Khương Thu Mộc không nói nên lời.
Im lặng được hai giây, cô ấy thở dài rồi nói: “Được rồi. Nếu như đã ly hôn rồi thì không cần phải thấy có gánh nặng tâm lý nữa. Sau này cậu muốn làm gì thì cứ tự tin làm, chị đây luôn ủng hộ cưng!”
“Được.” Tống Hân Nghiên gật đầu nói: “Thế gian cỏ lạ nhiều vô kể, chỉ cần tớ muốn, sau này tớ thích tán tỉnh trai đẹp thế nào thì cứ tán thôi.”
“Đúng vậy, không thể treo cổ mãi trên một cái cây được.”
Khương Thu Mộc đồng ý.
Hai người thoải mái trò chuyện mấy câu rồi cúp điện thoại.
Tâm trạng vui vẻ sôi nổi vừa rồi giống như rơi vào hầm băng, Tống Hân Nghiên thất thần, vẻ mặt đầy cô đơn.
Khi Dạ Vũ Đình ngồi xe lăn đi vào, Tống Hân Nghiên đang đọc sách.
Tờ giấy nháp bên cạnh được viết tên tiếng anh và các công thức của rất nhiều thành phần công thức hóa học.
“Cốc cốc cốc!”
Dạ Vũ Đình nhẹ nhàng gõ cửa: “Chăm chỉ như vậy, em định thi đại học lần nữa sao?”
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, kinh ngạc nói: “Sao anh lại tới đây?”
Dạ Vũ Đình dịu giọng nói: “Vốn dĩ anh định quay về phòng để ngủ, nhưng anh thấy đèn bên em vẫn còn sáng nên đi qua xem thử.”
Anh ta cầm bản nháp có công thức phản ứng hóa học lên xem: “Cái thứ này khô khan nhàm chán, ít được các nữ sinh thích. Hơn nữa...”
Dạ Vũ Đình mỉm cười, khen ngợi một cách chân thành: “Nhiều sinh viên khối tự nhiên chưa chắc đã hiểu rõ, còn em không những hiểu, mà trông còn rất tinh thông nữa. Hân Nghiên nhà ta đúng là một cô gái vừa đặc biệt vừa thông minh.”
Bốn chữ “Hân Nghiên nhà ta” khiến Tống Hân Nghiên cảm thấy gượng gạo vô cùng.
Cô vô thức chọn cách phớt lờ: “Chỉ là tiếp xúc sớm thôi, chẳng hiểu được những thứ mưa dầm thấm đất từ nhỏ này, với lại tôi cũng không cần làm việc trong ngành này nữa rồi.”
Dạ Vũ Đình ảm đạm cười khổ: “Là anh ảnh hưởng tới em sao? Xin lỗi, nếu không có anh, chắc bây giờ em đã yên tâm học chuyên ngành này một cách có hệ thống ở trường rồi. Nhưng giờ em chỉ có thể vùi đầu tự mình nghiên cứu ở đây.”
Thành thật mà nói, mỗi lần Dạ Vũ Đình có phản ứng như vậy, Tống Hân Nghiên đều có cảm giác khó chịu tới bất lực.
Nhưng khi nghĩ rằng anh ta không những bị mất đi đôi chân vì cứu mình, mà ngay cả một người đàn ông bình thường cũng không làm được, trong lòng đột nhiên không có suy nghĩ gì nữa.
Cô giả bộ tức giận: “Anh Dạ, anh nói như vậy là đang nghi ngờ tấm lòng của tôi, tôi rất buồn đấy!”
“Xin lỗi, anh...”
Khuôn mặt Dạ Vũ Đình đầy vẻ áy náy.
Trái tim Tống Hân Nghiên bỗng chốc mềm đi: “Tôi không tức giận, chỉ là rất bất lực thôi. Dạ Vũ Đình, tôi đã nói với anh rồi, tôi tự nguyện ở lại, đây là kết quả sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng, việc đó không liên quan gì đến anh hay bất cứ ai cả. Nhưng nếu như anh cứ cảm thấy có lỗi với tôi, điều này sẽ khiến tôi cảm thấy rất khó xử, không thể ở bên cạnh anh tiếp được. Bởi vậy, sau này đừng nói bất cứ lời nào như thế này nữa...”
Dạ Vũ Đình càng áy náy hơn: “Là do anh lòng dạ hẹp hòi, xin lỗi nhé Hân Nghiên, nhưng anh thực sự không có ý khiến em khó xử. Chỉ là kể từ khi cô Khương về nước, em càng trở nên im lặng và không thích cười hơn.”
Anh ta nói chân thành: “Bác sĩ nói rằng chân của anh đang hồi phục rất tốt. Nếu cảm thấy sống ở đây không vui, hay là em về nước cùng với bọn họ đi?”
Tống Hân Nghiên lập tức nở một nụ cười thật tươi: “Ai nói tôi không vui, những ngày sống ở đây là quãng thời gian thoải mái nhất trong năm nay của tôi. Tôi im lặng không thích cười là vì gần đây trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng cho sản phẩm mới.”
Ngừng lại một chút, cô nói tiếp: “Đương nhiên, nếu sau này anh muốn về nước, tôi sẽ về cùng với anh.”
Dạ Vũ Đình cảm động trước sự chu đáo của cô: “Em nói nghiêm túc đấy chứ?”
Tống Hân Nghiên sững sờ: “Vậy là anh muốn tôi về nước cùng với anh à?”
Trên mặt Dạ Vũ Đình đầy vẻ xấu hổ: “Cũng không phải. Anh cũng không giấu diếm em làm gì, quả thật trong nhà anh xảy ra chút chuyện, có thể sắp tới sẽ về thủ đô một chuyến.”
Mặc dù ban nãy đã có suy đoán, nhưng hai từ thủ đô vẫn khiến trái tim Tống Hân Nghiên run lên.
Dạ Vũ Đình lại nhân cơ hội nắm lấy tay cô: “Để em về cùng anh có vẻ hơi làm khó em. Nhưng em đừng lo Hân Nghiên à, thủ đô nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, cho dù có quay về đi chăng nữa, tôi cũng hứa sẽ không để những người em không thích xuất hiện trước mặt em đâu, em sẽ chỉ gặp những người em muốn gặp, những người em chấp nhận gặp mà thôi.”
Anh ta trịnh trọng hứa: “Anh sẽ bảo vệ em!”
Đầu óc Tống Hân Nghiên bỗng trở nên trống rỗng.
Cô lặng lẽ rút tay lại: “Nhà anh xảy ra chuyện gì vậy?”
Dạ Vũ Đình cười khổ rút tay về: “Vốn dĩ công ty vẫn đang liên hệ đàm phán với một dự án mới, trước đây đều do anh phụ trách. Anh nghĩ anh đến đây chỉ là một chuyến công tác, quay về tiếp tục hoàn thành là được. Ai biết được lại bị thương, ảnh hưởng thế này... ba anh muốn giao dự án này cho anh hai của anh.”
Anh ta nhìn Tống Hân Nghiên, nghiêm túc nói: “Anh đã theo dự án này ba năm rồi, Hân Nghiên, anh không muốn từ bỏ, cũng không thể từ bỏ được!”
Tống Hân Nghiên hiểu sâu sắc cảm giác này.
Cũng giống như khi cô cố gắng hết sức vì công ty, khó khăn lắm mới được mọi người công nhận thì Tống Mỹ Như lại trở về.
Ba nuôi muốn cô nhường công ty lại cho cô ta.
Không những phải nhường công ty mà những sản phẩm đang nghiên cứu, hoặc đã nghiên cứu phát triển thành công trong tay cô đều phải nhường lại hết.
Cảm giác không cam lòng và buồn bã đó có lẽ cũng giống như tâm trạng của Dạ Vũ Đình lúc này.
Nhưng quay về thủ đô...
Tống Hân Nghiên cắn chặt môi, hạ quyết tâm: “Là tôi hại anh bị thương, nếu như anh đã muốn về, vậy thì tôi có nghĩa vụ về cùng với anh.”
Trốn tránh không phải là cách, cô cũng chẳng thể trốn tránh được cả đời, rồi cũng sẽ phải đối mặt thôi.
Dạ Vũ Đình lắc đầu không đồng ý mà nói rằng: “Đây không phải nghĩa vụ của em, điều anh muốn cũng không phải nghĩa vụ.”
Tống Hân Nghiên cố nén sự hoang vắng trong lòng, mỉm cười gượng gạo: “Xin lỗi, là tôi lỡ lời. Khi nào thì đi? Để tôi thu dọn đồ đạc trước.”
Thấy Dạ Vũ Đình nhìn chằm chằm mình, cô nói thêm: “Tôi nguyện ý về cùng với anh, thật đấy, không hề miễn cưỡng chút nào cả.”
Lúc này Dạ Vũ Đình mới mỉm cười gật đầu: “Anh biết. Chuyện trở về cũng không vội, đợi anh kiểm tra lần cuối cùng ở viện rồi hẵng về.”
...
Kết quả lần kiểm tra cuối cùng của Dạ Vũ Đình rất tốt, bác sĩ đã sắp xếp buổi tập phục hồi chức năng đầu tiên cho anh ta vào ngay ngày hôm đó.
Nội dung buổi tập rất đơn giản, bước đầu tiên là để anh ta rời khỏi xe lăn.
Bác sĩ mang nạng đến, để anh ta thử đứng dậy.
Mới đầu bản thân đứng không vững cũng không sao, để Tống Hân Nghiên đỡ anh ta lên.
Dạ Vũ Đình nhận lấy chống nạng, phải phí sức chín trâu hai hổ mới có thể đứng dậy khỏi xe lăn dưới sự giúp đỡ của Tống Hân Nghiên. Nhưng chưa kịp đứng dậy thì anh ta đã ngã trở về vì không còn sức và trọng tâm không ổn định.
Sau nhiều lần thử, Tống Hân Nghiên bị giày vò tới toát mồ hôi hột, Dạ Vũ Đình cũng không còn sức nữa.
Anh ta chán nản vứt nạng đi, nhụt chí mà nói rằng: “Vẫn là thôi vậy, chắc cả đời này anh sẽ không thể rời khỏi xe lăn được.”
Tống Hân Nghiên nhặt nạng đặt sang một bên, ngồi xổm xuống trước mặt xoa bóp chân cho anh ta: “Không đâu, chúng ta chỉ mới bắt đầu, khó khăn một chút là chuyện bình thường. Tôi đi xem những bệnh nhân khác luyện tập phục hồi chức năng, lúc bắt đầu họ còn khó khăn hơn cả anh, thậm chí còn chẳng thể tự chống mình rời khỏi xe lăn được. Tôi sẽ xoa bóp cho anh trước, làm giãn gân cốt, lát nữa chắc sẽ đỡ hơn nhiều.”
Chân được xoa bóp bắt đầu cảm thấy tê buốt nóng rực, vừa hơi khó chịu lại vừa dễ chịu.