Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 306: Gan dạ, sáng suốt, tưởng chừng có thể lôi kẻ thù cùng chết bất cứ lúc nào



Tống Hân Nghiên cầm điện thoại, sững người tại chỗ.

Tống Thanh Hoa nhẹ nhàng liếc mắt nhìn người phụ nữ đang tập trung ăn trên xe lăn: “Cháu có tin chị ấy sẽ rời đi không một tiếng động nào trước khi cảnh sát tới không? Hơn nữa... Cả đời cháu sẽ không bao giờ gặp lại chị ấy thêm lần nào nữa. Nơi này cũng sẽ không để lại bất cứ dấu vết và bằng chứng nào cho thấy chị ấy đã tới đây.”

Tống Hân Nghiên co năm ngón tay lại, siết chặt tay thành nắm đấm.

Tống Thanh Hoa rút khăn giấy ra rồi lau khoé môi dính vụn bánh cho người phụ nữ trên xe lăn: “Nhưng không sao, dù gì mẹ cháu cũng chưa từng tự tay nuôi cháu lần nào, giữa hai người không có tình thân, cháu cứ xem như chị ấy đã chết từ lâu là được. Còn chuyện năm đó chị ấy bị ai hại làm cho mắc bệnh tâm thần, thậm chí suýt chút nữa đã chết thì cháu càng đừng để ý tới. À, đúng rồi, chắc cháu vẫn chưa biết, năm đó nếu ông nội cháu không giữ được cháu thì cháu và mẹ cháu đã một xác hai mạng rồi. Ôi, phải nói là hai mẹ con cháu đáng thương quá...”

Vứt khăn giấy đi, bà ta giả mù sa mưa mát xa vai cho người phụ nữ được gọi là chị Ngưng: “Năm xưa khi mẹ và ba cháu quen nhau đã chịu rất nhiều cực khổ, để mang thai cháu, chị ấy phải tới Cảng Thành châm kim hơn một nghìn lần đấy. Chỉ tiếc ngay lúc hai vợ chồng họ chờ mong sinh cháu ra thì lại bị kẻ gian hãm hại.”

Tống Hân Nghiên nhắm chặt mắt, cắn răng: “Cô cho rằng tìm một người phụ nữ giống cháu thì cháu sẽ tin ư?"

Tống Thanh Hoa bật cười, vẻ mặt nghiêm khắc được nụ cười làm dịu đi trông thấy.

Bà ta lấy một bì thư ra khỏi túi xách rồi đưa cho cô: “Tin hay không tùy cháu. Trong này có rất nhiều ảnh chụp, còn có cả USB chứa một số hình ảnh và video nữa. Tất cả những gì cháu muốn xem, muốn biết đều nằm trong này. Sau khi xem xong, nếu cháu còn muốn báo cảnh sát thì cô tuyệt đối sẽ không ngăn cản.”

Tống Hân Nghiên nhìn bì thư nọ với vẻ do dự.

Cô cũng hơi sợ hãi, hướng mắt về phía người phụ nữ đang ngồi trên xe lăn.

Tuy người phụ nữ trông khờ khờ dại dại nhưng tư thế ngồi lại trang nhã đến kì lạ.

Hai người nói những chuyện liên quan đến quá khứ của bà ấy, về nỗi khổ, mối hận thù và sự không cam tâm của bà ấy ngay bên cạnh, bà ấy lại không có chút phản ứng nào.

Một sự câm lặng khiến người ta run sợ.

“Sao nào, sợ rồi à?”

Tống Thanh Hoa nở nụ cười châm chọc: “Hay là sợ một khi đã xem mấy thứ này thì nhược điểm của cháu sẽ nằm trong tay cô?”

Tống Hân Nghiên mím chặt môi, bờ môi mọng nước bị cô mím đến nhợt nhạt.

Cô bị Tống Thanh Hoa đi guốc trong bụng rồi!

Tống Thanh Hoa ném bức thư lên bàn trà: “Đồ ở trong này, cháu có thể chọn không xem. Nhưng Tống Hân Nghiên này, một khi cháu nhận mấy thứ này của cô thì đồng nghĩa với việc có thể cháu phải giao dịch với cô, phải làm điều cháu không muốn làm đấy.”

Bà ta mỉm cười nhìn cô, trong đôi mắt lạnh lùng và sắc bén hiện lên đôi phần khen ngợi: “Thật ra hiện tại cháu cũng sống khá tốt, ly hôn với Dạ Vũ Đình, có thời gian làm điều mình muốn. Với năng lực và thiên phú của cháu thì sau này chắc chắn cháu sẽ nổi bật giữa các nữ doanh nhân thành đạt rồi. Tuy nhiên, chúng ta ai rồi cũng phải lựa chọn, dù là muốn hay không muốn đi chăng nữa!”

Tống Hân Nghiên đang đấu tranh tâm lý.

Người phụ nữ trên xe lăn đột nhiên buông tách trà ra.

Tách sứ nhỏ đập xuống bàn trà làm phát ra tiếng động khá lớn.

Vẻ mặt người phụ nữ bắt đầu trở nên rối loạn, có hoảng sợ, có lo lắng.

“Không được uống trà... Mình đang mang thai, uống trà sẽ gây hại cho em bé…”

Bà ấy lẩm bẩm một mình, bàn tay mảnh khảnh đặt lên chiếc bụng nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve từng chút một, trong đôi mắt tràn đầy sự trìu mến và áy náy: “Con yêu ngoan… con yêu ngoan… Đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con…”

Trái tim Tống Hân Nghiên bỗng như bị kim châm, nhói lên từng cơn.

Cuối cùng thì bàn tay nhỏ nhắn cô đặt hờ bên người đang run rẩy khó thấy cũng chậm rãi duỗi ra.

Tống Hân Nghiên, không sao hết, chỉ là xem chút thôi mà.

Xem xong rồi, trước kia thế nào thì sau này vẫn thế đó.

Nói không chừng… Nói không chừng người phụ nữ trước mặt vốn không phải mẹ mày. Tống Thanh Hoa xảo quyệt như thế, có thể bà ta đang lừa mày đấy.

Đúng, nhất định là như thế!

Tống Hân Nghiên thuyết phục bản thân thành công, nhanh chóng giật lấy bức thư ấy rồi mở ra xem.

Bên trong là một xấp ảnh chụp, bắt đầu bằng tấm ảnh một đôi vợ chồng mặc đồ cưới.

Hai người trai tài gái sắc, niềm hạnh phúc khi kết hôn phảng phất lan toả ra ngoài tấm ảnh.

Cuộc sống sau khi kết hôn cũng ngọt ngào và đẹp đẽ tựa như trong truyện cổ tích.

Sau khi người phụ nữ mang thai, ánh mắt hai vợ chồng đầy mong chờ và hài lòng…

Đó là…

Lần thứ hai Tống Hân Nghiên ngước nhìn về phía người phụ nữ trên xe lăn.

Người trong ảnh là bà ấy và chồng.

Người phụ nữ trẻ tuổi, xinh đẹp, thanh tao và khí chất.

Người đàn ông thì cao ráo, điển trai, luôn nhìn vợ mình bằng ánh mắt đầy dịu dàng và trìu mến.

Tống Hân Nghiên xem từng tấm ảnh, tất cả những bức ảnh chụp chung của hai người đều toát lên sự ngọt ngào và hạnh phúc, cho đến bức cuối cùng.

Tấm ảnh duy nhất chụp bốn người.

Là ông nội khi còn trẻ dẫn Tống Thanh Hoa cùng chụp với đôi vợ chồng này.

Lúc ấy họ đang ngồi vào bàn, vừa ăn vừa trò chuyện, trên mặt mỗi người đều tràn đầy ý cười, dường như vô cùng vui vẻ...

Đúng lúc đó, Tống Thanh Hoa nhắc nhở: "Video và hình ảnh trong USB còn cho thấy ai là thủ phạm hãm hại họ đấy, cháu không tò mò sao?"

Tống Hân Nghiên không nói gì.

Tống Thanh Hoa lạnh nhạt tiếp lời: "Cô không biết nhiều về chuyện liên quan tới ba mẹ cháu, nhưng cô có thể khẳng định một điều rằng họ vô cùng yêu cháu. Tống Hân Nghiên, cháu thật sự nhẫn tâm vậy ư?"

"Ha ha!" Sau một hồi im lặng, Tống Hân Nghiên rốt cười cười khẩy: "Cô à, cô tưởng cháu ngốc thật sao?"

Đôi mắt dửng dưng của Tống Thanh Hoa khẽ nhíu lại, vô thức ngước lên nhìn.

Hai mắt Tống Hân Nghiên đỏ ngầu, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ, trông cực kỳ tàn nhẫn.

Tống Thanh Hoa giật thót, bước mạnh về sau một bước.

Bà ta nhíu mày với vẻ không vui.

Tống Hân Nghiên biết mình đang mất bình tĩnh nhưng cô không tài nào trấn an bản thân nổi.

"Nếu như cháu đoán không sai thì cho dù cháu xem xong dữ liệu trong USB, biết kẻ đã hại ba mẹ cháu là ai thì chắc chắn nội dung trong đó cũng chưa hoàn chỉnh đúng không? Muốn có dữ liệu hoàn chỉnh, muốn báo thù cho ba mẹ cháu thì cháu phải giao dịch với cô chứ gì?"

Dù gì Tống Thanh Hoa cũng từng trải qua biết bao sóng gió, vậy nên sự hoảng sợ giật mình vừa rồi chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Bà ta hơi híp mắt: "Trên đời nào có bữa ăn miễn phí đâu, đúng không Hân Nghiên?"

Tống Hân Nghiên nhắm mắt, gật đầu, cười chế giễu: "Cháu hiểu đạo lý này chứ. Chỉ là cháu không hiểu, với năng lực và địa vị hiện tại của cô thì cô đâu cần nương tựa nhà họ Dạ nữa? Tại sao cứ phải giúp họ bằng được? Rõ ràng nhà họ Dạ phải là người dựa vào cô, nịnh nọt cô, cô lại giúp họ hết lần này đến lần khác dù cho phải đánh đổi mọi thứ. Rốt cuộc ở nhà họ Dạ có gì cô muốn nắm giữ nhưng lại chưa thể có được vậy?"

Mặc dù đã biết trước Tống Hân Nghiên là người thông minh nhưng việc cô có thể nghĩ đến nhiều điều trong thời gian ngắn như thế vẫn khiến Tống Thanh Hoa vô cùng bất ngờ.

Ngoài ra, khi tức giận cô cực kỳ giống mẹ mình, gan dạ, sáng suốt mà cô độc, tưởng chừng có thể lôi kẻ thù cùng chết bất cứ lúc nào khiến người ta vô thức cảm thấy hoảng loạn.

Bà ta kìm sự kinh hoàng trong lòng xuống, ngoài mặt vẫn thản nhiên như thường.

Biết mánh khóe thông thường và lời hứa không thể làm cô gái trước mặt dao động, Tống Thanh Hoa nở nụ cười khen ngợi: "Cô thích nhất là tiếp xúc với người thông minh nhanh nhẹn như cháu đấy."

Vành mắt đỏ hoe, Tống Hân Nghiên nhếch mép: "Cô không sợ cháu tố cáo cả cô sao? Trong tay cô có những bằng chứng này, biết người khác hãm hại ba mẹ cháu là ai nhưng lại không báo cảnh sát. Tống Thanh Hoa, cô có biết đây là phạm pháp không?"

Tống Thanh Hoa phá lên cười sặc sụa: "Bởi vậy mới nói cháu còn non lắm cháu gái à. Nếu như sau khi xem chỗ video kia cháu còn thấy cô có tội thì kiện cô để pháp luật trừng phạt cô ngay đi. Bên cạnh đó, mấy người vẫn chưa làm xét nghiệm ADN huyết thống mà, cháu và chị Ngưng chưa chắc đã là mẹ con ruột, đừng nhận thân một cách hấp tấp vậy chứ."

Nói xong, bà ta nháy mắt với y tá điều dưỡng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv