Trên hành lang của bệnh viện, trợ lý Trệu Bằng Dực dè dặt nhìn bác sĩ Phong nhiều lần, cuối cùng không nhịn được tò mò hỏi: “Bác sĩ Phong, ngài đã gặp chuyện gì vui sao, hình như tâm tình ngài rất tốt.”
Bác sĩ Phong là chủ nhiệm trẻ tuổi nhất trong bệnh viện, năm nay vừa tròn 30 tuổi, có bối cảnh khá giả, ở bệnh viện được mệnh danh là người đàn ông độc thân hoàng kim. Nhìn qua là người ôn hòa nhã nhặn, nhưng khi ở chung mới biết anh là người lạnh lùng.
Mặc dù đã đảm nhận chức trợ lý cho anh được 2 năm nhưng hai người cũng chỉ dừng ở mức quan hệ trong công việc. Bác sĩ Phong rất kín kẽ trong vấn đề riêng tư nên hắn cũng chỉ có thể là một trợ lý.
Bệnh viện vốn đã chuẩn bị cho bác sĩ Phong một nữ trợ lý, nhưng bác sĩ từ chối, đối với các y tá hay nữ bác sĩ trong bệnh viện mà nói, bác sĩ Phong chính là đối tượng kết hôn tốt nhất. Cho nên hắn cảm thấy cũng may mình là một người đàn ông thực thụ nên mới giữ được công việc này.
Giống như thường ngày, Trệu Bằng Dực hỏi cho có lệ vì hắn biết trừ chuyện liên quan đến công việc, thì bác sĩ Phong không bao giờ nói chuyện phiếm với mình.
“Ha ha.”
Không ngờ bác sĩ Phong lại nở nụ cười, nụ cười kia thể hiện tâm trạng sung sướng nhưng lại làm Triệu Bằng Dực đổ mồ hôi lạnh.
Đây có thật là Phong Tế - chủ nhiệm của bệnh viện bọn họ, người mà mỗi khi nhếch miệng cười thì có nghĩa là có người gặp xui xẻo không?
Chẳng lẽ lúc hắn không để ý đã bị đổi người chứ!
Trong khi Triệu Bằng Dực kinh ngạc, đầu óc suy nghĩ miên man, thì Phong Tế mở miệng, giọng nói trầm ấm làm các y tá và nữ bác sĩ mê mẩn, chậm rãi nói: “Đúng vậy, tôi rất vui vẻ, trong 14 năm đây là lần đầu tiên tôi vui như vậy.”
Lựa chọn sáng suốt nhất đời này của anh - Phong Tế, là tiếp nhận người bệnh này do có cái tên quen thuộc.
Triệu Bằng Dực đang ở một bên rối rắm nghe xong lại càng không hiểu, từ trước đến giờ hắn vẫn luôn ở bên Phong Tế, thật sự không biết rốt cục vì cái gì mà Phong Tế vui vẻ thế. Hiện tại trên mặt Phong Tế tràn đầy tươi cười và dịu dàng, không giống với nụ cười ứng phó giả tạo thường ngày.
“Triệu Bằng Dực, mau chuẩn bị để vị tiểu thư bị tổn thương não bộ kia chụp CT.” Phong Tế nói với Triệu Bằng Dực đang đứng ngẩn người, rồi một mình đi vào thang máy.
Đứng trong thang máy, Phong Tế gỡ kính xuống lộ ra đôi mắt đẹp dài tràn đầy tang thương và cơ trí, cùng với một chút cô đơn và điên cuồng.
Bởi vì não chấn động mà mất trí nhớ…..
Tiểu Thần có phải là em không?
***
Trong phòng bệnh, Cảnh Hoằng Hi ôm vợ vào lòng, nhẹ giọng an ủi, nói cho bà biết hiện tại Cảnh Thần cần tĩnh dưỡng, không thể ồn ào sẽ không tốt cho sức khỏe của cô.
Người kia ở một bên vẫn dùng ánh mắt đầy tình ý nhìn Cảnh Thần, hắn ngồi xuống bên giường nắm tay cô thật chặt.
Cảnh Thần thử rút tay về lại bị nắm lại, cô nhíu mày nói với người kia: “Vị tiên sinh này, anh có thể buông tay ra không, chúng ta không quen biết, anh lại cầm tay tôi như vậy không tốt đâu.”
Người có thể nắm tay cô chỉ có thể là chồng cô!
Không biết anh có trọng sinh luôn không, nghĩ đến khả năng này Cảnh Thần cũng cảm thấy cơ hội không lớn. Trong nháy mắt tâm trạng cô u ám hẳn.
“Thần Thần bác sĩ đã nói em chỉ tạm thời mất trí nhớ thôi, mới không nhớ được anh.” Anh chàng không tán thành với lời nói của cô, “Anh là Đường Dương, anh với em là thanh mai trúc mã, cũng là vị hôn phu của em, tại sao anh lại không thể nắm tay vị hôn thê của mình?”
Đường Dương?!
Cả người Cảnh Thần hơi run rẩy, nhưng bị Đường Dương phát hiện. Hắn buông tay Cảnh Thần, đi đến sopha cầm áo khoác khoác thêm cho cô.
“Em vừa bị thương phải chú ý sức khỏe của mình. Lạnh mà cũng không biết nói một tiếng, Thần Thần, em đúng là không có anh không được rồi, đã thế giờ lại còn mất trí nhớ.” Đường Dương cười rất dịu dàng, giơ tay khẽ điểm chóp mũi Cảnh Thần một cách thân thiết.
Mà nội tâm Cảnh Thần lúc này cũng đầy sóng to gió lớn.
Thân thể cô hiện tại họ Cảnh, tuy không ai nói nhiều nhưng cô cũng hiểu được đại khái. Người phụ nữ trung niên tự nhận là mẹ cô gọi cô là ‘Thần Thần’, người tên ‘Đường Dương’ nhận mình là vị hôn phu của cô, cũng gọi cô là ‘Thần Thần’. Những điều này khiến Cảnh Thần không thể tự lừa mình dối người nữa.
Cảnh Thần……
Đường Dương….
Tại sao cô lại trọng sinh thành vị hôn thê kia, người yêu chết đi sống lại của nam chính, người khiến cô thương tiếc không thôi.
Cho nên cô không chỉ trọng sinh mà còn xuyên không! Xuyên vào người cùng tên với cô, nhưng có kết cục cực kì bi thảm?
Cảnh Thần dùng khóe mắt quan sát người đang ngồi bên giường bệnh của mình, Đường Dương đang dùng ánh mắt thâm tình nhìn mình, cô cảm thấy không chỉ gáy bị đụng bị thương mà cả người cũng đau.
Ban đầu khi Cảnh Thần xem phim, cô cũng không hiểu những tình tiết kia rốt cuộc là sao.
Phim bắt đầu lúc đôi thanh mai trúc mã Đường Dương và Cảnh Thần đang yêu nhau, khi Cảnh Thần tốt nghiệp, Đường Dương đã cầu hôn cô nhưng vì cha mẹ Cảnh Thần chỉ có Cảnh Thần là con một, lưu luyến muốn cô ở bên cạnh thêm vài năm nên hai người chỉ tổ chức lễ đính hôn.
Sau đó Cảnh Thần bởi vì chuyện ngoài ý muốn, phải vào bệnh viện, mà Đường Dương vẫn luôn ở bên quan tâm chăm sóc cô.
Cha Cảnh Thần, Cảnh Hoằng Hi luôn yêu thương cưng chiều con gái quyết tìm cho ra người đã làm hại con gái mình, bắt hắn phải trả giá gấp 10 lần. Nhưng không ai biết tại sao con gái của kẻ đầu sỏ lại biết bệnh viện nơi Cảnh Thần điều trị, tìm đến phòng bệnh, quỳ xuống khóc lóc cầu xin cho cha mình.
Cảnh Thần lớn lên trong sự yêu chiều của cha mẹ, trở thành người ngang ngược điêu ngoa, sao có thể buông tha dễ dàng cho người làm mình phải vào bệnh viện chứ. Tiếp đó, Đường Dương cảm thấy cô hơi quá đáng, cô gái vừa dịu dàng vừa kiên cường khiến người ta thương tiếc kia đã quỳ xuống trước mặt cô, nhưng cô không chịu tha thứ, cô đúng là đã bị bố mẹ chiều hư.
Khi nhìn cô gái mảnh mai trước mặt, Đường Dương cũng quên mất một điều là từ trước đến nay, người yêu thương chiều chuộng Cảnh Thần nhất chính là bản thân hắn.
Kế tiếp, Đường Dương không nhìn nổi cảnh này được nữa đã mắng Cảnh Thần một trận, tức giận phẩy tay áo bỏ đi. Cảnh Thần sợ chọc Đường Dương tức giận nên chịu uất ức, nghẹn ngào nói với cha mình tha thứ cho người kia.
Nhưng Cảnh Thần đâu ngờ cô đã tha thứ, cũng không khiến tâm trạng Đường Dương tốt hơn, ngược lại làm Đường Dương cảm thấy cô rất ngang bướng, ỷ vào cha mẹ yêu thương mà điêu ngoa tùy hứng, thích làm gì thì làm đó, không biết thông cảm cho người khác.
So với Cảnh Thần, cô gái mảnh mai tên Bạch Yến Vũ mới chính là người con gái dịu dàng hiền thục, tuy điều kiện gia đình không tốt nhưng luôn cố gắng vươn lên, vì cha mình mà ra sức cầu tình.
Bạch Yến Vũ không được coi là mỹ nữ cho lắm, chỉ được tính là thanh tú nhưng trên người cô ta lại tỏa ra nét điềm đạm, đáng yêu. Nội tâm cô ta rất kiên cường, mặc dù gia đình khó khăn song cô ta lại có sự kiêu ngạo của bản thân.
Đường Dương bị cô gái tốt đẹp như vậy chinh phục, hắn đột nhiên phát hiện tình cảm của hắn và Cảnh Thần thực ra chỉ là tình anh em, chỉ vì sống chung với nhau lâu ngày nên khiến hắn lầm tưởng là tình yêu. Đường Dương bắt đầu theo đuổi Bạch Yến Vũ không buông, cô gái này mới chính là người hắn muốn cưới làm vợ.
Vì Bạch Yến Vũ đến bệnh viện cầu xin nên biết Đường Dương là hôn phu của Cảnh Thần, do đó không tiếp nhận tình cảm của hắn. Kết quả hai người xa nhau 3 năm, trong thời gian ấy đã xảy ra rất nhiều chuyện, cuối cùng Bạch Yến Vũ bị sự thâm tình của Đường Dương đả động nên đáp lại tình cảm của hắn.
Đường Dương nhớ đến việc mình và Cảnh Thần còn có hôn ước. Nay người trong lòng đã đồng ý sẽ ở bên hắn nên đương nhiên hắn muốn hủy hôn với Cảnh Thần. Nội dung đến đây hơi chán ngấy, vì thế Cảnh Thần không xem tiếp, sau đó xảy ra chuyện gì cô cũng không biết.
Cảnh Thần chỉ biết kết thúc.
Cảnh Thần bất mãn với việc Đường Dương đơn phương hủy hôn nên không đồng ý. Cuối cùng cô từ vị hôn thê của Đường Dương trở thành người thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác. Không chỉ vậy, cô còn thân bại danh liệt, cha mẹ thì bị tai nạn giao thông qua đời, nhà họ Cảnh phá sản.
Lúc trước khi xem đến đây Cảnh Thần rất bức xúc, không hiểu sao phim này lại có thể trở thành phim hot nhất, đây chẳng phải đã phá hỏng quan niệm sống sao?
Không thích thì sớm hủy hôn là được, lại còn dây dưa ba năm làm phí hoài tuổi thanh xuân của con gái người ta. Rồi làm vị hôn thê trở thành ba thứ ba, mà kẻ thứ ba thì trở thành người yêu duy nhất của nam chính!
Nhưng quan trọng nhất là cô lại trọng sinh thành vị hôn thê đó!
Chẳng lẽ hiện tại cô nằm viện là do cha của Bạch Yến Vũ làm hại?
Cảnh Thần cảm thấy rất tệ, trọng sinh là chuyện tốt, song trọng sinh đến bộ phim truyền hình này, đã vậy còn trọng sinh thành người cuối cùng có kết cục bi thảm thì thành chuyện không tốt rồi!
Hiện tại cô phải làm sao đây?
Ông xã không ở bên cạnh cũng thôi đi, còn phải ứng phó với gã đàn ông phiền toái này, sớm biết thế đã không trọng sinh!
Cảnh Thần dùng sức rút tay ra, cả người nổi da gà. Gã này về sau luôn miệng nói chỉ có tình cảm anh em với Cảnh Thần, mà hiện giờ lại bày bộ dạng thâm tình, cưng chiều, dịu dàng, lừa quỷ hả!
“Xin lỗi, tôi quả thật không biết anh, anh đừng như vậy có được không?” Cảnh Thần nhìn Đường Dương, nghiêm túc nói.
Hiển nhiên hành động và lời nói của Cảnh Thần đều nằm trong dự liệu của Đường Dương.
Vị hôn thê của hắn mặc dù ngang ngược nhưng những lúc ở trước mặt hắn đều rất dịu dàng chăm sóc. Hiện tại vẻ mặt nghiêm túc của cô khiến hắn không chấp nhận nổi.
“Thần Thần, em…” Đường Dương mang nét mặt phức tạp nhìn Cảnh Thần.
Đường Dương và Cảnh Thần được coi là thanh mai trúc mã, hai nhà lại chơi với nhau lâu năm, Cảnh Thần nhỏ hơn hắn 6 tuổi nên hắn rất yêu thương cô em gái này, mà cô rất tốt với hắn, luôn ỷ lại hắn.
Do đó khi Cảnh Thần tốt nghiệp đại học, việc hai người đến với nhau cha mẹ hai bên cũng ủng hộ.
Cảnh Thần rất yêu Đường Dương nên ở trước mặt hắn luôn thu lại sự điêu ngoa của mình, rất dịu dàng với hắn.
Mà sau khi bị thương lại xem hắn như người xa lạ, vạch rõ giới hạn với hắn.
Làm Đường Dương không biết phải làm thế nào cho phải.