Diệp Vô Ưu nghe Lục Lệ Hành nói mà ngạc nhiên nhìn anh, gương mặt cô đã đỏ giờ còn đỏ hơn. Ông Lục cũng nghe thấy lời khẳng định của anh thì mới yên tâm.
“Được! Được! Nào chúng ta cũng uống một ly đi.”
Ông cười tươi tắn cầm lấy ly, cả Lục Lệ Hành và Diệp Vô Ưu cũng cầm ly của mình lên rồi chạm nhẹ vào ly của ông. Sau đó cả ba người cùng uống và cùng ăn. Ăn được một lúc thì ông nhìn hai người nói.
“Hai đứa cứ tiếp tục ăn đi. Ông phải về đây.”
Lục Lệ Hành và Diệp Vô Ưu cùng đứng dậy định tiễn ông nhưng ông lại ra hiệu dừng lại. Anh và cô liền hiểu nên cũng không tiễn nữa mà chỉ đưa ông ra cửa. Chờ ông đi rồi cô mới vội nói.
“Lệ Hành, bữa ăn hôm nay hết bao nhiêu tiền? Một lát nữa em sẽ chuyển tiền cho anh, còn nữa bộ đồ này của anh cũng nhanh trả lại di. Chúng ta chỉ cần sống cuộc sống của mình không cần phải để ý lời nói của người khác đâu.”
Hình như Diệp Vô Ưu mới nói sai điều gì đó mà Lục Lệ Hành cười rất vui vẻ. Lại nhìn vẻ mặt lo lắng của cô mà nói để cô yên tâm.
“Anh vẫn đủ khả năng để mời em ăn một bữa. Còn bộ đồ là được đặt may riêng, một khi đã bán ra rồi thì không thể hoàn trả lại đâu.”
Nói xong, anh lại cười rồi về ngồi lại chỗ, cô cũng theo sau. Không hiểu sao mà cô không hề nghi ngờ lời nói của anh, hơn nữa còn tính toán cho tương lai.
“Vậy được! Mặc dù em đã từ chức ở Phó thị nhưng em vẫn có thể kiếm tiền. Hơn nữa đợi em lấy lại được Diệp thị, em nhất định sẽ cho anh một cuộc sống tốt hơn.”
Lục Lệ Hành nghe cô đã từ chức ở Phó thị thì có hơi ngạc nhiên nên hỏi lại.
“Em từ chức rồi à?”
Diệp Vô Ưu gật đầu nhưng rồi lại lo lắng.
“Đúng! Sao vậy? Anh bận tâm chuyện đó sao?”
Nhận được câu trả lời khẳng định của Diệp Vô Ưu, Lục Lệ Hành lại rất hài lòng nói.
“Làm tốt lắm! Anh cũng không hy vọng vợ của mình có liên quan gì đến bạn trai cũ của cô ấy.”
Ngưng một chút, Lục Lệ Hành lại nói tiếp.
“Nếu em muốn lấy lại Diệp thị, anh cũng có thể giúp em.”
Diệp Vô Ưu không từ chối mà cười nói.
“Được! Nếu có chuyện cần anh giúp, em nhất định sẽ nói cho anh biết.”
Không khí đang rất tốt nhưng đột nhiên lại bị tiếng chuông điện thoại phá hỏng. Diệp Vô Ưu nhanh chóng lấy điện thoại ra xem thì thấy tên của Phó Bắc Đình hiển thị trên màn hình. Cô lúc này cũng cảm thấy khó hiểu tại sao anh ta lại gọi lúc này. Nhấn nút nhận cuộc gọi, cô áp lên tai để nghe nhưng cô không vội nói. Giọng nói của Phó Bắc Đình có vẻ tức giận nói.
“Diệp Vô Ưu, có phải cô nghĩ rằng phá hỏng việc hợp tác giữa Lục thị và Phó thị chúng tôi thì chúng tôi không còn cách nào khác sao?”
Diệp Vô Ưu hoàn toàn không hiểu Phó Bắc Đình đang phát điên cái gì nên cũng tức giận lại nói với anh ta.
“Tôi không hiểu anh đang nói gì cả. Phó Bắc Đình, nếu anh có bệnh ảo tưởng bị hại thì ngay lập tức đi tìm bác sĩ tâm lý khám bệnh chứ không phải tôi.”
Lục Lệ Hành ngồi cạnh phát hiện Diệp Vô Ưu đang tức giận cũng hiểu người gọi điện đến là ai nhưng anh lại ngồi xem muốn biết phản ứng của cô như thế nào đối với người được gọi là vị hôn phu cũ kia.
Phó Bắc Đình hoàn toàn tin lời của Diệp Nhiễm Y mà tin rằng việc hủy bỏ hợp tác giữa Lục thị và Phó thị là do Diệp Vô ưu phá hỏng mà không hề tính đến có người khác hủy bỏ.
“Cô không cần phải giả vờ nữa. Tôi cũng nói cho cô biết, chúng tôi đã ký hợp đồng với người đoạt giải ba của giải thưởng Green Dot.”
Diệp Vô Ưu cũng khá ngạc nhiên nhưng cô lại không hề tò mò người đoạt giải ba đó bởi vì cô biết rõ người đó là ai.
“Ồ! Vậy sao? Nếu tôi nhớ không lầm thì người đoạt giải ba đó chính là Diệp Nhiễm Y.”
Chính vì Diệp Vô Ưu biết được chuyện này nên Phó Bắc Đình càng tin tưởng rằng chuyện hợp tác là do cô phá hỏng nên càng tức giận hơn.
“Quả nhiên cô thật sự biết tất cả mọi chuyện.”
Diệp Vô Ưu rất thản nhiên nói với Phó Bắc Đình.
“Nếu vậy thì chúc anh may mắn.”
Nói xong cô liền cúp máy vì cô chẳng muốn nói thêm câu nào với Phó Bắc Đình cả.
Lục Lệ Hành thấy Diệp Vô Ưu cúp máy mới nói phỏng đoán của mình.
“Là Phó Bắc Đình sao?”
Diệp Vô Ưu gật đầu, nói ngắn gọn về cuộc điện thoại vừa rồi.
“Đúng! Anh ta nói rằng Lục thị đột ngột hủy bỏ hợp tác với Phó thị.”
Nghe vậy, Lục Lệ Hành lại đoán tiếp.
“Anh ta cho rằng việc hủy bỏ hợp tác là do em gây ra?”
Nghe câu này, Diệp Vô Ưu không phủ nhận nhưng có hơi tức giận, đương nhiên không phải tức giận với Lục Lệ Hành mà là Phó Bắc Đình.
“Đúng vậy! Anh ta căn bản là đầu óc có vấn đề.”
Lục Lệ Hành lặng lẽ uống rượu trong lòng lại thầm nghĩ. Phó Bắc Đình đoán không phải sai hoàn toàn. Chuyện hủy hợp tác giữa Lục thị và Phó thị đúng là có liên quan đến Diệp Vô Ưu nhưng không phải do cô mà đơn giản là anh chỉ muốn trút giận giúp cô mà thôi.
Nhưng đột nhiên Lục Lệ Hành lại nghĩ ra chuyện gì đó mà hỏi tiếp.
“Vừa nãy nghe cách anh ta nói thì có vẻ như anh ta đã tìm ra cách giải quyết chuyện này.”
Diệp Vô Ưu lại đột nhiên nở một nụ cười khinh thường.
“Anh ta nói đã mời được người đoạt giải ba của giải thưởng Green Dot.”
Nhìn thấy nụ cười này của cô, Lục Lệ Hành lại rất tò mò.
“Em không lo lắng chút nào sao?”
Diệp Vô Ưu tự hào quay sang nhìn Lục Lệ Hành trả lời.
“Bởi vì tác phẩm đoạt giải ba đó chỉ là bán thành phẩm của em.”
Lục Lệ Hành ngạc nhiên hỏi lại.
“Em nói cái gì?”
Diệp Vô Ưu chậm rãi nói cho Lục Lệ Hành biết.
“Tác phẩm đó chỉ là bán thành phẩm chưa hoàn thiện của em từ rất lâu về trước em để trong studio. Diệp Nhiễm Y đã trộm bức vẽ đó rồi mang đi tham gia cuộc thi. Vậy nên cô ta chỉ là đồ đạo nhái mà thôi, chẳng có tài năng gì về thiết kế cả. Em biết Lục thị rất khắt khe trong chuyện này. Nên cô ta trước sau gì cũng sẽ bị bại lộ mà thôi.”
Lục Lệ Hành hỏi tiếp.
“Vậy tại sao em không vạch trần cô ta?”
Diệp Vô Ưu lại có chút buồn trả lời.
“Trước kia em nói cũng không có ai tin hơn nữa Diệp Sở Sinh cũng đe dọa không cho em nói ra.”
Đột nhiên Diệp Vô Ưu lại đánh ánh mắt thần bí nhìn Lục Lệ Hành.
“Nhưng mà em nói cho anh nghe một bí mật. Người phụ nữ đang ngồi trước mặt anh chính là người đoạt giải nhất của giải thưởng Green Dot nhiều năm liền đấy.”
Lục Lệ Hành không hề ngạc nhiên hơn nữa còn rất tự hào khen.
“Anh thật không ngờ bà xã của anh lại là người nổi tiếng giấu mặt đấy?”
Được khen Diệp Vô Ưu liền kiêu ngạo hất mặt nhưng càng nói về sau vẻ mặt của cô lại càng có vẻ tiếc nuối.
“Đúng vậy! Bây giờ anh cũng biết sự thật rồi đó. Ban đầu em còn định sử dụng danh hiệu này để đàm phán với Lục thị tăng tỷ lệ hợp đồng. Nhưng bây giờ thì không còn cần thiết nữa rồi.”
Lục Lệ Hành cũng hiểu cô đang tiếc nuối điều gì. Anh liền nói giống như đảm bảo với cô.
“Nếu em vẫn muốn hợp tác với Lục thị, anh có thể giúp em.”
Nghe vậy, Diệp Vô Ưu rất ngạc nhiên hỏi Lục Lệ Hành.
“Thật sao?”
Lục Lệ Hành gật đầu khẳng định. Diệp Vô Ưu không từ chối hoàn toàn mà tính toán với vẻ mặt mong đợi.
“Vậy chờ đến khi em lấy lại Diệp thị, em sẽ dùng danh tính của Diệp gia để đàm phán với Lục thị như vậy sẽ không bị xem thường có phải không?”
Lục Lệ Hành cũng không phản đối sự tính toán này của Diệp Vô Ưu.
“Không thành vấn đề!”
“Đi! Chúng ta về nhà thôi.”
Sau khi tính toán vui vẻ một hồi thì cả Lục Lệ Hành và Diệp Vô Ưu cùng nhau rời đi.
Ngày hôm sau, không khí ở bên phía Phó Bắc Đình và Diệp Nhiễm Y lại có chút ảm đạm. Phó Bắc Đình ngồi trên ghế nhưng lại vô cũng sốt ruột thiếu kiên nhẫn. Khi có tiếng gõ cửa, anh ta lại không thể chờ mà nói.
“Vào đi.”
Người trợ lý của Phó Bắc Đình bước vào với vẻ mặt ủ rũ báo cáo lại công việc.
“Xin lỗi, Phó tổng! Lục thị vẫn từ chối hợp tác với chúng ta.”
Diệp Nhiễm Y ngồi bên cạnh, ngạc nhiên đến mức đứng bật dậy không tin mà hỏi lại trợ lý.
“Không thể nào! Anh có nói Phó thị đã ký hợp đồng với người đoạt giải ba của giải thưởng Green Dot không vậy?”
Người trợ lý trả lời.
“Đã nói rồi!”
Nghe vậy Diệp Nhiễm Y lại ngồi xuống nhưng vẫn không tin là mình bị từ chối. Cô ta liền suy nghĩ lại không biết đã sai ở chỗ nào nhưng vẫn không quên hất nước bẩn lên người của Diệp Vô Ưu.
“Xem ra lần này là chị của em đã thực sự xúc phạm đến Lục thị rồi hơn nữa còn rất nghiêm trọng. Nếu không thì Lục thị luôn trân trọng người có tài tại sao lại từ chối được?”
Trong khi Diệp Nhiễm Y nói Phó Bắc Đình đã ra hiệu cho trợ lý ra ngoài. Chờ cho cô ta nói xong thì anh ta mới tiếp lời.
“Anh đã gọi điện cho Diệp Vô Ưu ngày hôm qua. Cô ấy có vẻ như biết danh tính của em.”
Nghe vậy, trong lòng Diệp Nhiễm Y lại hồi hộp cùng lo sợ, tay vô thức nắm lấy vạt áo, lo lắng hỏi.
“Chị ấy biết gì chứ? Chị ấy đã nói gì?”
Phó Bắc Đình lắc đầu.
“Cô ấy không nói gì cả. Nhưng cô ấy lại nói một cách rất quả quyết giống như cô ấy đã biết trước rằng chúng ta sẽ bị từ chối.”
Nghe vậy Diệp Nhiễm Y cũng yên tâm mình không bị lộ. Lại tiếp tục hất nước bẩn nói xấu Diệp Vô Ưu.
“Nhất định là chị em đã biết danh tính của em nên mới nói xấu chúng ta trước mặt Lục tổng. Cố ý làm mất uy tín của chúng ta.”
Đột nhiên Phó Bắc Đình lại rất quyết tâm.
“Đến mức này thì chỉ còn một cách thôi.”
Diệp Nhiễm Y tò mò hỏi.
“Anh Bắc Đình, anh có cách gì sao?”