Khương Thu Mộc lo lắng nhìn Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên đăm chiêu, nói với bố mẹ nhà họ Chu: “Được rồi, ý của mọi người tôi cũng hiểu rồi. Tôi sẽ suy nghĩ, Đầu Gỗ, chúng ta đi thôi.”
Bỏ lại câu trả lời mơ hồ đó, cô kéo Khương Thu Mộc đi.
Lên xe.
Vẻ mặt Khương Thu Mộc buồn rầu: “Hân Nghiên, vừa rồi lời của người nhà họ Chu không phải không có lý, nếu thật sự con mụ quỷ Lâm Tịnh Thi kia làm, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua cho bà Dạ như vậy được!”
“Đầu Gỗ, tớ rất tệ sao?”
Khương Thu Mộc: “Hả?”
“Vì sao Lâm Tịnh Thi không để con trai bà ta kết hôn với tớ?! Hơn nữa một lần, hai lần rồi ba lần cứ luôn muốn hại tớ, dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ.”
“Đúng vậy. Tại sao chứ?” Khương Thu Mộc cũng hoang mang.
Tống Hân Nghiên nhẹ giọng nói: “Sớm muộn gì cũng điều tra ra. Nhưng bây giờ tớ còn hẹn một người bạn cũ, muốn bàn chuyện hợp tác, con mụ quỷ đó thích giở trò quỷ thì tạm thời cứ để bà ta làm đi. Chỉ cần không đụng đến giới hạn của tớ, tớ sẽ để bà ta nhởn nhơ mấy ngày. Cậu bận gì thì đi đi.”
Người Tống Hân Nghiên hẹn gặp là John của PL.
Nhìn văn phòng quen thuộc, người quen thuộc, Tống Hân Nghiên có cảm giác dường như đã lâu không gặp.
Sau khi cô và John bắt tay chào hỏi thì đi thẳng vào chủ đề chính: “Anh John, cảm ơn anh đã cho tôi thời gian và cơ hội để quay lại.”
Vốn dĩ hai người đã thương lượng về cốt lõi, cô bán bằng sáng chế cho John với giá rẻ.
Từ đó, các sản phẩm liên quan đến bằng sáng chế đều không còn dính dáng đến cô nữa.
Hợp đồng do John soạn thảo, sau khi soạn thảo xong sẽ thông báo cho cô ký tên.
Nhưng John đã kéo dài quá trình soạn thảo hợp đồng, do đó hợp đồng mua bán vẫn chưa được ký.
Sau đó lại liên tục xảy ra chuyện, cho đến bây giờ…
John cười với một đôi mắt màu xanh băng: “Nói vậy, bây giờ cô đã có quyết định mới?”
“Đúng vậy.”
Tống Hân Nghiên gật đầu: “Bằng sáng chế vẫn bán cho anh như trước. Đồng thời, tôi làm việc cho PL đến hết đời. Nếu sau này tôi rời khỏi PL, vậy chính tôi sẽ rút khỏi cái nghề này mãi mãi, không dính dáng vào công việc có liên quan đến các sản phẩm make up và skincare nữa.”
John nhướng mày, không kìm nén được nụ cười trên mặt: “Quyết định này của cô với tôi, tôi khá khuyến khích và ủng hộ. Hân Nghiên, với tư cách là cấp trên cũ, bạn cũ của cô, tôi còn muốn hỏi một câu. Lần này cô thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Tất nhiên rồi.”
Gánh nặng và do dự trong lòng Tống Hân Nghiên không còn nữa, vẻ mặt kiên định: “Để tỏ thành ý, tôi sẽ lấy một nửa tiền bán bằng sáng chế đầu tư vào PL, ngoài quản lý ra, anh có thể sắp xếp bừa cho tôi một chức vị, có thể để cho tôi làm nghiên cứu và phát triển bình thường là được. Tôi chỉ có một yêu cầu, nhóm của tôi do tự tôi chọn.”
“Không thành vấn đề.”
John vui vẻ đồng ý: “Tôi có thể bảo phòng pháp lý chuẩn bị hợp đồng trong vòng một ngày, cô có yêu cầu gì thì có thể đưa ra trước ngày mai. Sau khi ngày mai chuẩn bị hợp đồng xong, tôi sẽ thông báo cho cô đến ký hợp đồng và nhận chức.”
“Được.”
Tống Hân Nghiên đứng dậy, bắt tay với John lần nữa: “Hợp tác vui vẻ.”
John lịch thiệp nắm lấy tay cô nói: “Tôi đánh giá cô rất cao, hợp tác với cô chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”
Anh ta tiễn Tống Hân Nghiên: “Nói thật, hôm nay cô khiến tôi rất ngạc nhiên đấy.”
“Hả?!”
Tống Hân Nghiên cúi đầu đánh giá mình một lượt.
Áo phao quần jean phối với giày thể thao, trên mặt cũng chỉ có ít phấn má, đến cả lớp nền cũng không có, đâu có đáng để người ta kinh ngạc như vậy?
“Không phải bên ngoài.” John quan sát cô: “Là khí chất, hoặc có thể nói là khí thế.”
Anh ta cười: “Từ lúc cô bước vào văn phòng tôi, tôi thấy không phải cô đến xin việc, mà là muốn đến làm bà hoàng…”
Tống Hân Nghiên bật cười, nháy mắt tinh nghịch: “Vậy cũng không chừng.”
John ra vẻ sợ hãi ôm ngực: “Vậy tôi phải cố gắng hết sức, tìm mọi cách để giữ vị trí Tổng giám đốc của mình.”
Hai người vừa đi vừa cười đùa, đến thang máy, đúng lúc gặp được Đường Vũ Diệp tới tìm John.
“Hân Nghiên?” Đường Vũ Diệp vui vẻ nói: “Cô về thăm chúng tôi sao?”
“Tôi đến xin việc.” Tống Hân Nghiên đưa tay, cười nói: “Phó tổng giám đốc Đường, rất vui vì chúng ta lại có thể trở thành đồng nghiệp. Cô phải chuẩn bị một buổi lễ chào đón tôi đấy nhé.”
“Chắc chắn rồi.”
Hai người hỏi han nhau mấy câu, Tống Hân Nghiên đi vào thang máy xuống tầng.
Đường Vũ Diệp cảm thán: “Tôi thấy lần này Hân Nghiên không giống với lúc trước. Trước đây tuy trong lòng mạnh mẽ, nhưng bên ngoài vẫn là con thỏ con dịu dàng, nhưng bây giờ… chỉ với ánh sáng trong đôi mắt đó, đã rất giống phong thái nữ Tổng giám đốc quyết đoán, mạnh mẽ mà.”
Mặc dù cũng cười, nhưng nụ cười đó rất ngầu, ánh mắt sắc bén cảm giác rất khó thở.
John đồng ý gật đầu.
Tống Hân Nghiên vừa xuống tầng thì điện thoại reo.
Cô bắt máy.
“Xin hỏi có phải là cô Tống không? Tôi là cảnh sát Triệu chịu trách nhiệm vụ án của cô. Chu Ngọc Trân đã thú tội trong trại tạm giam, nhưng cô ta kiên quyết yêu cầu muốn gặp cô.”
Cảnh sát Triệu kể lại tất cả nội dung Chu Ngọc Trân thú tội cho Tống Hân Nghiên.
Vì biết thủ phạm thực sự, Tống Hân Nghiên cũng không vui vẻ lắm.
Cô lạnh lùng nói: “Được, cảm ơn các anh. Tôi đợi các anh cho tôi một kết quả công bằng liêm chính. Nhân tiện, xin chuyển lời đến Chu Ngọc Trân giúp tôi, không cần gặp đâu. Cô ta đã thật sự nhận ra lỗi sai rồi thì nên lập tức đưa nhân chứng và bằng chứng ra, để thủ phạm thật sự sa lưới tuân thủ theo pháp luật, cũng cho chính cô ta rửa sạch nỗi oan của mình, cho bản thân mình vô tội.”
Cúp điện thoại, Tống Hân Nghiên dùng điện thoại gọi xe.
Đang chờ, một chiếc xe cảnh sát dừng lại trước mặt cô.
Hai cảnh sát mặc đồng phục bước từ trên xe xuống: “Cô Tống, hóa ra cô ở đây.”
Tống Hân Nghiên thản nhiên ngước mắt lên: “Tìm tôi có việc gì?”
Một cảnh sát trong số đó đưa thẻ cảnh sát ra: “Chúng tôi đang đi tìm cô, Chu Ngọc Trân đã thú tội, muốn mời cô đến xác nhận.”
Tống Hân Nghiên cau mày: “Vừa nãy không phải tôi đã trả lời các anh trong điện thoại rồi sao? Tôi còn có việc, các anh xử lý theo quy trình là được.”
Cô muốn đi, không muốn lãng phí thời gian và sức lực vào việc gặp những con người xấu xa đó.
Cảnh sát vội vàng nói: “Chính vì vừa nãy cô từ chối cho nên mới bảo chúng tôi đến đón cô. Vụ án này của các cô khá đặc biệt, vừa là tội gây thương tích vừa là mâu thuẫn gia đình, nói lớn thì là tội phạm, nói nhỏ thì cũng có thể là trò đùa giữ mẹ chồng và con dâu. Vả lại, nhà họ Dạ cũng không phải là người không có tiếng tăm ở thành phố, nếu phía cô không xử lý tốt, cuối cùng kết quả sau cả quá trình như thế nào cũng khó nói…”
Cảnh sát nhẹ nhàng nói một hồi, ra cái điều nếu Tống Hân Nghiên không đi họ cũng không đi.
Tống Hân Nghiên bất đắc dĩ, xe cô gọi cũng chưa tới, đành phải lên xe cảnh sát.
“Được rồi, tôi đi xem cô ta muốn nói cái gì.”
Ngay lúc cô ngồi lên xe, hai gã “cảnh sát” nhìn nhau, trong mắt hiện lên sự nham hiểm lặng yên.
Trên tầng.
Văn phòng Tổng giám đốc PL.
John đứng trước cửa sổ sát đất gọi điện cho Tưởng Tử Hàn, nói cho anh biết quyết định vừa nãy của Tống Hân Nghiên.
Đang nói thì nhìn thấy Tống Hân Nghiên lên một chiếc xe cảnh sát dưới tầng.
Anh ta nghi ngờ lẩm bẩm một câu: “Ô, cảnh sát trở nên tốt bụng thế từ khi nào vậy?”
Vừa mới rời khỏi chỗ anh ta, cảnh sát đã tới cửa đón rồi ư?!
“Cảnh sát?”
Tưởng Tử Hàn còn đang suy nghĩ những gì John nói lúc trước, chợt nghe thấy câu này, vô thức hỏi.
“Ồ, không có gì.” John thản nhiên nói: “Thì vừa nãy ở bên dưới, đột nhiên có một chiếc xe cảnh sát đến dừng trước mặt cô Tống, không biết hai cảnh sát đã nói gì với cô ấy, tôi thấy cô ấy do dự một lúc rồi lên xe cảnh sát.”