"5 triệu tiền mặt?" Cảnh Thần cũng nhíu mày theo, "Bình thường ngân hàng sẽ không tùy tiện đổi số tiền mặt lớn vậy, chi phiếu đó của tài khoản nào mở, Nhan Tứ tra được không?"
Phong Tế lắc đầu: "Dù sao Nhan Tứ chỉ là thám tử tư, đối mặt với những thứ cơ quan ngân hàng này, cậu ấy không thể làm được như cảnh sát, cấp tốc thoải mái thẩm tra."
"Muốn đổi số tiền lớn thế, chủ khoản bất kể cá nhân hay công ty đều phải báo cho ngân hàng trước mới được. Tuy nói ngân hàng không cho phép tùy tiện tiết lộ thông tin khách hàng, nhưng cũng không phải tất cả nhân viên đều tuân theo điều lệ này nhỉ." Sau khi Cảnh Thần cúi đầu suy nghĩ, nói với lời Phong Tế.
Gần đây, Cảnh Thần đang chỉnh đốn phòng tài vụ Cảnh thị, xác suất tiếp xúc với ngân hàng tăng lên, đối với một số chuyện nhỏ trước kia cô căn bản không cần quan tâm cũng chú ý tới.
"Chốc nữa anh gọi cho Nhan Tứ." Phong Tế nói thẳng, anh và Nhan Tứ không hiểu rõ nội vụ của ngân hàng. Mỗi lần bọn họ đều trực tiếp vào phòng VIP, cũng chưa bao giờ cần sử dụng số tiền mặt như vậy, do đó một số quy tắc nhỏ trái lại không hiểu lắm.
"Tế, anh cảm thấy số tiền đó của ai?" Cảnh Thần đứng dậy, tới máy nước uống mang hai ly nước ấm tới, ngồi xuống bên cạnh Phong Tế, rất tự nhiên tựa vào bả vai anh.
"Trước khi chưa điều tra rõ, anh không dám tùy tiện kết luận." Phong Tế tiếp nhận ly uống một ngụm.
"Em đã nói anh cảm thấy mà..." Cảnh Thần thoáng bất đắc dĩ, Phong Tế có điểm này không tốt, rõ ràng đã có suy đoán, nhưng trước khi chưa có chứng cứ xác định, anh sẽ không tùy tiện nói. Đôi khi, ở trước mặt cô, anh cũng thế này, sự việc càng đòi hỏi sự thận trọng, anh càng như vậy.
"Cảm thấy..." Phong Tế cười khổ, "Tiểu Thần, em cảm thấy người đó là ai?"
Lườm Phong Tế một cái, Cảnh Thần nói: "Ngoại trừ Đường Dương, còn có thể là ai. Lúc trước, hắn luôn nửa ẩn dật, chạy tới chạy lui giữa chị em Bạch gia giống như buông tha tất cả, vốn rất khả nghi rồi, chẳng phải anh cũng không bao giờ thả lỏng cảnh giác với hắn ư?"
"Tiểu Thần, dựa theo lời em nói, thì Đường Dương là nam chính." Tuy đây là thế giới thực tế, song ai biết được, còn có cái gọi là hào quang của vai chính, vận may của vai chính tồn tại không.
"Thật ra, em không phải vì nguyên nhân này." Giọng điệu Cảnh Thần bình thản, "Ban đầu, Đường Dương có thể bố trí nhiều người nằm vùng trong Cảnh thị vậy, nếu muốn bố trí ở Đường thị thì càng dễ hơn. Nhất là dưới sự dung túng của Đường Minh Húc, năng lực Đường Miện không đủ, căn bản không có cách nào tra xét, Đường Dương muốn sắp xếp chút gì đó… chẳng phải rất đơn giản à."
"Hơn nữa, Đường Dương lại chọn để em vợ mình làm em gái mình, còn ồn ào tới độ phách lối vậy, vốn là một chuyện rất kỳ lạ. Huống chi, Đường Minh Húc không chỉ đồng ý cho hắn làm thế, mà còn ầm ĩ đến mức cả giới thượng lưu đều biết, thật sự không kỳ quái sao?"
"Do đó, em luôn đề phòng Đường Dương, tuy trên thực tế, mấy năm nay, bất kể Cảnh thi hay anh đều không có quá nhiều tiếp xúc với hắn và Đường thị." Cuối cùng Cảnh Thần nói vậy, rất lo lắng nhìn Phong Tế. Thực ra, cô tin những thứ cô nghĩ tới, chắc chắn Phong Tế đã nghĩ qua từ lâu, có điều không có chứng cứ, nên Phong Tế sẽ không tùy tiện ra tay với Đường Dương.
Phong Tế thế này, Cảnh Thần mới yêu anh.
Mặc dù Phong Tế không phải người tốt lành gì, nhưng ít ra anh cũng có một số tiêu chuẩn đạo đức. Anh sẽ không lấy ơn báo oán, cũng không vô duyên vô cớ ra tay đối phó với người khác.
Tương tự lần này, nhà White hợp tác với Đường gia, anh cũng chỉ tung một vài tin tức mà thôi. Cuối cùng hai nhà tự nguyện mắc câu, cũng do bọn họ lựa chọn. Tuy chuyện này chỉ có thể nói là giả nhân giả nghĩa, nhưng ít ra, quả thật Phong Tế không giậu đổ bìm leo, nếu không hiện tại hai gia tộc đã biến mất rồi.
"Tiểu Thần, nếu người xuất ra tờ chi phiếu 5 triệu kia là Đường Dương... thì Đường Minh Húc thật sự đứng nhìn Đường Thị đóng cửa, mà không bảo hắn hỗ trợ ư?" Phong Tế nhíu chặt mày, điểm này anh thật sự nghĩ không thông.
"Nếu Đường Miện là người thừa kế Đường gia thật, thì cuối cùng Đường gia sẽ thế nào, tất cả mọi người đều biết rõ." Mặc dù lời Cảnh Thần nói hơi ác độc, nhưng năng lực Đường Miện… đừng nói công thành, chỉ vẻn vẹn mỗi thủ thành Đường Miện cũng không đủ khả năng.
Cũng chính vì điều này, giới thương lưu mới đồn đãi... Đường Miện và Đường Dương không phải anh em ruột cùng cha cùng mẹ, bởi tư chất của hai anh em cách biệt quá xa. Có điều, khuôn mặt của hai anh em giống tới bảy, tám phần, cũng khiến tin đồn này tan biến.Tuy Đường Dương lộ vẻ đẹp trai hơn, nhưng về đường nét tổng thể, phần lớn cả hai anh em đều giống nhau.
"Chỉ vì lý do đó, Đường Minh Húc sẽ từ bỏ Đường gia sao?" Phong Tế vẫn không muốn tin tưởng điều này, cũng bởi tư chất của con trai lớn không tốt, nên từ bỏ hắn, còn để hắn gánh lấy tiếng xấu làm gia tộc phá sản?
"Có lẽ, Đường Minh Húc chọn biện pháp đoạn đuôi cầu sinh[1]." Cảnh Thần không chút buông tha, tiếp tục nói, "Mặc dù thay đổi cách thức, thay đổi danh nghĩa, nhưng ít ra, vẫn giữ được cơ nghiệp Đường gia. Mà ván cờ này, từ lúc em và Đường Dương hủy hôn, Đường Húc Mình và Đường Dương đã bắt đầu ngấm ngầm chậm rãi bố trí. Mặc dù Cảnh thị có chút uy hiếp với Đường gia, nhưng cũng không thể thực sự làm gì Đường gia, nên bọn họ chỉ giữ lại một chiêu phía sau thôi."
[1] Đoạn đuôi cầu sinh: Khi thằn lằn, rắn mối bị thiên địch cắn đuôi hoặc gặp thời điểm nguy hiểm, thường thường sẽ tự đoạn đuôi, hấp dẫn sự chú ý của kẻ thù, thừa cơ chạy trốn, tìm đường sống. Có thể nói là hi sinh cục bộ, bảo toàn chỉnh thể. Đây là một loại kỹ năng tự vệ sinh tồn, cũng có thể gọi là bản năng. (Theo Baidu)
"Cuộc hôn nhân của Đường Dương và Bạch Yến Vũ, chắc hẳn là đạn tung hỏa mù đầu tiên của bọn họ thuận tay đẩy thuyền. Lúc em từ Mỹ trở về, trước khi chuyện em đính hôn với anh sắp phơi bày, Đương Minh Húc và Đường Dương cũng biết những chuyện trước kia, tất nhiên có cái bóng của anh."
"Cho nên lúc đầu, bọn họ chỉ chuẩn bị một chiêu phía sau, nhưng sau khi em và anh đã xác định quan hệ, lại xem chiêu phía sau này là hi vọng. Cảnh thị và Cảnh Phong liên kết, hơn nữa có ông nội ở sau lưng giúp đỡ, chuyện Đường gia thất bại và bị phá sản hoàn toàn xác định, Đường gia không đánh cuộc được, nên Đường Dương tiếp tục thuận nước đẩy thuyền cập kè với Bạch Tước Vũ – em gái Bạch Yến Vũ.”
"Scandal dễ dàng khiến người ta chú ý, mượn những chuyện xấu đó, Đường Dương hoàn toàn được ẩn núp. Người thừa kế Đường gia cũng không phải hắn, nên đương nhiên đắm chìm trong ôn nhu hương của mỹ nhân rồi, không phải sao." Cuối cùng Cảnh Thần dùng câu này làm lời kết.
Phong Tế rất tán thành phân tích của Cảnh Thần, nhưng anh lại tiếp tục cười khổ: "Tiểu Thần, bất kể em có nói nhiều đi nữa, thì cũng chỉ là suy đoán. Trước khi chưa có chứng cứ, chúng ta không thể xác định cái gì. Bất quá em yên tâm đi, anh sẽ chú ý cẩn thận chuyện sau này của Đường Dương và Đường gia, mặc kệ bọn họ đã chuẩn bị thế nào, ẩn giấu sâu thế nào, chỉ cần bọn họ từng có hành động, muốn hoàn toàn ẩn giấu, cũng không phải chuyện dễ dàng."
"Có điều tiểu Thần thật sự trưởng thành rồi, phải biết rằng, những chuyện lục đục kiểu này, trước đây tiểu Thần không thích xen vào." Phong Tế yêu thương ôm Cảnh Thần, anh chỉ muốn cô sống cuộc sống hạnh phúc là được, nhưng thực tế lại không thể.
Vì kiếp này Cảnh Thần không phải một mình, cô là con gái duy nhất của Cảnh Hoằng Hi và Phạm Niệm Chân, là người thừa kế duy nhất của Cảnh gia, trọng trách trên người cô, phải do bản thân cô gánh vác.
Dù không nỡ đến đâu, đau lòng đến đâu, đây là con đường của Cảnh Thần.
Không chỉ Phong Tế có tâm trạng như vậy, Cảnh Hoằng Hi và Phạm Niệm Chân cũng thế. Ban đầu hai vợ chồng nói muốn quên đi tất cả đi du lịch tuần trăng mật, thật ra vẫn luôn ở lại bên cạnh Cảnh Thần, cho đến gần một năm nay, bọn họ mới bắt đầu mang theo ba đứa nhóc ra ngoài du lịch.
Bây giờ Cảnh Thần đã quản lý Cảnh thị rất thành thạo, mà ba đứa nhóc cũng sắp ba tuổi, có thể đi theo ông bà ngoại thăm thú non sông tươi đẹp của tổ quốc, việc này rất có lợi cho việc khai sáng của ba đứa nhỏ.
"Tuy vất vả, nhưng cuộc sống thế này mới ý nghĩa, Tế nhỉ." Kiếp trước, cô cũng có sự sắp xếp học tập, giáo dục con cái của mình, nhưng cũng không muôn màu muôn vẻ như kiếp này.
"Tiểu Thần thích là được." Ấn đường nhíu chặt của Phong Tế giãn ra, "Cũng sắp đến ngày kỷ niệm bốn năm kết hôn của chúng ta rồi, tiểu thần có muốn đi đâu không."
"... Có ném bọn Sơ Nhiên cho ba mẹ không, làm vậy không được đâu?" Cảnh Thần do dự, "Hơn nữa, bây giờ chuyện Đường gia..."
"Công việc luôn luôn không xử lý hết, tiểu Thần thân yêu của anh! Chuyện Đường gia đã xảy ra, cho dù chúng ta phòng thủ cũng vô dụng. Giờ thông tin tiện lợi thế, nếu xảy ra chuyện gì cần chúng ta xử lý cũng không cần lo lắng. Huống chi, không phải còn ba mẹ và ông nội ư." Phong Tế ngắt lời Cảnh Thần, "Nếu em cảm thấy ngại khi ném bọn Sơ Nhiên cho cha mẹ, thì chúng ta cứ dẫn chúng theo. Là ba mẹ của ba đứa con, đây cũng là nghĩa vụ của chúng ta. Để bọn chúng theo chúng ta ra ngoài du lịch, cảm giác sẽ hoàn toàn khác với đi theo ba mẹ."
"..." Cảnh Thần thở dài một cái, "Em không thể không nói, anh thuyết phục em rồi, chồng yêu."
Từ khi ba đứa nhóc ra đời tới nay, thời gian cô và Phong Tế gần gũi với ba đứa nhỏ cực kỳ có hạn, tuy cục cưng không vì chuyện này mà xa cách với bọn họ, nhưng nghĩ tới kiếp trước ba đứa nhỏ kia có thể nói là được cô cưng chìu che chở lớn lên, Cảnh Thần lại thoáng áy náy.
Đều là con của cô và Phong Tế, nhưng đãi ngộ hoàn toàn khác nhau.
Kiếp này Cảnh Thần sinh hoạt phong phú, nhưng đứa nhỏ thì... cũng không thể nói là chịu khổ, chẳng qua thiếu thốn sự quan tâm của mẹ thôi. Vì có Cảnh Hoằng Hi và Phạm Niệm Chân yêu thương cháu, còn có Phong Hồng Thịnh thường xuyên đến thăm, nên Cảnh Thần rất yên tâm để bọn nhỏ ở nhà.
Chờ sau khi giải quyết xong chuyện Đường gia, cô nên tìm chút thời gian ở bên bọn chúng mới được. Cảnh thị cơ bản đã đi vào quỹ đạo, bất kể là quản lý hay nhân viên cấp thấp dưới trướng Cảnh Thần đều đã quen thuộc cách thức quản lý và cách làm việc của cô, có lẽ... cho dù cô không thường xuyên tăng ca như trước nữa, cũng sẽ không có vấn đề gì lớn.
Tất nhiên, Cảnh Thần cũng sẽ yêu cầu Phong Tế cùng làm thế, bởi trên con đường trưởng thành của con, ắt không thể thiếu sự hiện diện của cha!
Bất quá trước khi làm chuyện này, vẫn nên chọn nơi đi du lịch kỷ niệm bốn năm kết hôn của bọn họ trước, mặc dù lần trước bọn họ tới trang trại vườn hoa của Lam Phong cũng rất tuyệt, nhưng không thích hợp cho trẻ con lắm.