Tưởng Tử Hàn chăm chú lái xe, làm bộ không nghe thấy.
Tống Hân Nghiên thầm nguýt mắt, giải thích: “Anh có thể đừng ghen tuông vô cớ được không? Đó là anh trai em. Tuy rằng bây giờ em đang quản lý Tống Thị, nhưng dù sao cũng là công ty của nhà họ Tống, là tâm huyết cả đời của ông nội. Mặc dù trước giờ anh ấy không quan tâm đến chuyện trong nhà, nhưng thật sự xảy ra chuyện cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.”
Cuối cùng Tưởng Tử Hàn cũng lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô: “Anh trai không có quan hệ máu mủ.”
Tống Hân Nghiên buồn bực, vừa tức giận lại vừa buồn cười: “Đúng, không phải anh trai ruột thịt. Nhưng một người ngoài như em gánh vác công ty thay cho nhà họ Tống, còn anh ấy mới thật sự là người nhà họ, chẳng lý nào không quản?”
Cô dừng một chút rồi lại nói: “Huống chi, bây giờ em bận tới mức xây xẩm mặt mày luôn này, ngay cả thời gian ngủ cũng chẳng có, đâu rảnh mà hẹn hò ngoại tình gì đó chứ?”
Người đàn ông chỉ yên lặng.
Tống Hân Nghiên cọ lại gần, ôm lấy cánh tay phải của anh.
“Được rồi, em đã giải thích rồi, anh rộng lượng một chút đi mà, đừng tức giận nữa.”
Tay phải của Tưởng Tử Hàn đang cầm vô lăng, bỗng chịu lực ép bất ngờ, chiếc xe “vèo” một tiếng chạy theo hình chữ S ở trên đường.
Hai người bị dọa sợ chết khiếp.
Tưởng Tử Hàn sa sầm mặt, quở trách: “Ngồi cho ngay ngắn đi, anh đang lái xe.”
Tống Hân Nghiên càng ôm cánh tay anh chặt hơn.
Tưởng Tử Hàn bó tay, chỉ đành đổi sang tay còn lại nắm lấy vô lăng, để mặc cô ôm chặt cánh tay phải của anh vào trong lòng.
Dưới cánh tay rắn chắc là phần mềm mại trước ngực của người phụ nữ. Trái tim trong lồng ngực cứ chốc lát lại nảy lên va chạm từng chút. Tần suất rất bình thường, nhưng cảm giác va chạm đó khiến ánh mắt của Tưởng Tử Hàn bỗng trở nên u tối, trong thoáng chốc lòng dạ rối bời.
Tống Hân Nghiên vẫn hồn nhiên không biết, cô nghiêng đầu qua, tựa lên vai anh: “Quan trọng nhất là lúc nào em cũng nhớ rõ mình đã kết hôn. Chồng em cao lớn tuấn tú, đẹp trai lắm tiền. Trái tim em lại nhỏ bé, chứa một mình anh còn chẳng đủ, nào còn chỗ cho người đàn ông khác. Cái gì mà Dạ Vũ Đình chứ, dù có đẹp trai, dịu dàng săn sóc đi chăng nữa cũng không sánh được một phần nghìn của chồng em đâu. Em và anh trai lớn lên bên nhau từ nhỏ. Giữa bọn em, tình thân đã ăn sâu vào xương cốt rồi, hoàn toàn không thể nào có tình cảm khác gì đó đâu. Chúng em là anh em, đời này chỉ có quan hệ này thôi!”
Cô cúi người, hôn “chụt” một cái thật vang trên sườn mặt như đao khắc của người đàn ông: “Đầu óc em còn chưa bị hâm đâu. Không yêu anh chồng có một không hai, ưu tú nhất thế giới mà lại đi ngắm hoa cỏ ven đường...”
Một khi cô gái nhỏ bật chế độ nịnh hót tung trời lên là cả quá trình không biết xấu hổ là gì hết.
Tưởng Tử Hàn sa sầm mặt chưa đến ba giây đã thất bại.
Quần áo mùa hè mỏng manh, xúc cảm trên cánh tay ngày càng rõ rệt. Nhịp đập “thình thịch” nơi trái tim của cô gái nhỏ cứ chốc lát lại đánh lên thần kinh của anh, dấy lên từng đợt điện lưu.
“Kít!”
Tưởng Tử Hàn đột ngột giẫm phanh xe, lốp xe cọ xát với mặt đất, phát ra âm thanh chói tai rồi dừng lại bên đường.
Tống Hân Nghiên đụng mạnh về phía trước theo quán tính.
Cô còn chưa kịp hoàn hồn thì cánh cửa bên cạnh đã bất ngờ bị mở ra. Dây an toàn bị cởi ra, anh bế cô ra rồi ném vào hàng ghế sau.
“Ôi, anh làm...”
Cô còn chưa nói xong, người đàn ông đã chui vào, bổ nhào tới, đè cô lên ghế sau rồi hôn như mưa rền gió cuốn.
“Ưm... Ưm...”
Lúc bị hôn đến sắp nghẹt thở, Tống Hân Nghiên đấm anh để kháng nghị.
Cuối cùng người đàn ông cũng buông môi cô ra, hơi lùi lại: “Làm em!”
Tống Hân Nghiên thở hổn hển, mặt đỏ bừng, không biết là do bị hôn hay bị câu nói trắng trợn của anh làm thẹn thùng.
Cô nghiến răng khẽ quát: “Tưởng Tử Hàn, anh phải biết xấu hổ chút chứ. Giữa ban ngày ban mặt, chúng ta vẫn đang ở ven đường...”
“Ưm...”
Cửa sổ xe bị kéo lên, lớp chống nhìn trộm khiến ánh sáng trong xe lập tức trở nên tối tăm hơn mấy phần.
Tống Hân Nghiên cực kỳ nghẹn lời.
Người đàn ông đã sốt sắng bắt đầu cởi quần áo của cô: “Ở đây không có camera, cả buổi cũng không có lấy một chiếc xe ngang qua đây đâu. Mà dù có đi qua thì cũng chẳng sao, không ai nhìn thấy tình hình bên trong xe nên rất an toàn, cũng rất... kích thích!”
Quả thật rất kích thích!
Tống Hân Nghiên mới chỉ nghe anh nói thôi mà cả người đã không kìm được khẽ run lên.
Cô chống cự.
Người đàn ông khống chế tay cô ra phía sau, hai ba nhát đã lột cô sạch sẽ.
Tống Hân Nghiên vừa tức lại vừa bực, cô giãy dụa, ngăn được bên trái nhưng không phòng được bên phải: “Nhưng cũng không thể ở bên ngoài được, chúng ta về...”
“Bị chụp cũng chẳng sao! Vừa hay để cho tất cả mọi người đều biết em là người phụ nữ của ai!”
Tống Hân Nghiên nghẹn lời: “Anh...”
Anh không cần mặt mũi, nhưng em cần!
Người đàn ông thẳng thừng chặn miệng cô lại, bắt đầu công thành chiếm đất.
Tống Hân Nghiên không giữ đầu óc tỉnh táo được hai giây đã tan tác đến rối tinh rối mù.
Lúc mơ màng, cô nghe thấy người đàn ông thở dốc thề thốt bên tai cô: “Kẻ nào dám tơ tưởng người phụ nữ của anh thì đều phải chết! Nếu em dám ra ngoài chòng ghẹo thằng khác, anh sẽ trói em trên giường rồi làm em đến chết mới thôi!”
Cô gắng lấy lại chút lý trí, nghiến răng nói: “Cả ngày trong đầu đám đàn ông các anh đều nghĩ đến cái lung tung khỉ gió gì thế!”
Tưởng Tử Hàn cắn thật mạnh lên cổ cô: “Tuyên thệ chủ quyền!”
Rõ ràng là bốn chữ vô cùng độc đoán, nhưng trong lòng Tống Hân Nghiên lại ngập tràn ấm áp, cảm giác an toàn gấp bội.
Cô không còn thẹn thùng hay sợ hãi nữa, hai tay thoát khỏi sự kìm kẹp của người đàn ông rồi vòng lên cổ anh, chủ động hôn anh...
Cơn kích tình qua đi, đầu óc Tống Hân Nghiên trống rỗng, nằm rạp trên ghế, ngay cả một ngón tay cũng chẳng muốn động.
Tưởng Tử Hàn ôm người lên, nhặt quần áo bị vứt dưới sàn xe rồi giúp cô mặc từng cái một: “Về nhà ngủ một giấc tử tế.”
Tống Hân Nghiên lắc đầu, khàn giọng nói: “Không được, lát nữa em còn phải thay ca cho anh trai.”
“Em vẫn còn sức cơ à?”
Gương mặt nhỏ của Tống Hân Nghiên đỏ bừng, thẹn quá hóa giận trừng mắt với anh: “Anh cố ý đúng không?”
Tưởng Tử Hàn mỉm cười đầy ẩn ý, không nói hết.
Hàng ghế sau đầy dấu vết và mùi vị mờ ám, dù Tống Hân Nghiên có mặt dày đến đâu cũng không thể cứ ở đó bốn mắt nhìn nhau với Tưởng Tử Hàn được.
Hai người trở lại vị trí ghế trước, xe lại lên đường lần nữa.
Lúc đi ngang qua một hiệu thuốc, Tống Hân Nghiên bỗng nói: “Dừng xe.”
Tưởng Tử Hàn dừng ven đường: “Sao thế?”
Tống Hân Nghiên vừa cởi dây an toàn vừa lên tiếng: “Em đi mua thuốc tránh thai.”
Vẻ âm trầm cuộn trào trong mắt Tưởng Tử Hàn, anh bấm khóa cửa xe.
Tống Hân Nghiên khó hiểu quay đầu lại.
Tưởng Tử Hàn dựa vào ghế rồi nghiêng đầu nhìn cô: “Có thì sinh thôi. Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, một mình Minh Trúc cũng rất cô đơn.”
Ánh đèn đường bên ngoài sáng ngời, nhưng chiếu vào trong xe lại nửa tối nửa sáng.
Tống Hân Nghiên không thấy rõ vẻ mặt của anh, tình cờ ánh đèn phản chiếu qua kính chiếu hậu rơi vào trong con ngươi của anh, rọi hai điểm nhỏ sáng đến khiếp người.
Cô bỗng thất thần, vẻ lưỡng lự trên khuôn mặt nhỏ cũng càng hiện lên rõ nét.
Tưởng Tử Hàn nắm lấy bàn tay cô: “Anh vẫn luôn cho người điều tra chuyện năm đó giúp em, chỉ là tạm thời vẫn chưa có kết quả. Chuyện trước kia đã qua rồi, giữ lại truy cứu cũng không sai, nhưng chúng ta vẫn phải sống tiếp. Tống Hân Nghiên, sau này chúng ta có thể sinh thêm mấy đứa nữa.”
Cô sững sờ.
Từ trước tới nay, Tưởng Tử Hàn không phải là người biết an ủi, rất hiếm khi anh nói ra lời tình tứ gì đó, cũng khinh thường nói.
Anh thuộc phái hành động, chỉ biết biểu đạt bằng hành động.
Cũng giống như lúc động tình trong xe khi nãy...
Lời anh nói nóng bỏng như thể dung nham, chui từ trái tim cô lan khắp các nơi trên cơ thể, có thể hòa tan mọi thứ.
Vành mắt hơi nóng, cô vội chớp mắt, ép dòng nước ấm áp chua xót trở lại: “Được, nếu có thì chúng ta sinh thôi.”
Tưởng Tử Hàn chậm rãi mỉm cười, nghiêng người qua, đặt nụ hôn yêu thương lên trán cô.