“Phụt…”
Không biết là ai không nhịn được mà cười thành tiếng.
Mặt Tống Mỹ Như lúc trắng lúc đỏ, khó chịu phải cắn chặt lấy môi.
Mặt Tống Dương Minh vô cảm, nói: “Cô muốn vào hai công ty kia cũng được, nhưng hoặc là làm từ chức thấp nhất đi lên, hoặc là đi thi đại học trước, quản trị kinh doanh gì đó, chọn đại một chuyên ngành rồi học hành cho tử tế. Chờ đến khi có đủ kiến thức rồi hẵng đến nói chuyện muốn quản lý công ty với tôi…”
Tống Mỹ Như siết chặt tay, vừa tức giận vừa không cam lòng.
Cô ta còn định nói gì nhưng Đường Ngọc Linh ở bên cạnh đã kéo cô ta ngồi xuống: “Ngồi xuống, nghe anh con đi.”
“Mẹ!”
“Im miệng!” Đường Ngọc Linh trừng mắt cảnh cáo con gái.
Chỉ cần người nắm việc là con trai của bà ta, vậy Tống Thị chính là của chi thứ hai bọn họ rồi còn gì.
Con trai nắm quyền chính so với việc con gái muốn quản lý hai công ty nhỏ, không cần nghĩ cũng thấy cái nào quan trọng hơn.
Tống Mỹ Như ấm ức, đành nghiến răng nghiến lợi mà ngậm miệng lại.
Những người khác thấy ngay cả em gái ruột của mình mà Tống Dương Minh cũng không chừa mặt mũi cho thì lập tức cảm thấy yên tâm hơn, rối rít hưởng ứng theo, bày tỏ ủng hộ.
Lúc tan họp.
Tống Quốc Đại vỗ vai Tống Dương Minh: “Mấy năm nay cháu bận rộn nên đến bây giờ vẫn chưa từng xuất hiện trong buổi tụ họp của đại gia đình chúng ta. Giờ ông nội không còn, cháu chính là trụ cột của cả cái nhà này. Khó khăn lắm hôm nay mới đông đủ, đi ăn một bữa đoàn viên đi.”
Tống Dương Minh nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý, bảo người sắp xếp nốt công việc.
Nơi dùng bữa là một khách sạn bảy sao.
Tống Dương Minh ăn được một nửa thì đi vệ sinh.
Điện thoại của anh ấy cứ thế để luôn ở trên bàn.
Tống Mỹ Như mở cờ trong bụng, nhân lúc mọi người không chú ý, lập tức cầm điện thoại lên.
Điện thoại cài khóa mật khẩu.
Tống Mỹ Như nghĩ một lúc, thử nhập sinh nhật của Tống Hân Nghiên.
Một phát trúng luôn.
Đã mở khóa.
Tống Mỹ Như kiềm chế sự phấn khích, mở Zalo ra, liếc mắt đã thấy Zalo của Tống Hân Nghiên được ghim ở trên đầu.
Trong nội dung cuộc trò chuyện, cô ta nhìn thấy Tống Dương Minh gửi cho Tống Hân Nghiên một địa điểm trước khi cô rời khỏi Hải Thành, hỏi cô tới đây thì được không.
Tống Hân Nghiên trả lời một chữ “Được” ở phía dưới.
Tống Mỹ Như kích động đến nỗi ngón tay khẽ run tẩy, vội vàng gửi địa điểm kia vào Zalo của mình.
Sợ Tống Dương Minh phát hiện ra, cô ta vừa gửi xong đã xóa luôn tin này trong Zalo của Tống Dương Minh.
…
Nước Úc, thành phố C.
Bên ngoài trời trong xanh, ánh nắng ấm áp, Tống Hân Nghiên dùng xe lăn đẩy Dạ Vũ Đình ra ngoài hóng mát.
Mùa hè ở thành phố C, hoa cẩm tú mọc thành cụm, đẹp không thể tả.
Nhưng dường như trong mắt Tống Hân Nghiên lại chẳng thể chứa những cảnh đẹp ấy, chỉ không yên lòng đi về phía trước
Đột nhiên Dạ Vũ Đình nhấn phanh bên tay vịn.
Xe lăn bỗng dừng lại, Tống Hân Nghiên cúi đầu thắc mắc: “Sao thế?”. ????ện ha? l?ôn có tại { ??ù?????ện.vn }
Dạ Vũ Đình điều khiển xe lăn quay đầu lại, đối mặt với cô: “Trông em không vui vẻ lắm. Mấy ngày nay em vẫn luôn ở cùng tôi trong bệnh viện, có thấy chán không?”
Tống Hân Nghiên cười nhẹ: “Tốt mà. So với trước kia phải đi học, cả ngày chỉ biết ở trong phòng thí nghiệm thì thú vị hơn nhiều.”
Dạ Vũ Đình thở dài: “Em như vậy, khiến tôi cảm thấy mình không khác gì kẻ tàn tật cả.”
Anh ta nghiêm túc nói: “Hân Nghiên, trở về đi thôi, đi làm chuyện của em đi. Rảnh rỗi thì đến thăm tôi một chút là được rồi, đừng khiến tôi thấy áy náy được không?”
“Dạ Vũ Đình, ở lại là vì tôi…”
“Không thể làm cho người phụ nữ mình thích vui vẻ là thất bại lớn nhất của đàn ông. Lại còn để cô ấy ngày nào cũng phải đối mặt với mình thế này, vì mình mà bận trước bận sau, lo lắng bận tâm… Hai chân này của tôi còn lành lại làm gì chứ!”
Dạ Vũ Đình tức giận đập hai chân mình.
Tống Hân Nghiên sợ hết hồn, vội vàng nắm hai tay anh ta lại: “Vừa mới phẫu thuật xong, nếu vết thương mà rách ra, đau khổ mấy ngày nay mà anh phải chịu sẽ thành công cốc đấy…”
Dạ Vũ Đình thật sự chán ghét bản thân mình như thế này, ngực phập phồng dữ dội, tức giận đến đỏ cả hai mắt.
Chắc chắn anh ta sẽ không làm bậy như vậy nữa, Tống Hân Nghiên mới buông lỏng tay ra.
Cô thấp giọng nói: “Dạ Vũ Đình, tôi không thấy không vui, cũng không thấy vì ở đây chăm sóc anh, không ra ngoài được mà thấy chán gì cả. Tôi đang lo lắng cho anh. Anh là đứa con của trời, là báu vật trong lòng bàn tay của ba mẹ anh, là trụ cột của nhân viên vả công ty. Đời này của tôi quá hèn mọn, không thể chịu nổi tội lỗi khi hủy hoại đi cuộc sống của anh đâu. Cho nên anh hãy mau khỏe lại đi.”
Cơn tức giận của Dạ Vũ Đình dần tan biến. nhân cơ hội cầm vào đồng hồ đeo tay của Tống Hân Nghiên, nói: “Không có ai sinh ra là hèn mọn cả. Hân Nghiên, ở trong lòng tôi, em là trăng sáng trên núi, là tôi không xứng với em. Tôi cũng không muốn em vì tôi mà gánh chịu bất kỳ áp lực gì, tôi chỉ muốn cho em…”
Tống Hân Nghiên bối rối đứng đơ tại chỗ, phần tay bị siết chặt cứ như đeo còng, khiến người ta cảm thấy hơi khó chịu phản cảm.
Cô mím môi, muốn rút tay về.
“Hân Nghiên.”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng cô.
Tống Hân Nghiên sửng sốt, vội vàng rút tay lại rồi quay đầu.
Khương Thu Mộc và Cố Vũ Tùng đang đứng cách đó vài mét, ánh mắt phức tạp nhìn cô và Dạ Vũ Đình vừa buông tay ra.
“Đầu Gỗ?”
Không hiểu sao Tống Hân Nghiên cảm thấy hơi chột dạ: “Sao cậu lại cùng… cậu Cố đến đây thế?”
Cố Vũ Tùng từ sau lưng Khương Thu Mộc bước lên, sắc mặt không tốt lắm: “Cô ấy nghe nói chị suýt xảy ra chuyện nên vội vàng đến tìm chị. Tôi bảo người điều tra hành trình của cô ấy rồi cũng lặng lẽ đi theo.”
Tống Hân Nghiên cũng không nói có tin hay không: “Đầu Gỗ đến đây thì tôi chỉ thấy hơi ngạc nhiên thôi chứ cũng không thấy kì lạ lắm, nhưng còn cậu Cố thì… Tôi thấy hơi bất ngờ.”
“Tôi đến tìm chị.” Cố Vũ Tùng nói thẳng không kiêng kị.
Trong lòng anh ta đè lại lửa giận, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt rời khỏi Tống Hân Nghiên, nhìn sang Dạ Vũ Đình, khách sáo nói: “Chân cậu Dạ không sao chứ?”
“Không sao.” Dạ Vũ Đình lạnh nhạt nói.
“Không ngờ cậu Dạ cũng có ngày vì cứu người mà quên cả mình cơ đấy…”
Cố Vũ Tùng bước lên, trò chuyện với Dạ Vũ Đình.
Khương Thu Mộc nhân cơ hội mà kéo Tống Hân Nghiên sang một bên, đè giọng xuống hỏi: “Cậu và Dạ Vũ Đình xảy ra chuyện gì thế? Chân của anh ta… Sẽ không vì thế mà ỷ vào cậu luôn đấy chứ?”
“Cậu nghĩ gì vậy.”
Tống Hân Nghiên bất lực nói: “Là tớ chủ động ở lại chăm sóc cho anh ấy đấy. Dù sao anh ấy vì cứu tớ nên mới bị như thế, tiền thì anh ấy chẳng thiếu, mọi thứ tớ có thể cho anh ấy thì anh ấy cũng có hết luôn rồi. Ngoài việc báo ơn bằng cách này ra, tớ chưa biết phải trả lại anh ấy thế nào cả.”
Khương Thu Mộc vỗ ngực thở phào: “Không phải là tốt rồi. Tớ còn tưởng là…”
Bên kia.
Cố Vũ Tùng nhàn nhã phủi vài cái trên bồn hoa bên cạnh Dạ Vũ Đình, ngồi xuống.
Anh ta cười như không cười: “Cậu Dạ, người ngay thẳng chúng ta không nói chuyện mập mờ. Thân phận của Tống Hân Nghiên thế nào, anh không biết thật hay giả vờ không biết?”
Dạ Vũ Đình nhẹ giọng nói: “Thân phận của cô ấy là gì chứ? Cô ấy là cô ấy mà thôi, Tống Hân Nghiên là bạn của tôi.”
“Ha!”
Cố Vũ Tùng cười mỉa mai.
Dạ Vũ Đình chẳng bận tâm, cũng không tiếp tục vòng vo với anh ta nữa: “Cứ coi như cô ấy từng có thân phận gì đó đi, vậy thì cũng là chuyện đã qua cả rồi. Mọi người đều là người trưởng thành, có quyền lựa chọn thứ mình muốn, sống cuộc đời của riêng mình. Mà tôi, gặp được người xuất sắc như cô ấy thì cũng có quyền được theo đuổi chứ. Trước kia khi biết cô ấy đã kết hôn, tôi đã cố gắng giữ khoảng cách, không dây dưa không làm phiền. Bây giờ cô ấy tự do rồi, tại sao tôi lại phải nhường cô ấy thế?”
Cố Vũ Tùng hất cằm kiêu ngạo, lạnh lùng nói: “Tự do con khỉ ấy! Người phụ nữ của anh Hàn nhà tôi không phải muốn theo là theo, không muốn thì không theo đâu nhé! Bọn họ chưa ly hôn, cũng không thể ly hôn đâu!”
Vẻ mặt Dạ Vũ Đình không thay đổi.
Cố Vũ Tùng liếc nhìn chân của anh ta, nhướn mày: “Chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này của anh không phải là cố tình đấy chứ?”