Mộ Kiều Dung bị ánh mắt hung ác nham hiểm khát máu của con trai mình nhìn chằm chằm đến mức hai chân phát run run.
“Tử Hàn, mẹ là mẹ con đấy, con vừa mới về đã ra tay đánh người là muốn làm gì thế…”
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng nhìn bà ta: “Chẳng lẽ những lời này không phải nên là con hỏi mẹ sao? Tống Hân Nghiên là vợ của con, trong bụng cô ấy mang thai đứa con của con ruột mẹ! Mà mẹ lại làm gì!”
Mộ Kiều Dung đột nhiên run rẩy.
Thằng bé biết rồi!
Khí thế tàn bạo quanh người Tưởng Tử Hàn quá mãnh liệt, Mộ Kiều Dung không dám lấy cứng chọi cứng với anh.
Nước mắt như được mở van cứ thể chảy ra: “Mẹ vẫn còn là mẹ con đấy! Tưởng Tử Hàn, mẹ trăm cay ngàn đắng sinh con ra, nuôi lớn đến tận bây giờ, vậy mà con lại vì một người ngoài mà muốn ra tay với mẹ sao!”
Bà ta vỗ ngực khóc bi thương gần chết: “Nếu đã như vậy thì con đến đi. Muốn giết muốn xẻo muốn đánh muốn chửi gì cứ làm, mẹ tùy con xử lý! Chuyện đã thành ra như vậy, nếu con chưa hết giận thì dứt khoát đưa mẹ vào trong tù để bồi mạng cho đứa con chưa ra đời của con đi!”
Tưởng Tử Hàn nghiến chặt răng, quai hàm căng cứng cương nghị.
Mộ Kiều Dung khóc thương tâm tột độ: “Mẹ làm như vậy cũng là vì ai chứ. Tử Hàn, suốt bao năm qua mẹ con chúng ta đã phải sống như thế nào, chẳng lẽ con quên rồi sao? Dù Tống Hân Nghiên có tốt đến cỡ nào, dù con có thích thì có ích gì đâu? Nơi như nhà họ Tưởng, con kéo cô ta thì cô ta có thể hạnh phúc nổi không? Con có thể bảo đảm thật sự có thể bảo vệ cô ta một đời vô ưu không?”
Bà ta nhào tới ôm chặt lấy Tưởng Tử Hàn: “Mẹ phải gánh chịu áp lực lớn như vậy, vất vả lắm mới bồi dưỡng được con. Tử Hàn, con không thể chấp nhận số phận, cũng không thể thích làm gì thì làm được. Cho dù mẹ có liều mất cái mạng này cũng sẽ không để cho con quay lại làm người bình thường, cam lòng trở nên tầm thường được! Con trai, mẹ vẫn giữ câu nói kia, con chơi bời chút chút với Tống Hân Nghiên thì được, nhưng nhất định không thể cưới về nhà. Ba con cũng không đồng ý để con cưới cô ta đâu.”
Tưởng Tử Hàn vẫn không nói câu nào.
Mộ Kiều Dung thấp thỏm bất an.
Bà ta buông tay ra, lo sợ nhìn Tưởng Tử Hàn: “Con trai…”
Đôi mắt trống rỗng của Tưởng Tử Hàn dời xuống, từ từ tụ lại, dừng trên người Mộ Kiều Dung.
Anh khàn giọng nói: “Cho nên… Vợ con, nhất định phải môn đăng hộ đối đúng không?”
Mộ Kiều Dung thấy hơi sợ, cắn môi, quả quyết gật đầu: “Đúng!”
“Được!”
Tưởng Tử Hàn nhếch môi nở nụ cười khát máu: “Từ hôm nay trở đi, các người coi trọng ai, tôi sẽ làm cho người đó không còn xứng với con bà nữa!”
Sau khi lạnh lùng ném xuống câu đó, anh không muốn ở lại thêm một giây nào nữa, xoay người rời đi không chút do dự.
Mộ Kiều Dung lau nước mắt, trái tim nhảy lên đập thình thịch.
Bà ta vội vàng run rẩy lấy điện thoại, sốt sắng gọi đi: “Phái vài người trông chừng cậu chủ thật chặt, có gì khác thường phải lập tức báo ngay.”
…
Lục Minh Hạo cùng Tô Thần Nam nhận được điện thoại của Chúc Minh Đức, lập tức chạy tới.
Lúc hai người ở quán bar tìm được Tưởng Tử Hàn, trước mặt anh đã bày một đống vỏ chai rượu.
Vẫn còn bình thường.
Lục Minh Hạo nhẹ nhàng thở hắt ra, bình thản qua đó: “Lão Tưởng! Anh chán quá đấy nhé, về uống rượu mà không gọi bọn em gì cả.”
Tô Thần Nam đánh giá Tưởng Tử Hàn từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt dừng trên mu bàn tay máu thịt lẫn lộn của anh: “Tay bị sao thế?”
Mu bàn tay của Tưởng Tử Hàn toàn là vết thương lớn nhỏ có đủ, là lúc ở Hải Thành đánh nhau với Tống Dương Minh mà có.
Nhìn vết thương cũng không quá nghiêm trọng.
Nhưng có một số chỗ máu đã đông lại, có một số vết thương vẫn còn đang không ngừng chảy máu.
Lục Minh Hạo hít ngược một hơi: “Tay bị như vậy mà anh không đến bệnh viện đi, còn ở đây uống rượu được à? Còn muốn tay nữa không thế!”
Cậu ta vội bước tới đoạt lấy ly rượu trong tay Tưởng Tử Hàn, dáng vẻ vô cùng đau lòng: “Rốt cuộc anh có biết đôi tay này của anh quan trọng như thế nào không? Mua bảo hiểm cũng có thể khiến công ty bảo hiểm bồi thường đến phá sản đấy! Đây chính là vũ khí cứu sống người! Không thể để nó bị gì được đâu! Mau đứng lên, chúng ta đến bệnh viện.”
“Không cần.”
Tưởng Tử Hàn đẩy tay Lục Minh Hạo ra, không cần ly rượu nữa, cứ thế cầm chai rượu lên, ngửa đầu nốc thẳng.
Rượu cay đắng đốt một đường từ yết hầu đến dạ dày, đốt đến mức sắp chịu không nổi nữa anh mới dừng lại, mỉa mai thở hồng hộc: “Đến người phụ nữ cùng với con của mình cũng không bảo vệ được, cứu thêm nhiều người nữa thì có ích lợi gì!”
Chuyện ở Hải Thành, Lục Minh Hạo với Tô Thần Nam cũng đã nghe Chúc Minh Đức nói rồi.
Hai người bỗng chốc cũng không biết nên an ủi như thế nào.
Tô Thần Nam ngồi xuống bên cạnh Tưởng Tử Hàn, lấy một chai rượu khác cụng vào chai rượu trên tay anh: “Muốn uống thì cứ uống, tôi uống với anh.”
Nói xong liền uống trước một hớp lớn.
Lục Minh Hạo cũng cởi áo khoác ra, oai vệ ngồi xuống: “Em cũng uống với anh.”
Trước đó Tưởng Tử Hàn đã uống không ít rồi, không bao lâu đã say mèm.
Tô Thần Nam cùng Lục Minh Hạo nhẹ nhàng thở phào, ném bình rượu đi, gọi điện thoại gọi cho bác sĩ tư nhân.
…
Cùng lúc đó.
Ở một nơi nào đó của thủ đô, trong một biệt thự xa hoa.
Tưởng Diệc Sâm đang chơi mạt chược với ba người bạn tốt của mình.
Một tên thuộc hạ mặc áo đen nhìn như vệ sĩ tiến vào, cung kính đến cạnh anh ta, cúi đầu ghé vào bên tai anh ta thấp giọng nói: “Cậu chủ, có tin tức tốt.”
Tưởng Diệc Sâm tùy tay ném ra một quân Tam vạn, gọi trợ lý đứng bên cạnh qua thay anh ta: “Tôi đi hút điếu thuốc, mọi người chơi trước đi.”
Anh ta đứng dậy đi ra ngoài.
Vệ sĩ áo đen lập tức đuổi theo.
Đi ra xa rồi, vệ sĩ áo đen mới đè thấp giọng báo cáo: “Người phái đi Hải Thành đã bị bắt rồi.”
Tưởng Diệc Sâm lạnh lùng nhếch môi cười, vẻ mặt hung ác nham hiểm đáng sợ.
Vệ sĩ áo đen run rẩy, nhanh chóng nói tiếp: “Nhưng mà anh yên tâm, bọn chúng không dám nói bậy đâu, đều nhất quyết nói là Mộ Kiều Dung phái bọn chúng đi.”
Tưởng Diệc Sâm rút một điếu thuốc ra ngậm trong miệng: “Tưởng Tử Hàn tin à?”
Vệ sĩ áo đen nhanh chóng lấy bật lửa ra châm cho anh ta, nghi hoặc nói: “Đây mới chính là điểm kỳ lạ, anh ta hoàn toàn không hoài nghi chút nào. Bay suốt đêm từ Hải Thành về Lịch Viên, tìm Mộ Kiều Dung đối chất. Còn cụ thể hai người đó nói gì thì không hỏi thăm được, nhưng một thuộc hạ của Mộ Kiều Dung bị đánh nát cổ họng ngay tại chỗ, đời này không thể nói chuyện được nữa… Anh đoán không sai, Mộ Kiều Dung cũng muốn ra tay với Tống Hân Nghiên.”
“Ha!”
Tưởng Diệc Sâm sung sướng thở ra một vòng khói, cười nói: “Lần này ngay cả ông trời cũng đang giúp tôi. Tiếp tục trông chừng thật chặt, có tin tức gì thì phải tới báo ngay.”
“Vâng.”
Tưởng Diệc Sâm tươi cười tiếp tục quay lại đánh bài.
Một người bạn giễu cợt: “Tâm tình tốt đấy nhỉ, xem ra Tưởng Tử Hàn lại ăn thiệt rồi.”
Một người khác nói: “Cũng có thể là Mộ Kiều Dung.”
“Mạng của hai mẹ con nhà này cũng tiện thật đấy, y như con gián đánh mãi không chết. Khó chịu.”
“Có gì mà phải khó chịu. Dù có thể làm loạn thì đã sao đâu chứ. Suốt hai mươi mấy năm, Diệc Sâm cũng không để cho bọn họ khuấy được chút bọt sóng nào.”
“Cho nên mới nói, nếu nói ai lợi hại thì vẫn là Diệc Sâm có thủ đoạn. Nhưng mà mấy năm nay Tưởng Tử Hàn thư thái quá rồi, lăn lộn ở thủ đô trông cũng ra dáng ghê lắm. Một đứa con hoang, đã đến lúc phải cho nó biết mùi rồi đấy.”
Tâm trạng của Tưởng Diệc Sâm đang rất tốt, thẳng thừng ném quân pháo đến trước mặt người đối diện: “Câm miệng đếm tiền đi. Nếu Tưởng Tử Hàn dễ dàng bị giải quyết như vậy thì tôi cũng không cần phải giữ nó lại đến tận bây giờ. Nhưng mà trò chơi mà, có thế nào cũng phải từ từ mà chơi. Không cần phải lo lắng, cho dù cánh nó có cứng thì cũng chỉ có chút uy hiếp thôi. Tôi còn chưa ra đòn sát thủ đâu, chỉ sợ nó không làm ầm ĩ…”
Ba người kia nghe vậy, thâm ý liếc nhìn nhau một cái.