Trong khi không khí phía Diệp Vô Ưu nóng bỏng và lãng mạn thì không khí phía nhà họ Diệp lại u ám đầy hắc khí. Diệp Nhiễm Y sau khi giúp đỡ và an ủi Phó Bắc Đình, cô ta đã nhanh chóng quay trở về nhà, nhìn thấy Diệp Sở Sinh đang được Đường Uyển xoa bóp vai, cô ta lập tức ngồi xuống bên cạnh ông ta hỏi.
“Bố đã cho người điều tra được danh tính chồng của chị chưa?”
Nghe Diệp Vô Ưu hỏi, vẻ mặt của Diệt Sở Sinh lại trầm tư nói.
“Nói đến chuyện này cũng thật kỳ lạ. Ta đã cho người đi điều tra nhưng vẫn không thể tìm ra được bất cứ thông tin nào của cậu ta cả.”
Diệp Nhiễm Y lại tức giận kể lại.
“Người chồng công nhân quèn đó của chị, anh ta dám đánh con và đập phá công ty của anh Bắc Đình.”
Diệp Sở Sinh ngạc nhiên rồi tức giận nói.
“Cái gì? Tên súc sinh đó ngày càng vô pháp vô thiên, vậy mà dám đánh con gái ta.”
Xong thì quay sang Diệp Nhiễm Y quan tâm hỏi.
“Con không sao chứ?”
Diệp Nhiễm Y tỏ vẻ như bản thân mình chịu tủi nhục lớn nhưng vẫn chịu đựng nhẫn nhịn, vẻ mặt buồn bã nói.
“Con chịu chút tổn thương cũng không sao. Dù sao anh ta cũng đã kết hôn với chị. Chỉ là danh tính của anh ta quá mơ hồ, con lo hôm nay anh ta dám đánh con, không biết chừng sau này còn to gan chống lại cả bố mẹ.”
Đường Uyển ngồi bên cạnh nhìn một màn trình diễn của con gái lại thầm vui mừng và đắc ý. Diệp Nhiễm Y cứ như thế chia rẽ tình cảm cha con của ông ta và Diệp Vô Ưu vậy thì sớm thôi cô sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Diệp và con gái bà ta sẽ trở thành người thừa kế duy nhất của Diệp thị. Nên khi nghe cô ta lo lắng cho hai ông bà, bà ta đã rất phối hợp lo lắng ôm lấy tay của Diệp Sở Sinh.
Ông ta nghe nói cũng có lý nên gật gù.
“Con nói cũng đúng. Bố nghĩ cậu ta chắc cũng chỉ là một kẻ vô danh, một kẻ tầm thương mà thôi. Không bằng cho người giải quyết cậu ta đi.”
Âm mưu thành công, Diệp Nhiễm Y liền cung cấp thêm thông tin.
“Con nghe nói anh ta hiện đang sống cùng chị trong căn hộ mà chị đã mua trước đó.”
Nghe vậy không ông ta đang nghĩ gì mà suy tư một lúc rồi cầm điện thoại lên bấm vào một dãy số, đặt bên tai rồi nói.
“Alo! Tôi sẽ gửi cho cậu một địa chỉ. Cậu cho người đánh người trong nhà đó một trận cho tôi.”
Trong lúc ông ta đang nói chuyện, ông ta đã không hề chú ý đến mẹ con Diệp Nhiễm Y đã nhìn nhau cười, giống như kế hoạch của bọn họ đã thành công, không chỉ giúp cô ta trả thù sự nhục nhã mà cô ta đã nhận lúc sáng, cũng tiện thể để Diệp Vô Ưu biết muốn đấu với mẹ con họ là chuyện khó như thế nào. Nói xong, Diệp Sở Sinh liền tắt máy. Lời của ông ta nói không chỉ là muốn cho người đánh Lục Lệ Hành mà có cả Diệp Vô Ưu.
Chờ sau khi Diệp Sở Sinh hạ lệnh xong, lúc này Diệp Nhiễm Y mới tiếp tục đóng vai em gái ngoan lo lắng cho chị gái, ôm lấy cánh tay của ông ta lo lắng hỏi.
“Bố! Chúng ta làm như vậy có ổn không?”
Diệp Sở Sinh lại không hề có chút hối hận nào nói.
“Không sao đâu! Chỉ là dạy cho chúng nó một bài học thôi.”
Sau khi trải qua một trận kịch liệt Diệp Vô Ưu liền ngủ thiếp đi, mãi đến chiều hôm sau mới tỉnh dậy nhưng là vì đói nên mới tỉnh. Lục Lệ Hành thấy cô đã tỉnh thì mới hỏi cô.
“Em tỉnh rồi. Em muốn ngủ thêm một chút nữa không?”
Diệp Vô Ưu không ngờ là khi cô vừa mới mở mắt ra thì đã nhìn thấy cơ ngực săn chắc của anh, lại nhớ đến chuyện tối qua nên mắt liền đỏ lên kéo chăn lên che mặt gật đầu nói.
“Có nhưng em đói rồi. Hôm nay anh không đến công ty sao?”
Lục Lệ Hành trông bộ dạng cô muốn chạy trốn liền không nhịn được cười nhưng không để cô như ý nguyện mà kéo chăn của cô ra.
“Hôm nay không đi. Anh muốn ở nhà cùng em.”
Rồi hôn lên trán cô một cái, nói tiếp.
“Em cứ nằm nghỉ đi. Anh đi nấu ăn cho em.”
Diệp Vô Ưu hạnh phúc gật đầu. Rồi Lục Lệ Hành lật chăn bước xuống giường, không hề xấu hổ một chút nào để lộ cả người khỏa thân trước mặt cô nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào. Cô vừa nhìn thấy liền đỏ mặt tía tai lấy hai tay che mặt lại. Nhưng rồi không nhịn được lại nhìn lén anh qua kẽ tay. Đột nhiên anh quay đầu lại nhìn, cô lại giống như vừa làm chuyện xấu mà kéo chăn qua đầu. Anh thấy vậy cũng chỉ biết cười không muốn để lộ tật xấu của cô nên cười lắc đầu một cái rồi xuống dưới nhà.
Một lúc sau, Lục Lệ Hành đã nấu ăn xong và đang cùng cô dùng bữa thì đột nhiên chuông điện thoại của anh reo. Động tác của anh tao nhã, lau miệng xong thì cầm điện thoại lên nhận cuộc gọi rồi nói.
“Có chuyện gì?...Được! Tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay.”
Diệp Vô Ưu nhìn biểu cảm trên gương mặt anh mà có hơi lo lắng. Hình như có chuyện xảy ra ở công ty nên đôi mày của anh hơi cau lại. Lục Lệ Hành sau khi nghe điện thoại thì nói với cô.
“Công ty xảy ra chút chuyện. Anh phải đi một chuyện.”
Cô hiểu công việc quan trọng nên nói với anh.
“Được! Anh đi sớm về sớm.”
Lục Lệ Hành đứng dậy đi vòng qua bàn ăn, đứng cạnh ghế của cô rồi đặt lên trán cô một nụ hôn, dịu dàng nói.
“Nếu em còn thấy mệt thì ăn xong rồi đi ngủ đi. Bàn cứ để đó, lúc về anh sẽ dọn sau.”
Thấy cô gật đầu rồi anh mới sải bước đi.
Tối đến, vì hôm nay cô đã ngủ cả ngày, cũng không còn thấy mệt nữa nên giờ cô đang ngồi trên ghế sofa và đọc tài liệu công việc bị dồn của ngày hôm nay.
Bất chợt có tiếng chuông cửa, Diệp Vô Ưu lại cảm thấy kì lạ, tự lẩm bầm nói một mình.
“Không phải mới ra ngoài sao? Sao lại về nhanh vậy?”
Không để ý đến điều khác thường, cùng không chú ý trên người cô chỉ mặc mỗi chiếc sơ mi rộng mà chạy ra mở cửa. Nhưng ngay khi cô vừa mới mở cửa đột nhiên cô bị xịt một thứ gì đó vào mũi, rất nhanh cô đã ngã xuống đất và ngất lịm đi.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Diệp Vô Ưu tỉnh lại, cô phát hiện mình vẫn đang ở nhà nhưng lại có ba người đàn ông lạ và cô thì đang bị trói chặt hai tay. Lúc này cô có hơi hoảng sợ nhưng cố gắng lấy lại bình tĩnh hỏi những người kia.
“Các người là ai? Các người muốn làm gì?”
Một người trong số họ, có vẻ như là đại ca. Không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại.
“Chồng của cô đâu?”
Diệp Vô Ưu không biết là muốn nhắm đến cô hay Lục Lệ Hành nhưng chắc chắn trói cô lại như vầy thì chẳng có ý gì tốt. Nếu vậy thì chỉ cần một trong hai an toàn thì có thể giải quyết được mọi chuyện vậy nên cô đã nói dối họ.
“Anh ấy đi công tác rồi.”
Ngay lập tức, người đàn ông đó đã tát cô một cái, mặt cô lệch sang một bên, miệng cũng chảy máu. Người đàn ông đó tức giận nói với cô.
“Còn dám nói dối. Rõ ràng anh ta vẫn còn ở Nam Thành.”
Xong lại bóp lấy cằm cô giống như khuyên giải nhưng thực chất là đe dọa cô.
“Cô tốt nhất là nên ngoan ngoãn nói cho tôi biết nếu không sẽ không hay đâu.”
Diệp Vô Ưu giữ im lặng không nói. Khoảng 1 phút trôi qua nhưng không thấy câu trả lời, người đàn ông đó càng giận dữ hơn bóp chặt lấy cổ của cô.
“Nếu cô không nói thì đừng trách tôi.”
Một tên khác đột nhiên nói với tên đại ca. Hắn luôn nhìn cô với ánh mắt dâm dục.
“Đại ca! Cô gái này đẹp như vậy, hay là chúng ta chơi với cô ta một chút đi. Như vậy cũng không phải đi một chuyến vô ích.”
Tên đại ca không đáp mà dựa vào lời nói của tên kia để tiếp tục đe dọa cô.
“Cô nghe thấy chưa? Nếu cô còn không nói thật, tôi không dám đảm bảo mấy người anh em của tôi sẽ không làm gì cô đâu.”
Diệp Vô Ưu vẫn kiên cường nói.
“Hôm nay các người đột nhập vào nhà tôi còn hỏi chồng tôi đâu. Mục dích quá rõ ràng, nhất định là nhận chỉ thị của ai đó. Tôi có thể trả giá gấp đôi, chỉ cần nói với tôi người ra lệnh cho các người là ai?”
Không hiểu tại sao tên đại ca lại tức giận nắm lấy tóc cô mà kéo khiến cô bị đau đến nhắn mặt. Hắn nói.
“Cô cũng thông minh đấy chứ. Nhưng chẳng có tác dụng gì với tôi đâu, cô tốt nhất là nên thành thật một chút cho tôi.”
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại phát ra. Bọn chúng liền tìm xem tiếng chuông phát ra từ đâu thì thấy điện thoại của cô để trên ghế sofa đang phát sáng. Tên hiển thị trên điện thoại còn là ‘Ông xã’. Đàn em của hắn liền cầm đến cho đại ca. Hắn vừa nhìn thấy liền nhếch miệng cười nói với cô.
“Nói chồng cô quay về, tôi sẽ tha cho cô.”
Xong hắn nhấn nút nhận điện thoại rồi bật loa ngoài. Diệp Vô Ưu lưỡng lự một chút rồi hét lớn nói thật nhanh.
“Ông xã! Đừng về nhà. Mau báo cản…”
Diệp Vô Ưu không kịp nói hết câu thì bị tên đại ca tát một cái. Trong điện thoại cũng phát ra tiếng gọi.
“Ưu Ưu…”
Nhưng rồi hắn nhanh chóng ngắt máy, tùy tiện quăng điện thoại của cô xuống đắt, căm tức nhìn cô mắng.
“Con khốn! Dám giở trò với tôi.”
Hắn quay sang nhìn đàn em của mình nói.
“Đi thôi!”
Một tên vẫn không từ bỏ ý định mà hỏi.
“Vậy con đàn bà này thì sao?”
Hắn trả lời.
“Tạm thời tha cho cô ta.”
Rồi lại hằn học nhìn cô nói.
“Cô cứ đợi đó cho tôi.”
Nói xong, hắn cùng hai tên đàn em của mình nhanh chóng rời đi. Diệp Vô Ưu nhìn bọn chúng đi khuất mới thả lỏng một chút. Một lát sau, Lục Lệ Hành chạy về thấy cửa mở toang. Anh liền lo lắng gọi.
“Ưu Ưu!”
Anh vừa chạy vào trong liền nhìn thấy cô đầu tóc rối bù ngồi dưới đất, trên mặt vẫn còn dấu vết do ban nãy bị đánh, hai tay bị trói ra phía sau. Mà cô khi vừa mới nhìn thấy anh thì nưới mắt bắt đầu rơi, cô khóc lớn bộc lộ hết sự sợ hãi ban nãy cô đã nhịn xuống. Anh vội vàng đến bên cô giúp cô cởi trói. Cô vừa mới được thả ra thì ngay lập tức ôm lấy anh tiếp tục khóc. Anh cũng ôm lấy cô, cố gắng giúp cô vơi đi nỗi sợ nhưng ánh mắt đã giận dữ đến tột cùng.
“Dám hại người phụ nữ của tôi. Họ chán sống rồi.”