Sở Du dường như không có bất kì sự phản kháng nào, con người tựa như con búp bê sứ vô hồn mặc cho người ta muốn làm gì thì làm. Trên đường trở về, không khí trong xe im lặng lạ thường, Hoắc Dịch Thành có chút lạ lẫm với dáng vẻ lúc này của cô, sự phản kháng, càn quấy biến đi đâu mất, chỉ còn lại nỗi cô tịch ánh lên từ sâu trong ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không vô định. Sở Du ngồi im một góc, hai bàn tay đan vào nhau, Hoắc Dịch Thành trong lòng khó chịu vô cùng, từng giây cô im lặng như muốn bóp chết trái tim anh, cảm giác gần ngay trước mắt mà lại không thể chạm tới, nó giống như ngàn vạn đốm lửa từng chút từng chút một thiêu đốt con người anh. Chiếc xe nhanh chóng dừng lại ở Huyền Lâu bảo, Hoắc Dịch Thành xuống xe, vừa định bế cô vào trong liền bị cô từ chối, ngữ khí lạnh băng.
''Tôi tự đi được!''
Cánh tay đưa ra vội sững lại giữa không trung, cô bước từng bước vào bên trong, bóng lưng cô độc cùng bi thương càng khiến anh thương xót. Sở Du trở về liền tự nhốt mình trong phòng cả ngày, Á Lan quản gia nhiều lần gõ cửa mang cháo cho cô đều bị từ chối, mặc dù lo lắng bà cũng chỉ biết báo cho Hoắc Dịch Thành, mong anh có thể khuyên nhủ cô phần nào. Sở Du nằm trong phòng, bàn tay đặt lên bụng, cảm nhận một sinh linh bé nhỏ đang lớn lên từng ngày, đôi mắt long lanh nhìn qua ô cửa bất chợt có chút gợn sóng.
Đúng là cô không hề muốn sự xuất hiện của đứa trẻ này trên đời nhưng khi cảm nhận nó, Sở Du không kìm được mà muốn bảo vệ nó, muôn được thấy đứa bé chào đời. Có lẽ do bản năng làm mẹ của người phụ nữ đã khiến cô thay đổi. Trong cơn mệt mỏi, cô dần thiếp đi, gương mặt xinh đẹp mang nét yêu kiều đau thương hệt như cô công chúa đang đợi hoàng tử đến đánh thức.
Trời dần về đêm, Hoắc Dịch Thành ngồi trên xe, vẻ mặt lạnh lẽo đầy u ám, không gian tĩnh mịch chợt vang lên giọng lạnh băng.
''Có kết quả chưa?''
Đông Khiết trong bộ vest đen ngồi ở ghế lái, sắc mặt có hơi biến sắc.
''Theo lời của trưởng khoa ở đó, Sở Du tiểu thư đã mang thai được ba tuần.''
Lời nói giống như mũi tên trí mạng găm thẳng vào ngực anh, đôi mắt xanh lục sâu trầm ẩn hiện những tia máu đỏ, trán nổi đầy gân xanh. Gương mặt anh lúc này bình tĩnh đến lạ thường, không ai nhận ra rằng nội tâm anh chấn động đến nhường nào.
''Về bảo thành!'' Âm thanh sắc lạnh kèm theo sát khí.
Màn đêm tĩnh mịch dần bao phủ toàn bộ căn phòng, Sở Du vừa tỉnh giấc, trước mắt là một màu đen u ám, chỉ có chút ánh sáng của trăng chiếu rọi qua ô cửa, cô vừa ngồi dậy liền cảm nhận rõ cơ thể to lớn đang ngồi bất định ở phía chân cô.
''Bỏ đứa bé đi!'' giọng nói quen thuộc mang theo hơi lạnh thấu xương cất lên.
Nội tâm như co rụt lại, Sở Du trừng mắt nhìn về bóng đen trước mắt, sự run rẩy không thể kiềm chế, bàn tay theo bản năng ôm lấy phần bụng của mình.
''Anh...sao anh...''
''Bỏ đứa bé, tôi sẽ cho em cơ hội làm lại!'' Anh lên giọng tựa hàn băng, từ đầu đến cuối vẫn ngồi đó, không chút phản ứng.
Sở Du kinh hãi, túm chặt lấy tấm chăn mà sợ sệt, ánh mắt chấn động nhìn người đàn ông suốt bao năm qua cô coi là cha, luôn yêu thương, lo lắng cho cô mà giờ đây tựa như con ác quỷ muốn giết chết cả cốt nhục của mình, hốc mắt cô ngấn lệ, giọng nói run rẩy.
''Không...đây là con tôi...không ai được phép hại nó cả!''
Hoắc Dịch Thành lúc này như không thể kiềm chế được cảm xúc, vội túm lấy bờ vai gầy guộc mảnh khảnh ấy, sát khí ngập tràn, ánh mắt khủng bố đăm đăm trực diện nhìn cô.
''Cái thứ nghiệt chủng này vốn dĩ là đồ bỏ đi, chỉ cần em bỏ nó, tôi sẽ không tính toán chuyện trước kia.''
Chát...
Âm thanh chói tai vang lên, một cái tát thật mạnh giáng xuống gương mặt lạnh lùng của Hoắc Dịch Thành. Bàn tay run rẩy rời khỏi anh, Sở Du phẫn nộ đến cực điểm, trái tim đau lại càng thêm đau. Cô không ngờ anh lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn như thế. Hóa ra, anh vốn không cần đứa bé này đến vậy. Cô gằn giọng từng tiếng.
''Nghiệt chủng? Ha...anh không cần nó nhưng tôi cần nó! Hoắc Dịch Thành, anh đúng là ma quỷ.''
Hoắc Dịch Thành thấy cô bắt đầu mất kiểm soát, cuối cùng cũng buông tay, anh đứng dậy quay lưng về phía cô, ngữ khí có phần dịu đi.
''Em cứ suy nghĩ cho kĩ, những gì tôi làm đều vì tốt cho em.''
Nói rồi, anh trực tiếp rời đi, bỏ lại Sở Du cùng nỗi bi thương lan tràn, nước mắt không kìm được mà rơi lã chã, tim sao lại đau đến thế, rõ ràng cô đã đoán trước được kết cục vậy mà khi chính anh nói ra, bản thân lại không thể chịu đựng nổi. Sở Du thu mình vào một góc giường, ôm lấy thân thể gầy yếu, ngón tay bị cắn chặt ngăn tiếng nấc phát ra. Bộ dạng thê thảm, trống rỗng càng khiến màn đêm trở nên cô tịch, thê lương.
Hoắc Dịch Thành vừa rời khỏi liền có điện thoại gọi tới, bắt máy nghe thì đầu dây bên kia đã báo cáo rất gấp gáp, gương mặt anh càng trở nên khó coi, rời đi nhanh chóng.
Trong căn phòng tổng giám đốc lạnh lẽo, ánh điện mờ ảo hắc lên chỗ Hoắc Dich Thành đang ngồi, bên cạnh là bóng hình cao lớn đầy cung kính.
''Lão đại, Lục Bằng lần này có vẻ đã hạ quyết tâm lật đổ tổ chức Tước, hắn liên tục cho người tấn công chúng ta.''
Con ngươi sâu trầm như lóe sáng, mùi chết chóc lan tràn khắp căn phòng, màn đêm tĩnh mịnh, yên ắng đến mức chỉ nghe đươc tiếng thở đều đặn của hai con người bên trong.
''Đến lúc phải thanh tẩy cục diện này rồi!'' Nụ cười nham hiểm đọng lại trên khóe môi.
Cả hai con người ấy đang bàn bạc kế sách máu tanh mà chỉ họ mới biết, tác phong làm việc của anh, nếu ngáng đường tuyệt đối không tha. Màn đêm yên bình như vậy chẳng ai biết được trận giông bão lớn sắp ập tới, lấy hàng trăm sinh mệnh làm vật tế thiên. Nhiều năm qua, anh luôn trứ danh lạnh lùng tàn nhẫn, đối mặt với tổ chức hắc đạo, sớm đã quen với ''huyết vũ tinh phong'' (gió tanh mưa máu), người đánh ta, ta đánh trả. Một đêm cứ thế trôi đi, sáng ngày hôm sau, Á Lan quản gia bưng bát cháo đến cho Sở Du, vừa mở cửa, thân thể tiều tụy của cô ngồi ở một góc giường khiến bà đau xót vô cùng, tiến lại gần giường cô.
''Tiểu thư, cô ăn chút cháo đi, cơ thể cô đang không khỏe, nếu cứ thế này sẽ không chịu nổi mất.''
Sở Du lúc này mới ngẩng mặt lên, gương mặt xanh xao vàng vọt, đôi mắt sưng lên vì khóc, bờ môi khô nứt nẻ làm bà thiếu chút nữa không nhận ra.
''Con không ăn, bác mang đi đi.''
Vừa hay Hoắc Dịch Thành vừa trở về sau một đêm mệt mỏi, anh ra hiệu cho Á Lan lui ra, còn bản thân thì đặt khay cháo đến gần chỗ cô, giọng đôi phần nhu thuận.
''Em ăn chút cháo rồi uống viên thuốc này, mọi thứ sẽ được giải quyết!''
Sở Du nhìn viên thuốc trắng được đặt kế bên bát cháo, hốc mắt một lần nữa mà rơi lệ. Một sự thương tâm lan tràn khắp tâm trí cô, cô nhìn anh đầy xa lạ, cảm tưởng lúc này Hoắc Dịch Thành như loài sói khát máu muốn ăn tươi nuốt sống mẹ con cô. Sở Du không ngừng lắc đầu, nước mắt rơi lã chã.
''Đừng, đừng giết con tôi!''
Anh đưa bát cháo đến chỗ cô, trong cơn hoảng loạn cô đã hất đổ bát cháo nóng xuống tay anh. Sự phẫn nộ như bùng phát, Sở Du sợ hãi bị anh tóm lấy miệng đút viên thuốc vào bắt cô uống cho bằng được. Cốc nước đổ vào miệng liên tục chảy ra ngoài, lực đạo của Hoắc Dịch Thành mạnh vô cùng khiến cô như muốn tê liệt.
''Uống cho tôi! Đứa trẻ này đối với em quan trọng hơn cả tôi sao? Nghiệt chủng không nên xuất hiện!''