Sự dịu dàng trong lòng Tưởng Tử Hàn lại một lần nữa bị phá hỏng.
Anh nắm lấy đầu vai cô, kéo cô ra khỏi lòng mình, hai mắt như muốn phun ra lửa nhìn cô.
Cái miệng xấu xí này, sao lại khiến người khác tức giận thế chứ?
Chắc cô là do ông trời phái đến để khắc anh nhỉ?!
Khóe môi Tống Hân Nghiên nở một nụ cười vừa dịu dàng vừa quyến rũ, hơi thở cô tỏa ra một mùi hương vô cùng quyến rũ.
Cô vươn cánh tay vừa mềm vừa tinh tế ra, khoác lên cổ anh: "Tức giận sao? Đừng mà, tôi đã chuẩn bị rất nhiều..."
Rất nhiều điều cô còn chưa nói, giọng nói biến mất giữa đôi môi cô, mà hai cánh môi cô... dừng lại trên yết hầu của Tưởng Tử Hàn.
"Ừng ực!"
Tưởng Tử Hàn kìm không được nuốt nước miếng, yết hầu lăn lên lộn xuống, cọ lên cánh môi mềm mềm của cô, như có một luồng điện từ da thịt chạy khắp nơi trong cơ thể.
Tống Hân Nghiên cũng không dừng lại, môi cô trượt xuống, nhẹ nhàng đặt lên xương quai xanh của anh, lại xuống chút nữa, răng cô cắn mở mấy cúc áo ngủ đầu tiên của anh.
Đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn dần đỏ lên, mang theo vẻ thèm khát, hô hấp cũng không kiềm được mà từ từ trở nên nặng nề hơn.
Tống Hân Nghiên đưa tay lên lướt dọc theo cổ anh, luồng năm ngón tay vào mái tóc ngắn của anh, ấn nhẹ lên da đầu của anh.
Cô hôn, đè, thân thể dán sát vào người anh, xoay nhẹ.
Vô cùng khiêu khích!
Tưởng Tử Hàn bị trêu chọc đến mức mồ hôi chảy đầy trên trán, khiến anh có chút không kìm chế được.
Anh giơ tay, đang muốn đảo khách thành chủ thì đột nhiên Tống Hân Nghiên lùi lại.
Cô cong khóe môi lên thành một nụ cười khẩy, đưa tay vén tóc rồi nhẹ nhàng vuốt ve cái cổ vốn đã đỏ ửng lên của anh: "Anh muốn sao? Khó chịu à? Tưởng Tử Hàn, biết cái gì gọi là lấy lòng chưa?"
Cô thổi hơi về phía anh, giọng nói trầm thấp vô cùng quyến rũ: "Là như thế này nè."
Cô đẩy anh ra, vén tóc mình lên, trên mặt đầy sự mỉa mai: "Anh không những không lấy được lòng phụ nữ, mà còn dễ dàng bị phụ nữ câu đi mất, loại sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới giống như anh, dựa vào đâu cảm thấy tôi sẽ để ý đến anh chứ?"
Giống như một chậu nước đá đổ xuống đầu, làm dập tắt ngọn lửa trên người Tưởng Tử Hàn.
Đôi mắt đỏ lên vì ham muốn và tức giận, nheo lại vô cùng nguy hiểm: "Chọc anh xong rồi không muốn chịu trách nhiệm sao?"
"Ha ha!" Tống Hân Nghiên cười khẽ, thừa dịp anh không chú ý, bỗng nhiên cong đầu gối lại, muốn đá vào phía dưới của anh.
Tưởng Tử Hàn nhanh chân lùi về sau.
Tống Hân Nghiên nhân cơ hội nhanh chóng xoay người, mở cửa phòng chạy ra ngoài.
Tưởng Tử Hàn: "..."
Yêu tinh nhỏ!
Anh thở một hơi nặng nề, nhìn theo bóng lưng cô hét lên: "Anh mẹ nó chỉ đối xử như thế với mình em!"
Tống Hân Nghiên đã bỏ trốn mất dạng, cũng không biết cô có nghe thấy hay không.
Chúc Minh Đức ở kế bên nghe thấy tiếng động thì vội vàng chạy ra, nhìn thấy Tống Hân Nghiên đã đi xa, lại nhìn thấy ông chủ nhà mình đang tức giận.
Tim của trợ lý riêng Chúc cũng muốn chết đi sống lại.
Can đảm tiến lên trước, rồi anh ta cẩn thận hỏi: "Muốn, có muốn... phái người đuổi theo không ạ?"
Tưởng Tử Hàn đá một cước vào cạnh tủ bên cạnh.
Làm cái bình hoa trên ngăn tủ run lên, Chúc Minh Đức vội vàng đưa tay đỡ lấy, sau đó chợt nghe thấy tiếng ông chủ mình hét to.
"Loại chuyện này mà cậu còn cần tôi ra lệnh hay sao?"
"Vâng! Tôi sẽ cho người đuổi theo ngay!"
Chúc Minh Đức luống cuống xoay người muốn chạy.
"Về đây!"
Tưởng Tử Hàn tức đến mức đầu ong ong hết lên, nhắm chặt hai mắt rồi mới khàn giọng nói: "Thôi bỏ đi, đảm bảo cô ấy an toàn về đến nơi là được rồi."
"Vâng."
Chúc Minh Đức không dám ở lại lâu, nhanh chóng đi sắp xếp.
Tưởng Tử Hàn nhìn căn biệt thự trống rỗng, trong lòng cảm thấy vừa trống rỗng vừa tức giận.
Anh bực bội đi vòng tới vòng lui trong phòng.
"Người phụ nữ này thật sự là bị chiều đến hư rồi!"
Anh ngồi xuống mép giường.
Trên chiếc giường vẫn còn hơi ấm mà cô đã ngủ, cả căn phòng đều ngập tràn hơi thở của cô.
Cơn giận của Tưởng Tử Hàn như được an ủi.
Anh nhìn chiếc giường lớn đầy lộn xộn, lông mày dần dần nhíu chặt lại.
Mấy ngày nay Tống Hân Nghiên trở nên khác thường không phải anh không biết, chỉ là...
"Uống nhầm thuốc à? Cho dù uống nhầm thuốc cũng sẽ không giống thế này chứ."
Quả thật giống như thay thành người khác luôn.
Nó không giống như kiểu da mặt dày mấy lớp khi hai người gặp nhau lần đầu, cũng không phải là sự lạnh lùng và thờ ơ khi anh muốn chia tay với cô.
"Mẹ nó! Cô gái chết tiệt này không phải uống nhầm thuốc, mà cô uống thuốc nổ rồi!"
Mặc dù có chút bướng, cũng rất tàn nhẫn, nhưng vẻ ngoài lạnh lùng không tim không phổi của cô lại khiến anh cảm thấy bối rối không thể nào giải thích được.
Dù sao cũng luôn có cảm giác, anh sắp không kiểm soát được cô...
...
Tống Hân Nghiên ra khỏi Hoan Viên thì đến thẳng đồn cảnh sát.
"Hôm nay tôi vừa bị bắt cóc, tôi vừa mới trốn khỏi nơi bao che cho bọn bắt cóc."
Hai vị cảnh sát đang trực ca cũng vội vàng đưa cô sang bên cạnh để ghi chép.
"Cô nói cho tôi biết chi tiết một chút."
Tống Hân Nghiên kể hết chuyện trước và sau khi cô bị bắt cóc ra.
Cảnh sát: "..."
Hai vị cảnh sát hóa đá ngay tại chỗ.
Người bắt cóc cô là Sở Thu Khánh à?
Còn người bao che Sở Thu Khánh là Tưởng Tử Hàn sao?
Có phải cặp đôi đang nổi tiếng gần đây, toàn bộ thủ đô không ai không biết!
Hai người nhìn nhau, suy nghĩ một chút rồi nói: "Khụ khụ, là cô Tống à, thân phận của người mà cô tố cáo có chút đặc biệt. Cho nên..."
Tống Hân Nghiên nhìn hai người: "Thế là anh không dám nhận vụ này?!"
Dáng vẻ của cô như nói chuyện xong rồi nói: "Được được, hai người không nhận, tôi cũng chỉ có thể tìm người cấp trên trong ngành hai người thôi."
Lấy điện thoại ra, giả vờ gọi đường dây nóng báo cáo chuyện này đến chủ tịch ủy ban trước mặt hai vị cảnh sát.
Trên mặt hai người cảnh sát đều có vạch đen, nhanh chóng đến ngăn lại.
"Không nói là không nhận mà."
Cảnh sát vội vàng giải thích: "Chỉ là cô có ý muốn buộc tội người khác cũng cần phải có chứng cứ. Nếu không có chứng cứ, chúng tôi chỉ có thể lập hồ sơ, yêu cầu nghi phạm đến hợp tác điều tra thôi."
"Cần có bằng chứng sao?"
"Đúng thế."
"Được." Tống Hân Nghiên gật đầu: "Hai người có máy đọc thẻ không? Kiếm đến đây, tôi có bằng chứng."
Vừa nói, cô vừa tháo đồng hồ khỏi cổ tay mình, muốn lấy thẻ nhớ bên trong đó ra.
"Trải qua nhiều bài học rồi, mà tôi muốn không nhớ lâu cũng không thể được."
Hai vị cảnh sát: "..."
Đưa thẻ nhớ vào đầu đọc thẻ, rồi cô tự mình làm hết mọi thứ, từ trong đống âm thanh hỗn tạp trong đấy lấy một bản ghi âm ra.
Đoạn ghi âm bắt đầu từ khi cảnh sát giả tìm cô, cho đến lúc đến bệnh viện, sau đó cô được Tưởng Tử Hàn đưa từ bệnh viện về Hoan Viên, rồi Chúc Minh Đức vào phòng báo cáo, tất cả mọi chuyện đều được ghi lại từng chuyện một.
Cảnh sát đã rất kinh ngạc.
Nghe xong tâm trạng của Tống Hân Nghiên cũng trở nên rất phức tạp.
Sau khi đưa chứng cứ xong, cô tháo thẻ nhớ ra và lắp lại vào trong đồng hồ.
"Tôi đã cung cấp chứng cứ rồi, muốn lập án hay không là tùy thuộc vào hai người. Người khác giả mạo hai người, hai người không cảm thấy rất nguy hiểm và xấu hổ sao?"
Cô đứng dậy định đi: "Nếu còn chút trách nhiệm, xin mau chóng điều tra ra chân tướng, trả lại công bằng cho tôi."
Tống Hân Nghiên rời đi.
Hai cảnh sát nhìn nhau với vẻ mặt đầy sợ hãi.
"Cô gái ấy, quả nhiên không nên quá xinh đẹp, người đẹp là mầm mống của tai họa chính là đây này."
"Vẫn là nước độc thôi. Tự mình không gây chuyện thì người khác cũng không ngừng hắt nước bẩn lên người cô ấy để tìm lỗi."
Sau khi nói lên cảm xúc của mình xong, vẻ mặt hai người lại toát lên vẻ đau khổ.
"Đừng nói nhảm nữa, vẫn nên nhanh chóng viết báo cáo điều tra đi. Người phụ nữ này vừa nhìn đã thấy không phải người hiền lành, hơn nữa lại có chuẩn bị mà đến đấy, nhỡ mà thật sự báo lên trên, sẽ có rắc rối lớn đấy..."
...
Hôm sau.
Tưởng thị, văn phòng tổng giám đốc.
Tưởng Tử Hàn và Cố Vũ Tùng cùng nhau đến, vừa mới vào văn phòng ngồi xuống, cảnh sát đã tìm đến cửa.
Bọn họ nói lại mọi chuyện một lần, còn nói thêm: "Sở Thu Khánh đã ra nước ngoài, anh Tưởng làm chồng có nghĩa vụ phối hợp cùng chúng tôi bắt người trở về."
Tưởng Tử Hàn ngây người.
Cố Vũ Tùng cũng choáng váng.
Hai ngày qua anh ta đã bỏ lỡ cái gì rồi?
Một lúc sau Tưởng Tử Hàn mới tỉnh táo lại: "Tống Hân Nghiên tố cáo tôi?!"
"Đúng thế!"
Cảnh sát trả lời rất chắc chắn.
Sắc mặt Tưởng Tử Hàn cũng đen lại.
Cái người phụ nữ này!
Cố Vũ Tùng mơ mơ màng màng một lúc lâu mới biết rõ đầu đuôi sự việc.
Anh ta đã nhịn cười rất vất vả, nhưng không nhịn được, bật cười to.
"Ha ha ha ha... Anh Hàn này, ngạc nhiên không, có bất ngờ không?!"