Cố Vũ Tùng xoa mày.
Nếu không phải đã nói dù có vượt cửa biển cũng nhất định tìm được tung tích của Tống Hân Nghiên cho anh Hàn ở ngay trước mặt anh ấy, thì anh ta đã lập tức quay người bỏ đi.
“Khương Thu Mộc, rốt cuộc Tống Hân Nghiên là bạn tốt hay kẻ thù của cô thế? Người ta thường nói thà dỡ một tòa miếu cũng không phá chuyện hôn nhân của người khác. Cô kẹp ở giữa hai vợ chồng họ để làm gì chứ? Một người kiêu ngạo như anh Hàn, vì Tống Hân Nghiên mà trở mặt với gia đình. Ba mẹ anh ấy vừa ý Sở Thu Khánh, để tỏ rõ quyết tâm của mình, anh ấy đã thẳng tay làm Sở Thị phá sản. Rồi còn cả tên rót thuốc cho cô ấy nữa, cũng bị anh Hàn đấm nát xương cổ. Tên kia xém chút mất mạng ngay tại chỗ... Anh ấy đã biết sai rồi, cô giúp đỡ khuyên nhủ được không?”
“Ha!”
Khương Thu Mộc cười mỉa mai: “Thế à? Thế tôi thay mặt Hân Nghiên cảm ơn cả nhà anh ta nhá. Cảm ơn họ đã nương tay không giết. Đi may mắn không tiễn.”
Cô ấy lướt qua người Cố Vũ Tùng, xoay người định rời đi.
“Sao cái cô này dầu muối đều không ăn thế!”
Cố Vũ Tùng nổi cáu: “Khương Thu Mộc, nói thật đi, có phải cô ôm tâm tư gì đó không thể nói cho người khác biết đúng không? Rõ ràng là cô biết thật ra hai người họ đều yêu nhau, chẳng qua vì hiểu lầm nên mới chia tay. Vậy mà cô không những không giúp khuyên nhủ, thậm chí còn một lòng ở giữa ngáng đường... Lẽ nào cô có ý đồ xấu xa gì đó với anh Hàn tôi hả? Tôi nói cho cô biết...”
Đồ điên!
Khương Thu Mộc tức quá đập túi xách lên người Cố Vũ Tùng: “Tôi thấy anh mới là tên có mục đích không thể nói cho người khác biết ấy, đầu anh có hố à!”
Cố Vũ Tùng né tránh, cảnh cáo cô ấy đừng có động tay động chân.
Khương Thu Mộc tức đến hụt hơi, nhưng cũng nghe lọt những gì Cố Vũ Tùng nói.
Tưởng Tử Hàn có yêu Hân Nghiên không thì cô ấy không biết, nhưng chắc chắn trong lòng Hân Nghiên vẫn để ý.
Chính vì quan tâm nên mới bị tổn thương.
Cô ấy thở hổn hển nói: “Đừng lãng phí tâm tư nữa, chưa kể tới tôi không biết Hân Nghiên đang ở đâu. Mà dù có biết tôi cũng không nói cho anh đâu.”
Cố Vũ Tùng gật đầu: “Được rồi, tôi cũng đã nói hết lời hay rồi, là các cô không nghe đấy. Tiên lễ hậu binh, tử tế rồi mà các cô không chịu, vậy đừng trách chúng tôi dùng cách đê hèn.”
Khương Thu Mộc lập tức tỏ vẻ cảnh giác: “Các anh định làm gì?”
Cố Vũ Tùng thong thả nói: “Chẳng phải các cô là bạn thân à? Cô bảo vệ cô ấy như thế, không biết cô ấy cũng giống thế không nhỉ? Nếu nhà họ Khương vì chuyện của cô ấy mà bị liên lụy, cô nói xem liệu cô ấy có áy náy mà chủ động đến tìm chúng tôi không?”
“Đồ khốn! Loại hèn hạ! Ngụy quân tử!” Khương Thu Mộc nổi nóng lại đập túi xách.
Túi xách của cô ấy là chiếc túi nhỏ có gắn đinh tán, tuy rằng không lớn lắm nhưng lấy ra đánh lại giống gõ đinh lên người vậy.
“Các anh hành động bỉ ổi như vậy, còn nói yêu thương quan tâm khỉ gió gì nữa. Nếu các anh thật sự dám làm như vậy, dù Hân Nghiên trở lại cũng đừng nghĩ tới chuyện cô ấy sẽ hồi tâm chuyển ý.”
“Đủ rồi!”
Cố Vũ Tùng bị đập liên tiếp mấy cái, có khi cánh tay đã xanh tím hết rồi.
Anh ta giữ chặt hai tay của Khương Thu Mộc: “Nếu cô phối hợp tử tế thì tất nhiên chúng tôi sẽ không làm như vậy. Nhưng nếu cô cứ tự làm theo ý mình, ép anh Hàn quá thì đừng nói nhà họ Khương, mà ngay cả Tống Thị, chưa chắc anh ấy đã bỏ qua cho đâu! Tôi đang cho cô cơ hội...”
“Cút!”
Khương Thu Mộc tức giận mắng, hất văng tay của Cố Vũ Tùng rồi vòng qua anh ta rời đi. Ngay cả đèn giao thông cũng quên không nhìn, cứ thế lao thẳng ra đường cái.
“Cẩn thận!”
Lối cho người qua đường đã hiển thị đèn đỏ, xe cộ trên đường phóng rất nhanh.
Khương Thu Mộc vừa mới giẫm xuống vạch dưới đường, suýt nữa đã bị xe đụng.
Cố Vũ Tùng nhanh tay lẹ mắt kéo người trở lại, nhưng anh ta thì lại bị xe lôi đi, ngã xuống đất.
Lòng bàn tay và cánh tay cọ xát với mặt đất.
Máu lập tức thấm ra một mảng lớn.
Khương Thu Mộc bị sự cố này làm cho sững người, ngơ ngác mất mấy giây mới tỉnh táo lại được, vội đỡ anh ta dậy: “Thế nào rồi? Không sao chứ?”
Chiếc xe làm người bị ngã vội phanh xe dừng lại.
Tài xế thò đầu ra khỏi cửa xe, mở miệng mắng chửi hai người họ: “Mắt mù à? Không phân biệt được đèn xanh đèn đỏ hả?”
Mắng xong thì lập tức chạy mất.
Khương Thu Mộc tức tới mức mặt mày xanh mét, nhưng cô ấy cũng không hơi đâu tức giận, vội bắt xe đưa Cố Vũ Tùng tới bệnh viện.
Khám xong rồi quấn băng.
Sau một hồi lăn lộn, hai người đã có chút sức cùng lực kiệt.
Lửa giận của Khương Thu Mộc đã tan biến rồi nhưng vẫn kiên quyết nói: “Đừng tưởng rằng anh anh hùng cứu mỹ nhân là tôi sẽ nói cho anh biết nhé. Tôi không làm chuyện bán đứng bạn bè đâu, thích giết hay chém thì tùy các anh.”
Cố Vũ Tùng thở dài.
Sao anh ta muốn làm người đứng giữa hòa giải thôi mà lại khó thế nhỉ?
Anh ta cũng không nói thêm gì, lấy di động ra, cho Khương Thu Mộc nhìn mấy video cùng một ít ảnh chụp mà Tưởng Minh Trúc gửi tới.
Trong video, Tưởng Tử Hàn bận rộn đến nửa đêm.
Tưởng Minh Trúc mặc áo ngủ, đi chân đất ngái ngủ rời giường tìm ba.
Tưởng Tử Hàn gác công việc lại, ôm con gái về giường, dỗ cô bé ngủ.
Cũng có mấy tấm chụp Tưởng Tử Hàn tay chân vụng về tết tóc cho con gái, rồi cả phần cơm hỗn độn dành cho trẻ em.
Khương Thu Mộc cười nhạo: “Vô liêm sỉ! Chạy tới kể khổ với tôi đấy à? Tưởng Tử Hàn chỉ đoạn tuyệt với gia đình chứ không phải ra đi tay trắng. Với năng lực với tiền bạc của anh ta, không mời nổi mấy cô bảo mẫu chắc? Mà dù anh ta không mời nổi thì không phải các anh thân thiết đến mức mặc chung một chiếc quần à? Anh không giúp đỡ anh ta một ít sao?”
Cố Vũ Tùng thở dài: “Minh Trúc từng bị anh ấy để lại ở thủ đô một mình, cho người nhà và người hầu chăm sóc. Cũng chính vì lần đó nên con bé suýt nữa đã không sống nổi. Kể từ đó, tất cả những chuyện liên quan đến Minh Trúc, anh ấy đều không nhờ người khác mà toàn tự tay làm lấy. Nếu không, cô cho rằng vì sao đi đâu anh ấy cũng dẫn theo con bé, còn chạy tới Hải Thành kết hôn với bạn thân cô chứ? Đó là bởi vì anh ấy cảm thấy Tống Hân Nghiên đáng tin! Lúc anh ấy vắng nhà, anh ấy yên tâm khi có cô ấy chăm sóc Minh Trúc. Đây cũng là lý do tại sao anh ấy tức giận khi Tống Hân Nghiên chăm Minh Trúc đến mức con bé bị viêm dạ dày. Giận cô ấy không chăm sóc tốt một chút, cũng tức bản thân mình sơ ý vì dễ dàng tin tưởng người khác...”
Video vẫn đang tiếp tục, giọng trẻ con mềm mại của Tưởng Minh Trúc vang lên trong điện thoại: “Con nhớ Tống Hân Nghiên, khi nào chúng ta đi tìm mẹ thế?”
Khương Thu Mộc cụp mắt nhìn.
Tưởng Tử Hàn trong video trầm ngâm không nói.
Cô nhóc đang tức giận, trách cứ ba mình như bà cụ non: “Đừng nói với con bận việc gì hết, cũng đừng nói là ba không nhớ mẹ. Lão Tưởng à, bị đá rồi còn không chủ động thì cả đời này ba chỉ có thể sống một mình thôi...”
Phụt…
Khương Thu Mộc không nín được cười.
Cô bé này đáng yêu quá, quá, quá thể đáng.
Nhìn mà tự dưng lại thấy hơi buồn bã.
Cô bé vừa kiêu ngạo lại vừa đáng yêu như vậy, nhất định phải rất thích Hân Nghiên, nếu không cũng không thể nói ra những lời này.
Cô ấy nhớ tới cảnh tượng lúc Tống Hân Nghiên ở chung với Tưởng Minh Trúc.
Nhìn ra được, Hân Nghiên cũng rất thích đứa trẻ này.
Hay nói cách khác, cô coi Tưởng Minh Trúc như đứa con đã thất lạc của mình để bù đắp những áy náy trong lòng.
Trong thâm tâm, Khương Thu Mộc bỗng thấy không đành lòng: “Cô ấy đang ở Úc.”
Cố Vũ Tùng phản ứng lại, bỗng mừng rỡ.
Khương Thu Mộc hờ hững nói: “Tôi cũng không rõ địa chỉ cụ thể lắm, nhưng tôi đang định khoảng thời gian này qua đó một chuyến. Cô ấy vừa mới sang bên kia thì dạo này đã xảy ra một số chuyện, tôi phải đi trước xác nhận chút.”
Cố Vũ Tùng sửng sốt, vội hỏi: “Có chuyện gì với cô ấy thế?”
Khương Thu Mộc ngẫm nghĩ một chút, cũng không giấu diếm: “Nghe nói suýt nữa thì bị xe tông, nhưng cô ấy may mắn, được Dạ Vũ Đình cứu. Vì thế mà anh ta còn bị gãy hai chân, nên cô ấy ở bên kia chăm sóc anh ta...”
“Dạ Vũ Đình á?”
Cố Vũ Tùng lập tức nhíu mày: “Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đó? Hơn nữa, nhà họ Dạ không có người chăm sóc chắc? Sao phải bắt cô ấy làm những việc này?”