Nhất thời trong phòng bệnh yên lặng như tờ, chỉ nghe được tiếng hô hấp của hai người và tiếng ô tô ở ngoài đường.
Cảnh Thần nhắm chặt hai mắt, thả lỏng thân thể, vùi cả người vào lòng người phía sau.
“Là anh thật à, Tế.” Không phải câu hỏi mà là một câu trần thuật. Cảnh Thần muốn xác định tất cả đều là sự thật chứ không phải mơ.
“Tiểu Thần, là anh.” Phong Tế để hộp giữ nhiệt lên tủ đầu giường, hai tay ôm chặt Cảnh Thần vào lòng, thì thầm bên tai cô, “Anh đã từng nghĩ sẽ không bao giờ tìm được tiểu Thần của anh nữa. May mà anh không bỏ cuộc, may mà ông trời chiếu cố, cho em trở về bên cạnh anh.”
Cảnh Thần từ trong lòng Phong Tế ngồi dậy, ngoái đầu nhìn người đàn ông sau lưng.
Đây là khuôn mặt cô chưa từng nhìn thấy, nhưng không thể phủ nhận gương mặt mặt này rất đẹp. Thứ khiến Cảnh Thần chú ý nhất là đôi mắt hẹp dài của Phong Tế.
Lúc này đôi mắt đen nhánh tràn ngập niềm vui sướng, sự cưng chiều và nhớ thương.
Đây là đôi mắt này rất quen thuộc với Cảnh Thần, và đã làm bạn với cô hơn 70 năm.
Cảnh Thần vươn tay vuốt đôi mắt sâu thẫm kia, xúc cảm ấm áp từ đầu ngón tay truyền đến làm lòng cô bủn rủn không nói nên lời.
Cảnh Thần mang đôi mắt ngập nước từ từ tiến lại gần khuôn mặt điển trai của Phong Tế, cô ngẩng đầu in đôi môi đỏ tươi lên làn môi mỏng của anh. Hai người cứ như vậy dán vào nhau, cảm nhận độ ấm, hơi thở và nhịp tim của nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, Cảnh Thần cảm thấy mình lại đắm chìm trong đôi mắt phượng kia của anh.
Khuỷu tay này, ánh mắt này đến bây giờ vẫn là nơi an toàn, hạnh phúc nhất của cô.
Cảnh Thần không ngờ cô có thể gặp lại Phong Tế, lại được anh ôm vào lòng, cảm nhận cảm giác an toàn mà anh mang đến.
Nước mắt theo gò má chảy xuống.
“Sao lại khóc rồi?” Giọng của Phong Tế hơi khàn khàn, rời khỏi môi cô, nhẹ nhàng hôn lên vệt nước mắt của Cảnh Thần, “Gặp lại anh không vui sao, tiểu Thần.”
“Anh đang nói đùa à, Tế?” Cảnh Thần rốt cuộc trấn tĩnh lại, cô lập tức cho anh một ánh mắt xem thường.
Phong Tế trầm thấp nở nụ cười: “Đúng là Tiểu Thần của anh rồi. Được rồi, trước hết em hãy ăn hết cháo đã, chắc là em đói lắm, ăn xong chúng ta từ từ nói chuyện.”
Nói xong Phong Tế lấy hộp giữ nhiệt trên tủ đầu giường, cầm thìa bón cho Cảnh Thần từng chút một.
“Tế, anh đã ăn chưa?” Cảnh Thần ăn mấy thìa, cảm thấy không đói lắm, quan tâm hỏi.
Phong Tế chậm rãi bón cho cô nói: “Anh đã ăn ở nhà rồi, đây là chuẩn bị cho em.”
Một lúc sau, cháo trong hộp giữ nhiệt đã thấy đáy, Cảnh Thần che miệng rất nho nhã ợ một tiếng. Cô cười híp cả mắt: “Đã lâu không được ăn cháo do anh nấu, nhớ thật ấy, ăn ngon ghê.”
Sau đó hốc mắt Cảnh Thần lại đỏ, cô nhào vào lòng Phong Tế, ôm thật chắt thắt lưng anh, vùi mặt vào lòng anh.
“Tế, em rất nhớ anh! Anh đi rồi, em chẳng làm tốt chuyện gì, cũng không làm được việc gì, ngay cả ngủ cũng không ngủ được. Lẽ nào em đang nằm mơ! Em thật sự trông thấy anh, có phải không? Tế, Tế, Tế…….”
Bởi vì vùi mặt trong lòng Phong Tế nên giọng nói của Cảnh Thần hơi mơ hồ nhưng Phong Tế lại nghe rất rõ, cuối cùng Cảnh Thần còn gọi tên anh khiến lòng anh mềm nhũn.
Anh vươn tay ôm cô thật chặt, cảm giác rung động và ẩm ướt từ lồng ngực truyền đến, cho anh biết tiểu Thần lại khóc.
“Anh ở đây, Tiểu Thần, đừng khóc.” Phong Tế cúi đầu hôn đỉnh đầu cô, dịu dàng nói.
Cảnh Thần ngẩng đầu lên, nước mắt trực trào nhìn anh, hơi hung ác nói: “Tế, lần này anh dám bỏ em lại, em tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh!”
Phong Tế trầm mặc, đưa tay lau nước mắt trên mặt cô.
Phong Tế sẽ không hứa hẹn với Cảnh Thần những chuyện anh không làm được, mà chuyện sống chết… anh không thể khống chế, cho nên anh không biết nói gì.
Tuy rằng tiểu Thần cũng trọng sinh đến thế giới này, nhưng hai người lại trọng sinh vào hai thân thể chênh lệch nhau 8 tuổi. Vốn dĩ tuổi thọ trung bình của phụ nữ dài hơn đàn ông, chẳng ai có thể chắc chắn đời này anh cũng sẽ sống thọ như đời trước?
Cảnh Thần thấy Phong Tế chỉ nhìn mình cười lại không nói gì, cô có thể hiểu suy nghĩ của anh. Tuy cô hiểu nguyên nhân anh trầm mặc nhưng trong lòng lại không thoải mái.
Cảnh Thần cúi đầu, cầm tay Phong Tế hung hăng cắn xuống.
Sau đó, Cảnh Thần cau mày, oán trách nhìn Phong Tế: “Tế, anh hút thuốc!”
Trên người Phong Tế đều là mùi sữa tắm nhẹ nhàng khoan khoái cho nên Cảnh Thần không phát hiện được gì. Khi cô cắn tay anh mới ngửi được các ngón tay anh có mùi thuốc rất nhạt, nếu không phải khứu giác của Cảnh Thần mẫn cảm thì chưa chắc cô đã ngửi ra.
Phong Tế cười cười, dùng tay bị Cảnh Thần cắn xoa đầu cô, thản nhiên nói: “Tiểu Thần, anh rất nhớ em. Mười bốn năm không có em bên cạnh, anh rất cô đơn. Đời này anh lại làm bác sĩ không thể uống rượu nên anh chỉ có thể thi thoảng hút vài điếu để giảm bớt cô đơn. Nhất là vào đêm khuya chỉ có một mình, anh luôn mơ thấy em, nhưng khi tỉnh lại bên cạnh lại trống rỗng, lạnh như băng.”
“Tế……’
“Nhưng giờ thì tốt rồi, tiểu Thần của anh đã trở lại cho nên thuốc lá cũng không cần thiết nữa.” Phong Tế cúi đầu hôn lên mặt của cô, “Anh biết tiểu Thần không thích anh hút thuốc, do đó anh sẽ không bao giờ động đến nữa.”
Ánh mắt của Cảnh Thần nhìn Phong Tế rất phức tạp, cô mất anh 14 ngày đã thấy bản thân giống như sắp phát điên rồi mà anh lại mất cô 14 năm.
Khó trách cô cảm thấy hơi bỡ ngỡ, mà việc này cũng do sự điên cuồng bị đè nén trong mắt anh mà ra. Nếu cô không xuất hiện ở thế giới này, có lẽ số phận cuối cùng của anh sẽ hoàn toàn phát điên mất.
“Tế, nhiều năm như vậy, vất vả cho anh rồi!” Tay Cảnh Thần giơ lên vuốt gò má anh, bị bàn tay thon dài với các khớp xương rõ ràng của anh bao bọc lấy.
Cảnh Thần rút tay ra, để bàn tay to của Phong Tế phủ lên mặt mình, cúi đầu cọ cọ vào đó, nhắm hai mắt lại nói: “Tế, 14 ngày sau khi anh mất…. chắc hẳn em cũng đi rồi, tuy rằng trong trí nhớ em, em chỉ ôm ảnh kết hôn của hai chúng ta nằm trên giường thiếp đi.”
“14 ngày…..sao?” Phong Tế thì thào lặp lại.
Tiểu Thần là 14 ngày mà anh là 14 năm.
Đây là trùng hợp hay do ông trời an bài?
“Tế, kiếp này anh là bác sĩ sao?” Cảnh Thần đột nhiên tò mò hỏi, cô cẩn thận đánh giá tướng mạo của Phong Tế một phen, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, “Tế, anh là bác sĩ điều trị của em, là vị bác sĩ ba em dùng quan hệ mới mời được?”
“Cuối cùng cũng phát hiện ra, tiểu Thần ngốc.” Phong Tế khẽ véo mũi cô, “Nếu không phải tên của thân thể này giống tên em thì anh sẽ không tiếp nhận bệnh nhân chấn động não. Chồng em kiếp này là một chuyên gia khoa não đấy, mặc dù không thể nói là nổi bật, nhưng tuyệt đối được cả thế giới công nhận.”
“Tế, anh lợi hại vậy có khi nào không cần em không. Kiếp này em chẳng là gì cả, lại vừa mới đến thế giới này chưa đến một ngày.” Cảnh Thần mày chau mặt ủ nói.
“Đồ ngốc!” Phong Tế búng nhẹ vào trán cô, cười khổ giải thích, “Anh muốn trở thành bác sĩ khoa não vì anh muốn làm rõ một việc, rõ ràng anh đã chết tại sao lại có thể sống lại trong thân thể này. Đáng tiếc đến giờ anh vẫn chưa rõ rốt cuộc là chuyện gì!!”
Cảnh Thần trừng Phong Tế, cuối cùng bật cười: “Tế, anh cái gì cũng tốt nhưng đôi lúc lại rất cố chấp. Việc trọng sinh xuyên qua này ai có thể giải thích được chứ, coi như chúng ta lời thêm một kiếp đi, cố gắng sống thật tốt từng ngày là được.”
“Tiểu Thần….” Phong Tế gọi Cảnh Thần, nhưng lại không nói tiếp.
Tiểu Thần của anh đã đến thế giới này, anh cũng không muốn cho cô biết cuộc sống 14 năm qua anh trải qua như thế nào.
Anh không bị cận nhưng lại luôn đeo kính đen, không chỉ vì muốn che đi ánh mắt tang thương tịch mịch, không hợp với tuổi anh, mà còn muốn che giấu vẻ điên cuồng trong đó.
Anh tỉnh lại khi thân thể này vừa gặp tai nạn xe cộ, lúc đó anh cũng nghĩ mình trọng sinh. Nhưng sau khi lấy được ký ức của thân thể này, anh phát hiện thế giới này không phải thế giới trước kia của anh.
Thế giới này không có ‘tập đoàn Cảnh Phong’, mặc dù có lịch sử hơi tương tự thế giới kia, song có chút khác biệt.
Ví dụ như thành phố hiện giờ anh đang sống tên là Hải Thiên, có tất cả cơ sở hạ tầng có thể so với thế giới kia, nhưng ở thế giới này nó chỉ là một thành phố ven biển bình thường. Hơn nữa ở kiếp trước của anh, không có thành phố Hải Thiên.
Khi biết thế giới này không phải thế giới quen thuộc mà anh đang sống và trong thế giới này cũng chẳng có tiểu thần của anh, anh đã muốn vứt bỏ mạng sống của mình vài lần, cuối cùng anh bị một cái tát của ông nội thân thể này đánh tỉnh.
Chết là hành vi chỉ có kẻ nhu nhược mới chọn, anh - Phong Tế từ trước đến giờ không phải khẻ nhu nhược!
Nếu cứ thế vứt bỏ mạng sống, chẳng may có một ngày tiểu Thần cũng tới thế giới này thì phải làm sao? Tuy Phong Tế cũng biết khả năng này rất nhỏ, nhưng anh không muốn buông tha hi vọng nhỏ bé này.
Thân thể này là con út của nhà họ Phong, trong nhà không chỉ có bố mẹ, anh trai mà còn có anh chị họ. Tài sản của nhà họ Phong rất nhiều, thế lực cũng rất lớn, song tuổi tác giữa anh với các anh chị kém nhau quá xa, muốn chia một chén súp trong này, khó khăn lắm.
Nhưng Phong Tế không bỏ cuộc, vì tiểu Thần của anh đã sớm quen cuộc sống giàu có, nếu cô cũng đến, mà anh không có tiền nuôi vợ, vậy chẳng phải mất hết mặt mũi Phong Tế anh sao!
Nửa năm sau, anh mang số tiền ông nội cho, chỉ cần là con cháu nhà họ Phong đều sẽ có một khoản tiền hậu hĩnh một mình vượt biển sang Mỹ. Bởi vì có chút trải nghiệm và kinh nghiệm từ kiếp trước, anh nhanh chóng dùng số tiền vốn khởi động này kiếm thêm nhiều tiền.
Ở Mỹ anh từ từ mở rộng quan hệ của mình, hơn 1 năm sau, khi thân thể này của anh 18 tuổi, rốt cuộc anh lại thành lập tập đoàn Cảnh Phong trên đất Mỹ. Đây là tập đoàn của anh và Cảnh Thần, là hồi ức đẹp nhất của anh.
Năm đó Phong Tế 20, tập đoàn Cảnh Phong đã đi hết vào quỹ đạo, anh liền giao công việc cho cấp dưới, tham gia kỳ thi tuyển sinh của đại học Yale. Vừa học liền mất nhiều năm, trong thời gian đấy anh cũng tiếp nhận một số ca bệnh hơi phức tạp, chữa khỏi cho họ nên dần có chút danh tiếng trong giới y học.
Nhiều năm trôi qua, Phong Tế vẫn không quên lợi dụng thế lực của mình tìm tin tức về Cảnh Thần, đáng tiếc không có chút tin tức nào.
Khi Phong Tế tốt nghiệp tiến sĩ, nhà họ Phong mới biết cậu con trai út rời nhà nhiều năm này đã có thành tựu. Phong gia luôn gọi điện thúc giục anh về nước, cuối cùng anh không chịu nổi mẹ của thân thể này đau khổ cầu xin, đành tiếp tục kéo dài tình cảnh giao tập đoàn cho cấp dưới mình tin cậy quản lý, một mình về nước.
Khi anh về nước phải đối mặt với những cuộc xem mắt dày đặc, đúng vậy, anh 28 tuổi rồi, anh nên lấy vợ. Nhưng nếu đối tượng không phải tiểu Thần, thì anh không cần, thà rằng cô đơn cả đời.
Phong Tế không muốn phơi bày tập đoàn Cảnh Phong là của anh, cũng không muốn nhà họ Phong can thiệp vào hôn nhân của anh, thậm chí dùng hôn nhân của anh thực hiện giao dịch nào đó. Cuối cùng anh thông qua thầy mình, tự mình liên hệ công việc trong nước, hai năm ngắn ngủi, anh liền trở thành bác sĩ chủ nhiệm của bệnh viện.
Phong Tế không cần dựa vào Phong gia, nên Phong gia cũng không thể lợi dụng hôn nhân của anh.
Anh là con cháu nhỏ nhất của nhà họ Phong, anh chẳng có chút hứng thú nào với Phong gia, nên tốt nhất những người Phong gia đừng tính kế với anh!
Chẳng qua, Phong Tế vẫn sẽ có tiếc nuối rất lớn, nhiều lúc anh nghĩ hiện tượng trọng sinh quá huyền ảo, có lẽ tiểu Thần sẽ không xuất hiện trong cuộc đời anh nữa, anh chỉ có thể cô đơn sống nốt quãng đời còn lại.
Lúc anh muốn buông tha, buông thả bản thân mình trở nên điên cuồng thì ông nội gọi một cú điện thoại cho anh, hi vọng anh có thể tiếp nhận một bệnh nhân bị chấn động não. Đáng lẽ anh định từ chối, song khi nghe cô gái bị chấn động não này tên là Cảnh Thần, thì anh đổi ý tiếp nhận.
Đáng tiếc, Phong Tế thất vọng rồi.
Tuy rằng bệnh nhân đang hôn mê nhưng Phong Tế có thể chắc chắn, mặc dù cô gái này cũng gọi là Cảnh Thần song không phải tiểu Thần của anh. Anh là một bác sĩ, nếu đã tiếp nhận bệnh nhân này thì sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Nên lúc y tá thông báo cô đã tỉnh, nhưng xảy ra một ít vấn đề, anh làm bác sĩ điều trị của cô liền đến phòng bệnh.
Mất trí nhớ……
Chỉ đơn giản là bị chấn động não làm sao có thể gây nên mất trí nhớ chứ?
Trong lòng Phong Tế thoáng run rẩy, anh âm thầm quan sát từng cử chỉ của Cảnh Thần, sau đó vui mừng phát hiện những cử chỉ mặc dù rất nhỏ nhưng lại hết sức quen thuộc với anh.
Đây là tiểu Thần của anh!
Tiểu Thần, cuối cùng em cũng trở về bên cạnh anh.