Chỉ có người đàn ông bị cô kiềm chế là nghiến răng nghiến lợi nói: “Con điếm, mày dám lừa ông đây!”
“Tiết kiệm chút sức lực đi!” Tống Hân Nghiên quát lên.
Trên gương mặt cô là biểu cảm lạnh lùng tàn nhẫn, cô ghì chặt người đàn ông đó rồi lui dần ra cửa: “Tránh ra, nếu không thì tôi sẽ dẫn theo anh em của mấy người làm bạn với tôi trên đường xuống suối vàng!”
Hai gã cướp trong phòng liếc mắt nhìn nhau rồi nhường đường ra cửa.
Tống Hân Nghiên giữ chặt người rồi lùi lại, một chân vừa mới bước lên bậc cửa.
“Rầm!”
Có thứ gì đó đập mạnh vào đầu gối của cô.
Hai chân Tống Hân Nghiên mềm nhũn, cô lảo đảo ngã vào trong phòng.
Gã cướp vừa bị cô bắt giữ cũng nhanh chóng lăn một vòng rồi tránh thoát khỏi sự khống chế của cô.
Gã bắt cóc vẫn luôn nấp ngoài cửa và chưa từng bước vào phòng đã đột ngột xông lên, gã vặn cánh tay của Tống Hân Nghiên và khóa chặt cánh tay cầm dao của cô ở sau lưng, một chân giẫm trên lưng cô, gã đập mạnh cùi chỏ vào giữa lưng cô.
“A!”
Tống Hân Nghiên kêu rên thành tiếng.
Đại ca của bọn bắt cóc cười lạnh rồi bước lên, gã rút lưỡi dao trên đầu ngón tay của cô: “Hèn chi mày lại không sợ hãi, thì ra là còn cất giấu đường lui như thế!”
“Chát!” Gã lại tát mạnh vào phần má bên kia của Tống Hân Nghiên.
“Khụ!” Tống Hân Nghiên ho ra một ngụm máu.
Vẻ mặt đại ca bọn bắt cóc cũng trở nên lạnh lẽo: “Dẫn vào, hưởng thụ cho thật tốt đi!”
Tống Hân Nghiên phản kháng, thế nhưng giữa lưng bị đập quá mạnh nên khiến cô đau đến nỗi không thể duỗi thẳng thắt lưng được nữa.
Mấy người đàn ông bao vây cô, giống như bọn họ đang chơi đùa với khỉ, người này một chút người kia một chút, xé rách những mảnh vải cuối cùng trên người cô.
Cuối cùng thì Tống Hân Nghiên cũng hoàn toàn sợ hãi rồi, vẻ bình tĩnh trên mặt cũng chậm rãi nứt ra.
Cô bày ra tư thế chiến đấu và phòng thủ từ trái sang phải.
Thế nhưng cô đã bị thương rồi nên khó có thể lấy ít địch nhiều.
Chỉ mới đánh qua đánh lại mấy lần thì đã ngã nhào xuống đất.
“Chẳng phải mày rất giỏi sao? Đứng lên đi chứ?”
Dáng người quyến rũ hoàn toàn bại lộ trước mắt bọn bắt cóc, đôi mắt của bọn chúng đỏ bừng, không thể chờ đợi được nữa mà nhào tới.
Tống Hân Nghiên nôn ra một ngụm máu, cô cắn răng và định liều chết đánh cược một lần. ——
“Đoàng!”
Một phát súng làm rung chuyển đất trời.
Bọn bắt cóc hoảng sợ quay đầu nhìn ra cửa, bọn họ còn chưa kịp quan sát rõ ràng chuyện gì đang xảy ra thì Tưởng Tử Hàn với vẻ mặt như tu la đã dẫn theo một nhóm đàn ông vạm vỡ xông vào…
Cửa nhà chính bị một đá phá vỡ.
Người đàn ông đang đè trên người Tống Hân Nghiên còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị đạp bay và văng ra xa.
Gã vừa mới tiếp đất, ngay sau đó có một con dao giải phẫu lóe lên ánh sáng bạc “vụt” một tiếng, xuyên qua quần áo và đâm thẳng vào vùng bụng dưới của gã.
Nếu như lưỡi dao sâu hơn chút nữa thì có thể trực tiếp cắt đứt nguồn gốc con cháu của gã luôn rồi.
“A…”
Người đàn ông hét lên như heo bị chọc tiết, gã lập tức bị các vệ sĩ lao tới khống chế.
Vẻ mặt của Tưởng Tử Hàn lạnh lẽo đến mức muốn ăn thịt người, anh vừa nhanh chân đi về phía Tống Hân Nghiên vừa cởi áo khoác âu phục trên người và khoác lên người cô: “Không sao, không sau đâu, anh tới rồi…”
Giọng nói của anh chứa đầy cảm xúc sợ hãi, cánh tay ôm cô cũng đang run rẩy.
Con ngươi tĩnh lặng của Tống Hân Nghiên cũng có chút dao động: “Tưởng… Tưởng Tử Hàn?”
Giọng nói của cô cực kỳ khàn khàn và đứt quãng, cơ thể thì đang run rẩy.
Là bị dọa, cũng là lạnh.
“Ừ! Là anh!” Tưởng Tự Hàn vén sợi tóc lộn xộn trên mặt cô, anh đau lòng an ủi hôn lên trán cô: “Đừng sợ.”
Tô Thần Nam vội vàng cởi áo khoác dài trên người mình và đưa cho Tưởng Tử Hàn.
Tưởng Tử Hàn cũng không khách sáo với anh ta, anh nhận lấy rồi quấn chặt trên người Tống Hân Nghiên không còn kẽ hở, sau đó mới ôm ngang người lên và đặt trên cái ghế ở bên cạnh: “Chờ anh một lát.”
Anh dịu dàng nói với cô.
Giọng nói rất khẽ, giống như sợ nói lớn hơn một chút thì sẽ khiến cô giật mình.
Đôi môi tái nhợt của Tống Hân Nghiên khẽ mấp máy, cô chậm chạp gật đầu.
Mấy gã bắt cóc đã bị người mà anh dẫn tới khống chế hết rồi, bọn chúng đang quỳ ở trong góc tường.
Tưởng Tử Hàn đứng dậy, anh chậm rãi đi về phía bọn họ, con dao giải phẫu màu bạc lướt trên đầu ngón tay phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
“Dám đụng vào người phụ nữ của tôi, muốn chết!”
“A…”
Chữ “chết” vang lên cùng lúc với tiếng hét chói tai của bọn bắt cóc.
Con dao màu bạc không chuôi đã đâm vào vị trí ba thốn ở bụng dưới của bọn bắt cóc.
Mọi người trong phòng nhìn thấy hình ảnh ấy thì đều sửng sốt.
Khóe môi của Tưởng Tử Hàn cong lên nụ cười tàn nhẫn, tinh thần của từng người trong bọn bắt cóc đều run rẩy.
“Anh… Anh Tưởng, tha mạng, bọn em cũng không dám nữa… A!”
“Biết rõ tôi là ai mà còn dám đụng vào vảy ngược của tôi, là mấy người gan dạ không biết sợ hay là muốn mạo hiểm làm liều?”
Trên đường anh đi về phía bọn họ, mỗi khi đi qua một người thì lại có một con dao đâm về phía người đó.
Tất cả những con dao này đều được cắm vào cùng một vị trí trên người bọn bắt cóc, và độ sâu của những con dao này cũng là như nhau.
Bọn bắt cóc che kín đũng quần, tiếng la hét thảm thiết và tiếng cầu xin tha thứ không ngừng vang lên bên vai.
Sau khi đâm con dao cuối cùng, Tưởng Tử Hàn lại lạnh lùng như tu la mà rút dao ra.
Anh chậm rãi lau từng con dao phẫu thuật lóe lên ánh sáng bạc trên quần áo của bọn bắt cóc, lập tức đã sạch sẽ như cũ: “Giữ thứ đồ chơi này ở lại hại người, không cần cũng được.”
Mọi người nhìn thấy con dao phẫu thuật này thì đều không dám thở mạnh, từng người đều yên lặng như ve sầu mùa đông.
Chỉ có Tống Hân Nghiên đã lấy lại tinh thần trong cơn sợ hãi, trong mắt lóe lên lạnh lùng hung ác.
Tưởng Tử Hàn cất con dao phẫu thuật rồi xoay người dịu dàng bế Tống Hân Nghiên lên: “Đừng nhìn, bẩn mắt.”
Anh ấn đầu cô vào trong ngực của anh, trước khi ra khỏi cửa còn lạnh lùng dặn dò: “Sau khi hỏi ra kẻ đứng sau màn thì phế bỏ tay chân của bọn họ!”
“Dạ!”
Tưởng Tử Hàn ôm Tống Hân Nghiên lên xe: “Mở nhiệt độ điều hòa cao nhất!”
“Dạ.”
Tài xế ngồi ở hàng ghế trước lập tức chỉnh điều hòa lên mức cao nhất.
Tưởng Tử Hàn ôm Tống Hân Nghiên ngồi lên đùi anh, anh vừa hôn vào trán cô vừa dịu dàng an ủi: “Anh xin lỗi, anh đến muộn rồi.”
Vẻ mặt của Tống Hân Nghiên có hơi ngơ ngác và chậm chạp, dường như phải rất lâu thì những lời an ủi đó mới truyền vào trong đầu cô, hoang mang và sợ hãi trong mắt cô cũng dần dần biến mất.
Cô nhìn anh, hai mắt rung động, cơ thể vẫn không ngừng run rẩy: “Anh… Anh thật sự là Tưởng… Tưởng Tử Hàn sao?”
Trái tim của Tưởng Tử Hàn đau đến nỗi siết chặt: “Ừm, là anh!”
Anh khàn giọng trả lời.
Ánh mắt của Tống Hân Nghiên trở nên lạnh lẽo, cô đột nhiên vung tay lên.
“Chát!”
Âm thanh giòn giã vang vọng trong xe.
Da dầu của tài xế lập tức tê dại, cả người đều căng thẳng.
Nhiệt độ trong xe được chỉnh lên quá cao khiến điều hòa cũng không thể phát ra tiếng động, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tưởng Tử Hàn bị đánh cho choáng váng, trên mặt lập tức xuất hiện biểu cảm khó hiểu.
Anh kiềm chế tất cả cảm xúc của mình, đau lòng khống chế hai tay cô ở bên người, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: “Hân Nghiên, là anh đây! Em nhìn cho rõ đi, anh là Tưởng Tử Hàn!”
Trên gương mặt của Tống Hân Nghiên không còn sợ hãi nữa mà là sự căm thù vô tận.
Hai mắt cô đỏ bừng, cô nghiến răng nghiến lợi, trong mắt lấp đầy vẻ lạnh lẽo và hung ác: “Tôi đánh anh đấy! Tôi không cần anh đạo đức giả giúp tôi! Trên đời này, ma quỷ và kẻ xấu xa nhất trên thế giới này chính là anh! Anh buông tôi ra!”
Cô vùng vẫy dữ dội và gào lên: “Nếu anh rảnh thì hãy coi chừng mấy con chó bên cạnh anh đi!”
Cô né tránh, anh lại ép chặt.
Không có quá nhiều động tác, nhưng lại là đang đọ sức.
Cả người tài xế ngồi phía trước đều căng thẳng, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.
“Em có ý gì?”
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng hỏi, anh cưỡng ép khống chế cô ngồi trên đùi anh.
Tống Hân Nghiên không ngừng giãy giụa, cô không tiếc làm bản thân bị thương cũng phải tránh thoát khỏi người Tưởng Tử Hàn.
Trong lòng Tưởng Tử Hàn vô cùng hoảng hốt và chán nản, lửa giận bị khuấy động cũng không có chỗ nào trút bỏ, cuối cùng chỉ có thể hóa thành nụ hôn ngang ngược và tàn nhẫn, anh hôn mạnh vào môi cô.
Máu và nước hòa quyện vào nhau.
Là hôn cắn, cũng là đọ sức!