Tưởng Tử Hàn ném tài liệu trong tay qua một bên, khinh thường nói: “Cho dù bà ta có là quốc vương hay nữ vương, tôi đều không sợ. Vấn đề mấu chốt hiện tại là tại sao bà ta và nhà họ Dạ lại thân thiết như thế?”
Anh ngước mắt lên nhìn Tô Thần Nam: “Còn nữa, cậu điều tra Tống Thanh Hoa lâu như vậy, nhưng lại không điều tra ra tại sao năm đó chỉ có một mình bà ta biết vị trí của mẹ Hân Nghiên?”
Nó đến đây, Tô Thần Nam thật sự có mấy phần bất đắc dĩ.
Không phải là cố gắng rồi à.
Anh ta đặt ly cà phê xuống bàn làm việc, ngồi đối diện với Tưởng Tử Hàn: “Anh nói đến đây thì tôi cũng rất tò mò, theo lý mà nói thì tình huống bên phía Thẩm Hoài Ngưng hẳn là rất dễ dàng điều tra, nhưng mà ngoại trừ chuyện sau khi nhập viện thì những manh mối trước đó hầu như không có. Với tình huống này, chỉ có hai loại, thứ nhất là đã có thế lực cưỡng ép xóa bỏ, thứ hai thì bản thân Thẩm Hoài Ngưng là tên giả.”
Tô Thần Nam nghiêm túc nói: “Tôi nghĩ là khả năng thứ hai cao hơn, chúng tôi đã điều tra người có tuổi tác không chênh lệch với cái tên Thẩm Hoài Ngưng này, đều không tương xứng với bà ta. Cho nên, chắc chắn cái tên này là giả.”
Tưởng Tử Hàn như có điều suy nghĩ: “Manh mối bị xóa đi sạch sẽ như thế, vậy càng nói rõ nó có vấn đề, suy đoán của cậu cũng có khả năng, hoặc là cả hai đều có.”
Tô Thần Nam nhíu mày: “Nếu quả thật là như vậy, thế thì phiền phức hơn rồi.”
Anh ta nhắc nhở: “Tôi nghe nói là ngày đó Thẩm Hoài Ngưng nhìn thấy anh thì đã ra tay với anh, dáng dấp của anh và bác trai rất giống nhau, nhất là bóng lưng và góc nghiêng gương mặt. Chẳng lẽ Thẩm Hoài Ngưng và bác trai có khúc mắc gì đó?”
Tưởng Tử Hàn hậm hực: “Không biết nữa, cứ điều tra từ hướng này thử xem, ở bên phía Tống Thanh Hoa..."
Sự tàn nhẫn xuất hiện trên mặt anh: “Nếu không làm chút gì đó, xem ra là bà ta sẽ không chịu nói thật.”
Tô Thần Nam kinh ngạc nhìn Tưởng Tử Hàn, nhưng không nói gì.
…
Bệnh viện quân y.
Tống Hân Nghiên dỗ dành Thẩm Hoài Ngưng đi ngủ, lúc này mới nhẹ nhàng rời khỏi.
Vừa ra khỏi cửa khu nội trú là nhìn thấy Tưởng Tử Hàn đang đứng bên cạnh xe.
Cô dừng lại.
Vào lúc mà Tưởng Tử Hàn nhìn thấy cô, anh liền đứng thẳng người đi đến gần cô.
Tống Hân Nghiên nheo mắt, vô thức lùi lại.
Bước chân còn chưa lùi lại thì đã bị anh cưỡng ép kéo trở về.
Sắc mặt Tống Hân Nghiên nghiêm túc, trên mặt đầy vẻ phòng bị: “Tưởng Tử Hàn, anh muốn làm gì?”
Tưởng Tử Hàn không nói chuyện, trực tiếp dùng hành động để bày tỏ thái độ.
Anh kéo cô lên xe, mình cũng ngồi vào.
Tống Hân Nghiên liền nổi giận, vùng vẫy muốn bước xuống xe, Tưởng Tử Hàn trực tiếp khóa xe từ bên trong.
“Em đừng có phí sức, anh có rất nhiều cách có thể giam cầm em bên cạnh anh.”
“Anh dám!"
Tưởng Tử Hàn khẽ cười: “Em cảm thấy có chuyện gì mà anh đây không dám làm?”
Anh vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô: “Chỉ là anh không muốn làm như vậy mà thôi. Hân Nghiên, nói cho anh biết Tống Thanh Hoa đã lấy cái gì để uy hiếp em, em nói cho anh biết, anh mới có thể giúp đỡ em, anh không muốn mình cứ đoán trong mù mịt như thế.”
“Cái gì, anh giúp tôi?”
Tống Hân Nghiên cảm thấy rất buồn cười: “Tưởng Tử Hàn, lúc trước mẹ anh hại đứa nhỏ trong bụng tôi, nếu như anh có thể đưa mẹ anh ra pháp luật, tôi sẽ tin tưởng anh. Sở Thu Khánh bắt cóc tôi, nếu như anh đưa cô ta vào trong tù thì tôi cũng có thể tin tưởng anh, nhưng mà anh lại không làm như thế, anh không làm cái gì hết, thuyết phục người khác tôi cũng có thể làm không ít hơn anh, anh cảm thấy tôi sẽ tin tưởng anh à?”
“Anh..."
“Anh có lý do gì, nguyên nhân gì, bây giờ đã không còn quan trọng nữa.” Tống Hân Nghiên ngắt ngang lời anh: “Tưởng Tử Hàn, đây là chuyện riêng của tôi, bản thân tôi có thể giải quyết, không cần anh phải giúp đỡ đâu, anh có hiểu không?”
Tưởng Tử Hàn vô cùng khó xử: “Em không tin anh?”
Tống Hân Nghiên cười như không cười mà nhìn anh, cô không lên tiếng.
Tưởng Tử Hàn nổi giận, đang muốn mở miệng, lại nghĩ tới cái gì đó.
Anh híp mắt: “Tống Hân Nghiên câu nói lúc nãy của em, em đang nghi ngờ người hại mẹ em có liên quan tới anh?”
Sắc mặt Tống Hân Nghiên trở nên lạnh nhạt, đôi mắt trong veo cuồn cuộn sóng ngầm, cô vô cùng tức giận.
Nhưng mà cô cố gắng đè nén.
Ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, cả hai đều cố chấp, không ai nhường ai.
Mấy giây sau, ánh mắt Tống Hân Nghiên run lên, hốc mắt đỏ bừng với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Cô thu hồi ánh mắt, nhìn sang chỗ khác: “Tưởng Tử Hàn, tôi biết anh không phải là người xấu, thật sự là có một vài chuyện không phải là anh muốn như thế nào, tôi muốn như thế nào thì nó sẽ như thế đó. Dù sao chúng ta đã từng yêu nhau, mặc dù tôi cho rằng lúc trước chính mình không nên chọc nghẹo anh, nhưng mà tình cảm của tôi đối với anh là xuất phát từ tận đáy lòng. Tưởng Tử Hàn, tôi không hối hận giữa chúng ta đã từng có một cuộc hôn nhân ngắn ngủi, mặc dù cuối cùng nó đã chấm dứt, nhưng nó đã dạy cho tôi rất nhiều thứ.”
Dạy cho cô cách yêu, dạy cho cô cách hận, cũng dạy cho cô cách che giấu hận thù.
Tưởng Tử Hàn nghe như thế, huyệt thái dương nhảy lên thình thịch.
Anh đưa tay che kín miệng cô: “Em im đi, phía sau em còn muốn nói nhưng mà có đúng không, anh không thích nghe đoạn sau chữ nhưng mà, anh không cho phép em nói.”
Tống Hân Nghiên đẩy tay anh ra: “Vậy anh muốn nghe cái gì?”
“Có phải Tống Thanh Hoa dùng mẹ em để uy hiếp em không, hoặc là bà ta nói với em người hại mẹ em thành như vậy là người có quan hệ với anh?”
Chủ đề lại quay về hướng cũ.
Anh quá thông minh, không chỉ đoán đúng, mà còn không bị lệch lạc.
Tống Hân Nghiên nhìn anh.
Anh cũng nhìn cô.
Bốn mắt chạm nhau, hai người không ai nhường ai.
Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại, giọng nói rất nhỏ: “Tôi không muốn phải trả lời anh những vấn đề mà tôi vẫn còn chưa chứng thực, tôi cũng không muốn bởi vì những chuyện mình chưa có đáp án mà hận anh, đây chính là những gì mà tôi muốn nói, cũng mong anh tôn trọng tôi, đừng ép buộc tôi nữa.”
Cô nghiêm túc lại lạnh lùng nhìn anh: “Tưởng Tử Hàn, tôi là người trưởng thành, chuyện của tôi sẽ do tôi xử lý, giữa tôi và anh sau này..."
Dừng lại một chút, Tống Hân Nghiên mỉa mai cười: “Không sau này chúng ta sẽ không còn cái gì hết, nếu như nhất định phải có, thế thì đó cũng chỉ là chuyện có liên quan đến Minh Trúc, dù sao thì tôi với con bé là bạn, còn anh thì chẳng là cái thá gì hết.”
Tưởng Tử Hàn tức giận lồng ngực phập phồng, đôi mắt đỏ ngầu.
Tống Hân Nghiên làm như không nhìn thấy sự tức giận của anh, cô tiếp tục nói: “Bây giờ tôi rất lý trí nói cho anh biết khúc mắc giữa tôi và anh, sẽ không làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của tôi và Minh Trúc. Bên cạnh đó, cho dù ba mẹ tôi thật sự có ân oán gì đó với nhà họ Tống nhà họ Dạ, và nhà họ Tưởng các người, tôi tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mà làm liên lụy đến anh, đây chính là chuyện lý trí nhất mà tôi có thể đảm bảo với anh, đương nhiên nếu như anh nhất định phải nhúng chân vào vũng nước đục này, tôi cũng không biết mình có thể duy trì suy nghĩ này không.”
Đây là lời nói thật lòng của cô... nhưng chỉ giới hạn ở hiện tại.
Nếu như anh còn muốn tiếp tục dây dưa, cô thật sự không dám hứa chắc trong tương lai, sau khi mình chứng thực một số việc thì mình sẽ có hành động gì.
Tưởng Tử Hàn tức giận nghiến răng.
Người phụ nữ này không nên hùng hổ như thế.
Nghĩ như thế nào liền làm như thế đó.
Anh kéo cô vào trong ngực mình, cúi đầu dùng môi ngăn chặn cái miệng nhỏ hung dữ ấy.
Trong xe bỗng nhiên yên tĩnh.
Trái tim đang nổi giận của Tưởng Tử Hàn lập tức được trấn an, bình tĩnh trở lại.
Tống Hân Nghiên mở to mắt nhìn, đột nhiên xuất hiện sự tức giận ngập trời.
Cô vùng vẫy đánh anh, cắn anh, cô làm tất cả mọi thứ.
Tưởng Tử Hàn kiềm chế hai tay còn lại, nụ hôn lại càng sâu hơn, mặc cho cô có vùng vẫy như thế nào, anh nhất định không bỏ qua cho cô.
Hô hấp rối loạn, Tống Hân Nghiên ngạt thở làm não thiếu dưỡng khí.
Chẳng mấy chốc cô liền không còn sức lực mà mềm oặt ngã vào ngực anh.
Cảm nhận được sự mềm mại của cô, rốt cuộc Tưởng Tử Hàn cũng đã thả lỏng lực đạo.
Nụ hôn điên cuồng trở nên triền miên hơn?