“Mẹ, chuyện cũng đã rồi, mẹ phải giữ gìn sức khỏe.”
Tạ Mỹ Lâm đứng bên cạnh lau nước mắt khuyên nhủ: “Khải Chính đi rồi, nhà họ Tưởng chỉ còn lại trụ cột là mẹ thôi. Nếu như mẹ có chuyện gì nữa, mẹ nói nhà ta phải làm sao đây?”
Bà cụ Lam cả đời này trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn.
Mất con, mất chồng, khi còn trẻ chẳng có sức uy hiếp còn bị mấy ông già trong gia tộc chiếm quyền.
Tuy rằng lúc đó xảy ra chuyện đều vượt qua được, nhưng những chuyện đã qua ấy đều là tai họa thảm khốc, để lại ám ảnh sâu sắc cho bà.
Bà cụ Lam đau lòng vô cùng, sau đấy lập tức nén lại bi thương xuống tận đáy lòng.
Bà vực dậy, nước mắt chảy dài, quyết đoán dặn dò con dâu cả: “Đưa ba anh em Tưởng Sâm vào đây.”
Ba anh em Tưởng Tử Hàn đều tới phòng ICU, tự tay tắm rửa thay đồ cho Tưởng Khải Chính.
Ba anh em xử lý xong bên đó mới đi qua.
Hai mắt bà cụ Lam đỏ hoe, bà liếc nhìn một vòng, nét mặt nghiêm túc đau lòng nhìn ba anh em: “Trước khi Khải Chính ra đi có để lại lời gì không?”
Nét mặt Tưởng Diệc Sâm đau xót: “Chú hai nói chú đã lập di chúc từ lâu rồi. Sau khi chú đi sẽ có người công bố. Tin chú qua đời không giấu được, chắc luật sư cũng sắp tới rồi.”
Ngưng một lúc, anh ta cụp mắt gục đầu xuống, tiếp tục nói: “Ngoài ra còn có hôn sự của Tử Hàn nữa. Chú hai nói nếu như chú mất thì để Tử Hàn và Sở Thu Khánh kết hôn.”
Tưởng Dĩ Bình không cam lòng nắm chặt hai nắm tay, cắn chặt răng, chẳng nói gì.
Bà cụ Lam liếc nhìn cháu, ép hết nước mắt lại vào trong: “Tử Hàn, đừng để ba con yên nghỉ rồi còn không yên lòng, cứ làm như vậy đi.”
“Bà nội!”
Tưởng Tử Hàn ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú trầm lặng nhìn bà cụ Lam.
Sự bi thương vô hạn cũng không ảnh hưởng tới việc phân tích được mất của bà cụ.
Bà nói chắc nịch: “Vì sự ổn định của gia tộc và tập đoàn, công khai tin tức liên hôn giữa hai nhà Tưởng Sở trước đi, đợi làn sóng dư luận đi lên rồi hẵng công khai tin Khải Chính mất. Nếu không lòng người hoang mang sẽ tạo thành rối loạn không cần thiết…”
Tưởng Tử Hàn nhắm mắt: “Ba vừa mới mất, con không có tâm trạng nghĩ những chuyện này đâu ạ.”
Bà cụ Lam ngồi trên giường bệnh, nhìn chằm chằm cháu mình với ánh mắt sắc bén: “Không cần cháu lo lắng gì hết. Cháu chỉ cần phối hợp là được, bà sẽ cho người sắp xếp mọi chuyện!”
Bà lạnh giọng nhắc nhở Tưởng Tử Hàn: “Tử Hàn, đừng để ba con thất vọng. Những năm này, mặc dù con không ở bên cạnh chúng ta nhưng người nó để ý nhất chính là con, ở nhà cũng nhắc tới con nhiều nhất. Trong lòng nó, vị trí của con còn quan trọng hơn cả anh con. Mà điều quan trọng cuối cùng là, nó không nhớ tới anh con nhưng lại mãi chẳng yên tâm về con, chẳng lẽ ngay cả một nguyện vọng cuối này của nó con cũng không thể đồng ý với nó sao? Muốn nó chết không nhắm mắt?”
Tưởng Dĩ Bình nhìn Tưởng Tử Hàn, đôi mắt rét lạnh như có lửa lan ra tứ phía nhưng rồi lại ra sức kiềm chế xuống.
Tưởng Tử Hàn nghiến chặt răng, khuôn mặt khôi ngô lạnh lùng tỏa ra sương lạnh.
Bà cụ Lam có khí thế mãnh liệt và độc đoán hệt như Tưởng Khải Chính: “Đã nhiều năm như vậy rồi, cháu nên hiểu rõ nỗi khổ của ba cháu. Hai nhà Tưởng Sở liên hôn là một viên thuốc an thần cho những người bên ngoài và các cổ đông. Những ngày này chuyện ba cháu gặp chuyện luôn bị chặn lại nhưng vẫn bị rỉ ra không ít tin tức, trong ngoài công ty sớm đã nổi lên tin đồn bốn phía, gió mưa phần phật. Vào thời khắc quan trọng như vậy, nếu không xử lý ổn thỏa, đợi nó qua đi rồi, tâm huyết cả đời của ba cháu cũng thành công cốc rồi!”
Bà thẳng thừng dặn dò Tưởng Diệc Sâm: “Cháu cả, cháu sắp xếp đi, lập tức công khai tin tức kết hôn, tin chú hai cháu mất chẳng giấu được bao lâu đâu.”
“Vâng.” Tưởng Diệc Sâm vội vàng đồng ý.
Do dự một lúc, anh ta hỏi: “Bà nội, chúng ta đột nhiên công bố tin tức kết hôn, chỉ e bên ngoài sẽ có nghi ngờ.”
Bà cụ Lam trầm giọng: “Cứ nói hai nhà Tưởng Sở đã bí mật đính hôn từ lâu, chỉ là tin tức vẫn luôn bị giấu đi thôi. Lát nữa con liên lạc với nhà họ Sở, lập tức cho người chụp một bức ảnh đính hôn. Sau khi công bố tin tức kết hôn thì đăng ảnh đính hôn luôn. Tin chú hai con mất không cần giấu quá lâu… qua hai ngày nữa thì công bố luôn đi.”
Dù gì cũng là người mẹ mất đi đứa con, cho dù bà cụ Lam có kiên cường đến mấy, nói tới chuyện con trai mất, giọng bà vẫn nghẹn ngào.
“Bà nội…”
Tưởng Tử Hàn vẫn muốn nói gì đó nhưng lại bị tiếng gõ cửa chen ngang.
Người hầu cung kính đi vào: “Thưa cụ bà, bà cả, ba cậu chủ, luật sư tư của ông chủ tới rồi ạ.”
Lời nói trong phòng bệnh bỗng im bặt.
Luật sư bước vào, sau khi biểu đạt sự đau thương xong lập tức đi vào chủ đề chính: “Cụ bà, di chúc ngài Tưởng để lại phải công bố trước mặt mọi người nhà họ Tưởng, bà xem sắp xếp vào lúc nào thì hợp lý?”
“Đợi đã. Đợi đưa Khải Chính về nhà, linh đường bày xong, tất cả mọi người tới viếng, cũng không cần cố ý đi mời mọi người một chuyến, chọn lúc ấy đi.”
“Vâng.”
Luật sư cung kính đồng ý, trước khi lui ra, do dự một lúc lại nhắc nhở nói: “Bản di chúc này có ảnh hưởng nhiều nhất với cậu ba, hôm ấy ai cũng có thể không tới nhưng mẹ con cậu ba bắt buộc phải có mặt.”
Vừa nghe người đàn bà Mộ Kiều Dung cũng sẽ tới linh đường vào lúc ấy, Tưởng Dĩ Bình trợn tròn đôi mắt bực tức và phẫn nộ, hai tay siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi hết lên.
Đáy mắt Tưởng Diệc Sâm cũng xẹt qua cái bóng mờ.
Một đứa con riêng và người mẹ ti tiện của nó còn được ưu đãi hơn cả con cháu dòng chính.
Dựa vào đâu?
Rồi sẽ có một ngày anh ta đòi lại hết những gì thuộc về mình!
…
Nước Úc, thành phố C.
Đêm.
Tống Hân Nghiên bỗng kinh hãi hét lên một tiếng, bật dậy khỏi giường.
Khương Thu Mộc ngủ bên cạnh cũng bị kinh động, xoa mắt bật đèn lên: “Cậu làm sao vậy? Mơ thấy ác mộng à?”
Tống Hân Nghiên co rụt người lại, hai tay ôm lấy hai chân nhưng vẫn không ngừng run rẩy.
“Đầu Gỗ, tớ nằm mơ thấy cả người Tưởng Tử Hàn đều là máu. Tớ không nhìn ra anh ấy bị thương ở đâu nhưng máu cứ chảy ra không ngừng từ người anh ấy, đầy cả mặt anh ấy, che mắt của anh ấy, cả mặt bị máu che mờ hết, rõ ràng đã chẳng thể nhìn ra anh ấy là ai, nhưng tớ biết rằng đó là Tưởng Tử Hàn…”
Cảnh trong mơ quá chân thực, cho dù đã thức giấc thì cô vẫn chưa hết hoảng sợ và tuyệt vọng từ cảnh trong mơ.
“Không sao rồi không sao rồi. Cậu nằm mơ thấy anh ta là do ngày nhớ quá nhiều đấy.”
“Tớ không biết nữa.” Tống Hân Nghiên kinh hoảng nhắm mắt: “Tớ đã nằm mơ thấy cùng một giấc mơ hai đêm liền rồi… Đầu Gỗ, cậu nói anh ấy sẽ không gặp chuyện gì chứ?”
Khương Thu Mộc không nói gì.
Tống Hân Nghiên vùi đầu vào cánh tay: “Rõ ràng tớ đã từ bỏ rồi, tại sao vẫn còn như vậy…”
“Nghiên à…”
Khương Thu Mộc thở dài, ôm lấy cô, vỗ vai vỗ về: “Tình cảm khắc ghi vào xương cốt cần có thời gian để quên đi. Nếu không thì phải cần một tình cảm khắc cốt ghi tâm khác để thay thế. Con người đều hay nhớ về quá khứ, chưa buông được ngay cũng là chuyện bình thường thôi. Tưởng Tử Hàn là một trong những người thừa kế của nhà họ Tưởng, còn có vô số vệ sĩ nữa, ai gặp chuyện chứ anh ta sẽ không gặp chuyện đâu…”
Tống Hân Nghiên siết chặt chỗ áo ngủ nơi trái tim.
Hệt như dùng cách này để tìm cảm giác an toàn.
Nước mắt rơi xuống, cô nức nở nói: “Trong mơ anh ấy đáng thương lắm, ánh mắt anh ấy nhìn tớ hệt như đang nói tớ tàn nhẫn, không có tình người… Đầu Gỗ, có phải tớ thực sự làm sai rồi không?”