Suốt cả ngày, Tống Hân Nghiên đều suy tư về chuyện này. Đến khi sắp hết giờ làm, trong văn phòng đột nhiên có người hét lên, kéo cô ra khỏi suy xa sâu xa và trở về thực tại.
“Ôi, mọi người mau đến xem đi, dưới lầu có người cầu hôn này.”
Trong văn phòng xôn xao, những thành phần tri thức ngày thường luôn nghiêm túc đều cùng nhau chạy đến cửa sổ.
Tống Hân Nghiên nhìn thấy Đường Vũ Diệp quay trở lại từ cửa sổ, nghi ngờ hỏi: “Bọn họ đang nhìn gì vậy?”
“Có người cầu hôn.” Đường Vũ Diệp mỉm cười đầy vẻ hâm mộ: “Lãng mạn lắm.”
Chuyện mà rất nhiều cô gái mơ tưởng cả đời cũng không thể đạt được, thật sự khiến người ta ước ao.
Đường Vũ Diệp vốn đang chuẩn bị trở lại văn phòng, đột nhiên dừng lại, nhỏ giọng tám chuyện: “Bây giờ cô và cậu ba Dạ đang ở chung hay ẩn hôn?”
Tống Hân Nghiên chợt lúng túng: “Không phải. Bọn tôi chỉ là bạn bè thôi.”
Mặc dù cô từng nói sẽ chăm sóc anh ta, cũng đã nói sẽ kết hôn với anh ta, nhưng quan hệ của bọn họ bây giờ thật sự là bạn bè.
Rõ ràng là Đường Vũ Diệp không tin.
Cô ấy nháy mắt với Tống Hân Nghiên: “Chỉ vẻn vẹn được mấy người độc thân hoàng kim nổi danh ở thủ đô này thôi, mà cậu Dạ lại vừa khéo là một trong số đó. Mặc dù tôi không quen biết những người trong giới thượng lưu bọn họ, nhưng danh tiếng của cậu ba Dạ thì nghe được không ít. Anh ấy chín chắn, vững vàng. Mà hiếm thấy nhất là, anh ấy còn là một dòng nước trong hiếm hoi trong số những người đàn ông độc thân ở giới thượng lưu nữa. Vừa có tiền lại vừa công thành danh toại, hiếm có lắm đấy. Cô nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, nếu không cố gắng nắm chắc, cả đống người sẽ muốn cạy góc tường của cô đó…”
Tống Hân Nghiên mỉm cười, im lặng không nói.
Đã đến giờ tam tầm, nhưng trong thang máy không có ai hết.
Tống Hân Nghiên hơi khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Thang máy dừng lại ở lầu một, cánh cửa chậm rãi mở ra.
Một tấm thảm đỏ được trải từ cửa thang máy, băng qua đại sảnh đến bên ngoài tòa nhà công ty.
Hai bên tấm thảm đỏ được bày trí đủ loại hoa hồng phấn, hoa hồng vàng, hoa hồng tím sắp nở.
Cứ cách vài bước lại có mấy quả bóng bay đủ màu sắc tung bay trên không trung.
Trên bong bóng vẽ hình trái tim, viết đủ những lời tỏ tình dịu ngọt.
Lãng mạn mà ấm áp.
Chẳng hiểu sao, nhịp tim của Tống Hân Nghiên chợt tăng nhanh, bước chân không chân thật chút nào, đi ra khỏi thang máy.
Cơn mưa cánh hoa hồng từ trên trời rơi xuống.
Bỗng chốc, cả căn phòng tràn ngập hương thơm.
Chân Tống Hân Nghiên khựng lại không bước tiếp nữa.
Trong đại sảnh vốn dĩ trống rỗng lại đột nhiên có rất nhiều trai xinh gái đẹp ăn mặc chỉnh tề tràn ra từ hai phía.
Bọn họ đứng ở hai bên thảm đỏ, vừa vỗ tay, vừa mỉm cười nhìn cô.
“Mau đi ra đi, có người chờ cô ở bên ngoài lâu lắm rồi.”
“Phải hạnh phúc nhé.”
“Đồng ý với anh ấy.”
…
Mỗi một bước đều có người gửi lời chúc phúc và cổ vũ.
Đầu óc Tống Hân Nghiên hơi mơ hồ, trong lòng dường như đã có dự báo, nhưng lại cảm thấy không quá rõ ràng.
Cô đi tới cửa chính công ty.
Nhìn thấy điểm cuối của tấm thảm đỏ.
Dạ Vũ Đình đang ngồi trên xe lăn, ôm một bó hoa hồng lớn vừa chớm nở.
Anh ta nhìn cô, nở nụ cười đẹp trai ngời ngời.
Người đàn ông mặc bộ vest màu xám rất trang trọng, cà vạt màu hồng, mái tóc được chải chuốt cẩn thận, cắt tỉa tự nhiên và thoải mái, để lộ vầng trán cao đầy đặn.
Anh ta di chuyển xe lăn tự động về phía Tống Hân Nghiên, lúc còn cách cô hai ba mét thì dừng lại.
“Rung động đôi khi chỉ là chuyện trong một khoảnh khắc. Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã cảm thấy cô gái này thật xinh đẹp, đẹp đến mức khiến người ta thương yêu, nhưng lại không nỡ tùy tiện chạm vào. Lúc gặp lại em, anh lại cảm thấy, cô gái xinh đẹp khiến người ta thương yêu này còn vô cùng kiên cường và tài giỏi, khiến anh không muốn bỏ lỡ. Cô ấy giống như một vầng sáng, mỗi thời mỗi khắc đều hấp dẫn anh. Sự cố gắng, vươn lên, sự độc lập và quyết đoán của cô ấy… Khiến anh muốn đến gần cô ấy hơn nhưng lại không thể tìm được cơ hội.
“Cô ấy chính trực, thiện lương lại tài giỏi, khiến người ta gặp một lần là nhớ mãi không quên. Cô ấy từng nhận được hoa tươi và những tiếng vỗ tay, cũng từng chịu đựng tổn thương, từng khóc từng cười, mỗi một mặt của cô ấy đều khiến anh muốn trân trọng mà giấu thật kỹ. Anh muốn bảo vệ cô ấy thật tốt. Anh muốn cùng cô ấy trải qua quãng đời còn lại.”
Dạ Vũ Đình lấy ra một chiếc hộp trang sức rồi mở ra. Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương rực rỡ chói mắt: “Tống Hân Nghiên, cho anh cơ hội được cùng em già đi nhé. Gả cho anh được không?”
Trong mắt anh ta là ánh sáng dịu dàng đến không thể tưởng tượng nổi.
Tống Hân Nghiên kinh ngạc đứng ngây ra tại chỗ.
Cảnh tượng trước mắt vừa cảm động lại ấm áp.
Nhưng trong lòng cô lại không kìm được nhớ tới một người đàn ông khác.
Khung cảnh là trong căn phòng bệnh trắng xanh, cũng chẳng hề có cảnh tượng ấm áp động lòng người như vậy.
Khuôn mặt của người đàn ông lạnh lùng quyết tuyệt, ánh mắt nhìn cô cuốn theo gió cắt như dao.
Anh cũng ôm một bó hoa hồng đỏ, cũng cầm một chiếc nhẫn kim cương.
Nhưng trên hết, cuối cùng hoa hồng cũng không được trao đến cô, nhẫn kim cương cũng không được đeo lên tay cô.
Hai tay Dạ Vũ Đình chống lên tay vịn của xe lăn muốn đứng lên.
Dạ Nhất vội vã bước tới, đưa tay muốn đỡ.
Dạ Vũ Đình từ chối sự hỗ trợ của anh ta, chỉ đưa bó hoa hồng trong tay cho anh ta cầm. Sau đó, hai chân từ trên bàn đạp của xe lăn đặt xuống đất, tự mình vịn lấy chiếc xe, cẩn thận đứng lên.
Chân của anh ta vẫn còn thiếu linh hoạt, mỗi bước đi đều vô cùng cứng nhắc và khó khăn.
Nhưng anh ta vẫn cắn răng, chậm rãi bước từng bước về phía Tống Hân Nghiên cho đến khi đứng trước mặt cô.
“Anh không thể nào quỳ xuống trước em, nhưng anh hứa, những nghi thức mà anh nợ em, sau này anh nhất định sẽ bù đắp hết cho em.”
Anh ta nâng chiếc nhẫn lên, đưa đến trước mặt Tống Hân Nghiên: “Tống Hân Nghiên, gả cho anh nhé!”
“Gả cho anh ấy đi!”
“Gả cho anh ấy đi!”
“…”
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt và những tiếng huýt sáo.
Tất cả mọi người đều đang chăm chú nhìn bọn họ.
Tất cả mọi người đều đang đợi câu trả lời của cô.
Tống Hân Nghiên kéo lại lý trí khỏi suy nghĩ của mình, cánh môi hồng phấn hé mở.
Cô vừa định lên tiếng thì Dạ Vũ Đình đang cầm chiếc nhẫn, hai chân không thể chống đỡ cơ thể được nữa, đầu gối mềm nhũn ra, ngã về phía trước.
“… Cẩn thận.”
Lời đến đầu lưỡi lại biến thành tiếng kêu lên sợ hãi, Tống Hân Nghiên vô thức đưa tay đỡ lấy người đàn ông đàn nhào về phía trước.
Thân hình cao lớn như ngọn núi của người đàn ông đập thẳng vào mặt Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên mất trọng tâm, lập tức ngã sấp xuống tấm thảm đỏ.
Toàn thân của Dạ Vũ Đình thì đè lên người cô.
Hai người một trên một dưới, đối mặt đè lên nhau, vừa xấu hổ lại mập mờ.
“Ồ quao…”
Đám đông vây xem bắt đầu reo hò ầm ĩ.
“Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi…”
Giữa những tiếng reo hò, đôi mày thanh tú của Tống Hân Nghiên nhíu chặt, cơ thể mất tự nhiên chợt cứng đờ.
Hơi thở xa lạ của người đàn ông không ngừng phả tới.
Khiến cô vô cùng khó chịu!
Cô phải cố nhịn thì mới không hất anh ta từ trên người mình xuống.
Dạ Vũ Đình cũng nhận ra sự miễn cưỡng của Tống Hân Nghiên, đôi mắt dịu dàng thoáng qua một tia u ám khó thể thấy được.
“Anh xin lỗi.”
Anh ta nói xin lỗi, sau đó vội vàng xoay người khỏi cơ thể Tống Hân Nghiên.
Dạ Nhất thấy vậy bèn vội vàng đặt bó hoa hồng trong lòng xuống để chạy tới hỗ trợ, cùng Tống Hân Nghiên dìu Dạ Hàn Đình trở lại xe lăn.
“Không có gì.” Tống Hân Nghiên thấp giọng nói.
Cô cúi đầu, đôi mắt hơi khép lại che đi tất cả cảm xúc.
Không được xem cảnh hôn, đám đông vây xem không khỏi thất vọng.
Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến sự phấn khích muốn xem một kết cục có hậu của họ.
“Đeo nhẫn đi!”
“Mau gật đầu đi!”
“Gả cho anh ấy!”
“…”
Không biết ai dẫn đầu, làn sóng ồn ào náo nhiệt chưa từng có sôi nổi vang lên.
Dưới vô số máy quay trực tiếp và ánh mắt chờ mong của mọi người, Dạ Vũ Đình lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp trang sức, đưa đến trước mặt Tống Hân Nghiên.
“Hân Nghiên, xin hãy cho anh một cơ hội được chăm sóc em. Có lẽ anh không phải là người mà em mong đợi nhất, cũng không mang lại cho em thứ hạnh phúc mà em mong muốn nhất. Nhưng anh sẽ cố gắng, cố gắng để gần hơn với hình mẫu lý tưởng lòng em, cố gắng để mình trở thành trung tâm trong thế giới của em…”