*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tại khu vực đầu con ngõ M, một cô gái xinh đẹp đang bị bao vây bởi một đám người. Cô gái đó luôn mang một vẻ đẹp yêu kiều, dịu dàng, lại vô cùng thanh cao như tiên nữ giáng trần trước công chúng, đang đứng giữa đám fan hâm mộ của mình.
Hôm nay là ngày Thẩm Phương trở lại làm việc cho Khô Lâu Cốt sau một thời gian đi thu âm biểu diễn, cô mặc trên mình chiếc áo hai dây màu hồng vỏ đỗ, kết hợp với một chiếc váy tầng màu trắng thanh khiết, trong mắt fan quả là một nữ thần trong sáng nhưng không kém phần quyến rũ, sành điệu. Thẩm Phương đang nở nụ cười tươi tắn với các thiếu nam thiếu nữ xung quanh mình, sau khi cho một vài người chữ kí của mình, cô nói nhẹ nhàng:
"Các bạn đừng đi theo tôi nữa nhé, tôi có một chút việc ở đây!"
Nhưng đám người đó không buông tha cô mà định cùng cô vào trong con phố đó. Có vài fan đột nhiên thì thầm to nhỏ với nhau: "Này, trong con ngõ này có một căn nhà ma đó!"
"Đúng vậy đúng vậy! Nghe nói nó là một ngôi nhà bỏ hoang từ ba năm nay rồi, không biết chị Thẩm Phương có đi qua chỗ đó không nữa...?"
"Này này! Không phải phương châm của chúng ta là 'Thẩm Phương đi đâu, chúng ta theo đấy' à?? Hơn nữa nghe nói dương khí của cô ấy rất mạnh, chúng ta sợ gì chứ?"
"Các bạn!" Thẩm Phương cười gượng, cố gắng điều chỉnh giọng ôn hoà nhất có thể, bất đắc dĩ cầu xin: "Xin đừng đi theo tôi nữa".
Đám fan bao quanh cô tuy vậy vẫn nhất quyết theo cô tới cùng, xô đẩy Thẩm Phương ngày càng ác liệt hơn, không để ý gương mặt cô đã bắt đầu xuất hiện vài tia khó chịu.
Chợt có tiếng "Đoàng" vang lên!
Tiếng súng nổ như muốn thủng màng nhĩ vang lên ngay tại con ngõ đó khiến đám fan sợ xanh mặt chạy đi mất.
"Tử Thạch!" Thẩm Phương không những không sợ, sau khi người hâm mộ đã khuất bóng còn giận dữ cao giọng chất vấn tay chân thân cận của Boss: "Ông doạ đám fan của tôi chạy mất rồi!"
"Hừm!" Tử Thạch mình vận một bộ vest đen, mắt đeo kính râm gầm gừ: "Cô dám để lũ người đó bám theo mình tới tận cửa căn cứ của chúng ta sao? Cô có còn coi Boss ra cái thể thống gì không?"
Thẩm Phương nhếch mép cười, mất hẳn cái vẻ ngoài thánh thiện mà cô luôn tạo ra trước công chúng: "Đâu có, căn cứ của chúng ta tôi đảm bảo là vẫn chưa có ai phát hiện đâu!"
"Cô liệu mà cắt đuôi đám fan vớ vẩn của cô đi, đừng để chúng tìm đến tận đây nữa!"
"Ông dám nói đám fan của tôi vớ vẩn? Tử Thạch, đừng chọc điên tôi!" Thẩm Phương trừng mắt, không còn cái kiểu thánh nữ dịu dàng như khi đứng trước fan hâm mộ nữa.
Tử Thạch: "Cô liệu mà vâng lời ông nội cô đấy, hơn nữa đừng để bọn paparazi* phát hiện ra căn cứ của chúng ta!" Tử Thạch cau chặt mày, khinh khỉnh quay đi, tay bắt quyết rồi giơ hai ngón cái và giữa lên giải trừ kết giới, trước khi bỏ vào trong căn nhà phía trên căn cứ dưới lòng đất. Thẩm Phương "Hừ" một cái, lúc sau cũng làm theo và đi cùng hắn vào nhà.
(*) Những tay săn ảnh chuyên nghiệp, chuyên săn ảnh người nổi tiếng.
Trong căn nhà có một căn phòng, trên cửa gắn biển "Phòng ngủ", Tử Thạch dùng khoá chuyên dụng mở rồi đẩy cửa bước vào, trong bóng tối bật đèn pin soi sáng, rồi đi tới một bức tường ở bên trong, dùng thẻ thành viên nhét vào một khe hẹp nhỏ nằm ngang. "Ting" một tiếng, chỗ của hắn và Thẩm Phương đang đứng nằm trong một ô gạch lớn bỗng phát sáng, rồi từ từ hạ dần xuống không gian các tầng ngầm dưới đất. Đến nơi, hắn và Thẩm Phương đi bộ một lúc để tới căn phòng họp của cả tổ chức. Tuy nói là phòng họp của tổ chức, nhưng chỉ những thành viên cấp cao mới được tham gia vào cuộc họp. Trên đường tới đó, Thẩm Phương bắt gặp Sử Kiêu đi trước cô.
"Hello Sử Kiêu! Lâu lắm mới gặp cậu!" Thẩm Phương tỏ ra thân thiết chào hỏi, nhưng cậu ta chỉ thản nhiên liếc nhìn một cái rồi khinh thường quay đi, vào phòng trước.
"Thằng nhóc đáng ghét!" Thẩm Phương rủa thầm trong bụng.
Trước khi Thẩm Phương bước vào phòng họp kín mang kiến trúc kiểu cổ, liền trông thấy ở phía góc hành lang xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
"Cô!" Thẩm Phương trừng mắt ngạc nhiên bước tới. Đối diện với cô ta, Vũ Anh chỉ lẳng lặng rời mắt đi chỗ khác. Khi cô bình thản định rời đi thì Thẩm Phương kéo cánh tay cô lại. "Tại sao cô lại ở đây? Vậy là... mọi người cũng ở đây? Sao có thể...?" "Mọi người" ở đây là Thẩm Phương ám chỉ tới nhóm Giang Mạn. Trong ấn tượng của cô ta, Vũ Anh luôn đi cùng cả nhóm, nghiễm nhiên trở thành "nữ chính" trong mắt mọi người, khiến Thẩm Phương rất khó chịu và bực dọc. Tại sao? Vì sao cô ta luôn được họ đối xử đặc biệt tốt? Còn cô thì không thể được như vậy?
Trước phản ứng thờ ơ của Vũ Anh nãy giờ, cô ta tức tới độ bước thêm một bước nắm cổ áo Vũ Anh, lạnh lùng nhếch mép: "Vũ Anh, cô đừng tưởng cô có được Giang Mạn là có thể vênh mặt lên với tôi nhé! Tôi nói cho cô biết, Giang Mạn là - của - tôi!"
Thẩm Phương nhấn mạnh ba từ cuối, nhướn nhướn mắt thách thức.
Lúc này, Vũ Anh mới liếc mắt nhìn lại, hơi nhíu mày: "Cô nghĩ cô có thể có được Giang Mạn sao?"
"Cô...!" Thẩm Phương không ngờ, sau bao nhiêu lâu gặp lại, Vũ Anh lại thay đổi thái độ triệt để với mình như vậy. Bình thường trước kia Vũ Anh - cô ta trông có vẻ yếu đuối lắm cơ mà, sao bây giờ...?
"Giang Mạn, anh ấy không phải một thứ đồ chơi để cô có thể tùy tiện sở hữu hay không" Vũ Anh giờ đã trở nên cứng rắn hơn bao giờ hết trước mặt Thẩm Phương, lạnh nhạt nói "Hơn nữa..."
"Không chỉ kiếp này mà kiếp trước, cô thậm chí cũng đã lừa dối anh ấy, nên, cô không có tư cách!" Vũ Anh nhếch mày nhìn cô ta, lạnh lùng buông một câu rồi đưa tay lên nhẹ nhàng gỡ tay Thẩm Phương trên cổ áo mình và đi khỏi đó.
Thì ra con bé đó, cô ta đã nhớ ra tất cả...! Thẩm Phương giận run người nhưng không làm gì được, đành để Vũ Anh rời đi.
Thẩm Phương, Tafuya, cô ta đã đối xử với cô như thế nào, Vũ Anh thực không thể quên.
Cô xoay người bỏ đi một đoạn liền bị một người con trai đứng chắn trước mặt, bước sang ngang để đi tiếp cũng bị anh ta chặn lại, cô đành cau mày ngẩng lên: "Chuyện gì?"
"Này Katsumi! Em vừa nói gì với công chúa nhỏ của Boss mà trông cô ta giận tím mặt mày thế kia?" Tử Âm - thành viên của Uế Thổ Tử Thi ở phía trước lên tiếng hỏi với vẻ mặt hớn hở.
"Không phải chuyện của anh" Vũ Anh đáp lại.
"Gì chứ? Chuyện của em cũng là chuyện của anh, nói ra xem nào?"
"Anh nói cái gì?" Vũ Anh lườm hắn "Im lặng một chút cho tôi có được không?"
Tử Âm cười cười.
Kiếp trước, trước khi được hồi sinh lại, hắn nổi tiếng là một play boy, được gái theo ầm ầm, cũng được gái đẹp tiếp cận chòng ghẹo đủ rồi, vậy mà bây giờ đứng trước Vũ Anh, hắn không ngờ cô gái này lại nghiêm túc như vậy, lại không vì sắc đẹp của hắn mà xao động chút nào.
Xem nào, thật thú vị! Đùa cợt với cô một lúc cũng là thú vui của hắn hiện giờ.
Thực ra, Không như Thẩm Phương tỏa sáng trên sân khấu, Vũ Anh có phần trầm lặng, khuôn mặt thì lúc nào cũng lạnh nhạt, hững hờ nhưng đôi lúc lại man mác buồn. Tuy nhiên điều đó lại vô tình thu hút Tử Âm hắn. Vì so với một Thẩm Phương luôn tươi như hoa nhưng nhiều lúc lại chỉ là vẻ giả tạo bên ngoài, thì Vũ Anh có phần chân thật hơn, và hắn thích điều đó.
"Katsumi, chờ anh vào họp một chút rồi sẽ ra với em ngay!" Tử Âm không ngần ngại đưa tay ra định vuốt tóc Vũ Anh nhưng cô nhanh chóng nghiêng đầu tránh đi.
"Anh rảnh thật đấy" Vũ Anh bất lực.
"Nhớ nhé!" Hắn nháy nháy mắt với Vũ Anh. Cô lại đáp trả hắn bằng một câu phũ phàng "Không!" rồi đi mất khiến hắn phải lắc đầu cười cười.
Lẳng lặng nhìn về hướng Vũ Anh vừa đi, Du Na đeo mặt nạ trắng in màu như hai chiếc móng vuốt đỏ không nói năng gì, cùng Tử Âm đi vào phòng họp rồi ngồi xuống ghế dành cho thành viên cấp cao của tổ chức. Lần lượt, Tử Tầm, Tử Thạch, Thẩm Phương cũng vào và ngồi xuống.
Vũ Anh và Sử Kiêu gia nhập tổ chức chưa lâu, nhưng vì hai người rất có thực lực, nên đã được thăng cấp một cách nhanh chóng. Sử Kiêu hoạt động lâu hơn Vũ Anh nên cấp cao hơn một bậc - Cấp C, đã là thành viên cấp cao nên được vào dự, đang yên vị bên cạnh chỗ của Du Na. Còn Du Na được đặc cách khi mới hồi sinh lại chưa lâu (khoảng nửa năm), vì là đối thủ gần như ngang tầm với Giang Mạn - đội trưởng đội Nhẫn giả chính nghĩa trực thuộc đại học A và đội Cảnh vệ, cũng là kẻ thù lớn nhất của tổ chức nói chung và Tử Thạch nói riêng, nên Du Na giữ vị trí cấp A, là thành viên cấp cao bằng cấp độ với Thẩm Phương và Uế Thổ Tử Thi Tử Tầm, Tử Âm. Riêng Tử Thạch cấp cao nhất trong số các thành viên - cấp S, kẻ thân cận nhất với Boss. Ngoài ra, thành viên các cấp gồm có Hắc Xạ (cấp C), Huyền Tử (Cấp D), Thành Lôi (Cấp B) và Thiên Hà (Cấp D), tất cả đều là thành viên chính của Khô Lâu Cốt tại đất nước S.
Cuộc họp chủ yếu bàn về tình hình buôn bán trái phép vũ khí, chất cấm, tiếp đó là kế hoạch tương lai gần của tổ chức, trong đó có nhắc đến việc thử nghiệm bom nguyên tử lên một tỉnh của đất nước S trong vài tháng tới.
Boss: "Ta nhắc lại, chúng ta phải luôn đặt mục tiêu diệt trừ bọn Nhẫn giả chính nghĩa lên đầu! Cuộc họp kết thúc tại đây".
Sau khi cuộc họp kết thúc, Tử Âm uể oải lười biếng trở về phòng mình đánh một giấc, Tử Tầm cùng Thẩm Phương đi cùng nhau ra tiệm massage, Du Na khoác vai Sử Kiêu rủ đi ăn, tất cả mọi người đều đang trong thời gian nghỉ ngơi trong khi chờ đợi Tử Thạch xuống kho vũ khí xem xét và chuẩn bị cùng bản kế hoạch tác chiến cho nhiệm vụ sắp tới đây.
"Du Na, hai tháng trở lại đây, vì sao luôn đeo mặt nạ khi ở trong căn cứ?" Sử Kiêu đi bên cạnh buông lời vẩn vơ, tuỳ hứng hỏi. Du Na thấy cậu chú ý tới điều đó, liền vui vẻ trả lời: "Sao giờ cậu quan tâm tới tôi thế?"
"Có gì đâu, chỉ là... chúng ta cùng một đội" Sử Kiêu có vẻ hơi ngượng ngùng quay mặt đi.
"Thôi nào, cậu công nhận tôi là bạn cậu rồi chứ gì?" Du Na cười xoà ôm vai bá cổ cậu, nhưng không hiểu sao sau đó, hắn lại im bặt. Sử Kiêu hỏi tiếp: "Giờ đi ăn ở đâu?" nhưng vẫn không thấy Du Na trả lời, cậu không hiểu có chuyện gì nên quay sang, liền nhận ra Vũ Anh đang đi qua đó.
"Vũ Anh?" Sử Kiêu lên tiếng, đây là lần đầu tiên cậu chủ động gọi tên Vũ Anh khi cả hai đang cùng ở trong tổ chức này.
"Có chuyện gì?" Ánh mắt cô bỏ qua Du Na mà quay sang, ngẩn ra nhìn cậu.
Sử Kiêu lại nhìn Du Na, thấy không có động tĩnh gì đành nói: "Không có gì..."
Cô nhếch một bên mày tỏ vẻ khó hiểu, nhìn Sử Kiêu kéo tên đeo mặt nạ kia đi mất. Sau khi đi được một đoạn thì Sử Kiêu mới quay lại hỏi: "Anh có biết Vũ Anh à?"
Bấy giờ, Du Na mới bỏ mặt nạ ra: "Cậu tinh ý đấy, đúng là có biết..."
Sử Kiêu bỗng nghĩ ra, chẳng lẽ dạo gần đây Du Na thường đeo mặt nạ mỗi khi trở lại căn cứ là vì hắn muốn giấu thân phận của hắn không cho Vũ Anh biết? Bởi tự dưng đang yên đang lành lại thường xuyên đeo mặt nạ, trùng với thời điểm Vũ Anh vừa gia nhập tổ chức, chuyển về sống ở đây, không vì cô ấy thì là vì ai khác?
Tuy vậy, Sử Kiêu cũng chẳng mấy quan tâm vì sao Du Na lại làm như vậy...