Nhân viên cửa hàng 4S đứng bên cạnh cười như không cười nhìn hai người, hỏi trêu bằng giọng tiếng Anh trôi chảy: "Hai người quen nhau à?"
Cậu ta nói với Dạ Vũ Đình: "Anh Dạ, xe anh đặt khoảng chừng hai mươi phút nữa mới tới."
Dạ Vũ Đình liếc nhìn chiếc xe màu đỏ đang được vài người sửa phía sau, hỏi Tống Hân Nghiên: "Xe của cô à?"
"Ừ."
Tống Hân Nghiên gật đầu.
"Mất bao lâu mới có thể sửa xong?" Lời này là hỏi nhân viên cửa hàng 4S.
"Cũng gần hai tiếng ạ."
Dạ Vũ Đình cười: "Hẹn nhau không bằng tình cờ gặp mặt, đằng trước có quán cà phê, chi bằng chúng ta đó ngồi một chút nhé?"
Ngồi không chờ đợi rất nhàm chán, huống hồ rất hiếm khi gặp được người quen ở nơi đất khách quê người này.
Tống Hân Nghiên hơi do dự, sau đó gật đầu đồng ý.
Trong quán cà phê.
"Nghe nói cô đã giao lại Tống Thị rồi à?" Dạ Vũ Đình hỏi, giả vờ như không biết tình hình.
"Ừ." Tống Hân Nghiên trả lời.
"Tôi có thấy mấy hot search trên mạng, cô và Tưởng Tử Hàn..."
Dường như không biết nên hỏi tiếp thế nào, Dạ Vũ Đình ngừng lại: "Nếu cần tôi ra mặt thì cô cứ lên tiếng."
"Không cần đâu, cảm ơn anh." Tống Hân Nghiên hờ hững từ chối.
Dạ Vũ Đình bất đắc dĩ thở dài: "Cô cứ như vậy khiến tôi muốn an ủi cũng không được."
Anh ta cười tự giễu: "Vậy cũng tốt. Tôi cảm thấy nếu mà bây giờ an ủi cô sẽ khiến cô nghĩ rằng tôi lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn. Nhưng không nói thì trong lòng lại không thoải mái. Có thể thấy được tình cảm giữa cô và Tưởng Tử Hàn rất sâu nặng, nếu vì tôi mà tạo ra hiểu lầm gì đó thì đúng là lợi bất cập hại."
Nét mặt Dạ Vũ Đình rất thành khẩn và chân thành.
Lúc nói những câu này, ánh mắt đang nhìn về phía cô rất lịch thiệp, có chừng mực, không hề khiến người ta có cảm giác bị mạo phạm.
Tống Hân Nghiên thở dài.
Lúc trước mắt cô đúng là bị mù mà. Một người như vậy mà tại sao trước đây lại cảm thấy anh ta là người có mưu mô rồi xa lạnh người ta chứ?
Cuối cùng lại còn giữ khoảng cách với anh ta!
Còn Tưởng Tử Hàn, lúc ấy có tấm filter của fan hâm hộ, không hiểu sao lại cảm thấy anh làm cái gì cũng tốt!
Hiện thực quả nhiên vô cùng tàn nhẫn.
Niềm vui gặp được bạn cũ ở nơi đất khách quê người dần nhạt dần, Tống Hân Nghiên buồn bã không lên tiếng.
Nhân viên phục vụ bưng cà phê và đồ ngọt lên.
Dạ Vũ Đình đẩy phần bánh ngọt của mình đến trước mặt Tống Hân Nghiên: "Nghe nói ăn đồ ngọt sẽ khiến tâm trạng tốt hơn. Cũng không biết có thật không, cô ăn thử xem?"
Tống Hân Nghiên cười nhạt: "Tôi không sao. Những chuyện đó đã qua cả rồi. Giờ tâm trạng tôi rất bình tĩnh, không có gì là không ổn."
Đồ ngọt bị cô đẩy trở về: "Hơn nữa, bây giờ tôi đến đây để học, chưa bao giờ cảm thấy tự do và thoải mái như lúc này, thực sự không còn thấy buồn nữa."
Dạ Vũ Đình không tiếp tục chủ đề này nữa, chỉ nói: "Vừa khéo tôi cũng định ở lại đây một khoảng thời gian. Chúng ta lưu số điện thoại đi, lúc nào rảnh hẹn nhau ra ngoài cà phê chút nhé?"
Tống Hân Nghiên thoải mái lấy di động ra lưu số của anh ta lại.
"Mong anh giữ bí mật giúp chuyện gặp tôi ở đây. Tôi thích cảm giác như hiện giờ, không muốn bị làm phiền."
Dạ Vũ Đình mỉm cười, nói đùa: "Cô yên tâm, gần quan được ban lộc, có nhiều người biết thì tình địch của tôi càng nhiều. Mấy chuyện ngu ngốc khiêng đá đập chân mình như thế, tôi sẽ không làm đâu."
Tống Hân Nghiên cười theo nhưng không lên tiếng.
Dạ Vũ Đình bưng tách cà phê lên uống một ngụm: "Đúng rồi, bây giờ cô vẫn đang học chuyên ngành liên quan đến mỹ phẩm và sản phẩm chăm sóc da sao? Công ty tôi ở bên này cũng đang mở rộng lĩnh vực này, vừa khéo đang thiếu một chuyên gia về trang điểm dưỡng da. Hay là cô gia nhập vào công ty của chúng tôi đi, vừa làm vừa học?"
"Không được."
Tống Hân Nghiên từ chối không cần suy nghĩ: "Dung lượng não không đủ mà năng lực cũng có hạn. Tôi không thể làm hai việc cùng một lúc được. Những chuyện xảy ra gần đây khiến tôi có nhận thức mới về bản thân. Học hành không giỏi, năng lực kém cỏi chắc là chỉ loại người như tôi đấy. Vì thế nhiệm vụ quan trọng nhất của tôi lúc này là sạc pin cho mình."
Dạ Vũ Đình không khuyên nữa: "Học tập là chuyện cả đời, biển học là vô biên, bình thường thôi mà."
Hai người thản nhiên trò chuyện cho đến khi có thể lấy xe, lúc này mới tính tiền đi ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi quán cà phê, một chiếc xe máy phân khối lớn đang gầm rú lao đến.
Xe chạy thẳng về phía Tống Hân Nghiên.
"Cẩn thận!"
Dạ Vũ Đình không kịp nghĩ nhiều, vô thức đẩy Tống Hân Nghiên ra.
Tống Hân Nghiên choáng váng, bị đẩy đến lùi về phía sau vài bước.
Chiếc xe lao tới chỗ cô, đụng thẳng vào người Dạ Vũ Đình.
"Rầm!"
Tiếng ầm vang dội.
Cả người và xe đều tông vào tường.
"Dạ Vũ Đình!"
Tống Hân Nghiên kinh hãi hét lên.
Tiếng động bên ngoài thu hút rất nhiều ánh mắt.
Một phát không trúng, người ở trên xe liếc mắt nhìn Tống Hân Nghiên. Hắn đặt chân xuống đất, quay xe một trăm tám mươi độ, sau đó rồ ga “vèo” một cái, chạy trốn đi.
...
Bệnh viện.
Tống Hân Nghiên ngồi trên hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật, cả người run rẩy nhìn về phía cửa phòng.
Sau khi Dạ Vũ Đình được đưa vào trong thì không có tin tức gì nữa.
Dạ Nhất mua một cốc đồ uống nóng đưa qua: "Cô Tống, hiện giờ sắc mặt cô rất xấu, tôi đoán lát sếp của tôi ra ngoài còn trông giống người bình thường hơn cả cô đấy. Hay là tôi giúp cô sắp xếp một phòng bệnh, để cô đi nghỉ ngơi trước một lát nhé?"
Tống Hân Nghiên cầm cốc đồ uống nóng, lắc đầu: "Cảm ơn, không cần đâu, tôi chờ ở đây được rồi."
Cô quay đầu nhìn về phía Dạ Nhất: "Dạ Nhất à, sếp của anh sẽ không..."
"Không đâu." Dạ Nhất khẳng định: "Gần đây vận may của sếp tôi rất tốt, hơn nữa còn phúc lớn mạng lớn, tuyệt đối sẽ không gặp chuyện gì đâu!"
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Dạ Nhất, Tống Hân Nghiên mới yên tâm hơn vài phần.
Cô áy náy cúi thấp đầu, cất giọng khàn khàn: "Vì cứu tôi nên anh ta mới bị như vậy, nếu anh ta thực sự có chuyện gì..."
"Anh ấy cam tâm tình nguyện!"
Dạ Nhất bình tĩnh nói: "Cô Tống, có lẽ cô vẫn không biết, sếp tôi vẫn luôn rất thích cô, chỉ là anh ấy xuất hiện quá trễ, lúc quen biết cô thì cô đã kết hôn rồi. Vì không muốn cô khó xử nên anh ấy không nói ra, nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì tới việc anh ấy thích cô, quan tâm cô. Anh ấy cứu cô xuất phát từ bản năng chứ không phải vì muốn cô biết ơn, không cần đại não ra lệnh mà hành động theo phản xạ có điều kiện vậy thôi. Cho nên cô đừng cảm thấy áy náy."
Tống Hân Nghiên nghe xong, trong lòng cảm thấy phức tạp.
Dạ Nhất tiếp tục nói: "Trong thời gian qua, mỗi lần cô gặp chuyện gì anh ấy đều biết. Mỗi khi đọc được tin tức có liên quan tới cô, anh ấy đều âm thầm lo lắng, thậm chí có lúc còn bị mất ngủ. Nhiều lúc anh ấy rất muốn làm chuyện gì đó cho cô, nhưng vì cô đề phòng anh ấy, mà anh ấy cũng không muốn làm cô khó xử, sợ chín quá hóa bở. Cho nên chỉ có thể lẳng lặng quan sát, âm thầm lo lắng đau lòng cho cô, lại không thể làm gì hết, cũng chẳng dám làm gì. Hôm nay có thể gặp được cô ở đây cũng là duyên phận, có lẽ anh ấy... rất vui."
Cảm xúc trong lòng Tống Hân Nghiên ngổn ngang, trở thành một mớ hỗn độn.
Đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Tống Hân Nghiên đứng bật dậy như trên người có gắn lò xo, vội vàng chạy tới cùng Dạ Nhất: "Bác sĩ, Dạ Vũ Đình thế nào rồi?"
Nét mặt bác sĩ nghiêm túc: "Xương của hai chân đều bị gãy từ giữa đùi trở xuống. Mặc dù được đưa tới bệnh viện kịp thời nhưng vết thương không khả quan lắm, bây giờ cần phải phẫu thuật để nối xương ngay. Nhưng mà, sau khi nối xương, dây thần kinh tổn thương có hồi phục hay không thì vẫn còn là một ẩn số. Nếu sau phẫu thuật lại xảy ra các triệu chứng nhiễm trùng, hoại tử thì tình huống nghiêm trọng nhất là phải cưa chân. Người nhà hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt đi."