Tống Hân Nghiên trở lại công ty, liên lạc với Tưởng Tử Hàn một lần nữa.
Di động vẫn tắt máy.
Cũng có thể không phải tắt máy mà là anh đã cho cô vào danh sách đen rồi.
Cô cười tự giễu, mở Zalo của anh ra.
Trong khung chat vẫn chỉ có nội dung xin lỗi trước đó của cô.
Trong lòng Tống Hân Nghiên cảm thấy đắng chát.
“Em đã chấm dứt hợp đồng với Dạ Vũ Đình rồi. Không chỉ anh ta mà tất cả các đơn đặt của khách hàng mà anh ta giới thiệu em cũng đã hủy hết. Hôm đó em từ chối sự giúp đỡ của anh, không phải là vì em không muốn được anh hỗ trợ. Chỉ là… Thật sự xin lỗi anh. Anh yên tâm, sau này nhất định sẽ không xuất hiện tình huống như vậy nữa đâu. Nếu không dựa vào anh, em cũng sẽ không dựa vào bất kỳ người đàn ông nào cả…”
Tin nhắn gửi đi, bên kia không trả lời lại.
Tống Hân Nghiên cười khổ, cất điện thoại đi. Cô vừa chuẩn bị làm việc thì Cố Vũ Tùng đến.
Đây là lần đầu tiên anh ta đến văn phòng của Tống Hân Nghiên.
Nhìn thấy nguyên một chiếc tủ trên tường đều là mỹ phẩm và các sản phẩm chăm sóc da, anh ta sửng sốt mất một lúc lâu: “Những thứ này đều là công ty của chị sản xuất à?”
“Ừ.”
Tống Hân Nghiên trả lời ngắn gọn, cô bảo Tô Diễm An mang cà phê vào.
“Cậu Cố, Tưởng Tử Hàn anh ấy…”
Nhắc đến Tưởng Tử Hàn là Cố Vũ Tùng cảm thấy mặt mình đau rát.
Ai cũng bảo đánh người không đánh vào mặt, nhưng anh Hàn của anh ta lại một mình một phách, lựa chọn đánh thẳng vào gương mặt đẹp trai đến mức cả người lẫn thánh đều ghen tỵ của anh ta.
Bây giờ anh ta vẫn còn cảm giác bị đánh hú hồn hú vía.
Cố Vũ Tùng thở dài: “Anh ấy rất tức giận. Chị đợi một thời gian đi, đợi anh ấy nguôi giận là ổn thôi. Tôi tới để nói với chị một tiếng, thư ký Liễu Hoài Thu mà ban đầu chị tuyển dụng có người giật dây phía sau. Có lẽ trong lòng chị cũng đã gần như nắm chắc, là Tống Kim Minh, anh họ thứ ba của chị. Lúc chúng tôi nhận được tin đi bắt người thì anh ta đã chạy ra nước ngoài rồi. Nếu như anh ta cứ trốn ở nước ngoài, không bao giờ quay lại, chuyện này thật sự chỉ có thể bỏ qua như thế.”
Tống Hân Nghiên khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo với tôi, dù sao cũng không phải là công sức của tôi đâu. Nếu chị thật sự muốn cảm ơn thì cảm ơn anh Hàn đi. Chị gặp chuyện, anh ấy lo lắng hơn bất kỳ ai khác. Rõ ràng Liễu Hoài Thu đã tự mình gánh hết mọi tội, nhưng anh ấy vẫn không bỏ cuộc, dùng đủ mọi thủ đoạn trong sáng ngoài tối, cương quyết buộc cô ta phải khai ra kẻ chủ mưu đằng sau.”
Trong lòng Tống Hân Nghiên vừa ấm áp vừa đắng chát: “Tôi biết rồi.”
Cố Vũ Tùng thở dài, biết suông thôi thì biết làm gì? Hành động đi chứ!
“Chị dâu, tính tình anh Hàn không tốt lắm, nhưng chuyện gì đã xác định thì sẽ không từ bỏ. Cũng không phải anh ấy để bụng chuyện chị đi ăn với Dạ Vũ Đình đâu, điều anh ấy để tâm là ngay từ đầu chị đã không định nói thật với anh ấy. Anh ấy ghét nhất là bị người ta lừa dối, nhưng chị còn đụng vào…”
“Là tôi không đúng. Nhưng bây giờ tôi xin lỗi cũng vô dụng. Anh ấy không về nhà, điện thoại không nhận, Zalo không trả lời. Thậm chí tôi còn không biết anh ấy ở đâu, có thể đi đâu tìm anh ấy chứ…”
Cố Vũ Tùng liếc nhìn xung quanh như kẻ trộm, lầm bầm mấy chữ như muỗi kêu: “Khách sạn Bắc Âu…”
Anh ta lầm bầm xong lại thở dài: “Tôi chỉ có thể nói thêm đến vậy thôi. Nếu nói nhiều hơn nữa thì tôi có chết cũng không đủ, phải bị băm thành tám mảnh đấy.”
Tâm trạng u ám của Tống Hân Nghiên đột nhiên bừng sáng lên.
Cô cầm điện thoại bước ra cửa: “Cảm ơn.”
Vừa dứt lời, người cũng đã biến mất ngoài cánh cửa.
Cố Vũ Tùng cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm: “Chậc, trình độ trọng sắc khinh bạn này, quả đúng là… vợ chồng với nhau.”
Tống Hân Nghiên dày công nấu canh, sau đó cho vào hộp giữ ấm, mang đến khách sạn Bắc Âu.
Cô lần tìm theo số phòng, nhưng khi đến gần, sự sốt ruột chờ đợi ban đầu lại chuyển thành lo lắng không yên.
Không biết Tưởng Tử Hàn có để ý đến cô hay không.
Đây là lần đầu tiên cô hèn mọn trước một người như thế… Hoặc nói chính xác hơn, đây là lần đầu tiên cô thành tâm nhận lỗi từ tận đáy lòng.
Tống Hân Nghiên nắm chặt chiếc hộp giữ ấm trong tay, cắn môi: “Mặc kệ đi! Nếu anh ấy vẫn chưa nguôi giận, vậy thì cứ mặt dày mày dạn không chịu đi, đến khi nào anh ấy tha thứ mới thôi!”
Cô có thể lay động anh một lần, vậy thì sẽ có thể lay động anh lần thứ hai!
Tống Hân Nghiên hạ quyết tâm, tâm trạng cũng đột nhiên thoải mái hơn.
Khó khăn lắm mới rung động một lần, dù thế nào cũng không thể dễ dàng từ bỏ.
Phòng 607, 608… 609 ở chỗ rẽ bên kia.
Khóe môi Tống Hân Nghiên khẽ mỉm cười, đi vòng qua khúc quanh.
Đang chuẩn bị bước tới, nụ cười trên khóe môi cô đột nhiên cứng đờ.
Trước cửa phòng 609, Sở Thu Khánh mặt mày thẹn thùng, tươi cười quyến rũ gõ cửa.
Một lát sau, cánh cửa mở ra từ bên trong.
Người đàn ông duỗi tay ra, nhanh chóng kéo cô ta vào.
“Á…” Sở Thu Khánh nũng nịu kêu lên, làn váy xinh đẹp xoay tròn giữa không trung, sau đó biến mất trong cánh cửa.
Tống Hân Nghiên sững người ngay tại chỗ, nụ cười trên khóe môi dần tan biến.
Sở Thu Khánh đi vào phòng Tưởng Tử Hàn… Nhìn dáng vẻ kia, gấp gáp cỡ nào cơ chứ.
Gì mà có thể lay động một lần thì có thể lay động lần thứ hai?
Những điều suy đoán rốt cuộc cũng không phải là sự thật.
Tống Hân Nghiên ném chiếc hộp giữ nhiệt vào thùng rác bên cạnh, quay người rời đi.
Trên đường trở về, cô hồi tưởng lại từng cảnh tượng từ khi mới quen biết Tưởng Tử Hàn cho đến nay.
Quen biết nhầm, chung sống đôi bên cùng có lợi… Cuối cùng là dần dần động lòng.
Từ đầu đến cuối đều là chuyện của riêng cô.
Người đàn ông kia thậm chí còn chưa từng bày tỏ với cô lần nào.
“Ha!” Tống Hân Nghiên cười mỉa mai: “Từ lúc bắt đầu vốn đã sai rồi! Quen lầm, hiểu lầm… Có thể kết ra quả ngọt gì chứ? Tống Hân Nghiên ơi là Tống Hân Nghiên, sao mày lại cứ nhất quyết không tin mấy lời kia thế?”
Anh trai bảo cô không nên dành hết chân tình cho Tưởng Tử Hàn.
Mộ Kiều Dung nói bọn họ không phải người cùng một thế giới.
Đầu Gỗ nói với cô, cứ coi như ngủ với một tên trai bao cao cấp không cần tiền.
Ngay cả tên đần Hoắc Tấn Trung kia cũng nhắc nhở cô, Tưởng Tử Hàn quá phức tạp…
Hóa ra tất cả mọi người đều biết bọn họ không hợp, chỉ là cô cứ tự lừa mình dối người thôi!
Nhưng cô đã động lòng rồi!
Động lòng thì sẽ đặt trước mặt tấm filter, cho dù Tưởng Tử Hàn chỉ biểu hiện hơi tốt một chút thôi, cũng sẽ được cô phóng đại ra vô hạn, như thể anh cũng thật lòng rung động với cô!
Người yêu trước là hèn mọn, người động lòng là chết!
Cô chiếm hết cả hai thứ luôn.
Tình cảm đơn phương cố gắng thì có thể kiên trì được bao lâu?
Chịu đựng tính xấu của anh cũng không sao, bao dung cho sự kiêu ngạo chết tiệt hay những lần ghen tuông thỉnh thoảng của anh cũng được.
Nhưng như bây giờ, vừa mới xảy ra hiểu lầm là đã có cô gái khác thừa cơ chen vào. Sao cô có thể chịu được?
Tống Hân Nghiên thở dài, vứt những chuyện phiền lòng kia sang một bên, rẽ ngang xe lái đến công ty.
Dùng công việc để đè nén nỗi phiền muộn thật sâu dưới đáy lòng!
…
Bệnh viện Phổ Nhân.
Tưởng Tử Hàn vừa bước vào bệnh viện, Cố Vũ Tùng đã bỉ ổi đi tới buôn chuyện: “Tâm trạng thế nào?”
Tống Hân Nghiên cũng đã chủ động như thế, một đêm triền miên, hẳn là hai người đã hòa hợp lại chứ hả?
Tưởng Tử Hàn hờ hững liếc nhìn Cố Vũ Tùng, lạnh lùng cầm bệnh án đi lướt qua người anh ta.
Cố Vũ Tùng bị ánh mắt kia làm rùng mình.
Không phải chứ? Như vậy mà cũng không được?
Xem ra lần này Tống Hân Nghiên thật sự đạp phải tấm sắt rồi.
Cố Vũ Tùng không dám sờ lên lông mày nữa, anh ta sờ mũi đuổi theo: “Anh Hàn, ba ngày sau phải phẫu thuật cho mẹ của chủ tịch tỉnh Tiền. Tâm trạng bây giờ của anh… Hay là em lùi buổi phẫu thuật lại nhé?”
Bệnh tình của mẹ chủ tịch tỉnh Tiền rất khó giải quyết, phẫu thuật cũng vô cùng khó khăn. Bây giờ anh ta thật sự lo lắng về trạng thái của Tưởng Tử Hàn.
“Chỉ cần cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa thì không thành vấn đề.”
“Rồi rồi rồi. Không xuất hiện. Em đảm bảo mấy ngày tới sẽ không xuất hiện nữa.”
Cố Vũ Tùng nghe xong, trong lòng thấy yên tâm hơn không ít.
Anh ta không nhịn được xác nhận lại: “Anh chuẩn bị ổn thỏa rồi chứ? Có nắm chắc không? Có áp lực gì không?”
“Không có gì phải áp lực. Trong mắt tôi, tất cả bệnh nhân đều như nhau hết.”
Tưởng Tử Hàn dừng bước nhìn về phía Cố Vũ Tùng: “Đừng đến làm phiền tôi nữa, ai cũng vậy!”
“Không thành vấn đề! Anh cứ yên tâm chuẩn bị phẫu thuật là được!” Cố Vũ Tùng vội vàng gật đầu.
Tưởng Tử Hàn không để ý đến anh ta nữa, lúc rời đi thì lấy điện thoại ra xem.