Dưới cây cột đèn của một chiều cuối mùa thu, hạt mưa xuân từ giã tạm biệt, sương bắt đầu tô bóng thành phố thung lũng Luang prabang, hơi lạnh như mát vào trong cuống phổi. Cỡ 8 giờ chiều thứ bảy, một cô bạn cùng lớp học ngồi bán chuối nướng, từ xa ngó tới tôi thấy năm người ngồi vòng quanh lò nướng mờ mờ ánh sương đêm. Khi tôi bước tới gần thì toàn là bạn học cùng trường, tất cả ngồi xuống với tiếng chào vui trò chuyện.
Tôi nói:
- Trong mùa hè mấy tháng nghỉ học mà chúng mình không được hẹn hò mà gặp nhau cùng một lúc là hiếm có lắm đó, đây cũng là cái kỷ lục gặp nhau.
Một người bạn nói:
- Tại vì cô bán chuối nướng đẹp mới có ngày này chứ!
Tiếng cười vui rồi tôi ngồi xuống chơi với bạn chuyện trò chọc ghẹo nhau. Tôi hỏi cô bán chuối nướng:
- Đêm cuối tuần và mùa hè hàng đêm như vậy đến khuya, có bao giờ cô gặp ma không? Hay là hôm nay gặp 6 con ma này thôi?
Tiếng cười vui, xong một người bạn cất tiếng nói:
- Đừng nói đến ma nghe, trên đời mình vừa mới gặp gỡ, cả đời là không muốn thấy thêm nữa!
Nghe tới một tiếng ma thì hai cái tai tôi nó ngứa ngáy gì không biết, hình như nó đứng thẳng như tai mèo đang chờ nghe chuyện kể.
Tôi nói:
- Thôi vậy bạn kể coi đáng sợ bằng nào mà nói như vậy? Có phải bạn bịa chuyện ra không? Đâu có dễ mà làm cho ông vua nghịch ngầm như bạn mà sợ được, chắc con ma đó cũng là đại sư phụ ma có phải không?
Ông vua nghịch ngầm bắt đầu kể:
- Một năm trước với cái tánh nghịch ngợm vui miệng vui mép, chọc ghẹo đùa giỡn không biết cái gì là cái kiêng kỵ cả, cũng chẳng có tin về ma quái nữa. Khi trường học nghỉ, tôi đi xuống Vạn Tượng nghỉ hè với gia đình ông chú gần một tháng. Bỗng nhiên ở trong làng có một cô em gái bị tai nạn chết oan, tôi đến viếng thăm với cái tuổi 18-19 nghịch ngợm chưa bao giờ thấy ma muốn thử muốn biết. Khi người ta tắm rửa thay quần áo cho cô còn chưa được bỏ vào hòm, khi không có ai thì tôi chạy vào lấy một nén nhang đốt rồi gõ lên trên đầu cô và tôi nói vài lời với xác chết đó: “Đi về với tôi nghe, cô còn chưa có chồng mà chết thì tiếc quá, tôi cũng độc thân, về theo tôi nghe, tôi ở độc thân quá buồn.” Nói xong, tôi giấu nén nhang đang cháy vào trong áo, không cho mọi người biết hay thấy gì cả, vừa đi vừa gọi, chỗ này quành tay phải, đến đây quành tay trái cho đến nhà ông chú.
Chiều buông tôi cũng đến chơi chia buồn với đám ma gần nhà. Ở Vạn Tượng mình không có bạn bè lại không quen nơi nữa nên đến cho có bạn mới. Xong tắm rửa và ăn cơm chiều, tôi ngồi ở trước nhà chú, xa nhà đám tang 3-4 nóc nhà.
Ông chú đi qua thấy tôi ngồi một mình ở trước nhà mới hỏi:
- Con có đi chơi đâu không đêm tới?
Tôi trả lời chú:
- Ở Luang Prabang con cũng đâu bao giờ đi chơi đêm, mà cũng chẳng có gì cho chơi, chắc con sang nhà đám ma ngồi chơi chia buồn và gặp thêm bạn bè.
Chú nói:
- Chú thím cũng đến đó, hàng xóm quá gần gánh mà.
Trời đã xế chiều về đêm, chập choạng tối, chú với thím của tôi đi đến đám ma trước rồi. Tôi lững thững bước qua bên đám ma chào hỏi rồi nói:
- Có gì cho tôi giúp thì gọi vì tôi mới ở Luang prabang tới ở nhà chú đằng kia, khi sáng nay tôi tới cùng chú thím một lần rồi.
Nói xong, tôi ngồi xuống cái bàn có hai người đang ngồi, mình không có quen nên chỉ ngồi nghe, ai hỏi gì thì trả lời thôi. Mấy cô em gái trong làng cũng vui tính hay ghẹo tôi khi thấy tôi ngồi im một mình, lúc thì nhờ lúc thì sai việc, tôi rất mừng khi được quen người mà các cô cũng quá đẹp gái nữa, một cô hỏi:
- Anh là bà con của nhà đám ma này à?
Tôi trả lời:
- Không phải, sáng nay ông chú và thím tôi chạy đến đây gấp thì tôi chạy theo để có gì tôi làm được thì giúp nhau. Sau khi thân nhân tắm rửa, mặc quần áo cho cô thì tôi theo chú thím về, tôi rất tiếc cô còn độc thân mà bỏ đi rồi.
Cô em gái đến giúp việc nói:
- Anh không quen cô mà nói tiếc vậy coi chừng cô theo anh về tới Luang Prabang luôn đó.
Cái tánh nghịch ngợm trả lời:
- Theo thì càng tốt, tôi sẽ có bạn gái, sáng này tôi cũng gọi cô bằng một nén nhang là về với tôi mà.
Hai người bạn ngồi trên bàn cũng nghịch ngợm không vừa và nói:
- Thì, Thì, Thì ơi (tên của cô chết), đừng quên đi theo ở với anh Mì về Luang Prabang ở nhá!
Vừa nói dứt lời, một cơn gió từ đâu tới ào ạt, mấy cái lều che cho người đến chia buồn bay lung tung, lá cây và cả cái bóng đèn dài rơi lung tung rồi bể luôn, đồ đạc trong bếp ở ngoài nhà tiếng mâm tiếng đĩa đổ lung tung, bóng đèn tròn ở bếp cũng đứt luôn. Đèn nhà trên nhà dưới thì còn sáng phía ngoài từ bếp và gần cả 10 bóng đèn vòng quanh ngoài nhà mà thợ điện đến nối đường dây buổi trưa là đứt hay rơi xuống hết, để lại cái đen tối vòng quanh nhà. Xong, đột ngột cơn gió ngừng tại chỗ như không có gì cả, người từ lầu trên nơi để xác chạy xuống nhà dưới và ra ngoài coi cơn gió lạ lùng gì không biết. Người ngồi chơi ở ngoài nhà có già trẻ trai gái cả tôi nữa thì ai cũng lạnh tóc gáy, chạy chen nhau vào trong nhà dưới rồi đứng ngó vòng quanh nhà. Một lát sau chờ mua bóng đèn về, ai cũng không muốn ra ngoài ngồi. Tôi cũng lạnh cột sống giống nhau, ngồi trong nhà luôn. Mấy cô em gái đến giúp việc nấu ăn cũng ngồi lì trong nhà.
Trong lúc đang gọi nhau ra ngoài giúp che cái lều lại, thì ở nhà trên với xác chết đó có tiếng: "Ồ!" Rồi rầm, rầm, rầm tiếng chân người chạy chen nhau xuống cầu thang nhà, cả ông chú bà thím nào không biết, người thì bay xuống, người thì ngồi trên lưng nhau xuống cầu thang. Còn hơn 30 người ở nhà dưới đang khủng hoảng cơn gió, lại thêm một trận khủng hoảng lớn luôn. Tôi thẳng hướng cửa sổ thì bay ra ngoài bằng cửa sổ, còn ai thẳng cửa nào là thẳng đó chạy lung tung. Hơn 10 cô em gái mặc váy Lào, cửa sổ cao bằng ngực cũng không có rộng mấy mà làm sao chen nhau thế nào mà ra ngoài sân được cùng một lúc được. Tôi thấy rõ bà thím tôi ngồi trên lưng ông chú xuống cầu thang nhà. Bà thím thì hơn 80 kg mà ông chú cỡ 60 kg sao mà cõng chạy được. Tất cả mọi người ra đứng vòng quanh ngoài nhà ngó mặt nhau, xong rồi cười đau cả bụng. Không biết ra ngoài đó đứng được thế nào, mà làm sao phải chạy cùng một lúc với nhau như vậy, xong rồi quay mặt hỏi nhau:
- Có chuyện gì vậy?
Tôi hỏi bà thím với ông chú ở tầng trên với xác chết:
- Là có gì mà chạy vậy?
Bà thím vừa cười vừa trả lời:
- Thím cũng không biết, đang khi không bật đứng lên rồi la làng chạy với nhau, hỏi ông chú mày coi.
Ông chú nói:
- Chú cũng không biết thấy người ta la lên chạy, chú ở gần cầu thang thì cũng hoảng hồn lên chạy luôn, thím mày nó quá béo xuống cầu thang không kịp thế là nó nhảy lên lưng chú chứ sao.
Nói xong, ai cũng ôm bụng cười ngó nhau, cửa nhà lớn với hai cái cửa sổ hư luôn, người nhà dưới thì khủng hoảng, nhà trên bất thình lình chạy xuống. Xong, một lát thì bóng đèn mua về, ánh đèn trở về hoàn như cũ, tìm hiểu đến nhà trên mà tại sao chạy hay khủng hoảng đó:
- Vì sau khi cơn gió đột ngột ngừng, thì cái xác chết trợn hai mắt thao tháo và quay nằm nghiêng lấy một mình, có hai bà hàng xóm ngồi gần nhất thấy tận mắt mới hò hét lên rồi chạy và làm cho mất hồn mất vía hết cả đám. Người thì chầy trụi chỗ này chỗ kia vì chạy đụng vào nhau và chen nhau ra cửa mà cũng không dừng được tiếng cười. Tôi cũng lên coi thì thân nhân của cô thì bà con đã vuốt mắt cô xuống rồi để cô nằm lại như trước. Tôi xuống ngồi chơi một lát rồi đi về ngủ.
Nửa đêm rồi, tôi không quen thức khuya bao giờ, chỉ còn chú thím thôi. Trong đêm hôm đó, tôi nằm mơ thấy cô chết đó đi tới tôi với xách cái rổ quần áo nữa. Xong cô nói với tôi: “Em đi với anh nghe, anh vui không?” Tôi chợt tỉnh giấc, tôi cười khi nhớ tới lời chọc ghẹo buổi sáng.
Ngày thứ hai, hòm đã xong, chiều về người nhiều hơn ngày đầu vì có người mới được tin, cơm chiều xong tôi dạo gót tới ngồi chơi với mấy cô em gái hôm qua đẹp dễ thương, một cô hỏi tôi:
- Có sợ ma không anh?
Tôi trả lời:
- Ma xấu xí thì sợ, ma đẹp thì không, đẹp giống cô người hay ma cũng không sợ gì cả, miễn là có cô bên cạnh.
Cô hỏi tiếp:
- Nếu đẹp giống cô chết có sợ không?
Tôi chưa được trả lời thì lại một cơn gió từ đâu thổi đánh rầm cỡ 5 phút rồi ngừng im lặng, lần này cái tánh nghịch ngợm với cái miệng mép chọc ghẹo, không biết cái kiêng kỵ là cái gì cả.
Tôi nói:
- Bảo đảm là cô đến hỏi thăm hay là chào tạm biệt, có khi đến ngồi chơi với tôi, nè một cái đĩa của tôi và một cái đĩa của cô đó, tôi để bánh cho cô đến ăn nè, ở trong cái hòm làm chi nữa, tôi đang ngồi đợi nè.
Một cô em gái đang đứng ở đó nói:
- Anh coi chừng nghe, anh ghẹo cô chết nhiều, cầu cho cô theo anh tới Luang Prabang luôn nghe, lúc đó anh đừng có than là sợ ma hay bị ma dọa, linh hồn chết oan này linh thiêng lắm đó.
Tôi cười lên khà khà khà, lúc đó cũng trôi vào nửa đêm, tôi thấy hơi mệt mỏi rồi tôi đứng lên chào các bạn đi về ngủ.
Tôi là người mà ít khi nằm mơ, mà đêm nay vừa đặt cái đầu lên gối ngủ thì đã có giấc mơ thấy cô chết đó ngồi bên cạnh tôi ở nhà táng đó và ăn bánh tôi bỏ vào cái đĩa khi tối. Tôi choàng tỉnh giấc cỡ hơn 12 giờ đêm, tôi nhắm mắt ngủ được có nửa tiếng đồng hồ thôi mà, tôi thấy tỉnh táo lại cũng như ngủ tiếp không được nữa, thì tôi mới đi ra chơi nhà táng thêm một lần.
Mấy cô ở đó thấy tôi đến thêm lần nữa mới chọc ghẹo tôi:
- Về nhà ngủ không được vì nhớ cô đang nằm trong hòm trên nhà mới trở lại thêm một lần nữa có phải không?
Tôi cười lên khà khà khà và trả lời:
- Đúng vậy, về nhà ngủ thì cô lại gọi tôi ngược về đây thêm một lần nữa, vì cô nằm trong hòm quá buồn.
Cháo nóng đã làm cho người ấm bụng đêm khuya, 6-7 cô đang rửa chén, người đến chia buồn ngoài nhà đã lưa thưa trong đêm mờ. 8 bàn ngồi chơi chiều đông đủ cả hơn 10 người, giờ còn 2-3 người, nhiều bàn thì không có ai hết. Tôi ngó xa xa về cái bàn cuối sân có một cô em gái. Ánh đèn mờ mờ nửa tối nửa sáng, tôi dạo bước tới chào rồi xuống chung bàn với cô, tôi thấy có nửa mặt. Cô mỉm cười và gật đầu. Mấy cô ở trong bếp ngó thấy tôi mới hỏi:
- Anh, có cháo nóng nè, anh có bạn gái lúc nào vậy? Sao không đến bàn kia ngồi? Nó hơi tối đó.
Tôi trả lời:
- Cho tôi xin một chén cháo đi, nửa đêm cái bụng cũng đòi hỏi, tối một chút không sao, cô em này còn ngồi được mà, tôi ngồi xa cô cách hai cái ghế.
Một lát sau, bát cháo nóng đầy được bưng từ bếp lên, 3 cô đến bàn tôi để bát cháo xuống, tôi nói:
- Mời các cô ngồi chơi cho vui, tôi ở đằng xa tới mà quen biết mấy cô lòng tôi rất là vui.
3 cô vừa để cái mông xuống ghế ngồi thì đứng lên tại chỗ, nét mặt thay đổi, im không nói năng gì ngó mặt nhau rồi ráo bước lẹ ra khỏi cái bàn tôi đang ngồi với một cô em gái. 3 cô vừa đi thì cô em gái mà ngồi chung bàn với tôi cũng đứng dậy và đi về phía sau nhà. Tôi mở lời cám ơn bát cháo, ngồi ăn bát cháo nóng với uống một ly nước, xong tôi đứng dậy cầm cái bát và ly xuống bếp đưa cho mấy cô đang ngồi xúm nhau ở một cái bàn ngó về đằng tôi, như có chuyện gì xảy ra với tôi. Khi tôi đến gần thì thấy lạ không mở miệng nói hay chọc ghẹo như xưa, chỉ ngó mặt tôi thôi, tôi để bát chén ly trên bàn, ngồi xuống chung với 6-7 cô và hỏi:
- Tôi có nói gì sai lỗi với các cô không? Nếu có thì xin lỗi nghe, có khi mấy câu chọc ghẹo làm mấy cô không vui.
Tất cả ngó mặt tôi vẫn im lìm, một cô bắt đầu hỏi:
- Bạn gái anh mà ngồi đó đi đâu rồi?
Tôi trả lời:
- Cô đó là ai tôi còn không biết, tôi hỏi chào mà cô cũng không trả lời tôi, chỉ gật đầu thôi, tôi cũng chẳng biết làm thế nào cô không nói với mình, sao là bạn gái được. Các cô đưa cháo cho tôi mời ngồi cũng không ngồi, hay sợ quấy phá chuyện tư nhân tôi với cô đó sao, tôi không hiểu làm sao mà mấy cô cứ ngó mặt tôi chằm chằm vậy.
Một cô em gái mới nói:
- Anh không biết cô, mà nếu anh muốn biết cũng đâu có gì khó.
Thêm một cô hỏi:
- Chú thím của anh và hai vợ chồng chủ nhà nữa còn chưa được ăn cháo đó, nhờ anh đưa lên nhà trên cho người ta được không?
Tôi trả lời:
- Bỏ vào mâm rồi tôi bưng lên nhà trên cho.
Nhà dưới cũng đông người, nhà trên thì thân nhân với người già cả đầy luôn. Tôi bưng mâm cháo cho chú thím trước, rồi đi qua cái hòm đưa cho chủ nhà, tôi tí nữa vất cả mâm cháo chạy cố gượng cái bình tĩnh cho được, vì cái tấm hình của cô chết nằm trong hòm đó là cô em gái vừa ngồi với tôi, xa nhau không tới một thước. Tôi xuống bậc cầu thang lẹ, gai ốc cái gì không biết từ chân đến đầu luôn, tóc đứng sững, tôi đến bàn mấy cô ngồi xuống không nói gì được luôn.
Một cô nói:
- Anh thấy tấm hình ở đầu cái hòm có phải không? 6-7 cô ở đây anh không ưng mà ưng cô nằm trong hòm. Khi nãy 3 người đi cùng nhau nếu các em đi một mình thì chắc anh không được ăn bát cháo nóng luôn, em liệng rồi chạy luôn bảo đảm, làm sao các em dám ngồi xuống chơi với anh. Tôi nói:
- Khi nẫy lúc bưng mâm cháo lên trước mặt tấm hình, cô mỉm cười vào tôi, tí nữa đổ hai tô cháo trên mâm luôn. Rồi khi nãy các em sao không gọi anh, hay nói cho anh biết để anh còn chuẩn bị cái tinh thần, thảo nào mặt các em đổi sắc và cũng không một tiếng đùa vui luôn.
Một cô trả lời:
- Các em đã đứng hình rồi vì bất thình lình gặp như vậy, cô là bạn thân với các em mà, may mà các em đi với nhau 3 người đến bàn của anh, từng nghe nói về ma quái, hình như mấy em thấy đêm nay là lần đầu tiên đó anh, bây giờ da chim, da gà vẫn còn mọc đầy người và các em cũng không dám ngó thẳng vào nơi nào mà có bóng tối nữa.
Tôi nói:
- Lần đầu tiên trên đời mà tôi thấy ma giống nhau với các cô vậy.
Một lát thở dài lấy lại cái bình tĩnh, rồi tôi chào các em về ngủ và chào các em nó về Luang Prabang luôn. Mai chiều tôi trở về Luang Prabang, hơn 3 tuần ở Vạn Tượng.
Buổi trưa là ngày đem cô đi thiêu táng, tôi đứng ở ngoài ngó rồi chào thầm trong lòng, vẫn còn cái tánh nghịch ngợm: “Chúc em về chốn bình an trên suối vàng, mà nếu muốn về Luang Prabang với anh thì cứ tự nhiên theo anh nghe, vẫn thương em”.
Đêm đầu tiên ở Luang Prabang, 6-7 giờ chiều ăn uống tắm rửa xong, tôi dạo bước trong làng lấy cái mùi vị lại vì đã bỏ đi xa hơn 3 tuần, cũng có quà bánh tặng bạn bè khi đi xa về. Bạn bè người quen ai thấy cũng hỏi:
- Đi nghỉ hè đằng xa hơn 3 tuần có vui không?
Tôi trả lời:
- Chẳng khác gì ở làng mình thôi, nóng nực hơn đây nhiều, nếu không có xe thì quá buồn hơn ở tỉnh của mình.
Cỡ 7.30 chiều trôi vào bóng đêm ngày đầu tiên trở về nhà mình, thành phố núi rừng thì bóng đêm sẽ đến lẹ hơn. Ánh đèn nhà người xuyên xỏ theo bóng cây ngõ hẻm đường đi nơi mờ nơi sáng. Bạn trong làng khi thấy tôi đến nó gọi trước:
- Mới về có quà cho mình không?
Trả lời:
- Có chứ, đến tặng cho bạn nè, sao mình quên bạn mình được.
Rồi tôi bước vào trong nhà đưa bánh cho bạn trò chuyện vui nhau vài lời thì mẹ của bạn nói lớn tiếng với tôi:
- Lần sau dẫn nó vào nhà nghe! Để bạn gái đứng ở ngoài chờ vậy sao? Hôm nào rảnh rỗi thì dẫn nó đến chơi cho nó quen biết với bà con người làng chứ!
Đến đây thì bạn tôi nói nữa:
- Tối rồi, hôm nào dẫn cô đến giới thiệu cho mình quen mặt nghe, rồi bạn đi đi, để cô đứng chờ một mình lâu rồi đó.
Tôi ngó ra ngoài chẳng thấy ai, mà người ta thấy một cô em gái đi cặp kè bên cạnh tôi khắp làng, tôi bắt đầu hơi hơi lo là cô đã theo tôi đến Luang Prabang thật rồi.
Sáng dậy của ngày hôm sau, trong làng thì ai cũng xôn xao và đầy câu hỏi tôi: “Hôm qua đi xa về đem bạn gái về theo sao? Hay người ở Luang Prabang? Làng nào?” Tôi bỡ ngỡ không biết nói sao chỉ có mỉm cười, cái chọc ghẹo nghịch ngợm bây giờ đi đâu hết trở thành cái lo lắng.
Rồi những bữa cơm nào tôi cũng nắm một chút xôi không cho ba mẹ thấy và để vào phòng rồi gọi cô đến ăn trước, xin cho bình an như trước và đừng đến chọc ghẹo nhau nữa. Đêm xuống, tôi lại nằm mơ thấy cô tới cám ơn và thấy cô ngồi ăn xôi mà mình gọi những bữa ăn, tôi choàng tỉnh giấc rồi lẩm bẩm nói: “Không sao, mỗi bữa cơm hai chúng mình cùng ăn nghe”.
Hai hôm sau trời mưa ẩm ướt, tôi ngồi soạn đồ mua từ Vạn Tượng về, chưa tới 9 giờ đêm ba mẹ chị em đã lên tầng trên ngủ, tôi nghĩ là trời mưa ẩm ướt lạnh nên tất cả đi ngủ sớm. Ngó ra cửa sổ, óng ánh hạt mưa rơi vui đùa trên cành lá cây nhãn cạnh bên nhà, tôi chợt nhớ tới đám ma mà chạy toán loạn, tôi mỉm cười một mình, trong khi đang coi đồ mua về, bỗng dưng như có gì cuốn hút tôi vào cây nhãn đó, tôi ngẩng đầu lên ngó ra đột ngột lạnh tóc gáy khi thấy hình bóng cô ở cây nhãn thẳng cửa sổ mỉm cười và đưa tay chào tôi. Tôi vất đồ đang soạn ở đó, lên lầu trên ngủ luôn, lúc đó chưa tới 11 giờ đêm, trong đêm đó tôi sao lại trằn trọc mãi mà ngủ không được, tôi là người ngủ dễ lắm, đặt cái đầu xuống gối là ngủ luôn mà sao lại khó ngủ đêm nay, ngó đồng hồ trên tay cũng đã gần 3 giờ sáng rồi, tôi như nghe tiếng nhè nhẹ qua tai tôi: “Anh ơi, anh ngủ đi kẻo mệt khi sáng mai đến đó”. Khi tiếng đó qua tai tôi như kéo một giấc ngủ lớn đè lên tôi cho tới sáng ngày luôn.
Khi sáng dậy cũng trễ rồi, ba mẹ hay chị em dọn đồ đang soạn đó gọn ở một góc nhà. Khi rửa mặt uống ly cà phê xong, một lát mẹ tôi mới gọi hỏi:
- Đêm qua là con dâu mẹ sao? Ai đó? Ở trên nhà đêm qua ai cũng nghe tiếng thì thầm thì thào nhau con với bạn gái, đó là con gái nhà ai vậy? Cho mẹ biết được không? Mẹ chỉ thấy con trò chuyện vui, chứ đâu bao giờ ba mẹ thấy con có cô nào mà thân thiết như vậy. Ba mẹ bắt được quả tang có phải không con?
Tôi ngồi thừ cả người chẳng biết nói gì và trả lời thế nào, chỉ biết mỉm cười lắc đầu với gai quả mít đầy người. Đêm qua, ba con xuống đi vệ sinh thấy nó đang lúi cúi dẹp dọn đồ rồi nó còn nói với ba con: “Trời lạnh anh mệt, kệ anh cho anh ngủ, con dọn dẹp cho gọn gàng đã rồi con về”. Con coi đêm qua nó dẹp cho con đến xong nó mới về.
Sáng dậy, tôi nghĩ là chị em hay là mẹ dọn chứ nào ngờ là cô, trong nhà thì thầm nhau chuyện của cô, em gái tôi chạy đến nói với tôi: “Ba nói bạn gái anh hơi đen đen nâu nâu mà đẹp lắm đó”. Tôi chỉ có mỉm cười và lắc đầu. Mỗi một lần có ai hỏi tới hình bóng cô gái mà đi bên cạnh thì hình như tóc tôi nó đứng thẳng lên như con nhím xùi lông rồi, khi hết câu hỏi thì nó từ từ nằm xuống, chắc đó là câu trả lời tốt đẹp nhất của tôi.
Khi ông vua nghịch ngợm kể tới đây thì cả 7 người ngồi ở cái bàn bán chuối nướng đó cười bò lăn bò quàng ra với nhau. Tất cả mọi người đang cho cái chú ý và chờ nghe ông vua kể tiếp:
- Cũng có nhiều lần mẹ tôi nói với tôi:
- Từ ngày con đi nghỉ hè ở Vạn Tượng về, sao thấy con thay đổi nhiều, ít vui cười chọc ghẹo như xưa.
Cái thắc mắc ở trong lòng của ba mẹ, mẹ mới hỏi tôi:
- Nói mẹ nghe coi, con gặp và ưng cô em gái nào đó phải không? Con giấu diếm đi làm gì, cả làng xôn xao với chuyện con có bạn gái mà.
Tôi trả lời:
- Con không có gì mà cũng chẳng được gặp cô gái nào cả, mẹ đừng lo nếu có gì con sẽ nói với mẹ trước, con hứa, từ nghỉ hè đến giờ, chiều nay con vào thành phố thăm bạn bè, buồn quá mẹ ơi.
Nói xong, mẹ tôi vỗ đầu tôi cười, rồi dạo bước ra chợ mua rau về nấu ăn. Tôi cũng không biết nói thế nào và bắt đầu từ đâu, rồi nếu nói ra rồi làm thế nào, nếu giằng co nhau như vậy cả đời cũng không được. Làng tôi ở ngoài thành phố cũng không xa mấy, chiều mát xuôi về đêm, sau bữa cơm chiều xong, tôi mới đi xe đạp hai cây số vào chơi với bạn học chung lớp. Cả tháng trời không được xài xe đạp, hôm nay làm sao mà tôi thấy mệt muốn chết luôn. Khi tới trước nhà bạn đậu xe, bạn ở tầng trên ngó xuống thấy tôi thì chạy xuống gọi vào, tôi chắp tay chào mẹ của bạn đang ngồi trong nhà:
- Từ hồi nghỉ hè đến giờ cháu mới đến thăm và chúc cô khoẻ mạnh.
- Thôi các con ngồi chơi, cô lên nhà trên nghỉ ngơi gần tối rồi, ờ gọi bạn con vào chơi để nó đứng ở đường đó sao con?
Rồi cô lên nhà trên. Bạn tôi hỏi:
- Có bạn gái à? Bạn chở cô theo sau mà không gọi cô vào giới thiệu cho mình được quen.
Tôi đã nổi da vịt lên rồi khi nghe, giờ tôi mới hiểu là khi đi xe đạp làm sao mà thấy nặng như chở ai đằng sau mà nghĩ không ra, nếu ở đây lâu thì sẽ không hay rồi nên tôi nói:
- Mình ghé qua chào cô, rồi để hôm nào mình đến sớm hẵng ngồi chơi với bạn.
Nói xong thì vừa thấy bà cô từ trên lầu bước xuống cầu thang và gọi bạn thì thầm gì không biết. Tôi chào cô rồi lên xe đạp về.
Khi về đến nhà vẫn còn sớm, tôi ngồi ở cái ghế ngoài nhà một mình, thấy hai cô em gái trong làng đi qua trước mặt nơi tôi ngồi, tôi vẫn chọc ghẹo giống như thường xuyên:
- Bao giờ các em có người đi bên cạnh, cho anh đi bên cạnh được không?
Hai cô em gái dừng bước quay mặt lại, hai cô ngó mặt nhau rồi một cô nói:
- Ngồi bên cạnh bạn gái mà còn ghẹo người khác, coi chừng cô bên cạnh nghe!
Nói xong hai cô đi tiếp về nhà, tôi ngồi một lát rồi đứng dậy buồn buồn: "Thôi, mình đi tán chuyện vui với hai chị em kia, ba mẹ của hai cô đi buôn còn chưa về, dạo gót trong làng trò chuyện cho đỡ buồn". Gõ cửa cốc, cốc, cốc:
- Anh đến ghé chơi vui được không?
Hai chị em mở cửa mời anh, cả 3 người ngồi chơi trong nhà, cũng cỡ hơn 8 giờ đêm rồi.
Cô chị nói:
- Các em chưa từng thấy Vạn Tượng bao giờ, anh kể cho hai em nghe đi.
Hôm nay trời nóng nực quá, tôi ngồi xuống hỏi thăm ba mẹ hai cô đi buôn đường xa, rồi vừa trò chuyện một lát thì nghe tiếng cửa sổ đóng một cánh thôi đánh rầm, cửa sổ hai cánh cửa mà chỉ đóng một cánh thôi. Tôi đứng lên mở cửa sổ và ngó ra ngoài cũng chẳng thấy ai, tôi nói tiếp:
- Có phải các em có bạn trai không? Người ta ghen rồi ở ngoài dập cửa sổ vào anh, tôi nói chọc vui.
Hai chị em tranh nhau nói:
- Anh là người cùng làng, nhà xa nhau đâu cỡ 30 thước thì anh cũng biết mà.
Hai chị em vừa dứt lời, tiếng gió như đổ đình đổ chùa từ đâu tới, như gợn cho lòng tôi nhớ lại cơn gió trong đám ma ở Vạn Tượng, như người lấy cái quạt rồi quạt mạnh vài nhát rồi ngừng im lặng. 3 người ngó ngơ ngác ra ngoài.
Bắt đầu ở khung cửa sổ bên ngoài phía trên, cả 3 người không được hẹn hò gì nhau thoát ra một tiếng: Ồ! và 3 cái miệng cũng không ngậm được luôn, rồi hai bàn chân trắng bách từ từ hạ xuống chậm chậm, theo sau với thân hình rồi nghe tiếng rít như người bực bội, cái tiếp theo là cái mặt và ngừng ở cửa sổ, hai lề mi mắt đỏ như máu, miệng đưa tiếng rít lên rùng rợn kéo dài liên tục. Cái nét mặt cô chết ở Vạn Tượng sao mà quá sợ sệt tàn bạo như vầy. Hai con mắt ngó thẳng về đằng hai chị em chứ không ngó gì về phía tôi. Cả 3 người ngồi đứng hình một lát xong nhảy vào sát nhau, lúc đó tiếng rít càng lớn, như tặng cái giận dữ cho chúng tôi. Trong lúc đó 3 cái mặt chúng tôi trắng bạch như bụng con ếch luôn, vì máu không có lên tới mặt rồi, thân thể đầy là gai quả sầu riêng. Cả 3 người toát mồ hôi lạnh, cô em tè ra váy luôn, đứng hình đó kéo dài cỡ nửa tiếng đồng hồ, cho đến cái bóng trên cửa sổ đó mờ mờ rồi biến mất. Tôi cố hết cái bình tĩnh để đứng lên đi về.
Thì hai chị em nói:
- Chờ em với! Em đóng cửa nhà đã, rồi các em đi xin ngủ ở nhà chú bên cạnh.
Xong tôi cũng chạy thẳng về nhà luôn. Sáng mai tôi đến hỏi thăm hai em nó, mà không có ai ở nhà, thì ra hai cô đang ở chùa. Tôi dạo bước theo lên chùa, khi đến chùa thì ông thầy sư ngó tôi lắc đầu, xong đôi mắt của ông ngó chằm chằm về phía sau tôi, còn tôi thì mải chú ý về hai chị em đó ra sao, tôi cũng ngồi xuống chắp tay lễ ông thầy sư, ông im lặng một lát rồi nói với tôi:
- Con đang có nạn lớn đó, coi chừng nếu con không quyết định lấy thì không ai giúp được con đó, trở về mà nghĩ lấy nghe con!
Xong ông tụng niệm thì cả 3 người chào ông thầy sư ra về.
Hai em nói:
- Các em đi chợ mua rau, rồi chiều em kể cho anh nghe.
Tôi dạo bước tới nhà, khi bước vào trong nhà thì ai cũng ngó tôi với đôi mắt lạ kỳ không hiểu luôn.
Mẹ tôi nói:
- Chuyện đêm qua với hai chị em ầm ĩ cả làng mà con không biết gì sao? Bạn con sáng nay nó đến đây nói với mẹ, chiều hôm qua con đến nhà nó một lát rồi gấp gáp ra về, nó lo lắng cho con nhiều lắm đó, mẹ nó hay bà cô là người tụng niệm và ngồi thiền những ngày rằm, bà thấy con đi xe đạp và chở theo một hình bóng ma là cô gái ở đằng sau xe con. Rồi ở trong làng ai cũng nói có cô em gái bên cạnh con, rồi đêm con dọn đồ thì ba con cũng thấy rõ ở trong nhà mình luôn. Con có cái cảm giác gì lạ không hay con đi làm cái gì lưu luyến hay đụng chạm với ma không. Bà cô nói nếu con muốn thấy rõ thì con cúi xuống ngó qua cái háng về đằng sau của con thì con sẽ thấy, bà cô còn nói là hai đứa nó biết nhau hay thương nhau mới theo theo nhau vậy được, hai đứa này sẽ có gì với nhau đó.
Ba tôi hỏi:
- Thế nào cũng xảy ra ở Vạn Tượng, có phải không con? Ngồi xuống kể cho ba mẹ nghe ngay, để mà còn phải kiếm đường gỡ từ đầu đừng để nó quá xá.
Tôi ngồi xuống với ba mẹ chị em trong nhà và bắt đầu kể cốt chuyện từ đầu đến cuối của đám ma và cái nghịch đó. Mẹ với em gái chạy thẳng vào phòng tôi bưng ra cả đĩa xôi mà tôi mời cô ma ăn. Cả nhà ai cũng nửa lườm nửa cười và nửa đáng đời.
Ba nói tiếp:
- Nó chọc ghẹo người cả làng này còn chưa đủ, nghịch ngợm từ bé đến lớn cũng còn chưa đủ, con gái đầy làng ai cũng thương cái tánh nết nó mà nó không ưng hay mời con nào đi theo, cũng không gây chuyện với con nào, bây giờ đi mời đi gây chuyện với ma.
Khi nghe ba nói tôi chẳng biết làm thế nào nữa, ngoài ra làm cái mặt bọ lem bọ luốc thôi. Mẹ với ba tôi đứng lên và đi xin ý kiến ông thầy sư. Vài tiếng sau, ba về nhà còn mẹ ghé chợ mua hoa trái về cúng cho cô tối nay.
Ba nói:
- Con chuẩn bị cái bả vai để đi mà gánh cát, gánh sỏi và gánh nước cho đủ mỗi thứ 7 gánh từ sông lên trước sáng thứ 3. Mẹ con với mấy đứa em cùng người làng thân mến giúp nhau làm đồ cúng trong ngày đó và tối nay cả nhà mình cúng cho linh hồn cô ở trước nhà.
Nghe ba nói xong tôi dạo bước tới nhà hai chị em chờ nghe là chuyện gì hay ông thầy sư nói với em nó. Khi tôi đến cũng chẳng tránh được bốn con mắt lườm tôi, vừa cười vừa nói:
- Sao anh giỏi vậy? Có ai trên thế gian này mà đi lấy ma làm vợ như anh, anh dạy hai em với làm thế nào mới tán được ma.
Cô em nói:
- Anh, khi anh thơm ma làm thế nào thơm anh? Làm cho các em coi? Cái miệng anh từng thơm ma rồi trên đời không có ai lấy anh đâu, anh chuẩn bị đi tu cả đời được rồi nghe anh.
Ở trên đời thấy anh giỏi nhất là chọc ghẹo mấy em gái, cũng chưa bị bắt nạt bao giờ, nhưng lần này bị bắt nạt mà cãi không được, lần đầu tiên thấy ông vua quậy bị ma bắt nạt mà không được một tiếng nào cả, chỉ biết ngồi chịu thua, có đáng đời không???
Nói vui đùa xong tôi quay trở về nhà chờ đêm tới, rồi 9 giờ đêm đã đến, mâm cúng gọn gàng ở trước nhà. Ba mẹ gọi tên cô chết lên rồi thắp nén nhang xin lỗi cái nghịch ngợm và sai lầm qua kiếp người. Các em và tôi cũng mỗi người một nén nhang xin lỗi cầu cho cô tha thứ cho. Trong lúc đó em gái tôi khi vào trong nhà quay mặt ngó ra ngoài mâm cúng nó chạy lẹ đến kéo tay ba mẹ coi. Một bóng hình cô em gái mà ba đã thấy từ hôm soạn đồ ở trong nhà, đang đứng khóc ở cái mâm cúng đó. Một lát thì hình đó biến vào trong đêm mất. Đêm nay xong cúng bái, ở trong nhà hay tầng trên ai cũng để ý bóng ma với mâm cúng đó. Tôi ngồi ở ngoài trước nhà xa mâm cúng chừng hai thước, một mình trên cái ghế. Gần 11 giờ đêm, trong làng im lặng không bóng người qua lại, còn chưa xong với cái nghịch ngợm đó. Tôi đứng dậy quay lưng vào cái mâm cúng, miệng lẩm bẩm: “Cho anh thấy em lần cuối cùng nghe”. Tôi dạng hai chân ra cho rộng rồi từ từ cúi xuống ngó qua cái háng, khi cúi xuống ngó qua cái háng thì: Trời ơi! Ông bà ông vải ơi, thủ công ông địa ơi, ông móm bà mén ơi, cứu con với, cái mặt tôi với mặt ma nó sát nhau luôn. Tôi không kịp la hay hò hét gì cả, tôi muốn ngược đứng lại như xưa để chạy vào trong nhà cũng không được luôn, thế là đứng hình cong như vậy luôn, thân thể như mọc đầy gai cây ngô đồng hay là gai sầu riêng từ đầu ngón chân đến đầu luôn, tóc tai nó xoè ra như quả chôm chôm vậy, còn bên dưới thì khỏi lo vì tè ra quần từ lúc đầu rồi. Ba mẹ và mấy đứa em vác tôi vào trong nhà, thân thể tôi chỉ còn hai con mắt là đụng đậy được thôi, còn ngoài ra là đóng băng hết rồi. Lúc đó cả nhà chẳng có ai tội nghiệp tôi, chỉ có nằm lăn ra cười thôi, để tôi cong như vậy cả một lúc lâu.
6-7 người ngồi ở bàn bán chuối nướng nghe chuyện kể thôi mà ai cũng bò lăn bò quàng ra cười, ví gì ba mẹ với các em hay hàng xóm thấy tận mắt lúc đó.
Tôi cong như như thế nào, tai tôi nghe phảng phất lời mẹ tôi nói: “Đáng đời chưa? Chọc ghẹo với ai không chọc đi chọc với ma? Giờ cong cứng như vậy làm thế nào?” Tôi nửa mơ nửa tỉnh với tiếng đáng đời rồi, tiếng cười ầm ĩ bên tai. Tôi cố cái bình tĩnh để ngẩng lên mà làm thế nào cũng không được. Ba tôi chạy qua hàng xóm gọi nhau đến, thêm hai người giẫm lên cái đùi tôi, còn hai người đạp vào lưng rồi bẻ tôi một lúc mới thẳng ra được và tôi vẫn còn như mơ như tỉnh đến sáng ngày luôn.
Sáng ngày cả nhà và hàng xóm ai thấy cũng cười đau cả bụng, ngó cái mặt đáng đời của vua nghịch nhất trong làng, tôi nghỉ ngơi đến trưa.
Tôi lấy cái đòn gánh với hai cái sô xuống sông gánh cát với sỏi cho đủ ngày mai, miệng lẩm bẩm: “Cầu cho thoát khỏi bà ma này gấp gấp!” Gần đến chiều thì xong 21 gánh đầy đủ, cũng là quá mệt mỏi rồi, còn trong làng thì ai cũng đến coi mặt ông vua quậy bị ma xử tội. Đêm về hôm đó, nửa mơ nửa tỉnh tôi thấy cô ngồi khóc lóc bên tôi ở cái ghế đằng trước nhà và nói: “Xin anh đừng bỏ em, cũng đừng có đuổi em đi, anh cũng xin cũng mời em đến ở và theo anh mà, sáng mai không đi chùa có được không anh?” Rồi chạy vào ôm lấy tôi. Tôi choàng tỉnh giấc, đứng sững lên tại chỗ, tôi đi ngủ trong phòng tử tế mà sao lại ở chỗ cái ghế trước nhà, tôi chạy đi mở cửa thì cửa nhà khóa bên trong, trong đầu linh tinh chẳng biết là cái nào đúng và cái nào sai nữa, chỉ biết là gai mít mọc từ đầu đến chân, tóc tai thì khỏi nói luôn, y hệt con nhím xùi lông vậy và tôi gọi em gái thẳng cửa sổ nơi phòng ngủ nó. Em nó không dám xuống mở cửa một mình mới kéo cả mẹ xuống theo.
Mẹ nói:
- Thấy con gánh sỏi cát mệt và đi ngủ trong phòng từ đầu tối, sao lại ngủ ở ghế ngoài nhà vậy?
Tôi trả lời mẹ:
- Rõ ràng đầu tối con mệt con vào phòng ngủ mà, con có ra ngoài nhà gì đâu, nếu các em đóng cửa nhà đi ngủ thì cũng phải thấy con ngồi ngoài chứ, đèn trước nhà quá sáng mà. Thôi không nghĩ gì hết, tôi chỉ biết là bây giờ vào nhà rồi ngủ cho đỡ mệt chờ sáng thôi.
Sáng rồi ba mẹ và các em tôi đã đến chùa chuẩn bị việc cúng bái, người trong làng đông đủ, cả hai chị em trong làng nữa. Tôi đến chùa ngồi xuống nghe ông thầy sư tụng niệm cỡ 2 tiếng đồng hồ, ông lấy sợi chỉ trắng cột tay và cổ cho tất cả mọi người trong gia đình tôi. Ông cho thêm một cuộn chỉ nữa để giăng vòng quanh nhà, đêm nay là đêm quan trọng cô sẽ về gặp lần cuối và cấm không được trả lời và mở cửa ra ngoài.
Xong tất cả mọi người tới đống cát đống sỏi rồi chia nó ra, sỏi một bên và cát một bên. Hơn 3 giờ chiều thì tất cả mọi người từ giã chùa về nhà, người làng ai cũng chúc cho bình an qua đêm cuối cùng này.
Sợi chỉ trắng được giăng vòng quanh nhà trước khi đêm tới, nhà đóng cửa sớm, như không cần biết là chuyện gì xẩy ra trong đêm, ba nói:
- Có gì hay ai nghe gì nhớ gọi nhau dậy cùng một lúc, chứ đừng để nó dậy một mình, nếu không thì lấy băng keo dán miệng nó lại, cái miệng nó nghịch không có vừa.
Tất cả mọi người hồi hộp trong đêm nay và cũng không tắt đèn ngủ để sáng luôn. Gần 12 giờ đêm, một cơn gió như lúc ở đám ma nữa, bắt đầu tiếng chân người vừa bước vừa lê như mệt mỏi, rồi im lặng, tiếng nức nở nhè nhẹ lọt vào tai người trong nhà rồi từ từ lớn lên dần dần rồi bắt đầu tiếng gọi: “Anh ơi, anh ơi vòng quanh nhà”. Ba với mẹ tôi đã vào phòng tôi ngồi, tôi cũng ngồi dậy nghe, gần hai tiếng đồng hồ như vậy, xong nghe tiếng khóc lóc và tiếng chào nhè nhẹ: “Thôi em về, chúc anh”. Đã 4 giờ sáng, gà đã gáy, tất cả nằm xuống ngủ tới trưa mới dậy luôn. Từ đó tôi cũng không thấy cô và cũng không ai thấy bóng cô bên cạnh tôi nữa.
Trên đời tôi một lần thôi, chứ không có nữa mà chọc ghẹo lung tung với linh hồn ma quái, chừa tới già luôn, xin đừng nói ma với tôi nghe các bạn ơi. Bàn bán chuối nướng đêm nay cười từ đầu đến cuối câu chuyện kể, tất cả đầy một bụng cười đêm nay rồi từ giã nhau về ngủ.
Truyện ai theo từ Vạn Tượng đến đây cũng đã hết, chúc bạn đọc vui vẻ.