Bệnh viện.
Tống Hân Nghiên được đẩy vào phòng cấp cứu.
Lệ Anh Vũ cùng người đàn ông trên xe mà anh ta gọi là anh Đình đứng ở trước cửa phòng cấp cứu.
Người đàn ông đó mặc bộ vest chỉnh tề, đôi mắt lạnh lùng khẽ nheo lại, nén ánh sáng vào nơi đáy mắt, trông vừa lịch lãm vừa xa cách, toát lên vẻ ngạo mạn, không dễ gần: “Biết phải làm thế nào rồi chứ?”
Lệ Anh Vũ gật đầu, cung kính nói: “Tôi đi làm ngay.”
Nói xong, anh ta bước đi không quay đầu lại.
Tống Hân Nghiên cũng không hôn mê quá lâu.
Vừa được chuyển về phòng bệnh, cô đã tỉnh lại.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, âm thanh của máy theo dõi được phóng đại lên vô số lần, dội thẳng vào đầu.
Tống Hân Nghiên cựa quậy một lúc lâu mới mở được mắt ra, đẩy lùi cảm giác hôn mê khỏi đầu.
Đầu óc vừa tỉnh táo lại, cô đã ngồi bật dậy, vén chăn xuống giường.
Cử động quá mạnh khiến cô bị choáng váng, hoa mắt một lúc.
Máy móc ở đầu giường bị kéo đi, lập tức kêu ầm lên.
Tống Hân Nghiên bất chấp, rút đầu kim ở mu bàn tay ra, lảo đảo chạy ra ngoài.
Vừa ra cửa đã đụng vào vòng tay vững chắc mang theo mùi hương lành lạnh.
“Cẩn thận.”
Người kia nhanh chóng đỡ lấy cô, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Tỉnh rồi sao? Não cô bị chấn động, không được xuống giường.”
“Anh là người đưa tôi đến bệnh viện sao?”
“Đúng vậy.”
Người đàn ông đáp.
Tống Hân Nghiên tìm trong phòng bệnh, thấy tập hồ sơ bệnh án kẹp bút ở phía trên, cô hoảng loạn phóng bút viết ra một dãy số và tên mình: “Cảm ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện. Nhưng giờ tôi lại có việc gấp cần phải xử lý ngay, tiền thuốc men tôi sẽ chuyển cho anh. Đây là số điện thoại của tôi, tôi tên là Tống Hân Nghiên. Hẹn gặp lại.”
Cô xé tờ giấy xuống, nhét vào tay người đàn ông, đẩy anh ta ra rồi chạy ra ngoài.
Não bị chấn động nên cả người cô cũng không vững, bước đi loạng choạng lảo đảo.
Người đàn ông nhíu mày lại, ỷ vào dáng cao chân dài, chỉ ba bước chân đã đuổi kịp: “Cô đi đâu, để tôi đưa cô đi.”
Có xe thay cho đi bộ, Tống Hân Nghiên không chút do dự: “Cảm ơn.”
…
Tối đến.
Tại Mịch Viên.
Tưởng Tử Hàn đang giải quyết công việc thì có một cuộc gọi video đến.
Là Tưởng Minh Trúc gọi.
Anh ấn nghe, hơi bất ngờ: “Con chủ động gọi video cho ba cơ đấy?”
Bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc ngồi trên giường nghịch đồ chơi, cách đó không xa là một cái giá đỡ điện thoại.
Giọng nói của cô bé ngây thơ non nớt bao nhiêu thì lời nói ra lại thiếu đánh bấy nhiêu: “Không muốn gọi cho ba đâu nhưng Tống Hân Nghiên không nhận cuộc gọi của con.”
Cô bé ngẩng đầu, trừng đôi mắt to tròn của mình lên, nhìn chằm chằm vào ông ba già của mình xuyên qua ống kính điện thoại: “Lão Tưởng, ba cãi nhau hay bắt nạt mẹ vậy?”
Ánh mắt dán vào vết thương trên đầu của Tưởng Tử Hàn, cô nhóc chớp mắt.
Giọng nói non nớt nhuốm vẻ nặng nề: “Quả nhiên mà, ba chẳng những cãi nhau với mẹ mà hai người còn động tay động chân với nhau nữa. Tưởng Tử Hàn, quý ông không ai động chân động tay với con gái, ba có nhớ không thế? Lại còn để bị thương nữa. Ba xong rồi, thôi thế là cả đời cô đơn.”
Khó khăn lắm mới có một người phụ nữ ngốc nghếch làm mẹ cô bé, xem ra sắp đi tong rồi.
Cô nhóc bắt đầu tính toán trong đầu, làm sao để cướp vợ về cho ba mình.
Khóe mắt Tưởng Tử Hàn khẽ co giật.
Trẻ con bây giờ suốt ngày nghĩ ngợi những gì vậy?
Anh cau mày, sốt ruột nói: “Cô ấy bận rồi, chờ cô ấy quay lại, ba sẽ bảo cô ấy trả lời điện thoại của con.”
Cô nhóc liếc mắt: “Đừng có mà dỗ con như dỗ đứa trẻ ba tuổi thế.”
Cô bé đã ba tuổi rưỡi rồi đấy.
“Nếu không phải vì ba bị mẹ chê thì sao có chuyện mẹ không trả lời cuộc gọi của con được? Sao có chuyện giờ vẫn không về nhà được?”
Tưởng Tử Hàn liếc mắt xuống góc phải phía dưới máy tính.
Mười một giờ, hay lắm.
“Con vẫn chưa ngủ sao?” Anh lạnh lùng nhắc nhở.
“Ba đồng ý với con sẽ đi đón mẹ về đây đi thì con đi ngủ luôn. Nếu không con sẽ lập tức về Hải Thành đấy.”
“Ừ.”
Tưởng Tử Hàn đồng ý, biết rõ tính toán của con gái mình, hứa hẹn mà nhức cả đầu: “Đi luôn đây, về đến nhà sẽ bảo cô ấy gửi tin nhắn cho con ngay.”
Tưởng Minh Trúc hài lòng cúp điện thoại.
Cúp máy xong, Tưởng Tử Hàn khẽ nhíu mày.
Tắt máy?
Anh tìm số điện thoại rồi gọi điện cho Tống Hân Nghiên, quả nhiên đã tắt máy.
Không hiểu sao, mí mắt Tưởng Tử Hàn bắt đầu giật giật, cảm thấy hơi bất an.
Anh gọi cho Chúc Minh Đức: “Điều tra ngay hành tung của mợ chủ.”
…
Ở bên kia.
Chiếc xe lao nhanh trên đường.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi đi. Phải rồi, còn chưa biết tên của anh…”
“Tôi họ Dạ, Dạ Vũ Đình.”
Người đàn ông giới thiệu ngắn gọn.
Mắt Tống Hân Nghiên vừa sưng vừa đỏ, ánh mắt đầy lo lắng, không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh Dạ, hôm nay cảm ơn anh rất nhiều, cũng rất xin lỗi vì đã làm phiền anh. Nhưng anh có thể bảo tài xế nhà anh lái nhanh hơn không?”
“Dạ Nhất.”
Dạ Vũ Đình nói dửng dưng.
Chiếc xe tăng tốc cái vèo, tựa như ngôi sao vụt bay qua.
Tống Hân Nghiên ngả mạnh ra phía sau theo quán tính, vừa đập lưng vào thì cảm giác hoa mắt chóng mặt mới hết đã lại cùng nhau ập đến.
Cô phải hít sâu một hơi mới dần tỉnh táo lại được.
Dạ Vũ Đình liếc nhìn vết đánh trên mặt Tống Hân Nghiên: “Xin hỏi một câu không phải phép, cô Tống đang gặp phải rắc rối gì vậy? Con gái là phái yếu, nên học cách bảo vệ mình. Nếu gặp phải chuyện không thể giải quyết được thì đừng quan tâm mặt mũi gì hết, nên gọi cho cảnh sát hoặc tìm trợ giúp từ bên ngoài. Mặc dù tôi không có bản lĩnh gì nhưng những năm qua thấy rất nhiều chuyện ép buộc như thế này, nên cũng gọi là có chút kinh nghiệm. Nếu như có thể giúp được thì xin cô Tống cứ nói.”
Tống Hân Nghiên sững sờ.
Chẳng lẽ Dạ Vũ Đình nghĩ rằng mình bị bạo lực gia đình?
Cô vừa xấu hổ lại vừa cảm thấy ấm lòng trước người đàn ông lạnh lùng xa lạ này.
“Anh Dạ hiểu lầm rồi… Là bạn của tôi xảy ra chút chuyện. Cô ấy bị người ta đưa đi, tôi…”
Tống Hân Nghiên nghĩ đến lời bọn bắt cóc, không dám làm to chuyện lên, định nói qua loa lấy lệ vài câu thôi, ai ngờ Dạ Vũ Đình lại vô cùng nhạy cảm.
“Bắt cóc sao?”
Tống Hân Nghiên: “…”
“Bọn chúng đánh cô bị thương, rồi để cho cô về báo tin, đòi tiền chuộc hay đưa ra yêu cầu gì khác? Không cho phép cô báo cảnh sát, nếu không sẽ giết con tin sao? Đối phương là kẻ thù hay người quen, cô có biết không?”
Người này quá thông minh, giấu diếm chẳng có ý nghĩa gì.
Tống Hân Nghiên kể lại ngắn gọn tình huống xảy ra.
Dạ Vũ Đình nghe xong, phân tích lợi hại đủ điều rồi quả quyết đề nghị: “Báo cảnh sát thôi. Cô càng sợ ném chuột vỡ bình thì bạn cô sẽ càng nguy hiểm hơn. Ở đây tôi có một vài mối liên hệ, có thể giúp cô tìm người trước.”
Tống Hân Nghiên cắn răng, gật đầu.
Dạ Vũ Đình thay Tống Hân Nghiên báo cảnh sát, rồi dặn dò tài xế: “Dạ Nhất, cậu mau sắp xếp người đi kiểm tra camera khu chung cư nơi cô Tống nhắc đến và cả những dấu vết để lại dọc đường nữa.”
“Vâng.”
…
Nhà họ Khương.
Tống Hân Nghiên đã nói chuyện Khương Thu Mộc bị bắt cóc cho ba mẹ của cô ấy là Khương Chí Dũng và Cao Nhã Bội.
Cô sốt sắng hỏi: “Chú Khương, dì Cao, hai người có từng đắc tội với ai không? Kẻ thù hay người làm ăn nào đó chẳng hạn?”
“Ôi…”
Mẹ Khương là Cao Nhã Bội gục xuống khóc, hai chân nhũn ra, ngồi sụp xuống đất.
Ba Khương là Khương Chí Dũng như già đi mấy chục tuổi chỉ trong nháy mắt.
Ông ấy đỡ vợ ngồi lên ghế sofa, lắc đầu: “Không có. Nhà chú chỉ là công ty nhỏ thôi, đi tới đi lui cũng toàn là khách quen cả. Bình thường cũng làm việc thiện, không đắc tội với ai hết.”
Dạ Vũ Đình khẽ cau mày: “Cũng không nhất định phải là kẻ thù, cũng có thể đối phương nói những lời ấy chỉ là giương đông kích tây thôi.”
“Giương đông kích tây?”
Tống Hân Nghiên ngạc nhiên, chợt nhớ đến lời nói ban đầu của mấy tên bắt cóc: “Bọn chúng bảo tôi gửi lời, nhưng lại không nói muốn bao nhiêu tiền chuộc. Chẳng lẽ bọn chúng không muốn tiền sao?”
Cả phòng im lặng, không ai đáp lại.
Đúng lúc này, điện thoại Dạ Vũ Đình vang lên.
Anh ta ấn nghe, sau khi nghe xong, lông mày cau lại.
Cúp điện thoại, Dạ Vũ Đình nói: “Có tin tức rồi, đã tra được tung tích chiếc xe bắt cô Khương đi. Giờ chúng ta qua đó thôi.”
Tống Hân Nghiên và Khương Chí Dũng, Cao Nhã Bội kích động đến bật khóc.
Ba người vội vàng nối gót Dạ Vũ Đình ra khỏi cửa.