Mồ hôi lạnh trên trán Tống Hân Nghiên toát ra nhanh chóng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, kết thành từng giọt một, sau đó lăn xuống theo hai gò má trắng bệch.
Hai tay cô ôm đầu, bất giác túm chặt tóc, trong miệng vừa như nức nở, vừa giống như kêu rên, một đôi mắt lạnh lùng ửng đỏ tràn đầy thù hận.
"Cậu chịu đựng một chút, tớ đưa cậu tới gặp bác sĩ ngay.”
Khương Thu Mộc lập tức đỡ người ra khỏi thang máy: "Bác sĩ... Bác sĩ..."
Cô ấy hét to.
Đột nhiên, Tống Hân Nghiên nắm chặt cổ tay cô ấy: “Đầu Gỗ.”
Giọng nói của cô khàn khàn.
Khương Thu Mộc bị dọa đỏ mắt, vội quay đầu lại: "Tớ ở đây, rốt cuộc cậu bị sao vậy?”
Tống Hân Nghiên thở hổn hển, giờ phút này, ngay cả sắc đỏ trên cánh môi cũng biến mất không còn chút nào.
Đôi mắt lạnh lùng của cô đột nhiên trở nên kiên định, ánh mắt sắc bén như dao: "Không sao, chỉ là vừa nhớ tới vài thứ.”
Cơ thể không còn run rẩy nữa, thắt lưng hơi khom xuống cũng thẳng tắp vào giờ khắc này.
Tống Hân Nghiên buông tay Khương Thu Mộc ra, xoay người đi vào thang máy: "Cậu ở đây chờ tớ một lát, tớ quay lại chỗ Dạ Vũ Đình một chuyến, có chuyện quên.”
"Cậu đã như vậy rồi, hay là nghỉ ngơi một chút trước rồi hãy đi tìm anh ta?"
Khương Thu Mộc lo lắng, vội vàng đi theo vào thang máy.
Tống Hân Nghiên không nói gì, sắc mặt càng thêm lạnh lùng cương quyết.
......
Trên lầu.
Trong phòng bệnh.
Dạ Nhất và thầy thôi miên đang đứng ở trước giường bệnh để báo cáo tình huống vừa rồi với Dạ Vũ Đình.
Thầy thôi miên tự tin nói: "Anh Dạ có thể yên tâm, tôi ra tay chưa bao giờ thất bại cả. Bây giờ cô Tống chỉ nhớ Tưởng Tử Hàn đối xử với cô ấy không tốt, tôi đã phóng đại những căm hận và không cam lòng của cô ấy lên vô số lần, lúc này, nếu để cô ấy nhìn thấy Tưởng Tử Hàn, có khi cô ấy chỉ ước gì có thể bóp chết anh ta đấy.”
Thầy thôi miên đang đắc ý khoe khoang công lao của mình.
"Rầm!"
Cửa phòng bệnh bị đá mạnh ra.
Ba người trong phòng đồng thời hoảng sợ, bất giác im bặt, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Tống Hân Nghiên lạnh lùng, nghiêm túc đứng trước cửa giống như cán chuôi được rút ra khỏi vỏ.
"Hân Nghiên..."
Sau khi sững sờ, Dạ Vũ Đình khôi phục lại tinh thần, miễn cưỡng kéo khóe môi: "Sao em lại quay lại?”
Trên mặt Tống Hân Nghiên không có cảm xúc dư thừa nào, giờ phút này, đôi mắt to trong suốt vừa sâu vừa u ám, cất giấu thù hận vô tận.
Cô bước từng bước vào phòng bệnh.
Bước chân rất ung dung, nhưng mỗi bước đều giống như giẫm lên ngực ba người trong phòng vậy.
Thầy thôi miên không nhịn được mà nuốt nước miếng, chắc cô Tống không nghe thấy lời mình vừa nói khi nãy đâu nhỉ?
Dạ Vũ Đình lại vô cùng vui mừng.
Giờ phút này, khí chất của cô hoàn toàn khác với Tống Hân Nghiên đưa đơn ly hôn cho anh ta vừa nãy.
Xem ra thôi miên rất thành công.
Dạ Nhất cũng mừng rỡ.
Quả nhiên thầy thôi miên này không hề khoác lác.
Dạ Vũ Đình vội vàng xuống giường nghênh đón: "Hân Nghiên, sắc mặt em không tốt lắm, sao..."
“Chát!”
Còn chưa kịp dứt, Tống Hân Nghiên đã đột ngột ra tay, tát một cái thật mạnh lên mặt anh ta.
Dường như tất cả mọi người trong phòng bệnh đều bị cái tát này dọa cho ngây người.
Trong phòng như nhấn phím giảm thanh, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Khương Thu Mộc dừng lại hai giây rồi chợt hít sâu một hơi.
Sau khi phản ứng lại, cô ấy vội vàng giơ tay che miệng.
Mặt Dạ Vũ Đình bị đánh nghiêng sang một bên, răng cắn rách lưỡi, mùi máu tươi tỏa ra trong miệng trong nháy mắt.
Anh ta dùng đầu lưỡi liếm qua chỗ bị cắn, ánh mắt âm u tăm tối.
"Có thể nói cho anh biết, anh đã làm sai chuyện gì không?" Dạ Vũ Đình nhìn cô, giọng nói dịu dàng hơi khàn khàn.
Tống Hân Nghiên hung dữ lườm anh ta một cái, sau đó đi về phía tủ đầu giường.
Đơn ly hôn cô vừa cầm tới được đặt ở đó.
Cô tức giận hừng hực nắm chặt trong tay, xoay người, áp suất trên người lạnh đến mức tàn phá bừa bãi: "Giữa chúng ta còn rất nhiều chuyện chưa xử lý xong nên tôi sẽ lấy thứ này về trước. Cái tát vừa nãy là lần trước anh ra tay đánh tôi còn nợ, xem như tôi trả lại anh. Dạ Vũ Đình, sau này dù anh bệnh thật hay là giả vờ, trước khi ra tay thì nhớ cân nhắc lại một chút, Thái Quyền của tôi cũng không phải học vô ích!”
Đôi mắt lạnh lùng của Dạ Vũ Đình lóe lên.
Dạ Nhất cũng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
Hai người bất giác nhìn về phía thầy thôi miên.
Giờ phút này, thầy thôi miên toát mồ hôi lạnh đầy đầu, hiển nhiên biến cố này không nằm trong tầm kiểm soát của ông ta.
Không đúng, chẳng lẽ thất bại ư?
Nói xong, Tống Hân Nghiên nghiêm túc xoay người, đi về phía cửa.
Lúc đi qua Dạ Nhất, đột nhiên cô dừng lại.
Dạ Nhất bất giác lùi về phía sau.
Tống Hân Nghiên ra tay như điện giật, túm lấy cổ áo anh ta rồi kéo người lại trước khi anh ta lùi ra sau.
Lời nói âm trầm lạnh lùng thốt ra từ giữa răng và môi cô: "Loại mặt hàng như anh, đặt ở cổ đại chính là nô tài. Sau này còn dám nói với tôi kiểu quái đản đó, bà đây đánh chó không nhìn chủ bao giờ!”
Nói xong bèn đẩy mạnh anh ta ra, sau đó quay đầu nhìn về phía thầy thôi miên.
Thầy thôi miên run rẩy, chân liên tục lui về phía sau.
Tống Hân Nghiên nhếch khóe môi, cười lạnh: "Còn ông, thật ra tôi nên cảm ơn ông đã giúp tôi khắc sâu kí ức hơn, nể tình ông có công lao, hôm nay sẽ không động đến ông!”
"Đầu Gỗ, chúng ta đi." Đi tới cửa, cô kéo Khương Thu Mộc rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, ba người đều bị chấn động bởi khí thế vừa nãy của Tống Hân Nghiên.
Dạ Nhất bị cô cảnh cáo nên sắc mặt càng trắng bệch hơn.
Người khác thì anh ta không biết, nhưng khi Tống Hân Nghiên cảnh cáo anh ta, anh ta nhìn ra được trong mắt cô thật sự có sát ý.
Không biết qua bao lâu, chân thầy thôi miên mềm nhũn, lảo đảo vài cái, cũng hoàn toàn khôi phục lại tinh thần.
Ông ta hoảng sợ nhìn Dạ Vũ Đình và Dạ Nhất, muốn bỏ chạy theo bản năng.
Dạ Nhất xách cổ áo ông ta từ phía sau rồi kéo người về.
Giọng nói nghiến răng nghiến lợi rít ra từ trong miệng anh ta: "Không phải nói chắc chắn không có sai sót gì à? Vậy phản ứng vừa rồi của cô ấy là sao hả?”
Thầy thôi miên run rẩy, giơ tay muốn cướp cổ áo từ tay Dạ Nhất: "Nhưng... Có thể là... Lúc tôi thôi miên chưa... Chưa nói rõ. Cũng... Cũng có thể là cường độ thôi miên quá lớn... Tình trạng bây giờ của cô ấy giống như... Giống như khắc sâu tất cả những kí ức người khác đối xử không tốt với cô ấy. Người khác này không chỉ Tưởng Tử Hàn, mà là... Là tất cả mọi người.”
Dạ Nhất tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, chỉ ước gì có thể xử tử cái đồ lừa bịp này ngay tại chỗ: “Mẹ nó, không phải ông rất giỏi sao? Dám xưng thứ ba thì không ai dám xưng thứ hai?”
Thầy thôi miên sắp bị dọa khóc, thốt lên: "Không phải còn người đứng đầu nữa à..."
Dạ Nhất tức giận đến mức mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Thầy thôi miên vội vàng che đầu giải thích: "Trong trí nhớ của cô Tống có rất nhiều thứ lộn xộn, không dễ khống chế. Hơn nữa trong quá trình thôi miên, tôi phát hiện hình như trước kia cô ấy từng bị người ta thôi miên, vậy nên có sự chống lại với thôi miên..."
Lúc này, Dạ Vũ Đình vẫn luôn liên tục thay đổi sắc mặt đột nhiên đạp ngã cái ghế bên cạnh.
"Rầm!"
Tiếng vang lớn khiến Dạ Nhất và thầy thôi miên im bặt.
Mắt Dạ Vũ Đình tức giận đến đỏ bừng, hung tợn trợn mắt nhìn hai người họ rồi quát to: "Cút! Cút ra ngoài cho tôi!”
Bên ngoài bệnh viện.
Khương Thu Mộc vẫn chưa hết hoảng hồn.
Cô ấy dè dặt kéo Tống Hân Nghiên vẫn khí thế như trước: "Hân Nghiên... Vừa nãy... Cậu biết mình vừa làm gì không?”
Cô ấy và Tống Hân Nghiên cùng lớn lên từ nhỏ, biết tính cách của cô không được xem là dịu dàng.
Nhưng mà đây là lần đầu tiên cô ra tay đánh người hung dữ như vậy, hơn nữa khí thế còn có thể nghiền ép mấy cánh đàn ông.
Khí thế của Tống Hân Nghiên đã được kiềm lại không ít, nhưng trong lòng vẫn còn tức giận, điều này khiến toàn thân cô vẫn bị bao bọc trong bầu không khí lạnh lẽo như cũ.
Cô nhướng mày liếc mắt.