Sở Thu Khánh hoảng sợ lắc đầu liên tục: "Không phải... Tôi không có... Tôi không có lý do gì để làm hại con gái của chồng mình vì một người phụ nữ đã trở thành dĩ vãng cả..."
Mộ Kiều Dung cũng sửng sốt: "Đồng chí cảnh sát, chuyện này tuyệt đối không phải Sở Sở làm đâu. Nó đã là con dâu của tôi, là vợ của Tử Hàn, mẹ của Minh Trúc, nó không thể làm hại con bé được."
Sở Thu Khánh nước mắt lăn dài.
Cô ta vội vàng tiến lên trước, túm lấy tay Tưởng Tử Hàn: "Tử Hàn, em là vợ anh, anh không thích em tới vậy sao? Thậm chí không tiếc oan uổng, cũng phải bỏ rơi em?"
Tưởng Tử Hàn hờ hững rút tay về, ghét bỏ mà đẩy cô ta ra: "Đây là bằng chứng do cảnh sát tìm thấy, nếu cô cảm thấy mình bị oan,thì có thể liên hệ với luật sư, để luật sư tìm ra sự thật cho cô, tẩy sạch oan khuất cho cô. Nếu như không tìm được chứng cứ chứng minh cô vô tội, thì phán quyết cuối cùng của chuyện này cũng chỉ có thể thuận theo chứng cứ bên phía cảnh sát, nhận định cô là người hạ độc Minh Trúc! "
Anh thờ ơ nhắc nhở: "Sở Thu Khánh, một khi bị kết tội, cô và nhà họ Sở sẽ nhận lấy quả báo gì, cô nên biết rõ hơn ai hết!"
Sở Thu Khánh bị đẩy đến mức loạng choạng, lùi lại hai bước mới miễn cưỡng đứng vững được.
Giờ phút này trong lòng cô ta hoảng loạn, tâm tình rối loạn, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng.
Nếu cô ta không giao hung thủ thật sự ra, Tưởng Tử Hàn sẽ không bao giờ để cô ta thoát tội hạ độc!
Huyết sắc của Sở Thu Khánh rút dần đi, hoảng sợ, oán phẫn mà nhìn sang Tưởng Tử Hàn.
Tại sao?
Tại sao người đàn ông này lại tàn nhẫn với mình như vậy?!
Rõ ràng mình mới là vợ mới cưới của anh, con ả Tống Hân Nghiên đó chỉ là quá khứ, một chiếc giày rách!
Tại sao anh lại sỉ nhục mình như vậy!
Sở Thu Khánh vừa sợ, vừa hận, vừa giận, nhưng những cảm xúc hỗn loạn này chỉ có thể dồn nén thành tình cảm sâu kín nhất trong lòng, không dám để lộ ra một chút nào.
Sở Thu Khánh bị cảnh sát bắt đi.
Mộ Kiều Dung hồi thần sau cơn hoảng loạn.
Bà ta ngăn cản con trai đang chuẩn bị rời đi, vừa lo lắng vừa tức giận, thậm chí hình tượng nho nhã cũng không cần nữa: "Tưởng Tử Hàn, con có biết mình đang làm gì không!"
Tưởng Tử Hàn thờ ơ nhìn lại mẹ: "Nếu con không biết, mẹ định nhắc nhở con thế nào?"
Mộ Kiều Dung tức đến sắc mặt tái xanh: "Con!"
Hít sâu một hơi, bà cố nén giận: "Sở Sở không thể là hung thủ thật sự được, một cô gái thanh tú như nó mà vào đồn cảnh sát chắc chắn sẽ rất sợ, con mau nghĩ cách cứu nó ra đi."
"Cũng đâu phải chỉ có cô ta bị vào đồn cảnh sát đâu, người khác không sợ, sao cô ta lại sợ?!"
Tưởng Tử Hàn khóe môi cong lên đầy lạnh lùng: "Không phải trước đây mẹ chê Tống Hân Nghiên mà trước đây con lấy không phải thứ gì tốt sao? Đúng lúc, qua chuyện này, coi coi con dâu mà mẹ chọn là thứ tốt gì. Yên tâm, đây chỉ là bắt đầu, sau này mẹ sẽ càng rõ con đã lấy phải thứ gì."
Dứt lời, anh dửng dưng quay người bỏ đi.
"Con……"
Mộ Kiều Dung vừa ngạc nhiên vừa chấn kinh, sốc đến mức không nói nên lời.
Ả rẻ tiền Tống Hân Nghiên đã mê hoặc đứa con trai ngoan của mình trở thành thế nào vậy chứ!
...
Mặc dù Tưởng Minh Trúc đã được xuất viện, nhưng cơ thể cô bé vẫn bị thương, vẫn đang hồi phục.
Cố Vũ Tùng không dám bất cẩn, đưa cô bé đến nhà hàng gia đình.
Anh gọi một vài món ăn thanh đạm và đủ chất dinh dưỡng phù hợp với trẻ em.
Tưởng Minh Trúc liếc nhìn hai cái, không muốn ăn.
Cả người như không có chút tinh thần nào.
Muốn ăn cay!
Lẩu BBQ chua cay...
Không muốn ăn những thứ vô vị này.
Nhưng mà……
Đôi mắt to đen láy của cô bé nhỏ đảo quanh: "Chú Cố, Tống Hân Nghiên có phải không sao rồi không?"
"Ừm." Cố Vũ Tùng múc cho cô bé một bát cháo thịt hầm.
Cô bé nhỏ vui vẻ mím cái miệng nhỏ: "Đã biết là cô ngốc đó bị người ta vu oan rồi. Người hại cô ấy bị bắt chưa?"
Cố Vũ Tùng lặng lẽ xoa đầu cô bé nhỏ: "Trẻ con thì nên vô tư, cứ nghĩ đến mấy chuyện người lớn làm gì, an tâm ăn cơm đi."
"Đừng sờ vào tóc của cháu." Tưởng Minh Trúc ghét bỏ mà trợn mắt một cái: "Đừng coi thường trẻ con."
Cô bé nhỏ chơi đùa với cái muỗng, thở dài như người lớn: "Chú không biết đâu, thời gian này cháu ăn ngủ đều không ngon, sợ cô ngốc Tống Hân Nghiên đó bị bắt nạt......"
Cố Vũ Tùng nhìn cô bé tinh linh trước mặt mà không nói nên lời.
Cô bé nhỏ thở dài một tiếng, đột nhiên đặt thìa xuống: "Không được, chúng ta phải ăn mừng. Ngày tốt như vậy ăn mấy thứ này thì quá low rồi. Cháu muốn ăn tôm càng cay, gà rán cay, cá chua cay... "
Trong khi nói, Tưởng Minh Trúc nhân lúc Cố Vũ Tùng còn chưa phản ứng lại, nhanh chóng cầm lên chiếc menu điện tử mà cô bé đã liếc nhìn không biết bao nhiêu lần ở bên cạnh.
Ngón tay nhỏ lướt nhanh vào màn hình, sau đó gọi món
Cố Vũ Tùng: "..."
Bỏ đi.
Điều quan trọng nhất là con bé vui vẻ!
Món mới lại được bưng lên.
Cay và nóng.
Tưởng Minh Trúc nhìn mà nuốt nước miếng, quá thơm quá muốn ăn
Tuy nhiên, Cố Vũ Tùng lại cảm thấy xót: "Nếu không phải biết cháu là do anh Tử Hàn thân sinh, thì chú sẽ tưởng cháu và Tống Hân Nghiên mới là mẹ con ruột thịt đó. Khẩu vị, sở thích, nói không phải là thân sinh thì chắc không ai tin đâu."
Đây chỉ là thuận miếng nói thôi, không biết tại sao, trong đầu anh ta đột nhiên lóe qua vài hình ảnh lộn.
Cố Vũ Tùng sững sờ, trở nên xuất thần.
Hình như trong đầu anh ta mới lóe qua một bản giám định thân thích.
Là cửa Tống Hân Nghiên và Tưởng Minh Trúc.
Nhưng kết quả giám định lại khác với những gì trong ký ức của anh ta.
Anh nhớ rõ hai người không có quan hệ huyết thống gì.
Nhưng tại sao lại có một phần giám định xác nhận quan hệ mẹ con trong đầu chứ?!
Cố Vũ Tùng bất giác cau mày, cố gắng nghĩ thêm điều gì đó, nhưng nghĩ đến đây, đầu anh ta lại đau như bị kim đâm...
"Cốc cốc!"
Mặt bàn bị gõ.
Cố Vũ Tùng giật mình, tỉnh táo lại.
Tưởng Tử Hàn khẽ cau mày: "Cậu bị sao vậy?"
Cố Vũ Tùng hít một hơi, phát hiện đầu mình mồ hôi nhễ nhại, vội lấy khăn giấy ra lau mồ hôi.
"Không có gì."
Anh không biết phải nói thế nào về những gì vừa xảy ra nữa.
Tưởng Tử Hàn ngồi xuống bên cạnh con gái, cắt bỏ con tôm càng cay trên đũa của con gái và thay vào đó là một miếng khoai mỡ trắng, nhưng lại nói chuyện với Cố Vũ Tùng: "Từ tốn chút đi, còn chưa tới 30 đã thân hư suy nhược, không phải là một dấu hiệu tốt đâu. "
Cố Vũ Tùng: "..."
Tưởng Minh Trúc: "..."
Hai người một lớn một nhỏ đồng thời im lặng.
Nhưng nội dung của sự im lặng là khác nhau.
Tưởng Minh Trúc đang tiếc nuối con tôm càng.
Cố Vũ Tùng chấn kinh mà ôm lấy chỗ thận của mình.
Anh ta khó khăn hỏi: "Anh Tử Hàn, rốt cuộc anh có hiểu lầm gì về quả thận của em vậy?"
Đây không phải là lần đầu tiên anh nhắc anh ta từ tốn chút rồi.
Anh ta là một thanh niên khỏe mạnh, thân hình cường tráng, tuy mê cái đẹp, nhưng không có bừa bãi...tóm lại hư cái gì thì hư chứ không thể thận hư được!
Vẻ mặt của Cố Vũ Tùng tỏ ra kiên định: "Đừng thấy em bình thường có chút cà lơ phất phơ, còn thích tán gái, nhưng thực ra trong lòng em chỉ thích sự nghiệp thôi! Đối với em, phụ nữ gì đó thà thiếu còn hơn bừa bãi, tuyệt đối không tùy ý đến mức như anh nghĩ đâu. Còn nữa."
Vẻ mặt anh ta sợ hãi: "Có vết xe đổ của anh, em làm gì còn dám đi vào nữa..."
Đang nói chuyện, người phục vụ dẫn một nhóm người vào cửa.
Đó là Tống Hân Nghiên, Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh.
Khuôn mặt ỉu xìu của Tưởng Minh Trúc lập tức sáng lên: "Tống Hân Nghiên!"
Cô bé nhí nhảnh nhảy khỏi ghế sô pha, vui vẻ chạy về phía đám người: "Mọi người cũng tới đây ăn cơm sao?"
Tống Hân Nghiên sững người, ánh mắt dời khỏi cô bé nhỏ, rơi xuống chiếc bàn đằng sau cô bé.
Tưởng Tử Hàn và Cố Vũ Tùng cũng đúng lúc đang nhìn về phía cô.