Duyên Lệch: Cha Nuôi...Con Yêu Người!

Chương 20: Nói chuyện



Âm thanh sắc bén vang lên hoàn toàn khiến Sở Du rời khỏi những suy nghĩ mơ hồ, tâm có chút lưỡng lự cùng co rụt nhưng rồi cũng trở nên bình tĩnh, giọng cất lên đầy lạnh giá.

"Vào đi!"

Bành Nhiễm ngay sau đó liền mở cửa bước vào, thân ảnh xinh đẹp xuất hiện trước mắt cô. Lúc này Sở Du mới có thể nhìn rõ dáng vẻ của Bành Nhiễm. Sở Du không thể không thừa nhận Bành Nhiễm rất đẹp. Dáng người hoàn mỹ, nét mặt sáng giá cùng với những góc cạnh không tỳ vết tạo nên một gương mặt đầy khí chất, mỹ miều. Tâm hơi hơi run rẩy. Dung mạo này thật sự khiến cha nuôi si mê chăng? Sở Du bất chợt cảm thấy bản thân thật kém cỏi, mọi thứ trên người từ dáng vẻ cho đến tài năng đều không thể so sánh được. Ánh mắt thoáng tia chua sót, hơi cụp mí. Bành Nhiễm đưa cặp mắt sắc bén khẽ đánh giá một lượt con người của cô, khóe môi nhếch lên một đường, thong dong ngồi xuống chiếc ghế gần đó, cất giọng nhàn nhạt xen chút lãnh ý.

"Cô Sở chắc hẳn là người mới bên cạnh Dịch Thành?"

Lời nói thẳng thừng không chút ý tứ làm Sở Du nhất thời có chút chấn động, giọng vang lên có chút khó chịu:

"Cô nói vậy là có ý gì?"

Bành Nhiễm nhìn bộ dạng bất đồng của cô, không khỏi hiện lên ý cười trong đáy mắt, đưa tay vén mái tóc dài ra sau tai:

"Người muốn quyến rũ anh ấy nhiều lắm, cô cũng muốn được anh ấy bao nuôi sao? E rằng chuyện này đối với cô thì không thể rồi!" - Âm thanh không cao không thấp nhưng đủ để nhận ra sự cảnh cáo trong đó.

Cô ta ở bên Hoắc Dịch Thành lâu như thế là nhờ sự hiểu chuyện của bản thân nhưng không có nghĩa cô ta sẽ làm ngơ trước những ong bướm vây lấy anh. Mặc dù hiện tại Bành Nhiễm đã đứng trên đỉnh cao sự nghiệp nhưng điều cô ta muốn còn hơn cả thế, vị trí ảnh hậu so với chứ vị Hoắc phu nhân đúng là khác nhau một trời một vực. Người đàn ông Hoắc Dịch Thành này chính là kim chủ vàng lớn nhất giới showbiz, nắm được anh cũng chính là nắm được cả thiên hạ.

Sở Du nội tâm như bị thắt chặt lại, đôi môi lạnh lẽo không kìm được mà mím chặt lại. Cô bây giờ chả khác gì con rùa yếu ớt chỉ biết thu mình trong chính vỏ bọc của bản thân, cô biết bản thân chẳng qua chỉ là con gái nuôi trên danh nghĩa, căn bản không thể có lý do để tranh dành với Bành Nhiễm. Sắc mặt Sở Du bất chợt trở nên bi thương, ẩn dấu trong đó lại có chút gì đó ghen ghét. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Bành Nhiễm, ngữ khí càng lên cao.

"Bành tiểu thư, mong cô đừng suy đoán linh tinh. Tôi chỉ là một y tá nhỏ nhoi chưa từng nghĩ đến việc trèo cao..." - Đến đây giọng nói càng thêm băng lãnh khiến người nghe không khỏi rùng mình.

"Huống hồ người ta vẫn nói trèo cao thì ngã đau. Tôi không muốn làm đau mình đâu."

Bành Nhiễm thoáng giật mình, âm sắc này sao lại quen đến vậy, giống như cô ta đã nghe ở đâu đó nhiều lần rồi. Bất giác, nội tâm cô ta đột nhiên sững lại, hình ảnh người đàn ông ấy chợt xuất hiện trong trí não cô - Hoắc Dịch Thành...

Tại sao có thể...

Dáng vẻ lúc này của Sở Du chẳng khác là mấy so với lúc Hoắc Dịch Thành giận dữ. Bành Nhiễm mặc dù ít khi thấy anh tức giận nhưng mỗi lần cô ta thấy đều không kìm được mà run sợ. Bản thân chợt lấy lại tinh thần, nét mặt càng thêm cảnh giác cùng sắc bén, giọng vang lên mang phần lạnh giá nhưng có đôi chút kiêng dè.

"Sở tiểu thư đúng là người biết thân biết phận, Dịch Thành chọn cô cũng là điều dễ hiểu."

Ngữ khí châm chọc truyền đến tai khiến Sở Du nhất thời cứng đờ. Bành Nhiễm nói không hề sai, từ trước đến nay mọi thứ liên quan đến cô, Hoắc Dịch Thành đều một tay sắp xếp còn cô chỉ ngoan ngoãn nghe theo sự an bài đó mà không chút phản kháng hay ý kiến gì. Hoắc Dịch Thành luôn muốn tất cả mọi thứ đều tuân thủ theo một quy tắc mà anh đặt ra, đi trên con đường mà anh đã bày sẵn, một chút sai lệch cũng không được phép. Sở Du cố hít thở sâu, đối diện với Bành Nhiễm cô không thể để lộ ra sự mềm yếu của mình, ánh mắt kiêu hãnh không chút do dự nhìn thẳng về phía cô ta, cả căn phòng vang lên âm thanh cứng cỏi, băng lạnh tựa hàn băng.

"Bành tiểu thư, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết những điều này nhưng xin lỗi quyền lựa chọn cuối cùng vẫn thuộc về Hoắc tiên sinh, tôi và cô cũng đều chỉ là hai người đàn bà được anh ấy ưu ái thôi. Còn bây giờ mời cô về cho!"

Đôi mắt Sở Du không một chút lay động, lấp lánh như ngọc lưu ly. Khóe môi hơi nhếch lên nở nụ cười nhẹ đầy trang nhã không kém vẻ kiêu ngạo. Bành Nhiễm lúc này hoàn toàn bị cô chọc giận, nhưng bản thân cô ta chợt bình tĩnh lạ thường, bước đến phía Sở Du đầy khiêu khích, nụ cười của Bành Nhiễm trở nên cay độc hơn bao giờ hết, ghé đến tai cô thì thào:

"Cô đừng lên giọng sớm như vậy Sở Du. Chắc cô không biết tôi đã ở bên anh ấy 5 năm rồi nhỉ. Ha~ những gì tôi biết về anh ấy nhiều hơn cô tưởng đấy. Còn giờ thì hẹn gặp lại!" - Âm thanh sắc nhọn như mũi dao găm chặt vào tim cô.

Bành Nhiễm vô cùng thỏa mãn khi thấy vẻ mặt sững sờ của Sở Du, đắc ý sải bước rời khỏi phòng. Còn cô, vẫn đứng đó không hề nhúc nhích. Phải! Cô chẳng biết gì về Hoắc Dịch Thành, bởi căn bản con người anh ta thật sự quá thần bí, đến cả việc anh thích ăn gì hay làm việc ở nơi bài Sở Du cô cũng không hề hay biết. Nhưng những việc này cô không để tâm bằng chuyện Bành Nhiễm là tình nhân 5 năm của Hoắc Dịch Thành. Anh đã có tình nhân vậy tại sao còn trêu đùa với cô, cướp đi lần đầu tiên của người con gái. Nội tâm run rẩy đến không thể kìm chế, bất giác cô ngồi thụp xuống, chính bản thân Sở Du còn không hiểu mình đang bị làm sao, cảm giác khó chịu không ngừng truyền đến như đang giằng xé ruột gan. Khóe mi long lanh những giọt nước mắt tựa hạt trân châu trong suốt, bờ môi hồng trở nên lạnh lẽo mà mím chặt.

Có lẽ ở bên anh, cô phải học cách đối diện với nguy hiểm, học cách mạnh mẽ để chống chọi với mối quan hệ phức tạp ngoài kia. Hơn thế nữa, Sở Du luôn phải nhẫn nhịn với chính mình rằng người đàn ông ấy không thuộc về cô, thế giới ấy cũng không dành cho một con người nhỏ bé, yếu đuối này đâu.

Tại phòng bệnh của Hoắc Dịch Thành

"Lão đại, việc phía bên đó chúng ta nên xử lý thế nào đây?" - Giọng nói lạnh giá không kém phần nghiêm trọng vang lên.

Ánh điện mờ hắt lên gương mặt âm sắc của Đông Khiết cho thấy rõ mức độ nghiêm trọng của tai nạn lần này. Từ lúc Hoắc Dịch Thành lên tiếp quản tổ chức Tước, đã không biết bao nhiêu lần đối diện với nguy hiểm, bị thương cũng không ít nhưng chưa lần nào nghiêm trọng như lần này. Chứng tỏ bang Lục Hổ thật sự đang công khai đối đầu với Tước. Từ trước đến nay vốn dĩ không có một thành phần nào có thể thay thế được vị trí bá chủ của Tước nên bang Lục Hổ vẫn ngấm ngầm đối đầu. Hoắc Dịch Thành nghe Đông Khiết nói, ánh mắt sâu trầm vẫn không chút dao động nhưng lại có vài phần chết chóc, khóe môi khẽ cong lên cười tà, một lúc sau liền lên giọng nói:

"Lần này Lục Bằng phô trương như vậy là muốn tuyên bố cho toàn bộ thiên hạ biết hắn ta sắp trở thành bá chủ rồi đâu." - Âm thanh điềm tĩnh đầy ý cười của anh pha thêm chút ngạo mạn khiến cho cả Đông Khiết và Cảnh Tử kế bên dần hiểu được ý tứ trong đó.

"Cộc... cộc"

Tiếng gõ cửa từ tốn vang lên cắt ngàn cuộc nói chuyện của ba người. Sở Du mở cửa nhẹ nhàng bước vào, ánh mắt vừa dừng lại ở cảnh trước mắt, thoáng chút ngập ngừng.

"Tôi... tôi đến kiểm tra lần cuối..."

Cảnh Tử biết bản thân không thể ở lại đây thêm liền túm lấy canh tay Đông Khiết, cười nói.

"Sở Du tiểu thư thật chu đáo, thật giống như nữ y tá chuyên nghiệp. Ông chủ đợi câu lâu lắm rồi đó, cô mau lại khám đi nha. Chúng... chúng tôi lượn trước."

Nói rồi, cả hai lao như tên lửa ra ngoài, không quên đóng cửa phòng lại. Sở Du vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng, quay sang nhìn Hoắc Dịch Thành thấy anh nhìn cô không rời mắt khiến Sở Du khó xử vô cùng. Cô tiến lại gần, cầm bảng báo cáo quan sát từng chỉ số trên máy điện tim rồi ghi chép cẩn thân vào giấy. Từ đầy đến cuối Sở Du không dám nhìn anh dù chỉ một cái mặc cho Hoắc Dịch Thành vẫn chăm chú nhìn cô.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv