Trong thư phòng , có một bàn gỗ hương trang trí đơngiản, trên bàn, một bức vẽ hồ nước xanh biếc đang vào mùa xuân, trong khônggian của bức vẽ, một nhánh sông tương hiện ra trước ngòi bút sắc sảo, từng néttừng nét hiện ra trên giấy, mang theo thoang thoảng mùi hương.
Thủy Dạng Hề đứng cạnh Nam Cung Ngự Cảnh, một tay giữnhẹ tay áo, một tay nhẹ nhàng mài mực. Hương thơm của mực lượn lờ, phiêután trong các góc thư phòng, không khí yên ắng càng tăng vui vẻ hòathuận, thanh nhàn không màng danh lợi. Hài hòa tốt đẹp như thế, ẩn tàng khoảngthời gian sắp tới giương cung bạt kiếm.
Nam Cung Ngự Cảnh một tay đề bút, cười với Thủy DạngHề, khuỷu tay đưa mấy nét, mấy chữ nhàn nhã, phóng khoáng, thong dong xuất hiệnrõ ràng, giống như con rồng tiềm phục dưới đáy nước bàn bạc, hoa mị như phượngvũ cửu thiên, tất cả đều được miêu tả trên trang giấy, mây bay nước chảy linhđộng tiêu sái.s
Thủy Dạng Hề ngừng tay, nhìn mấy chữ trên giấy, tánthưởng gật gật đầu: "Hảo, ta mặc dù không biết chữ, nhưng nhìn phong thái,bút tích, trong lòng ta cũng biết được một hai. Tâm lý thoải mái tự tại, tínhtoán kỹ càng, chắc chắn là sớm có đối sách , có phải thế không?" Nói xong,một đôi mắt tràn đầy nhu tình chân thành nhìn chằm chằm Nam Cung Ngự Cảnh, vôcùng tín nhiệm.
Nam Cung Ngự Cảnh cẩn thận cầm tờ giấy, đặt trên bàn,ngoái đầu nhìn lại đối với Thủy Dạng Hề cười: "Hề Nhi quả nhiên thôngminh. Đúng vậy, đối với mẫu hậu, ta vẫn có phòng bị. Từ nhỏ đã biết nàng làngười tâm ngoan thủ lạt, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn. Chính là khôngnghĩ nàng ra tay nhanh chóng như vậy, không chút nào ướt át bẩn thỉu, thật làcó chút xem đánh giá thấp nàng ." Nhẹ nhàng nét mực thổi giấy, nhìn chămchú tờ giấy dường như chỉ quan tâm đến nó.
"Nói như vậy, chàng có biết mục đích chân chínhcủa nàng?" Thủy Dạng Hề thản nhiên hỏi, lấy quá then (vật dụng dùng đểtrấn giấy) áp trên giấy, "Tranh chữ càng xem càng là làm cho người ta thưthái, đem nó đóng khung, để treo trong thư phòng." Trong mắt thưởng thứccàng là nồng đậm.
Nam Cung Ngự Cảnh dừng một chút, trong mắt hiện lênsắc bén nhè nhẹ : "Mục đích của nàng" có chút đùa cợt mở miệng,"là phải ngồi trên vị trí của phụ hoàng đi, nếu không sao lại khẩncấp đem vị hoàng tử có hi vọng kế vị trừ bỏ đi?" Giọng nói bénnhọn cùng nghiêm túc như đông tuyết đầu mùa, chậm rãi tan chảy làm không khíthanh thản, bình tĩnh biến mất không thấy.
Nghĩ lại, cũng chỉ có hai người đang nói đến vấn đềnày, giọng nói lại biến ra như đùa vui. Giống như đang nói chuyện trời chuyệnđất chẳng liên quan đến bản thân mình. Toàn bộ thư phòng cũng nhu hòa xuốngdưới.
Thủy Dạng Hề nghe thấy Nam Cung Ngự Cảnh nói như thế,trong lòng mới cả kinh, quả nhiên là như thế này. Nàng vốn chỉ có chút hoàinghi, dù sao nữ tử muốn cầm quyền, thường thường là thông qua vị trí Thái Hậunắm chắc triều chính. Hoàng hậu quả nhiên gan lớn siêu quần, trực tiếp muốn cáivị trí kia. Nên nói là ý nghĩ của nàng quá mức kỳ lạ, hay là nói nàng cân quắckhông thua đấng tu mi (Bậc đàn bà có khí phách khôngkém gì đàn ông)?
"Hề Nhi, việc cùng mẫu hậu tranh đấu đều giao chota, được không? Nàng không cần lại mạohiểm ." Lời nói của Nam Cung Ngự Cảnh đánh gãy (giánđoạn) suy nghĩ Thủy Dạng Hề, nàng ngẩng đầu nghênh hướng conngươi hắn, đã thấy một chút kiên quyết hiện lên đáy mắt.
Thủy Dạng Hề nhẹ nhàng cười, nhưng cũng không đáp.Liếc mắt một cái thoáng nhìn hắn tay vừa cầm bút của hắn, ngón tay thon dài hữulực, khoan dung cùng ấm áp mà nam tử nên có đều có. Nàng kéo tay hắn qua,từ ngón cái,một ngón lại một ngón chạm qua, cuối cùng dừng ở ngón áp út.
Nàng đem vòng cổ bằng bạc có treo hai chiếc nhẫn bạcvà một chiếc nhẫn ngọc bích. Nàng đem gỡ một chiếc nhẫn bạc xuống, đây là đoạnthời gian trước nàng đến hiệu trang sức đặc biệt yêu cầu, chính là thời giannày quá nhiều việc, việc này vặt vãnh nên nhất thời đã quên.
Đem nhẫn chậm rãi đeo vào ngón áp út của hắn, từ từnói: "Dân gian có tập tục, nam nữ khi thành thân trao đổi chiếc nhẫn chonhau. Chiếc nhẫn đại biểu cho hứa hẹn cả đời, vô luận sinh lão bệnh tử, mãi mãikhông xa rời." Sau đó đem một chiếc nhẫn nữ giơ lên hắn trước mặt, hai mắtnhìn hắn mỉm cười .
Nam Cung Ngự Cảnh nhìn nhẫn bạc trên tay, kích độnggiật mình phản ứng, mãn nhãn kinh hỉ nhìn Thủy Dạng Hề, nói: "Hề Nhi, nàngnói là nàng sẽ không rời ta đi , thật không?"
"Ân, chỉ cần chàng không phụ ta, không phản bộita, ta sẽ không rời chàng đi." Thủy Dạng Hề nháy mắt mấy cái, "Nhưnglà, chàngphải đeo cho ta chiếc nhẫn a, nếu không ta sẽ rời đi ."
Nam Cung Ngự Cảnh nghe thấy, cầm nhẫn trong tayThủy Dạng Hề , học bộ dáng vừa rồi của nàng, chậm rãi đem nhẫn đeo vào ngón ápút của nàng.
Từ nay về sau, hứa hẹn cả đời của hai người bắt đầunảy mầm, khỏe mạnh trưởng thành, chỉ hy vọng, kiếp này có thể thật dài thậtlâu.
Nhất thời vui sướng làm cho Nam Cung Ngự Cảnh đã quênlời nói lúc trước.
"Tiểu thư, " thanh âm của Tống nương ởngoài cửa vào lúc này lại vang lên, "Ta có việc bẩm báo."
"Tiến vào, " Thủy Dạng Hề nói với Tốngnương, "Trương thái y có tin tức phải không?"
Tống nương đưa cho Thủy Dạng Hề một mảnh giấy:"Có lẽ đúng vậy, đây là từ trong cung truyền ra."
Thủy Dạng Hề tiếp nhận mảnh giấy, rất nhanh cởi bỏ dâybuộc, nhanh chóng đem nội dung trong giấy xem một lần, trên mặt bắt đầungưng lộ ra một tia vui sướng.
"Điều chàng vừa nói, ta không đáp ứng, "nhướng mày nói với Nam Cung Ngự Cảnh , "Chàng biết ta luôn luôn có cừu tấtbáo. Bị nàng biến thành quân cờ dùng lâu như vậy, dù thế nào, ta phải tìm vềmột ít lợi nhuận phải không, muốn ta chịu thua thiệt, nói cái gì ta đều khôngthuận theo ." Trong thanh âm lộ ra cứng rắn, dĩ nhiên không có thương lượngđường sống.
"Vậy theo ý kiến Hề Nhi, nên làm như thếnào?" Nam Cung Ngự Cảnh biết nói sau cũng uổng công, của nàng quật cường,cho dù là ai cũng không đổi được .
"Ta chỉ nhằmvào hoàng hậu" Thủy Dạng Hề đi trong phòng vài bước, sắp xếp những cuốn sáchtrong tay, "Mà chàng đối mặt lại là toàn bộ thế lực của hoàng hậu . Chúngta phân công đi, ta phụ trách tìm nhược điểm của hoàng hậu, cùng với chứng cứphạm tội, chàng cùng nàng chính mặt giao phong (Trực tiếp tranh chấp), như thếnào?" thế lực của hoàng hậu không thể khinh thường, hơn nữa còn có Mộ Dungtỉnh, càng thêm khó giải quyết .
Nam Cung Ngự Cảnh nghĩ nghĩ, hiện nay thế lực của mẫuhậu tại triều đình có thể nói kéo ngàn dặm, hơn nữa sư phụ tương trợ, nhưhổ thêm cánh, gật gật đầu với Thủy Dạng Hề: "Cũng tốt, tạm thời cứ làm nhưvậy đi. Nhưng nếu nàng làm cho chính mình bị tổn thương một chút ít , nàng nhấtđịnh phải nghe ta , đã biết không?"
Thủy Dạng Hề cũng biết đây là Nam Cung Ngự Cảnh luibước lớn nhất, lúc này đáp ứng: "Chàng cũng phải cam đoan với ta, đừng làmcho chính mình bị thương . Nếu một lần nữa bị thương, ta cũng không thuận theo." Võ nghệ của hắn nay không còn lại đến một nửa, đây là điều nànglo lắng nhất.
Hai người nhìn nhau cười, trong mắt lưu động chỉ cóhai người ăn ý cùng tình ý, trừ bỏ chính bọn hắn, không thể dung nạp aikhác.
Trong cung, một gian thư các vô cùng cũ nát, Thủy DạngHề liên tục liên tục không ngừng tìm kiếm, trên các trang sách có lớp tro bụithật dày làm người ta ho khan. Thủy Dạng Hề dùng ống tay áo phủi phủi tro bụitrước mắt, ánh mắt tiếp tục đảo qua các ngăn giá sách
Tin tức ngày ấy của Trương thái y, trà hoa cúc kiacùng hoàng hậu quả thật có một đoạn ân oán. Nàng sở dĩ đi theo hoàng hậu, mụcđích là vì muốn báo thù cho cung nữ Cẩm Liên giao hảo cùng nàng hai mươinăm trước. Về phần sự tình đến tột cùng như thế nào, thật ra khôngrõ ràng lắm.