"Hề Nhi khôngthể..."
"Tỷ tỷ khôngthể..."
"Nương..."
Vài cái thanh âm đồngthời vang lên với theo thân ảnh hai người biến mất trong nháy mắt, vài cái hồngy nữ tử như tên rời cung nhanh chóng bay đến vách đá, đồng thời ném dây lụamang bên người thẳng đuổi theo người vừa rơi vào trong vực. Nhưng tốc độ rơi xuốngvực kia lại quá nhanh, nội lực tập trung không đủ nên không thể tới được.
Chỉ trong một cái chớpmắt, hai thân ảnh xanh trắng kia lại rơi xuống thêm mấy chục trượng. Mà chiềudài dây lụa mang theo kia căn bản đã đến cực hạn đành treo lơ lửng trên không,bất lực.
"Hạo Thiếugia..." Chúng nữ tử quay đầu nhìn Đông Ly Hạo, xin chỉ thị bước tiếp theonên làm như thế nào.
Đông Ly Hạo chỉ trợn trònánh mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vách núi đen vạn trượng kia, hai tay nắm lạimạnh đến phát ra tiếng kẽo kẹt, tĩnh mạc trên mặt vì quá mức phẫn nộ mà lộ rõgân xanh.
Hít sâu một hơi, ngưng tụmười tầng công lực, hướng dưới vực sâu hô: "Tỷ tỷ, còn có hi vọng, chúngta có biện pháp cứu Hoàng Thượng."
Dĩ nhiên, thân ảnh kialại ở trong tầm mắt bọn họ bướng bỉnh mà rơi xuống, càng ngày càng nhỏ, càngngày càng mơ hồ, cuối cùng cũng không thấy nữa.
Tiếng vọng vẫn quanh quẫntrong khe núi như trước, tầng tầng lớp lớp thổi quét hướng tới người dưới vực,như sóng gió trên biển giữa ba đào kéo dài không dứt, gặp ngăn cản, lại bắn trởvề, lại dừng bước về phía trước. Lúc đó, toàn bộ khe núi liền vang đầy câu kêugọi kia, vọng mãi thật lâu không dứt.
Thủy Dạng Hề cùng NamCung Ngự Cảnh gắt gao ôm nhau, nghe gió ở bên tai gào thét qua. Trong lòng lạitràn đầy thoải mái, đôi mắt chợt hiện, ôn nhu chăm chú nhìn lẫn nhau, trong mắtkhông thấy một chút hoang mang cùng lúng túng, trái lại như đang ung dung vàtùy tiện giẫm trên đất bằng.
Quả nhiên, tình đã sâuđậm, mọi chuyện đều trở nên tốt đẹp.
Lại không biết khi nàobên tai trừ bỏ tiếng gió, truyền đến tiếng gào loáng thoáng. Hai người khôngkhỏi rùng mình, đều hơi nhíu mi, tinh tế nghe kỹ, rồi hoàn toàn chấn động.
Con ngươi Thủy Dạng Hềkhẽ trừng, đây, thanh âm này là nói Cảnh được cứu rồi?
"Cảnh..." Khôngtự giác phát ra tiếng nỉ non, có nhè nhẹ không xác định.
"Ta nghe được," khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên một tia vui mừng.
Thủy Dạng Hề nhướng màycười, lưỡng cước cấp tốc vén, góp sức lẫn nhau, một đạp hướng lên trên, thânthể kia vốn đã rơi xuống nhưng vẫn khăng khăng hướng phía trên bay lên.
Lúc đó, hai người đãkhông biết rơi xuống tới nơi nào, may nhờ vực kia cao thâm thần bí khó lường,rốt cuộc nhất thời rơi chưa đến đáy vực. Nhưng cho dù khinh công nàng độc bộthiên hạ, nội công tu vi của nàng ít có người sánh bằng, nếu phải cùng mộtngười bay hướng lên trên, chung quy cũng rất miễn cưỡng.
Bất quá chỉ bay độ caohơn mười trượng đã thấy lực bất tòng tâm.
"Hề Nhi..."Nhìn mồ hôi từng giọt lại từng giọt theo hai má của nàng chảy xuống, Nam CungNgự Cảnh rất lo lắng mà bật ra tiếng kêu.
Thủy Dạng Hề chỉ vội vàngnhìn hắn một cái, làm cho hắn yên tâm, ai ngờ thân thể nhưng lại trong phútchốc bắt đầu rơi chậm rãi xuống phía dưới. Nàng trong lòng kinh hãi, cắn chặtrăng, lại là âm thầm nói ra một hơi, hướng về phía trước phóng đi, đồng thờidãy lụa trong bàn tay bắn ta, hướng tới cây cổ tùng đỉnh đầu kia vung lên, phútchốc quấn lên một cành khô.
Thân thể hai người bịkiềm hãm mạnh, cuối cùng ngừng lại, lúc này mới chậm rãi phun ra một hơi, đảoqua ngưng trọng vừa rồi, bèn nhìn nhau cười đến ra tiếng.
Chỉ vài canh giờ gần đâythôi sở kinh sở lịch liền đã đủ cả đời hiểu ra, lên lên xuống xuống như thế,hốt kinh hốt hiểm (kinh sợ cùng nguy hiểm) quảnhiên làm cho người ta cảm nhận được cảm giác kinh hồn bạt vía kia.
Nàng khẽ xé ra đoạn dâylụa, nương theo sức kéo dãn rất là thoải mái mà nhảy đến phía trên cổ tùng kia,cành khô mặc dù không to thô và chắc chắn lắm, nhưng đủ rắn chắc, nếu trongkhoảng thời gian ngắn chịu trọng lượng của hai người vẫn không thành vấn đề.
Đang nghĩ tới kế tiếp trảlời lại như thế nào, đã thấy bên cạnh đột nhiên xuất hiện thêm dây thừng màuđỏ, Thủy Dạng Hề bất giác vui vô cùng, ngẩng đầu nhìn lại. Ẩn ẩn thấy có bóngngười chuyển động trên vách đá, chẳng qua là nhìn không được rõ lắm.
"Tỷ tỷ, bắt lấy dâylụa, chúng ta mang ngươi đi lên." Đang hết sức phân vân, bên tai lại nghethấy thanh âm của Đông Ly Hạo.
Lại nói đám người Đông LyHạo ở vách đá nhìn Nam Cung Ngự Cảnh cùng Thủy Dạng Hề không để ý bọn họ la lênmà thẳng tắp hướng tới vực rơi xuống, cuối cùng thì biến mất trong tầng tầngmây bay bên dưới kia, đáy lòng đã lạnh đi một nửa.
Nhưng, không đến thờigian khoản một khắc, trong nháy mắt lại mơ hồ thấy một đoàn bóng trắng chậm rãihướng về phía trên bay đến. Mọi người cả kinh, đều ngưng thần tĩnh khí, phảng phấtnhư chỉ một chút tiếng vang lớn cũng sẽ đem hình ảnh mơ hồ kia biến mất khôngcó bóng dáng. Chỉ đứng ở tại chỗ nhìn chăm chú vào đó mà không dám chớp mắt.
Mắt thấy bóng dáng càngngày càng gần, một tínữa là có thể tới đỉnh núi, đột nhiên lại rơi xuống phíadưới đi, mọi người nhất thời sợ tới mức luống cuống tay chân hắn lên.
Đông Ly Hạo quyết địnhthật nhanh, đem mấy chục trượng dây lụa trongtay hồng y nữ tử mang theo kết thành một cái, sau đó tập trung nội lực hướngThủy Dạng Hề ném đi, cảm tạ trời đất, cuối cùng cũng là đủ dài.
Thủy Dạng Hề một taynhanh ôm Nam Cung Ngự Cảnh, một tay bắt dây lụa cột quanh bên người, một bênnương sức kéo của Đông Ly Hạo, một bên đạp vào vách đá, hướng đỉnh núi bay đi,không bao lâu, cuối cùng cũng ra được cửa sinh.
Hai chân vừa rơi xuốngđất, toàn bộ thân thể của Nam Cung Ngự Cảnh lại nhuyễn té xuống, sau khi độcphát vốn không còn khí lực, có thể chống đỡ đến bây giờ đã là kỳ tích.
Mọi người vì sự việc vừarồi trong lòng còn sợ hãi còn chưa hồi phục lại, liền đến một trận rối ren.
"Hạo Nhi, đệ khôngphải nói có biện pháp giải độc cho Cảnh sao? Nói mau," Thủy Dạng Hề mộtbên đem Nam Cung Ngự Cảnh an trí cho tốt, một bên thúc giục Đông Ly Hạo, lòngnàng lúc này nóng như lửa đốt, toàn bộ tâm tư đều để vào trên người hắn.
"Tỷ tỷ đừng nóngvội, Hoàng Thượng tạm thời không có việc gì. Là Quân Tiên sinh nói chỉ cần cóXích Diễm, Hoàng Thượng sẽ có thể cứu." Tiếng nói trầm như gió xuân thángba thổi qua, làm cho đáy lòng Thủy Dạng Hề nôn nóng rốt cục có một tia an ủi.
Nàng bỗng nhiên ngẩng đầunhìn hướng Quân Vô Nhan: "Cữu cữu, thật sự có thể sao?" giọng nóimang theo run rẩy nhè nhẹ, cùng dẻ dặt.
"Ân, " Quân VôNhan gật đầu, mặt mày tuy rằng vẫn có chút tiều tụy, nhưng đã lộ ra chút chútkinh hỉ, làm người ta cảm thấy toàn bộ dung nhan hắn rạng rỡ hào quang.
"Nhưng Xích Diễm đếntột cùng vật gì?" đôi mày khẽ cau lại, trong lời nói mang theo một chútngoan ý. Bất luận vì sao, nàng nhất định là phải đem nó mang tới.
Đã thấy Quân Vô Nhan từtrong tay áo lấy ra một cái hộp vuông vức gần một thước, cái hộp kia sáng bóngtrong suốt, phảng phất hấp thu linh khí đất trời, làm cho người ta vừa thấyliền không dời được mắt. Là ngọc, nhưng toàn thân lại lộ ra hàn khí so với băngcòn lạnh hơn, là băng, nhưng chưa từng nhìn thấy tảng băng nào lại phát sángcả.
Thủy Dạng Hề sau một lúclâu nhìn, có chút không xác định thấp giọng nói: "Chẳng lẽ... Đúng là hànngọc?" Đáy lòng buồn bực, nguyên lai hàn ngọc thực sự là vật kỳ lạ như vậysao? Nhưng hàn ngọc sao lại là Xích Diễm?
Quân Vô Nhan đối nàng gậtđầu tán thưởng, nói: "Không sai, đúng là hàn ngọc, mà còn là hàn ngọc vạnnăm nơi cực bắc. Nhưng bây giờ giá trị trân quý cũng không phải là ngọc này, màlà vật được ẩn giấu bên trong nó."
Chậm rãi đem hòm mở ra,một cỗ lãnh hương kỳ lạ lập tức theo hơi lạnh trong hộp ngọc nhẹ nhàng tỏa ra,nhè nhẹ từng đợt từng đợt thấm vào tim gan, mặc dù lạnh, nhưng khiến người tacảm thấy sảng khoái.
Thủy Dạng Hề không bước đi qua,trong lòng ẩn ẩn kinh hỉ, đã thấy trong hộp là một gốc cây màu hồng như lửa, mơhồ lộ ra ánh sáng nhạt màu đỏ, đỏ từ gốc đến lá nhọn, toàn thân không một điểmtạp sắc.
"Đây là..." Timcủa nàng có chút không chịu khống chế mà nhảy dựng lên, nàng biết đó là mộtloại cảm giác thực tế tên là hân hoan, chỉ là kinh hỉ trong mắt dừng ở Quân Vô Nhan,cũng đợi từ chính miệng hắn thốt ra đáp án mà mình mong muốn.
"Đúng vậy, đây làXích Diễm," kinh ngạc vì biểu tình khoa trương của nàng, Quân Vô Nhan cũngkhó mà không giãn mặt ra, "Trong kỳ thư có viết, Xích Diễm sinh trưởng nơilạnh ở Bắc Cực, toàn thân như lửa, đỏ sẫm như máu. Tính nóng mạnh, vật này làkẻ địch của người trong toàn thiên hạ. Rễ cây, là độc đứng đầu thiên hạ, nhụyhoa này, là chí độc chí khắc trong thiên hạ."
Thủy Dạng Hề nhìn XíchDiễm trong hộp hàn ngọc, sau mộtlúc lâu, mới hiểu được vì sao nó và ẩm tia đỏ như lửa thiêu đốt. Vạn vật trongthiên hạ hẳn là tương sinh tương khắc mà thành, vật có thể sinh trưởng ở nơiBắc Cực lạnh giá, nếu không có đặc tính nóng như lửa cháy lan ra đồng cỏ thiêuđốt thì sao có thể chống đỡ nổi giá lạnh tàn phá kia, thân chứa độc này, đươngnhiên là độc nhất thế gian, thân có khắc độc này, đương nhiên cũng là vật khắcvạn độc trên thế gian.
"Cũng khó trách cầnhộp ngọc hàn vạn năm này, sợ là trừ bỏ nó, thế gian sẽ không có vật gì khác cóthể chứa được nó," trong lòng lại do không lý do mà cả kinh, "Cữucữu, nhưng Xích Diễm này cũng không nở hoa, vậy phải làm như thế nào đây?"Vừa rồi thì mơ hồ cảm thấy không thích hợp, lúc này, nàng cuối cùng phát hiệnvấn đề ở chỗ đó.
"Khi Hạo Nhi đưa nóvào cung, ta cũng cả kinh như vậy, không nghĩ tới bọn họ có thể tìm được XíchDiễm," Quân Vô Nhan âm thầm thở dài, lại nói, "Chẳng qua là Xích Diễmkhông có hoa, chung quy cũng không thể có ích lợi gì. Bất quá nhớ lại trên kìthư từng nói nếu muốn Xích Diễm có nở, thì phải lấy máu mà nuôi, màu gì thì sẽnuôi ra dạng hoa dạng đó."
Nói xong, chỉ nhếchmiệng, mâu quang chưa động, nửa là ngưng trọng nửa là lo lắng dừng ở Thủy DạngHề, vẻ mặt rất là cổ quái.
"Như thế nào?"Thủy Dạng Hề nhíu mày, lập tức như bị tạt nước lên đầu mà thanh tỉnh, lẩm bẩmnói, "Lấy máu nuôi cây, máu gì thì sẽ nuôi ra dạng hoa đó? Cữu cữu chínhlà nói nếu trong máu có chứa giải dược của độc trên người Cảnh, thì hoa nở liềncó thể giải độc của Cảnh?" Nói đến phần sau, âm điệu pha chút dâng trào,mặc cho ai cũng có thể nghe ra sự mừng rỡ trong đó.
Quân Vô Nhan dưới cáinhìn chăm chú chờ đợi của Thủy Dạng Hề, ánh mắt nhẹ chợt hiện, cuối cùng gậtđầu: "Nhưng cũng không biết muốn lấy bao nhiêu máu..."
Tay vung lên, lụa mỏnglượn lờ, ngắt lời Quân Vô Nhan, một cổ tay bạch ngọc trơn bóng đã ở trước mắt.
"Cữu cữu, nếu đã nhưthế thì không cần nhiều lời, lập tức lấy máu đi, vô luận bao nhiêu, ta đều phảilàm cho Xích Diễm này nở hoa."
"Hề Nhi, nhưnglà..." Nghi ngờ trong lời nói còn chưa nói ra, liền lại bị Thủy Dạng Hềngưng câu chuyện.
"Cữu cữu, nay cũngchỉ có trong máu của ta mới có khả năng chứa giải dược độc này, tuy rằng thuốcuống là hồi sáu năm trước, nhưng dược tính chưa biết chừng có thể đã nhập kinhmạch, " đại mi nhíu lại, một tay kia nháy mắt xẹt qua cổ tay trơn bóngkia, móng tay sắc bén mang ra một cái vết máu, chỉ thấy máu rất nhanh theo chỗlàn da nứt ra kia bừng lên.
"Đem Xích Diễm mangqua đây." Nàng lạnh lùng mệnh lệnh, trong lời nói mang theo uy nghiêmkhông thể trái nghịch.
Máu một giọt một giọt từtrên cổ tay của nàng chảy xuống, giọt rơi lên Xích Diễm phát ra một trận xèoxèo tiếng vang, như là nước tưới lên lửa lớn. Mà ngoài thân cây hồng quang càngthêm sáng, dường như đem toàn bộ hộp ngọc đều nhuộm thành màu máu vậy.
Một giọt máu tiếp xúcXích Diễm, liền biến mất vô tung, tựa như rơi vào một cái hang không đáy, mặccho ngươi chạy dài liên tiếp đi nữa, cuối cùng cũng thi cốt vô hồn. Thủy DạngHề mâu trung xẹt qua ra một tia ngoan ý, chỉ thấy năm ngón tay nàng cùng sửdụng, lại một lần hung hăng nơi cổ tay vẽ một cái, miệng vết thương nhất thờisâu có thể thấy được xương, máu tươi như nước, ồ ồ hướng ra phía ngoài chảy ra,thẳng rơi lên Xích Diễm. (aiz, đọc khúc này thương tâmquá… Hai anh chị này đúng là hy sinh quá nhiều -!-)
Máu càng nhiều, Xích Diễmcàng hồng. Hồng sáng lên gần như thiêu đốt toàn bộ hộp ngọc hàn.
Cũng không biết trải quabao lâu, máu trong hộp ngọc rốt cục chậm rãi tích nhiều, tốc độ Xích Diễm hấpthu máu rốt cục dần dần chậm lại, như là đã muốn hấp thu đầy đủ rồi.
Đợi cho máu trong hộptích được phân nửa, Quân Vô Nhan ở trên cổ tay nàng gắng sức sờ, phẫn nộ quát:"Đủ, Hề Nhi, rất nhiều rồi. Hạo Nhi, cầm máu cho nàng, mau. Đừng để đếnlúc cứu được người này không cứu được người kia." Đồng thời đem một viênthuốc uy vào trong miệng của nàng.
"Cữu cữu, thế nào?Xích Diễm nở hoa rồi sao?" Bởi vì mất máu quá nhiều, nàng đã thấy thần chícó chút không rõ, chỉ mơ hồ cảm thấy có người bảo nàng cầm máu, uy dược. Nhưngnàng vẫn nhớ tới Nam Cung Ngự Cảnh, mới có thể chống đỡ mà không có lập tứcngất đi. (Ôi, thương tâm quá đi hix)
"Còn không biết,ngươi trước hảo hảo nghỉ ngơi trong chốc lát," Quân Vô Nhan nhuyễn thanhan ủi nói, đem hộp ngọc giao cho Đông Ly Hạo, cẩn thận vì nàng băng bó miệngvết thương.
Lại nghe Đông Ly Hạo ởbên cạnh cả kinh kêu lên: "Quân Tiên sinh, ngươi mau đến xem, trong hộpmáu càng ngày càng ít, Xích Diễm bắt đầu dài ra nụ hoa ."
"Thật sự?" QuânVô Nhan cũng nhịn không được một trận kinh hỉ, từng bước đi đến trước ngườiĐông Ly Hạo, quả nhiên thấy trên đỉnh Xích Diễm kia, chậm rãi mọc ra một cái nụhoa nhỏ.
Máu trong hộp kịch liệtgiảm bớt, mà màu sắc nụ hoa cũng dần dần lớn lên sung mãn, chỉ mất không quabao nhiêu thời gian, một đóa hoa lớn như miệng chén đã hiện ra ở trước mắt. Đóahoa trắng như tuyết, khiết như ngọc, lạnh như băng, ở trong cành lá đỏ càngthêm lộ ra băng thanh ngọc khiết. Không thể tưởng tượng được Xích Diễm này cảngười đỏ rực, mà đóa hoa này lại là ngọc khiết một mảnh, thật là làm cho ngườita nan dĩ tương tín*.
*nan dĩ tương tín: khómà tin được
"Hề Nhi, hoa nở,Hoàng Thượng được cứu rồi." Phảng phất như trải qua thiêntân vạn khổ*, rốt cục thì đã nhìn thấy ánh bình minh rực rỡ kia,trong lòng Quân Vô Nhan ngân nga kích động trước nay chưa có, "Ta choHoàng Thượng ăn vào cái này."
*thiên tân vạn khổ: trămcay nghìn đắng
Hắn rất là cẩn thận tháoxuống đóa hoa, đem cánh hoa của nó tách rời thành, từng cánh một đút vào trongmiệng Nam Cung Ngự Cảnh đã sớm hôn mê bất tỉnh kia.
Tất cả mọi người nín thởngưng thần nhìn Nam Cung Ngự Cảnh sau khi dùng hoa, tim của họ cơ hồ muốn nhảyđến cổ họng.
Thủy Dạng Hề kiệt lực mởto mí mắt sớm trĩu nặng nâng không dậy nổi kia, hư nhuyễn tựa vào trước ngựchắn, ngưng thần nghe tim hắn đập một tiếng mạnh hơn một tiếng, trong lòng vừalo âu lại lo lắng.
Một đôi tay nhỏ bắt lấybàn tay to của bọn họ thật chặt, Thủy Dạng Hề cố gắng trợn mắt mà nhìn, thì ralà khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Tuyền Tuyền kia, trên mặt lộ ra bất đồngvới sự kiên nghị cùng trầm ổn hàng ngày.
"Nương, phụ thân sẽkhỏe lên mà." Đây là từ sau khi Thủy Dạng Hề cùng Nam Cung Ngự Cảnh từvách núi đi lên, nàng mới mở miệng nói câu đầu tiên. Nàng thực sợ hãi, sợ hãiđến không biết theo ai. Nhưng là thực kiên cường, tựa như nương từng cùng nàngnói qua về kiên cường vậy.
"Tuyền Tuyền ngoan,”nàng muốn đưa tay sờ sờ của tiểu nha đầu, nhưng mà lực bất tòng tâm, toàn thânnàng căn bản bủn rủn không có một tia khí lực. Chỉ có hết sức hé ra một chútmỉm cười.
"Hề Nhi,” đột nhiêncảm thấy thân mình căng thẳng, bị người dùng lực ôm vào trong lòng, bên taivang lên tiếng gọi xa xôi mà thân cận kia, tiếng nói ôn nhu như vậy, như dươngquang ấm áp đánh vào trên mặt, an ổn mà thoải mái.
Thủy Dạng Hề mạnh trợnmắt, nhìn người trước mắt, kinh ngạc tựa hồ không thể tin được. Sau một lúclâu, mới phun ra một câu: "Chàng đã khỏe?"
"Ân, ta tốt lắm, vềsau không bao giờ để cho nàng lo lắng nữa." Bất giác tăng thêm lực đạotrên tay, giống như phải khảm nhập nàng vào trong cơ thể chính mình.
"Vậy là tốt rồi..." Con ngươi như mực tràn đầy vui sướng cùng thỏa mãn, cuối cùng đãkhông chống được mệt mỏi triệu hồi, hôn mê bất tỉnh.
"Hề Nhi..."
"Tỷ tỷ..."
"Nương..."
Quân Vô Nhan kiểm tramạch trên cổ tay Thủy Dạng Hề, sau một lúc lâu mới nói: "Không sao, chỉ làvì mất máu quá nhiều, nay suy yếu không chịu nổi, chỉ điều dưỡng mấy ngày liềnkhôi phục lại."
Nam Cung Ngự Cảnh nghexong, hai mắt nhíu lại, ánh mắt đảo qua người trước mắt, nhẹ giọng hỏi:"Mất máu quá nhiều?" Thanh âm tuy rằng trầm thấp, lại lộ ra uy nghiêmvô tận.
Đám người Quân Vô Nhanlúc này mới đem quá trình cứu hắn tinh tế nói cho hắn nghe hết. Chỉ thấy hắnđôi mày khóa chặt, một đôi mắt đầy đau khổ nhìn Thủy Dạng Hề nằm ở trong lòng,cũng không biết suy nghĩ cái gì. Sau một lúc lâu, cuối cùng ở trên má nàng inmột cái hôn, buồn bã nói: "Cũng may nàng không có gì trở ngại, nếu nhưbằng không, ta sẽ không chấp nhận giải dược."
Ngẩng đầu, sắc bi thươngtrong mắt kia đã không thấy nữa, mặt mày trái lại thêm một phần lạnh lùng tànbạo, làm cho người ta nhìn thấy mà sợ hãi, không dám nhìn thẳng. Không hổ làvương giả xuất sắc nhất Thiên Mị Vương triều, chỉ phần liếc nhìn đã là không aicó thể sánh bằng.
"Trong cung nay thế nào?" đôi mắt xinh đẹpxao động, trong lời nói lộ ra tàn khốc.