Duyên Nợ

Chương 22



Sự việc chiều hôm đó dần lắng xuống, Long cũng công khai thể hiện tình cảm với Hương. Thật sự thì thấy Long công khai bảo vệ mình như vậy Hương cảm động lắm, nhưng cô lại sợ đó chỉ là cảm xúc nhất thời của hắn. Cô hiện tại vẫn còn là người yêu của hắn, có lẽ hắn ngĩ cô bị đâm là mất mặt hắn nên hắn mới thế.

Bỗng dưng cô lại thấy lo sợ khi nghĩ tới chỉ còn 2 ngày nữa là giao kèo giữa cô và hắn kết thúc. Kết thúc nghĩa là cô và hắn lại trở thành người xa lạ như trước kia vẫn thế. Liệu rằng sau bao lâu hắn sẽ quên mất cô, quên mất những khoảnh khắc ngắn ngủi bên nhau này.

Mới hôm trước cô còn mong thời gian trôi thật nhanh, mong cho giao kèo này sớm kết thúc mà sao bây giờ lòng cô buồn thế này. Cô có nên sống đúng với trái tim mình không, hay là làm theo lý trí.

Nơi này cô và hắn đã từng cười đùa, nơi những hiểu lầm, cãi vã của cô và hắn bắt đầu. Chính nơi này khiến cho trái tim cô dần không nghe lời cô nữa. Nhìn quanh 1 lượt, hít 1 hơi dài toan quay trở lại lớp thì giật mình khi thấy hắn đứng phía sau từ khi nào. Còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe hắn hỏi:

- Sao đang tiết thể dục lại chạy ra đây đứng 1 mình thế này?

- Anh làm tôi hết cả hồn, mà sao anh biết tôi có tiết thể dục.

- Cô đừng có nói là cô không biết lớp tôi cũng đang học thể dục nha. Tôi thấy cô đi ra khỏi phòng tập nên mới theo cô đến đây nè.

- Ra thế, tôi cũng không để ý nữa.

- Sao thế hay sáng nay ngã vãn còn đau? - Long lo lắng hỏi

- Một chút thôi, thế nên tôi mới được đặc cách không phải tập thể dục nè.

- Lần sau đi đứng nhớ chú ý cẩn thận, mà ban nãy Nguyệt có nói gì làm cô không vui thì bỏ qua nhé, có tôi ở đây rồi, đừng lo lắng gì cả.

Có tôi ở đây rồi, nghe thật ấm áp quá, cái tên này hắn đúng là biết cách làm cho trái tim người khác tan chảy mà. Hạnh phúc cô nở 1 nụ cười thật tươi hỏi vu vơ:

- Long này, hết tuần này liệu… chúng ta… sẽ thế nào?

Câu hỏi của cô làm cho Long sững lại, thời gian trôi nhanh quá, mới đó mà đã sắp hết tuần rồi. Cậu còn nhớ như in cái vẻ mặt hốt hoảng của cô khi bàn tay của cậu chạm vào mông cô, cái tát bỏng má của cô đến giờ vẫn cảm thấy đau. Cũng chính nơi này là nơi giao ước của cậu và Hương hình thành, thật sự mấy hôm nay chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc mà quên mất rằng thời gian giữa hai người sắp hết. Không được không thể nào mà như thế được, giao kèo này kết thúc thì cậu sẽ tạo ra giao kèo mới. Mà không cậu sẽ biến mối quan hệ này thành sự thật chứ không còn là giao kèo nữa. nghĩ thế cậu mỉm cười đáp:

- Thì chúng ta sẽ thành sự thật, được không?

- Sự thật cái gì cơ?

Long ngượng ngùng nói:

- Thì quan hệ giữa chúng ta, tôi muốn không phải là giao kèo mà thành sự thật được không?

Cô như không tin vào tai mình, hắn nói là giữa cô và hắn sẽ thành sự thật sao? Nghĩa là hắn có tình cảm với cô, hắn tỏ tình với cô? Mặt cô bất giác đỏ lên, cô ấp úng nói:

- Nhưng mà… nhưng mà tôi và anh, tôi không được tự tin lắm.

- Thôi nào, mọi chuyện cứ để thuận theo tự nhiên đi, thoải mái lên nào.

- Tôi biết rồi

- Mà này tôi có 1 đề nghị nhỏ?

- Đề nghị gì?

- Tôi muốn chúng ta đổi cách xưng hô?

Cô bất ngờ hỏi lại

- Đổi cách xưng hô, đổi thế nào? Sao phải đổi?

Hắn xua xua vừa nói vừa nhìn cô thăm dò

- Không phải chỉ là tôi thấy mình cứ xưng hô cô tôi nghe nó thế nào ấy, hơn nữa tôi lại lớn tuổi hơn cô mà, hay là mình đổi thành anh em nhé. Cô thấy thế nào?

- Tôi thấy thế này cũng ổn mà

- Không ổn chút nào cả, tôi đã quyết rồi, cứ thế nhé. Bây giờ thử gọi tôi là anh xem nào?

- Đúng là ngang ngược vô lối.

- Nào, gọi đi, gọi là anh đi, năn nỉ mà.

- Uk, thì anh được chưa?

- Đấy thế mới giống như 2 người đang yêu nhau chứ?

Nói xong cả hai cùng ngượng ngùn nhìn nhau, giữa bọn họ lúc này đúng là “tình trong như đã, mặt ngoài còn e”. Cô xấu hổ chạy đi, cô thầm ước giá mà thời gian cứ dừng lại mãi khoảnh khắc này thì tốt biết bao. Sẽ chẳng có đau buồn hay nước mắt mà chỉ toàn là hạnh phúc ngọt ngào.

Hắn cũng ngay lập tực chạy theo sau cô, cùng cô trở về phòng học thể dục, thấy hai ngườicùng nhau trở về học sinh của cả 2 lớp không khỏi tò mò. Nhưng có sao đâu, cô đã quyết định rồi, cô sẽ làm theo những gì trái tim mình mách bảo, dù cho sau này kết cục có ra sao cô cũng sẽ không hối hận. Cô tin vào sự chân thành ở ánh mắt hắn, tin vào nhân duyên này.

Cơ thể vẫn còn đau nên cô được thầy thể dục cho phép nghỉ ngơi, cô ngồi đó ngắm nhìn hắn không thôi. Hắn dường như cũng cảm nhận được ánh mắt yêu thương của cô nên chốc chốc lại quay ra mỉm cười với cô.

Lớp hắn hôm nay học lên xà, nhìn cơ thể dẻo dai của hắn đang thực hiện những động tác lên xà đơn xà kép 1 cách uyển chuyển mà cô thầm ngưỡng mộ. Có lẽ do tập luyện hăng say quá nên bất ngờ áo đồng phục của hắn bị bung nút. Hắn không có một thân hình vạm vỡ như mấy anh soái ca người mẫu trên mạng, cũng chẳng có 1 bờ vai vững chắc như bố cô hay 1 gương mặt lạnh lùng gai góc như đám anh chị ngoài kia. Cái mà cô thấy ở hắn là 1 gương mặt đẹp theo kiểu hàn quốc, một thân hình dong dỏng cao, 1 làn da rám nắng khoẻ khoắn, đặc biệt là 1 trái tim ấm áp. Có lúc nhẹ nhàng, ấm áp bên cô, nhưng nhiều khi hắn cũng vô tình bất chấp để bảo vệ cô, thử nghĩ mà xem cô yếu đuối như thế nếu hắn không gồng mình mạnh mẽ thì làm sao mà bảo vệ được cô đây? Dù cho hắn có là ai, có thể hiện tính cách như thế nào đi nữa chỉ cần cô cảm nhận được sự chân thành nơi hắn, thế là đủ.

Tập luyện xong bài tập của mình hắn quay ra nhìn cô, thấy cô lộ rõ vẻ ngưỡng mộ hắn hạnh phúc chạy tới ngồi bên cạnh cô. Đưa tay với lấy chai nước cô mở nắp rồi đẩy qua cho hắn, có lẽ bài tập xà này phải dùng đến nhiều sức nên dù mới tập có 1 chút mà mồ hôi đã lấm tấm đầy gương mặt hắn.

Nhìn cô chân thật ở bên cạnh, ân cần quan tâm thế này hắn hạnh phúc lắm, ánh mắt cô nhìn hắn chứa đầy tình cảm chứ không còn lảng tránh như ban nãy nữa. Hắn hiểu tình cảm giữa hắn và cô đã tiến thêm 1 bậc. Chẳng ai nói câu nào, chỉ nhìn nhau thôi mà sao cũng cảm thấy ngọt ngào đến vậy.

Ở trong phòng học có rất nhiều người đang nhìn họ, ngưỡng mộ cũng có, ghen tị cũng có, có cả những người đang nhìn họ với ánh mắt hận thù toan tính. Nhưng với họ chỉ cần trong mắt đối phương có mình, trái tim đối phương hướng về mình là đủ, ngoài kia có phong ba bão táp cũng không bận lòng.

- ---*-----*-----

Tan học Long lấy xe cho Hương còn không quên kiểm tra lại 1 lượt cần thận, hắn dặn dò Hương kĩ lắm, còn nhờ cả cái Nga để ý cô nữa. Hắn làm như cô bé lắm vậy, cô vừa đi khỏi hắn lại thấy không yên tâm nên cũng vội vàng lấy xe chạy phía sau cô. Hắn lo những người kia sẽ tiếp tục làm hại cô. Lần này thì hắn lo lắng hơi thái quá nhưng có người vẫn mỉm cười hạnh phúc lắm.

Có 1 điều lạ là khi cô về đến nhà, cái Huệ gần như ngay lập tức chạy ra hỏi thăm cô, thái độ nó lạ lắm, nhưng lời nó hỏi thăm kia nghe thì giống như là quan tâm nhưng thật chất lại là đang thăm dò cô.

- Ủa sáng nay Hương bị tông xe hả, tông chỗ nào thế, có đau không?

- Ờ, có chút xíu thôi à, không sao.

- Thế có biết ai tông không?

- Không, họ bịt kín mít mà, có nhìn thấy gì đâu? Chỉ thấy họ mặc áo đồng phục trường mình thôi à.

Huệ bực tức chửi thầm 2 đứa ngu ngốc kia, đi đâm người ta mà lại vẫn mặc nguyên đồng phục, thế khác nào lậy ông con ở bụi này không chứ? Thấy Hương định đi vào nhà Huệ gọi giật lại:

- Này thế nhớ biển số xe của chúng nó thật hả?

- Tôi đâu có nhớ, lúc đó ngã đau mà, đâu có để ý gì đâu?

- Thế cái thằng đi cùng cô có nhớ không?

- Tôi làm sao mà biết được, cô đi mà hỏi người ta. Mà cô hỏi làm gì, bữa nay lại quan tâm đến chuyện của tôi cơ à.

- À không, có gì đâu, tò mò thì hỏi chơi chơi vậy. Thôi vào nhà đi.

Hương khó chịu đi vào nhà, thái độ hôm nay của Huệ đúng là lạ quá mà, nhưng cô cũng không bận tâm đến nó lắm. Lúc này cô muốn chỉ muốn biết hắn đã về tới nhà chưa mà thôi, đi nhanh lên phòng cô lấy điện thoại ra bấm máy gọi cho hắn.. Hai cuộc liên tục nhưng chỉ đáp lại là hồi chuôn đổ dài, bực tức cô bỏ đi đi thay đồ rồi xuống ăn cơm.

Tuần nào cũng thế, cứ chiều thứ 6 là ông bà nội lại đón cu Vương sang bên đó chơi, cô thật sự nhớ nó quá. Trước đây, cô chưa bao giờ dược ông bà thương nhiều như thế. Ngoại trừ những lúc bố mẹ cô đưa sang thăm ông bà thì chưa 1 lần ông bà đón cô về nhà chơi. Không phải cô đang ghen tị với em trai mình, cô cũng biết lớp người của ông bà vẫn còn đặt nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ. Nhưng mà cô thật sự thấy tủi thân lắm, cô cũng thèm được ông bà ôm vào lòng và cưng nựng, thèm được ông bà dắt đi chơi như bao đứa trẻ khác mà khó quá. Nhưng không sao cô lớn rồi, cô có thể tự làm những gì mà mình thích, tự mua cho mình món đồ mà mình muốn cơ mà. Ngoại trừ việc ông bà không mấy khi đưa cô đi cùng thì ông bà cũng thương cô, cô còn có bố, có vú năm và cu Vương nữa cơ mà.

Cơm nước xong xuối, cùng vú dọn dẹp sau đó cô lên phong học bài. Ngày mai là thứ 7 nên cô cũng không có quá nhiều bào tập. Chỉ 1 loáng là cô đã làm xong bài tập, ngồi nghĩ vu vơ cô như sực nhớ ra điều gì đó, với tay lấy chiếc điện thoại thì tới 11 cuộc gọi nhỡ và 1 đống tin nhắn của hắn. Cô mở từng tin nhắn đọc.

- Em gọi anh có chuyện gì đó, anh về tới nhà rồi nè.

- Em đang bận gì hả, sao anh gọi không thấy nghe?

- Em đã ăn cơm chưa?

- Nghe máy đi, em làm gì tại sao lại không nghe máy vậy?

- Em mà không nghe máy anh tới tận nhà tìm em đó.

- Nói gì đó đi chứ, đừng làm anh lo?

Hoá ra cô vẫn để chế độ im lặng, ăn cơm xong lại ngòi vào học luôn nên không biết hắn gọi. Cô còn chưa kịp gọi lại cho hắn thì đã nghe thấy tiếng chuông cửa, theo thói quen cô ngó ra ngoài nhìn, là hắn, hắn đến nhà cô thật. Vội vàng đặt điện thoại xuống cô chạy vội xuống nhà, hi vọng là cô xuông kịp.

Nhưng đời không như là mơ, vú năm đã nhanh hơn cô 1 bước, vú hỏi:

- Cậu tìm ai?

Long thấy vú năm thì hơi lung túng, cậu chỉ nghĩ tới nhà tìm cô chứ chưa hề nghĩ sẽ gặp người lớn thế này, nhưng vẫn nhanh nhẹn đáp:

- Dạ, con chào bà, bà ăn cơm chưa bà, con là bạn cùng lớp với Hương, con tới mượn hương quyển sách về ôn bài bà ạ.

Thấy vú gật đầu định mở cửa cho hắn vào trong, cô nhanh chân chạy tới nói:

- Vú để đó con, bạn con nó tới lấy quyển sách rồi về luôn ấy mà, không cần mở cửa đâu vú.

Cậu giận tím mặt cô ấy nói thế khác nào đuổi khéo mình về chứ, giận nhưng vẫn không dám nói lại.

Chờ cho vú năm vào hắn trong nhà cô mới mở cửa rồi thì thào nói:

- Sao anh lại tới đấy giờ này?

- Em làm cái gì mà cứ thì thào như ăn trộm thế?

- Ăn trộm cái đầu anh ấy.

Long đưa tay lên ôm ngực, nhăn nhó nói:

- Đầu anh thì vẫn còn nhưng em đã ăn cắp mất trái tim anh rồi nè. Em lấy nó rồi em phải có trách nhiệm với nó đó, cấm không được trả lại đâu.

Cô bật cười nói:

- Câu này anh nói với bao nhiêu cô rồi hả?

- Anh chỉ nói với mình em và chỉ mình em thôi.

- Thôi đi sến quá à, mà anh tới nhà em làm gì vậy?

- Tại em chứ ai, gọi không thấy nghe, nhắn tin cũng không trả lời, anh nhớ em quá nên phải đến đây nè.

Cái tên này có cần phải dẻo miệng thế không chứ, cô tan chảy mất rồi đây này. Nhưng mà nếu cứ đứng đây nói chuyện thế này bố cô mà thấy lại mệt. Cô ái ngại nói:

- Ban nãy em để im lặng nên không biết, mà cũng tại anh cơ người ta gọi thì không nghe. Thôi bây giờ muộn rồi, anh về đi, về nhà nhắn tin cho em nhé.

- Em không muốn nói chuyện với anh hả?

Long giận dỗi hỏi làm cô phải vội vàng phân bua:

- Không có, tại muộn rồi em sợ bố thấy.

Long hiểu cô mà, ban nãy cậu chỉ trêu cô 1 chút thôi, nhìn trước ngó sau thấy không có ai cậu thơm nhẹ vào má cô, sau đó nhanh nhảu nói:

- Anh về đây, yêu em.

Đứng đó nhìn cho tới khi bóng Long khuất hẳn nơi cuối đường, cô mới trở vào, bàn tay cô cứ vô thức đặt lên bên má mà mỉm cười. 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv