Dạ Khải Trạch và Dạ Vũ Thành quay đầu lại.
Ánh mắt hai người vô cùng nghiêm trọng, Dạ Khải Trạch như già đi cả chục tuổi trong phút chốc.
“Còn đang cấp cứu.” Dạ Vũ Thành vừa nói vừa đỡ Dạ Khải Trạch ngồi xuống ghế.
Anh ta nhìn Tống Hân Nghiên rồi cau mày hỏi: “Hân Nghiên, đêm qua khi trở về, em và Vũ Đình đã xảy ra chuyện gì, tại sao nó lại bị như vậy?”
Nét mặt Tống Hân Nghiên tràn đầy lo lắng, cô lắc đầu: “Em không biết, sau khi tiễn anh trai em về nhà xong cũng đã rất muộn rồi. Em sửa soạn một chút rồi đi ngủ, anh ấy ra ngoài khi nào em cũng không biết.”
Cô nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “À, đúng rồi, lúc về tới nhà, có một cuộc điện thoại gọi cho anh ấy. Nhưng em không biết người gọi là ai, nội dung cuộc gọi thế nào….”
Tống Hân Nghiên vặn óc nghĩ đi nghĩ lại chuyện tối qua nhưng vẫn không hề phát hiện được tình huống gì đặc biệt.
Hai ba con nhà họ Diệp trầm mặc, Tống Hân Nghiên cũng không lên tiếng.
Phòng cấp cấp lúc nửa đêm vẫn ồn ào, nhưng góc này lại yên tĩnh đến lại.
Cảnh sát rất nhanh đã tới.
Dạ Khải Trạch mệt mỏi nói: “Vũ Thành, con đến đồn cảnh sát lấy lời khai một chuyến đi, ở đây cứ giao cho ba và Hân Nghiên. Trước mắt cứ giấu mẹ con cái đã.”
“Vâng.”
Dạ Vũ Thành dẫn Dạ Nhất đi theo cảnh sát.
Trước cửa phòng cấp cứu chỉ còn lại Dạ Khải Trạch và Tống Hân Nghiên đang rối như tơ vò.
Dạ Khải Trạch ngửa đầu ra dựa lựng vào tường.
Ông nhắm mắt, trầm giọng hỏi cô: “Bác sĩ nói Vũ Đình bị hung thủ dùng dao mổ hại. Hân Nghiên, con là người bên cạnh Vũ Đình, là người hiểu rõ nó nhất, con có nghi ngờ ai không?”
Sắc mặt Tống Hân Nghiên trắng bệch, những suy nghĩ vừa mới đè nén lại điên cuồng xoay trong đầu cô.
Tưởng Tử Hàn!
Bên cạnh họ chỉ có Tưởng Tử Hàn và Cố Vũ Tùng là thiên tài phẫu thuật.
Nhưng Cố Vũ Tùng không hề có thù oán gì với bọn họ nên anh ta không thể là người gây chuyện với Dạ Vũ Đình.
Vậy nên, nếu là người quen thì chỉ còn sót lại Tưởng Tử Hàn…..
Tim Tống Hân Nghiên đập lệch một nhịp.
Không, không thể nào là anh!
Tưởng Tử Hàn thông minh như thế, chuyện cô nghĩ ra được thì đương nhiên anh cũng nghĩ ra được. Anh sẽ không ngu tới mức dùng dao mổ để vạch trần bản thân đâu.
Hơn nữa anh còn là bác sĩ có đạo đức nghề nghiệp.
Dao mổ trong tay bác sĩ dùng để cứu người chứ không dùng để giết người.
Nghĩ tới đây, lòng Tống Hân Nghiên bình tĩnh hơn nhiều.
Cô lắc đầu khàn giọng nói: “Chú Dạ, con cũng không biết. Xảy ra chuyện tàn nhẫn như vậy, con tin cảnh sát sẽ sớm bắt được hung thủ.”
Dạ Khải Trạch mở mắt rồi nhìn cô chằm chằm, sau đó ông ta vỗ nhẹ lên vai cô: “Nhờ con chăm sóc Vũ Đình.”
Sau đó ông đứng dậy, mang theo bóng lưng mệt mỏi rời khỏi bệnh viện.
Tống Hân Nghiên nhìn xuống bờ vai vừa được ông vỗ rồi bất giác rùng mình.
Ngay lúc này, điện thoại trong áo khoác bỗng “Ting” lên một tiếng, có tin nhắn gửi cho cô.
Tống Hân Nghiên lấy điện thoại ra rồi lơ đãng nhìn thử.
Một dãy số lạ.
Nhưng nội dung bên trong lại khiến cô bị sốc.
[ Để em bên cạnh một phế nhân thì tôi mới yên tâm!]
Tống Hân Nghiên như rơi vào hầm băng, từ đầu tới chân đều lạnh toát.
Ba chữ Tưởng Tử Hàn khắc sâu vào linh hồn cô như ấn ký!
Lúc nãy cô vừa mới viện cớ giúp anh, lúc nãy cô còn tin rằng dù anh có đối xử tệ bạc, có hận cô thế nào chăng nữa thì vẫn có nguyên tắc, có giới hạn của mình.
Nhưng, cái vả mặt này lại đến quá bất ngờ.
Sau cú sốc là sự giận dữ tột cùng.
Người đàn ông này quá đáng sợ, quá điên, cũng quá biến thái!
Anh thật sự tưởng mình là con trời sao?!
Nên có thể vô pháp vô thiên mà làm tổn thương người khác như thế.
Tống Hân Nghiên tức run người, hai mắt cô đỏ bừng vì tức giận, cả người đều kiệt sức.
Khi Tống Dương Minh nhận được tin rồi chạy tới bệnh viện thì thấy Tống Hân Nghiên sụp đổ như thế này.
“Hân Nghiên!” Anh ấy lo lắng hét lên, đôi bàn tay to lớn đặt lên đầu cô rồi dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, anh tới rồi, không sao đâu.”
Trái tim đang tức giận của Tống Hân Nghiên bỗng dịu đi, mắt cô vừa xót vừa đau, một luồng ươn ướt trào lên.
Cô nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên mặt.
“Anh…anh….là Tưởng Tử Hàn! Là do Tưởng Tử Hàn làm…..anh ta đang trả thù em…em đã làm liên luỵ tới Vũ Đình….anh, em phải làm sao đây? Em phải làm thế nào đây?!”
Tống Hân Nghiên lao về phía Tống Dương Minh, hai tay run rẩy ôm lấy eo anh rồi oà khóc nức nở.
Tống Dương Minh sửng sốt: “Sao em chắc chắn hung thủ là anh ta?”
Sau khi khóc hết nước mắt, Tống Hân Nghiên dần bình tĩnh lại.
Cô buông Tống Dương Minh ra rồi đỏ mắt cầm lấy điện thoại.
Đoạn tin nhắn kia hiện lên trước mặt hai anh em.
Tống Dương Minh nhìn điện thoại thật lâu với ánh mắt khó tin, cuối cùng, anh ấy lên tiếng: “Nói thật ngay cả khi nhìn thấy đoạn tin nhắn này, anh vẫn không dám tin chuyện này là do anh ta gây ra. Trong ấn tượng của anh, Tưởng Tử Hàn là một người đàn ông thành thục trầm ổn quang minh lỗi lạc. Nếu anh ta muốn làm một chuyện gì đó, hay muốn có được một người nào đó, thì sẽ có vô số cách và thủ đoạn khiến thần không biết quỷ không hay. Hành vi máu me bạo lực không chút lý tính nào như tối nay hoàn toàn không giống phong cách của anh ta. Chỉ trong một thời gian ngắn thôi, sao một người lại thay đổi nhanh như thế?”
Đôi mắt đỏ hoe sưng húp của th. Nhắm nghiền, cô bật cười trào phúng, một nụ cười còn khó coi như cả khóc: “Thay đổi?! không, có lẽ không phải anh ta đã thay đổi mà là từ trước đến nay, chúng ta chưa từng hiểu rõ con người thật của anh ta.”
Cô siết chặt điện thoại: “Anh, hãy nói cho em biết, bây giờ em phải làm thế nào?”
Tống Dương Minh nghiêm túc nhìn cô, tuy đã bị đả kích nặng nề, vừa nãy cô cũng đã rất suy sụp nhưng đứa em gái này của anh chưa từng làm anh thất vọng.
Anh ấy dịu dàng hỏi: “Em muốn làm thế nào?”
“Báo cảnh sát.”
Tống Hân Nghiên nghiến răng: “Em không tin người bình thường có thể làm ra chuyện điên khùng như thế. Anh nói xem có phải anh ta mắc bệnh gì đó nên trở thành biến thái rồi không?”
Tống Dương Minh cau mày suy nghĩ một lúc.
Anh kéo vai Tống Hân Nghiên, khiến cô nhìn thẳng vào mình: “Hân Nghiên, em đã nghĩ kỹ chưa? Sau khi báo cảnh sát thì sao? Em đã nghĩ ra đường lui chưa? Bọn anh thì sao cũng được, dù em có làm gì thì anh vẫn sẽ ủng hộ em vô điều kiện. Nhưng nhà họ Dạ thì sao? Ở thủ đô này, nhà họ Tưởng một tay che trời, nhà họ Dạ chọi không nổi! Hơn nữa….”
Tống Dương Minh nghiêm mặt trầm giọng nói: “Nếu chuyện này là do Tưởng Tử Hàn làm, nếu anh ta đã dám đích thân ra tay, còn dùng dao mổ sở trường của mình thì chứng tỏ anh ta không hề sợ nhà họ Dạ phát hiện, càng không thèm giấu em. Chắc chắn anh ta đã chuẩn bị xong đường lui và cách đối phó rồi. Một khi em lựa chọn báo cảnh sát thì thứ đang chờ em có thể không phải là sự thật mà là bẫy rập và các chiêu trò.
Lời của Tống Dương Minh như rút hết toàn bộ sức lực trong người cô.
Đôi vai cô hơi chùng xuống, lưng dần cong như đang gánh vác thứ gì đó rất nặng nề.
Cô cuộn người lại, vùi mặt vào lòng bàn tay.
“Anh, em hối hận rồi.”
Nước mắt len qua kẽ tay: “Nếu em biết sớm anh ta là một người không dễ chọc như vậy thì ban đầu, dù có cho em một trăm cái gan, em cũng sẽ không chọc đến anh ta.”
Dù lúc đó có bị người trong nhà và ả kỹ nữ kia ép tới chết thì cô cũng không chọc đến ông thần la sát này.
Tống Dương Minh nhìn em gái mình, trong lòng bỗng cảm thấy rất khó chịu.
“Hân Nghiên, em có từng nghĩ tới tại sao Tưởng Tử Hàn lại làm như vậy không?”