
Trong phòng vip quán lẩu.
Tư thế ngồi của Tống Thanh Hoa khá ưu nhã, vừa hút thuốc vừa chỉ chỉ vào thực đơn: “Có vẻ như cậu không hề do dự chút nào mà nói chuyện Tống Hân Nghiên tìm cậu cho tôi biết, Dạ Vũ Đình, cậu không sợ nó biết à?”
Dạ Vũ Đình rót một ly trà kiều mạch đặt trước mặt bà ta, cười nói: “Cô là ân nhân cứu mạng của Dạ thị, Vũ Đình không dám giấu diếm cô bất cứ chuyện gì.”
“Haha.”
Tống Thanh Hoa đặt thực đơn mà mình đã chọn qua một bên, ngẩng đầu lên nhìn Dạ Vũ Đình, nhả ra một hơi khói: “Vậy thì đứa cháu gái đó của tôi cũng không phải là người phụ nữ bình thường, không chỉ thông minh mà còn có lòng can đảm, nhưng tuyệt nhiên không hề thô lỗ. Nói thật, nếu như tôi là đàn ông thì tôi cũng sẽ thích con bé.”
Bà ta nâng ly trà lên thoải mái uống một ngụm, nhướng mày nói: “Cậu nói cậu xem, đã cưới rồi tại sao lại còn chắp tay dâng ra ngoài vậy chứ?”
Dạ Vũ Đình vuốt ve tách trà, trong ánh mắt âm trầm xuất hiện tia sáng: “Còn không phải là chưa hoàn toàn dâng ra ngoài à, chắc chắn là cô có cách giúp tôi cướp về có đúng không?”
Anh ta cầm lấy ấm trà.
Bàn tay bị thương không chịu nổi trọng lượng của ấm trà, khẽ run rẩy, nhưng lúc rót trà vào ly của Tống Thanh Hoa, ngay cả một giọt cũng không rơi ra ngoài.
Tống Thanh Hoa nhìn chằm chằm vào cái tay của anh ta, khóe mắt lạnh lùng nhướng cao: “Trong ba anh em các cậu, chỉ có cậu mới giống ba cậu nhất.”
Chỉ dựa vào dáng vẻ quyết tâm rót trà của anh ta, hai anh em khác đã không sánh bằng.
“Có điều... lời nói của bà ta lại thay đổi: “Nhược điểm của cậu là quá dịu dàng, lại không quả quyết.”
Tống Thanh Hoa có lòng muốn dạy anh ta, vân vê điếu thuốc, nghiêm túc nhìn anh ta: “Cho dù là đàn ông hay phụ nữ, chỉ cần cậu muốn giữ người bên cạnh mình, dùng tình yêu và sự dịu dàng giữ người ở lại, cho dù cậu có đảm bảo cả đời này mình có kiên nhẫn, nhưng đối phương lại không đảm bảo cả một đời đứng yên tại chỗ nhận lấy tình yêu và sự kiên nhẫn từ cậu, có một vài người sẽ đòi hỏi quá đáng với cậu, có một vài người thời gian lâu dài sẽ ngán ngẩm, liền bắt đầu chú ý đến người bên ngoài đối xử tốt với mình.”
“Nói tóm lại một câu, cái giá mà đối phương rời khỏi cậu không lớn, đương nhiên muốn buông tay thì liền buông tay, muốn rời đi là có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
Dạ Vũ Đình như có điều suy nghĩ: “Ý của cô là?”
Tống Thanh Hoa thần bí nói: “Đổi cách khác, để cho nó không dám rời khỏi cậu, để nó chỉ cần vừa nghĩ tới rời khỏi cậu thì phải trả một cái giá đắt, thế thì nó sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh cậu cả đời.”
Bàn tay Dạ Vũ Đình dần dần nắm chặt, trong ánh mắt lạnh lẽo có hàn quang mãnh liệt: “Cô nói rất đúng, quả thật tôi đã quá dịu dàng, dù sao cũng là bởi vì thật lòng yêu cô ấy, cho nên không thể hung ác được.”
“Yêu thật lòng?”
Tống Thanh Hoa cười như không cười nâng tách trà lên hướng về phía anh ta: “Chẳng lẽ không phải bởi vì cậu xem nó như vật thế thân? Vũ Đình, ở trước mặt tôi cậu không cần phải giả vờ đâu, cậu nói xem nếu như Tống Hân Nghiên biết cậu xem nó như là thế thân, nó có còn tin tưởng vào tình yêu mà cậu nói không?”