Lần cung biến kịch tínhvừa rồi rất nhanh đã kết thúc.
Hoàng đế Nam Cung Liệtnhìn thân ảnh thái giám nhanh chóng biến mất, từ trong mắt dâng lên một nụ cườikhổ. Trong nháy mắt, liền già thêm vài phần. Có lẽ, thật sự là đã mệt mỏi.
Hắn cho mọi người lui ra,chỉ giữ lại một mình Nam Cung Ngự Cảnh.
Hắn nhìn chằm chằm NamCung Ngự Cảnh, sau một lúc lâu, mới nói: "Cảnh nhi cảm thấy nên xử tríThục phi cùng với nhị hoàng tử như thế nào." Câu hỏi tùy ý, ánh mắt cũngkhông nhìn Nam Cung Ngự Cảnh, mà lại nhìn tấu chương đang được phê duyệt ở trêntay.
Nam Cung Ngự Cảnh khomngười trước hoàng đế nói: "Hết thảy tùy theo phụ hoàng xử trí." Hắnnói lời này là nói thật, hiện nay, tội cũng đã được làm rõ ràng, xử trí như thếnào, cùng với hắn không quan hệ. Huống chi, hắn cũng không cần lo lắng điềunày.
Nam Cung Liệt ngừng lạichu bút đang viết, có chút nghiền ngẫm nhìn Nam Cung Ngự Cảnh: "Nghe ý tứvừa rồi của Cảnh nhi, dường như là không có nhiều hứng thú đối ngôi vịhoàng đế?". Nghe Nam Cung Ngự Cảnh nói vậy, Nam Cung Liệt thấy mình đi nướccờ lần này cũng thật nguy hiểm, làm hắn hiện tại nghĩ lại cũng cảm thấy sợ. Xemra, hắn vẫn không hiểu rõ nhi tử này của hắn. Lần này, chắc phải cảm tạ hànhđộng của Vũ nhi, luôn tự cho là đúng nên xúc động làm bậy .
Nam Cung Ngự Cảnh nghiêngngười, nhàn nhã đi về phía trước vài bước, cười nói: "Như phụ hoàng nhìnthấy, quả thật là như thế." Nụ cười trên mặt càng trở nên thần bí sánglạn.
Hắn đương nhiên biết phụhoàng của hắn tính toán như thế nào. Phụ hoàng từ lâu đã biết nhị hoàng tử mộtchút cũng không an phận, lại không làm ra nửa điểm hành động. Phụ hoàng làm nhưthế là chắc chắn hắn sẽ vì mình mà đoạt ngôi vị hoàng đế, chắc chắn sẽ có biệnpháp ứng đối. Đến lúc đó, vô luận hắn hay là Nam Cung Ngự Vũ ai thắng ai bại,phụ hoàng sẽ là người đứng xem trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Nói cáchkhác, bất cứ lúc nào chỗ nào, phụ hoàng đều không tổn hại gì.
Ban đầu, không nghĩ làmcho Nam Cung Liệt sẽ đạt được ý nguyện như thế. Nhưng mà, lại không nghĩ, NamCung Ngự Vũ lại cấu kết cùng với thái tử nước khác, điều này bỏ qua cũng được,nhưng hắn ta lại to gan lớn mật bắt cóc Hề nhi, đây là hắn ta tự tìm tử lộ.Thành ra kết quả cuối cùng, lại ăn khớp với ý nguyện của Nam Cung Liệt.
"Như vậy nếu như tamuốn cho Vũ nhi một con đường sống, Cảnh nhi thấy thế nào?" Ánh mắt gắtgao nhìn chằm chằm vào Nam Cung Ngự Cảnh, nhi tử này của hắn, hắn thật sự đoánkhông ra, giống như diều hâu bay liệng trên không trung, nguy hiểm mà thần bí.
Nam Cung Ngự Cảnh xoayngười đối mặt với Nam Cung Liệt, Nam Cung Liệt tự xưng là ta mà không phải làtrẫm. Phụ hoàng là có ý tứ gì? Bây giờ là dùng thân phận phụ thân để cầu hắntrong một chuyện quan trọng sao? Híp lại mắt, phụ hoàng bây giờ không giống vớiphụ hoàng trong trí nhớ của bản thân, từ khi nào, Nam Cung Liệt thấy trong mắthắn không có một hạt cát thân tình? Chẳng lẽ, lại muốn thử hắn?
Khóe miệng cười, nói:"Phụ hoàng nên làm như thế nào, nhi thần không có dị nghị gì . Nhưng mà,nhi thần khó có thể đảm bảo, nếu lại có tình huống như thế, nhi thần lại có tâmtình tốt giống như thế này."
Thái độ của Nam Cung NgựCảnh đã được biểu hiện qua rõ qua những lời nói này. Nam Cung Liệt nhìn Nam Cung Ngự Cảnh một lúc, trong mắt lộ ra sự thăm dò rõ ràng. Hoàn cảnhnày Nam Cung Ngự Cảnh chẳng phải không nên nương tay nhân từ mới đúng sao?
Tay lơ đãng vuốt qua lạingọc ban chỉ trên ngón cái, một hồi lâu mới thu hồi nghi ngờ trong trong mắt,nói: "Cảnh nhi chẳng lẽ không biết đạo lý trảm thảo, trừ căn?"
"Phụ hoàng là muốnám chỉ cho nhi thần, giết Nam Cung Ngự Vũ?" Miệng chậm rãi phun ra câunày, biểu tình trên mặt vẫn là thờ ơ.
Nam Cung liệt nhìn ý cườitrên mặt Nam Cung Ngự Cảnh như hồ ly làm người ta khó có thể nắm giữ, đáy lòngkhông khỏi dâng lên một trận phẫn nộ. Nhi tử này của hắn, quả là thông minhtuyệt đỉnh, tâm cơ thâm trầm, sợ là không có người nào có thể so sánh. Muốn từtrong miệng hắn thử ra cái gì đó, so với lên trời còn khó hơn.
Thôi, có lẽ, nhi tử nàylựa chọn tốt nhất cho ngôi vị hoàng đế.
Khoát tay áo, nói:"Ngươi trước tiên lui ra." Có chút phiền não xoa xoa đầu hơi đau.
Nam Cung Ngự Cảnh khomngười nói: "Nhi thần cáo lui." Sau đó tiêu sái biến mất ở trong ánhmắt có chút bất đắc dĩ của Nam Cung Liệt.
Vừa mới về đến phủ, liềnthấy thân ảnh Thủy Dạng Hề ở của phủ đang trông ngóng ai đó. Khóe môi Nam CungNgự Cảnh giơ lên một chút hạnh phúc.
Lúc Thủy Dạng Hề còn chưakịp nói chuyện thì hắn đã đem nàng kéo thật sâu vào trong lòng. Cứ giữ như vậytrong chốc lát, dường như muốn nàng xâm nhập cả vào cốt tủy, yên lặng nhắm mắtlại, Hề Nhi, cả đời này, đừng nghĩ có thể rời đi hắn.
Thủy Dạng Hề trong lòngsốt ruột tình huống trong cung, đẩy ra thân mình to lớn, nói: "Thế nào,thành công sao?" Trên mặt đầy sự quan tâm, nhìn Nam Cung Ngự Cảnh như làsẽ không bỏ qua tý biểu tình nào trên mặt hắn.
Nam Cung Ngự Cảnh có chútbuồn cười nhìn nàng, ngón tay ở nàng trên trán nhẹ nhàng gõ một cái, nói:"Hề Nhi sao bỗng dưng lại ngốc vậy ? Ta đã trở lại, ngươi nói, là thànhcông hay là thất bại? Hơn nữa, lại còn không tin phu quân của ngươi như vậy,nên phạt." Mang theo ba phần tình yêu, hai phần sủng nịch, một phần trêutức, nắm lấy tay nàng, hướng tới Lâm Thủy các mà đi.
Thủy Dạng Hề tùy ý để hắnlôi kéo, có chút khó hiểu nên trừng mắt nhìn hắn, aiz khi nào thì nàng trở nênngốc như vậy. Đuổi kịp cước bộ của hắn, ấm áp cười nói: "Ta như thế cònkhông phải là do quan tâm ngươi sao. Người ta nói, quan tâm sẽ bị loạn, ngươingay cả điều này cũng đều không hiểu?" Nói xong, liếc mắt khinh thườngnhìn Nam Cung Ngự Cảnh một cái, bỏ tay hắn ra, rồi tiếp tục đi phía trước.
Nam Cung Ngự Cảnh lắcđầu, bước một bước lớn đuổi theo nàng: "Phải, vi phu đã biết. Đều là viphu không tốt, làm cho phu nhân lo lắng ." Nửa vui đùa nửa là sự thật,hạnh phúc dạt dào tràn đầy trong tim. Hề Nhi của hắn, cũng có dáng điệuthơ ngây như thế, quả thật là trân bảo trên trời đều không có.
Đêm đã khuya, trời rấtcao, trăng rất tròn.
Tiếng cười, rất lâu, rấtxa, mang theo nồng đậm tình ý, ngọt như mật, như dạo bước trong ban đêm mờ mịt,như si như túy.
Đây chính là hạnh phúc,đơn giản mà thẳng thắn, hàm súc mà ấm áp, không có một chút giả dối nào...
Một đêm ngủ thật ngon.
Sáng sớm, từng đợt tiếngbước chân thật mạnh, thật sự phá mất mộng đẹp, hai người đành phải rời giườngsớm hơn bình thường.
Thủy Dạng Hề nhìn Tốngnương, vẫn còn buồn ngủ hỏi: "Tống nương, sáng sớm như vậy, có việc gì màvội vàng chạy như vậy?"
Tống nương vẻ mặt kíchđộng, nói: "Tiểu thư, xảy ra đại sự, trong kinh thành có dán hoàng bảng."
"Ân, vậy thìsao?" Thủy Dạng Hề nhu nhu cái cổ có chút mỏi, thờ ơ hỏi Tống nương.
"Trên hoàng bảngviết tội trạng của nhị hoàng tử cùng Thục phi và những người có liên quan..." Tống nương vẫn có chút kinh ngạc nói.
Thủy Dạng Hề gật gật đầu,uống ngụm trà, tối hôm qua, Nam Cung Ngự Cảnh hành động, hình như là không cóai biết được, trong một đêm, tình huống long trời lỡ đất trong cung, quả thậtlà kinh người. Cũng khó trách Tống nương ngạc nhiên như vậy.
"Trên hoàng bảng cónói xử trí như thế nào không ?" Trong lòng nàng lúc này có chút lo lắngcho Thịnh Hạ quốc thái tử, dù sao, hắn coi như là đã từng cứu nàng.
Tống nương cung kính trả lời: " Bộ tộc của Thục phi cả nhà bị chém đầu, tịch thu tàisản, ba ngày sau hành hình, nhị hoàng tử biếm vì thứ dân, về phần vị Thịnh Hạquốc thái tử, vì đại biểu cho sự rộng rãi của nước ta, đem trả về nước. Tiểuthư, ngươi nói nhị phu nhân cùng nhị tiểu thư có thể hay không cũng bị xửtrảm?" Câu nói cuối cùng, không có chứa đựng tý lo lắng nào.
Thủy Dạng Hề cóchút suy nghĩ đứng dậy, lắc lắc đầu, nói: "Không biết, cho dù có bị liênlụy, không phải còn có phụ thân sao, hắn sẽ tìm cách hòa giải, điều này khôngcần lo lắng. Nhưng mà, Thịnh Hạ quốc thái tử, ngày nào hắn sẽ trở lại ThịnhHạ?"
Tống nương nhìn trời bênngoài, nói: "Sợ là hắn đã muốn đi được một, hai canh giờ , khả năng đãmuốn ra khỏi thành ."
"Cái gì?" ThủyDạng Hề rất là kinh ngạc kêu lên, sao nhanh như vậy? Nàng không nói hai lời,đứng dậy lấy ra một cái bọc từ trong tủ quần áo, rồi túm lấy Nam Cung Ngự Cảnh,liền hướng chuồng ngựa chạy tới.
Nam Cung Ngự Cảnh có chútkhông rõ ràng tình huống hiện giờ, một mặt nhìn ngựa trước mặt, một mặt hỏi:"Hề Nhi đây là muốn làm gì?"
Thủy Dạng Hề giúp hắn lênngựa, chính mình nhờ hắn nâng lên cũng ngồi xuống trên lưng ngựa: "Bây giờThịnh Hạ quốc thái tử phải rời khỏi. Tốt xấu gì thì lần trước hắn cũng coi nhưđã cứu ta, ta ngay cả câu cám ơn đều còn chưa nói. Ta Thủy Dạng Hề luôn luôn ânoán rõ ràng, dù thế nào, cũng nhanh chóng đưa cho hắn cái này. Ngươi đi mauah."
Nam Cung Ngự Cảnh vừanghe phải đi truy Thịnh Hạ quốc thái tử, nhíu mày, có chút không tình nguyệncầm lấy mã tiên vung vào mông ngựa, con ngựa vọt lên hướng ra ngoài phủ màchạy.
Thịnh Hạ quốc thái tử mặcdù ngồi xe ngựa, nhưng cũng không phải nhanh chóng đuổi kịp, tốt xấu gì cũng đãđi được một, hai canh giờ. Bởi vậy, Nam Cung Ngự Cảnh cùng Thủy Dạng Hề ra roithúc ngựa, cuối cùng một canh giờ sau ở ranh giới kinh thành đuổi kịp hắn.
Thịnh Hạ quốc thái tử đãsớm nghe thấy một trận tiếng vó ngựa dồn dập, sau đó lại nghe tiếng ngựa hývang lên ở bên cạnh xe của hắn. Suy nghĩ, người đến nhất định không thể nghingờ là tìm hắn, chỉ không biết sẽ là ai.
Nghĩ vậy, liền mở màn xeở bên ra. Đã thấy rõ ràng người tới, cũng không xuống xe, chỉ một tay vén mànhlên, có chút lãnh đạm nói: "Tam hoàng tử cùng Tam Hoàng phi ngăn trở đườngđi của bản cung, là muốn như thế nào."
Thủy Dạng Hề xuống ngựa,cầm bọc trong tay muốn đưa cho hắn, cười nói: "Ta Thủy Dạng Hề nói chuyệngiữ lời."
"Cái gì?" KiaThịnh Hạ quốc thái tử có chút lăng lăng, có chút khó hiểu nhìn cái bọc.
Lúc này, Nam Cung NgựCảnh cũng xuống ngựa, có chút cười lạnh nói: "Ngươi trăm phương nghìn kếđều muốn tìm cái gì đó, như thế nào, hiện mà nay đến trên tay, nhưng lại khôngnhận ra ?"
"Thiên tàm sa?"Thịnh Hạ quốc thái tử có chút kinh ngạc hỏi, lập tức mở cái bọc ra, tay nhẹnhàng khẽ chạm, sờ vào, lạnh lạnh , nhu nhu, nhưng rất dẻo dai, quả thật làthiên hạ bảo vật - thiên tàm sa.
Thủy Dạng Hề tiến lêntừng bước nói: "Ta Thủy Dạng Hề khinh thường nhất là đem vật củangười khác làm của riêng, hiện tại vật quy nguyên chủ . Xem như cảm tạ ngươilần trước đã cứu ta. Kỳ thật, hiện tại hết thảy đều rõ ràng, chúng ta cũng cóthể làm bằng hữu ."
Thịnh Hạ quốc thái tửcười ha ha, thế này mới vén mành đi xuống dưới, nói: "Tam Hoàng phi quảnhiên là người thẳng thắn, không giống với người thường, có thể là người cóđược ngươi, thật sự là làm người ta hâm mộ đỏ mắt ah." Hắn vừa nói vừa ývị nhìn Nam Cung Ngự Cảnh liếc mắt một cái.
Nam Cung Ngự Cảnh vừanghe hắn nói như thế, lập tức đem Thủy Dạng Hề ôm vào trong lòng mình, như muốnbiểu thị công khai quyền sở hữu của chính mình: "Cám ơn đã khích lệ."Một câu nói không lạnh không đạm, nhưng ý nhị mười phần.
Thịnh Hạ quốc thái tửnhìn Nam Cung Ngự Cảnh cùng Thủy Dạng Hề, trong lòng một chút chua xót, lại mộtchút an ủi. Nhìn Nam Cung Ngự Cảnh, nghiêm túc nói: "Ta thua, thua tâmphục khẩu phục." Đúng vậy, hắn thua, vô luận là tình trường hay là chiếntrường, hắn, đều thua.
Nam Cung Ngự Cảnh nhìnhắn, lần đầu tiên thấy hắn lộ ra thiện ý tươi cười. Đây chính là tình bằng hữucủa người với người, nụ cười chân thành bỏ qua ân cừu trước đó.
"Các ngươi quả thậtlà nhân gian tuyệt phối. Bất quá, ta không ngại chen ngang. Nếu có cơ hội, tachắc chắn sẽ trở lại."Thịnh Hạ quốc thái tử có chút xúc động nói.
"Ngươi không có cơhội ." Nam Cung Ngự Cảnh khẳng định nói, khí thế quả nhiên là bá đạo.
Thịnh Hạ quốc thái tửcũng không nói thêm gì nữa, xoay người đi vào trong xe ngựa, trước khi lên xe,dừng lại cước bộ, nói: "Ta gọi là Kỳ Nhĩ, thật cao hứng có bằng hữu nhưcác ngươi, tái kiến." Nói xong, cũng không quay đầu lại mà vén mành lên,tiếp tục đi.
Hai người, một con ngựa,lẳng lặng đứng thật lâu dưới ánh rạng đông, đây là một tình bằng hữu trân quý,có thể hóa thù thành bạn, đứng như vậy như bùi ngùi đưa tiễn bạn tốt, như hoavới bướm, giằng co ngàn vạn.