Thủy Dạng Hề trở lại phủđã là có vài ngày . Nàng mở ra cửa sổ, để cảm thụ được làn gió mát phất quatrên mặt, cái loại cảm giác mát ấm này đã muốn có chút xuân hơi thở.
Nhớ đến ngày ấy, tronglúc Thủy tướng phủ bận rộn và lúng túc nhất, nàng cùng Nam Cung Ngự Cảnh đãtiêu sái tự nhiê rời đi. Buồn cười nhất là biểu tình trên mặt của đám người đó,nói có bao nhiêu khó coi, thì có bấy nhiêu. Họ trơ mắt nhìn Nam Cung Ngự Cảnhtay không mà đi, rồi lại tay không mà về, nhưng chỉ biết hai mặt nhìn nhau. Màhắn thì ngay cả một câu cũng không có giải thích, thật là làm cho người ta cóchút bất mãn, còn ở thời điểm mấu chốt nhất lôi kéo nàng trở về.
Nói không có người phẫnhận, thì quả thật không có khả năng. Chẳng qua, lần này người khổ là nàng,nhưng cũng đành đi theo sau lưng hắn để bị người ta xem thường. Bất quá, đâychính là tác phong của tam hoàng tử. Vô lễ đến tức chết người không đền mạng.
Thủy Dạng Hề chỉ có chúttiếc hận, là thật vất vả mới tìm được cơ hội cùng nhạc sĩ kia trò chuyện vớinhau, lại một lần nữa từ trong tay mà rơi xuống. Bất quá cũng tốt, vừa biết mộtchút chi tiết về hắn, không bằng có gắng suy xét một phen.
Thủy Dạng Hề mỉm cười,cầm lấy chén trà trên bàn, chậm rãi uống, nghĩ đến ngày ấy Nam Cung Ngự Cảnhkhông e dè trích gì mà lấy chén trà củanàng uống, bất giác trong lòng có tia khác thường lướt qua. Chính là, nghĩ đếnngày ấy hắn lộng quyền hoành hành, mi, vẫn là lơ đãng hội thoáng nhăn lại. Thậtlà bất mãn .
Mà đã nhiều ngày nay, vìphát tiết bất mãn của nàng, lại mang theo chút tính tình của tiểu hài tử nổiloạn, chỉ vì giận Nam Cung Ngự Cảnh hết lần này tới lần khác uy hiếp mình. Đầutiên là đem tam đại thị vệ của Nam Cung Ngự Cảnh thu nhận một chỗ, mang ân uyra giáo huấn một lần, cho khi đến xác định bọn họ sẽ không đơn phương đem hếtthảy chuyện của nàng tùy ý bẩm báo cho Nam Cung Ngự Cảnh mới thôi.
Vậy mà Nam Cung Ngự Cảnhchỉ ôn hòa nói một câu: "Hề Nhi cao hứng là tốt rồi, chuyện này vốn là tađáp ứng, nên tự nhiên phải vâng theo." Cái này cũng chưa tính, hắn còn tựmình ân cần dạy bảo cho nàng cách giáo huấn bọn họ.
Thủy Dạng Hề thấy hắnthật sự khẳng khái đưa quyền sai khiến thị vệ cho nàng dùng, hơn nữa còn nhưmiễn phí tặng ra bên ngoài, thì không khỏi có chút sinh khí.
Nàng cũng không tin khôngchọc tức được Nam Cung Ngự Cảnh đáng giận kia. Vì thế, nàng đem tiên sinh mờivề dạy cho Đông Ly Hạo đuổi đi, sau đó để cho Đông Ly Hạo quấn quít lấy NamCung Ngự Cảnh, không chỉ dạy văn cho hắn, còn phải dạy võ cho hắn. Nhưng NamCung Ngự Cảnh cũng đồng ý rất sảng khoái. Từ đó về sau, mỗi ngày sáng sớm, đềubắt gặp ở trong hoa viên hoàng tử phủ, có hai cái thân ảnh một lớn một nhỏ đangmúa kiếm giống như đúc. Chuyện này quả thực đã đem Thủy Dạng Hề tức đến điênlên.
Nam Cung Ngự Cảnh tấtnhiên là biết Thủy Dạng Hề còn đang vì việc ngày đó mà tức giận với hắn. Chonên, đối với những tiểu xiếc rất thú vị của nàng toàn bộ thu nhận lấy, chỉ hyvọng có thể chậm rãi làm nàng hết tức giận. Hơn nữa trong lòng hắn lại cảm thấyThủy Dạng Hề như vậy thì đáng yêu chi cực, dùng phương thức trực tiếp nhất đểbiểu đạt bất mãn của nàng, đương nhiên, trong lòng hắn càng rõ ràng, đây cũnglà phương thức an toàn nhất.
Mà hắn thì nổi lên mộttrận cao hứng. Có lẽ, trong lòng Hề Nhi cũng có vị trí của hắn. Bằng không, sẽkhông dùng phương thức như vậy để biểu đạt bất mãn của nàng. Nhìn lại nàng choThịnh Hạ quốc thái tử một kích thì biết. Nghĩ đến đây hắn không thể không nói,nàng thật quả thật biết lợi dụng thời cơ. Xem ra, người nào làm địch nhân củanàng, quả thật có chút bất hạnh.
Nam Cung Ngự Cảnh ngồi ởTử Thần lâu, tay cầm công văn, nhưng trong lòng trong mắt tất cả đều là bóngdáng của Thủy Dạng Hề. Đã nhiều ngày rồi, hắn thật sự rất cao hứng. Có lẽ, hiệntại nàng đang cân nhắc dùng phương pháp khác để làm cho hắn tức giận, nghĩ đếnđây thôi thì tâm tình của hắn thật tốt. Cõi lòng đầy chờ mong. Nhưng hắn lạikhông biết, nếu phương pháp này thành công, quả thật sẽ làm hắn phát điên.
Thủy Dạng Hề vẫn đứng ởphía trước cửa sổ như cũ, vẻ mặt cười âm hiểm , tốt, cứ như vậy, việc nhỏ khôngchọc tức hắn được, vậy nàng liền làm một chuyện kinh thiên động địa, xem có tứcchết hắn không.
Thủy Dạng Hề đối với Tốngnương thì thầm một trận, làm Tống nương cả kinh ngơngẩn nhìn nàng, như thực sự hoài nghi lỗ tai mình có phải nghe nhầm rồi haykhông?
Thủy Dạng Hề nháy mắt mấycái, rồi nói: "Tống nương, ngươi không có nghe sai, đi nhanh vềnhanh."
Tống nương lúc chần chờmột chút rồi mới rời đi.
Thủy Dạng Hề nhìn theothân ảnh Tống nương, khóe miệng tươi cười vô tình mở rộng, làm không khí cóchút lành lạnh...
Đang say mê trong suynghĩ của mình, thì thấy Vu Nhi nghiêng ngả lảo đảo chạy vào: "Tiểu thư,tiểu thư, không xong. Cái kia... Cái kia Nguyệt Mộng lại tới nữa, còn cùng tamhoàng tử đi Bích Ba đình."
Thủy Dạng Hề nhìn thấy VuNhi gấp gáp như vậy, thì vô vị nói: "Đến thì đến thôi, có cái gì mà ầm ĩ.Nàng ta cũng không phải lần đầu tiên đến." Nhưng trong đầu lại hiện ra mộthình ảnh tuyệt đẹp như hoạ, cùng khung cảnh giống nhau, cũng là hai người đó,một người đánh đàn, một người vẽ tranh, nhìn như thế nào thì cũng là tài tửgiai nhân; như thế nào xem đều cầm sắt hoa minh, xinh đẹp khó rời.
Trong lòng nàng toát ratừng đợt khó chịu, cũng có chút buồn phiền, dù có há mồm to hấp khí để hít thởcũng không thể giảm bớt. Nàng cắn cắn môi, quyết định lựa chọn thỏa mãn tò mòtrong lòng. Vì thế, mặc kệ Vu Nhi đang ở một bên hầu hạ, lập tức hướng phía cửamà đi, còn quên luôn việc đã phân phó Tống nương làm. Hoàn toàn bất giác, độngtác như vậy, ở trong mắt người khác, thì hoàng tử phi bọn họ đang nổi giận. Nênmột đám hạ nhân đều hướng bên cạnh tránh đi.
Vu Nhi thấy thế, cũng sợhãi , chỉ đánh nhắm mắt theo đuôi ở phía sau, không bao lâu, liền bị Thủy DạngHề quăng rất xa. Chê cười, người ta nói "Không giận thì thôi, giận dữ thìkinh người" . Ở trong mắt nàng, tiểu thư của nàng chính là hạng người nàya, nên nàng nào dám theo ở phía sau nữa, chỉ cố kiếm thời cơ để chuồn đi thôi.
Thủy Dạng Hề tìm thấyđường đến Bích Ba đình, một đường quanh co khúc khuỷu, đi ba bước phải quay đầumột lần, cuối cùng cũng tới Bích Ba đình. Nàng chỉ liếc mắt nhìn hai thị vệ bênngoài một cái, xác định là tam đại thị vệ, nên cũng không quay đầu mà bước lêncầu thang xoắn ốc. Cước bộ vội vàng đến ngay cả chính nàng cũng không phátgiác.
Khi còn có khoản hai bướcnữa, Thủy Dạng Hề ngẩng đầu nhìn lên, bỗng nhiên sửng sờ tại chỗ. Hai mắt chỉbình tĩnh nhìn hai người trước mặt...
Nam Cung Ngự Cảnh đưalưng về phía nàng, hai tay đang vây quanh Nguyệt Mộng, đầu khẽ cúi thấp. Mà haitay của Nguyệt Mộng, giống như rắn, đang quàn ở trên cổ Nam Cung Ngự Cảnh. Màthân mình hai người còn không ngừng vặn vẹo. Tư thế này thực rõ ràng, khôngphải hôn môi thì là cái gì. Thủy Dạng Hề kinh ngạc , trong lòng có chút runrẩy. Đây là người nam nhân luôn mồm muốn đem nàng giam cầm bên người sao, vôluận như thế nào cũng không cho nàng tự do sao, còn không có thành hoàng đế,liền đã có nữ tử cùng hắn thân mật như vậy, hừ hừ, nguyên lai hắn cũng khônghơn gì cái này. Thôi, nàng cũng không nghĩ ở lại, hiện nay không phải chính làcái cớ tốt nhất sao? Nhưng mà, tim, lúc này lại không chịu khống chế mà đaubuồn khó chịu hẳn lên.
Đang chuẩn bị xoay ngườirời đi, thì thấy Nam Cung Ngự Cảnh nâng người lên một cái, Nguyệt Mộng liềnngửa đem môi hôn bên gáy của hắn. Thủy Dạng Hề nhíu chặt mày, híp mắt, rồi lộra một khuôn mặt tươi cười sáng lạn đến cổ quái.
Nam Cung Ngự Cảnh đã sớmcảm giác có hơi thở tới gần, nhưng mà chưa kịp quay đầu để xem xét. Thì lúc nàybỗng nghe thấy tiếng cười, hắn một phen đẩy Nguyệt Mộng ra, vốn định đối vớinàng nói vài câu, thì lại thấy Thủy Dạng Hề đang mỉm cười nhìn bọn họ. Nên hắnhoàn toàn ngơ ngẩn, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Chân cứ nhưchôn tại chỗ, bàn tay đưa về phía Thủy Dạng Hề, nhưng lại không bước ra đượcbước nào, trong lòng thì lo lắng vạn phần, còn ngoài miệng thì một chữ cũng nóikhông nên lời.
Mặt hồ bên dưới đình, vẫnlóng lánh ánh sáng như trước, dưới ánh mặt trời chiếu rọi càng nổi lên nhiềuđiểm ánh sáng ngọc óng ánh như bạc, gió nhẹ lướt qua, khơi lên từng gợn sónglăn tăn, không ngừng ở trong hồ lay động, nho nhỏ nhưng lan toả rất xa, tâmtình, của Nam Cung Ngự Cảnh lúc này cũng như vậy, cứ dây dưa đan xen quấn quýtmãi không dứt.
Thủy Dạng Hề vẫn cười nhưcũ, ánh mắt đã chuyển hướng sang Nguyệt Mộng, chỉ thản nhiên thoáng nhìn, đãthấy trong mắt nàng ta hiện lên ánh sáng thắng lợi. Thủy Dạng Hề chỉ nhẹ nhànglắc lắc đầu, lộ ra nụ cười nhạt đến cực điểm, cuối cùng liền xoay người rời đi.Nguyệt Mộng, nguyên lai ngươi là người như vậy sao, thì ra cuối cùng ta đã nhìnlầm ngươi rồi.
Nam Cung Ngự Cảnh thấyThủy Dạng Hề rời đi như vậy, trên mặt còn lộ ra ý cười nhợt nhạt, giống như mộtchút không cần, còn giống như một loại giải thoát. Trong lòng đau đớn khôngkhỏi lại bắt đầu lan tràn. Bàn tay vươn ra ở không trung, rồi bất đắc dĩ nắmchặt lại, nhưng chỉ bắt được không khí mà nàng lưu lại, thật lâu sau cũng khôngcó tiêu tan.
Bỗng nhiên hắn quay sangbên cạnh, nhìn chằm chằm vào Nguyệt Mộng, trong mắt tàn nhẫn đến cực điểm, nhưquỷ mỵ thấm nhập lòng người, làm người ta không khỏi sợ hãi. Tay thực tự nhiên, nhẹ nhàng bóp lất cổ họng của nàng, nhẹ nhàng đến người ta phát sợ. Nhưngkhóe miệng của hắn lại cười, còn trong ánh mắt thì chỉ còn tàn khốc trào phúng.Tay tăng thêm lực đạo, ánh mắt loé lên một cái sát ý hiện ra.
Nguyệt Mộng hoảng sợ nhìnhắn, nàng biết hắn tàn nhẫn, nàng biết hắn vô tình. Hôm nay chắc là khó thoátkhỏi. Nàng sợ hãi đón nhận ánh mắt của hắn, nhưng lại tìm không ra chút khôngđành lòng cùng quyến luyến nào trong đó. Người này chính người mà tim nàng lưuluyến, chính là người nàng thề nguyện trung thành , cũng là ngườinàng kính sợ đến cực điểm. Chỉ một cái nhấc tay, một cái ngẩn đầu, đều trongsáng như thiên thần, cũng một cái nhăn mài, một cái nhếch môi cười, nhưng lạitàn nhẫn như ác ma. Biết rõ hắn nguy hiểm, nhưng nàng cứ liều lĩnh phóng vềphía trước.
Từ trong tay hắn lực đạocàng thêm tăng, trong lòng nàng khiếp sợ càng thêm ngưng trọng, mà hận, cũngvào lúc này liền điên cuồng phát sinh. Nàng sợ hãi mở miệng: "Gia, nôtỳ... Nô tỳ biết sai rồi. Nô tỳ cũng không dám nữa . Cầu gia nể tình lòng trungthành của nô tỳ đối với ngài, tha nô tỳ lần này đi." Nguyệt Mộng chậm rãinói, giờ phút này, sinh mệnh của nàng lúc này quả thật quá nhỏ nhặt không đángkể.
Trong mắt của Nam CungNgự Cảnh sự ngoan lệ chợt lóe lên rồi biến mất, chỉ thấy bàn tay nắm lấy cổ củaNguyệt Mộng vung lên, Nguyệt Mộng liền bay về hướng cây cột bên cạnh. Cú vachạm này, không chết cũng bị thương. Âm thanh lạnh lùng nói: "Lần này, tạmcho tha ngươi. Nhớ kỹ, Hề Nhi, không phải là người các ngươi có thể mạo phạm.Về sau, đừng làm cho bổn hoàng tử thấy ngươi ở trong phủ."
Nói xong, liền không quayđầu lại mà đuổi theo thân ảnh của Thủy Dạng Hề. Chỉ lưu lại một bóng dáng quyếttuyệt, trong tầm mắt ảm đạm thân ảnh kia như ẩn như hiện.
Có lẽ, đây hết thảy lànguyên nhân bắt đầu mầm tai vạ, cũng có lẽ, là sự bắt đầu của chuyện tốt đẹphơn.
Nam Cung Ngự Cảnh mộtđường mau chóng đuổi theo, sự dụng khinh công, đuổi thẳng tới Lâm Thủy các,nhưng ngay cả thân ảnh của Thủy Dạng Hề cũng không gặp. Trong lòng hắn khôngkhỏi có chút gấp gáp. Liền lệnh cho người ta đi tìm tam hoàng tử phi. Nhấtthời, trong phủ cao thấp liền bận rộn không ngừng, chỉ vì tìm cái kẻ hiện tạikhông biết đã lạc đường ở đâu - Thủy Dạng Hề.
Mà ngay lúc khi mọi ngườicao thấp ở trong phủ bận rộn tìm Thủy Dạng Hề thì Tống nương đã trở lại. Phíasau nàng còn dẫn theo vài nam tử, mà bộ dạng của đám người này có thể nói làmặt mày đầy sức sống, má hồng răng trắng, đôi mắt trong trẻo... Muốn bao nhiêuyêu mị có bấy nhiêu yêu mị, muốn bao nhiêu tuấn tú có bấy nhiêu tuấn tú.
Nam Cung Ngự Cảnh vừanhìn thấy, tâm tình đang bực bội, thì càng thêm táo bạo bất an. Hắn chỉ nhìnchằm chằm Tống nương, mà không nói một câu àno.
Trong lòng Tống nương vốnđang bối rối, nay gặp Nam Cung Ngự Cảnh, càng thêm chột dạ. Nàng cúi đầu, thânmình có hơi run sợ, tam hoàng tử trầm mặc như vậy, áp bách nàng suýt nữa khôngthở nổi. Rồi không tự chủ được mà quỳ đất. Nhưng vẫn không thoát được sự nặngnề bao phủ quanh thân.
Nam Cung Ngự Cảnh vẫnnhìn chằm chằm nàng, ánh mắt đảo qua mấy người bất nam bất nữ phía sau nàng.Sau một lúc lâu, mới sâu kín mở miệng: "Ngươi lại diễn trò gì đấy?"Nếu nàng làm chuyện này, nhất định là có liên quan đến Hề Nhi. Xem trận thếnày, nhất định là lai giả bất thiện liệt.
Tống nương nghe Nam CungNgự Cảnh hỏi, trong lòng liên tục kêu khổ. Nàng tất nhiên là nghe ra được, bọnhọ đã làm tam hoàng tử nổi giận. Tam hoàng tử mà tức giận, trong phủ trừ bỏtiểu thư của nàng, ai cũng không thể trêu chọc. Lúc này, tiểu thư của nàng đãđem nàng hại thảm .
"Này... Này..."Nàng có chút thì thào, không biết nói làm đây. Nếu nói ra lúc này, thì chắcchắn sẽ lửa cháy còn đổ thêm dầu, nay tiểu thư không ở đây, nàng càng tự cầunhiều phúc, vì khó khăn càng khó khăn thêm.
Nam Cung Ngự Cảnh cũngkhông thúc giục nàng, chẳng qua mang vẻ khó hiểu mà nhìn nàng, phảng phất nhưmột con báo đi săn, không nóng không vội chờ con mồi của hắn.
Thời gia lặng im dài đếnkhác thường, làm cho Tống nương có chút không chịu nổi. Nếu như so khí thế,Tống nương hiển nhiên sẽ không thắng được. Lúc này chỉ nghe nàng ấp a ấp úngnói: "Là... Là tiểu thư bảo ta đi Túy ảnh lâu tìm đến..." Vừa nói vừachú ý đến biến hóa của Nam Cung Ngự Cảnh. Nói được một nửa, thì nhìn thấy ánhmắt ăn thịt người của Nam Cung Ngự Cảnh, cuối cùng cũng không tiếp tục nói nữa.Mà phía sau nàng chúng nam tử bị ánh mắt của hắn đảo qua, người người đều hãinhư chuột gặp mèo vậy, cúi thấp đầu, thân thể khẽ run, ở trong gió không nơinương tựa...
Lúc này, không gió, khôngmưa, càng không tiếng động. Có chăng chỉ còn tiếng thở dốc thật sâu của mọingười ngưng trọng trong không khí, dù là người phương nào cũng có thể cảm thấyđược tam hoàng tử bọn họ đang đứng ở tức giận đến hỏng bét.
Ai cũng không dám tiếnlên khuyên can nửa phần. Chỉ có thể cúi thấp đầu, trong lòng âm thầm cầunguyện.
"Tìm ra nàngsao?" Thanh âm giống như hàn băng sâu ba thước, đột ngột vang lên, mọingười đều không rét mà run.
"Hồi điện hạ, nô tàivô năng, còn chưa tìm ra tam hoàng tử phi." Trần Khải rất bất đắc dĩ, hắnlà tổng quản hoàng tử phủ, chỉ phải nhìn chằm chằm tam hoàng tử đang phát ratức giận dày đặc, hắn đành kiên trì tiến lên trả lời.
Nam Cung Ngự Cảnh hípmắt, đang muốn phát tác, thì lại nghe một đạo thanh âm trong trẻo vang lên:"Mới sáng sớm , sao mọi người tập trung ở một chỗ vậy?" Thủy Dạng Hềhồ nghi nhìn mọi người, trong mắt hiện lên vẻ không hiểu.
Liếc mắt một cái liềnnhìn thấy Nam Cung Ngự Cảnh ở phía trước, đang mang một bộ dáng băng sơn giậndữ, không khỏi hơi nhíu mày. Nàng đều còn không có cùng hắn so đo, sao lúc này,lại cùng nàng sinh khí chứ? Nghĩ vậy, liền hỏi: "Tam hoàng tử sao thế,chẳng lẽ đang trách thiếp thân phá hủy chuyện tốt của ngài ?" Chính nàngcũng chưa phát hiện, trong giọng nói lại mang theo một vị chua nồng đậm.
Nam Cung Ngự Cảnh vừanghe lời của nàng, thật vất vả mới nhớ tới mục đích chân chính mà hắn tìm ThủyDạng Hề. Vì vậy một lòng muốn hướng nàng khởi binh vấn tội đã buông xuống. Màsự sợ hãi lúc đầu cũng bắt đầu rục rịt. Chính là, nhìn thấy một đám người bấtnam bất nữ đang quỳ dưới đất, vẫn lạnh giọng như cũ hỏi: "Họ đều là ngươitìm?"
Thủy Dạng Hề nhìn Tốngnương, rồi quét mắt đến đám người đang quỳ phía sau nàng, trong lòng không khỏilộp bộp một chút. Vội vã đi đến Bích Ba đình, nàng nhất thời đã quên phân phóTống nương việc này. Bây giờ thì, đúng lúc bị Nam Cung Ngự Cảnh đụng phải.
Bất quá nàng cũng chỉ cóđôi mắt là hơi thay đổi, sau khi nghĩ ra kế sách tốt để ứng đối, thì khóe miệnggợi lên ý cười, kèm theo mị hoặc mọc lan tràn: "Thì ta cũng học theo tamhoàng tử thôi?" Thanh âm kiều mỵ uyển chuyển, bỗng nhiên giữ lấy tim củangười ta không cho nó đập nữa.
Nam Cung Ngự Cảnh chỉnhìn chằm chằm vào nàng, tựa như nếu nàng không giải thích rõ ràng, thì hắn thềkhông bỏ qua.
Thủy Dạng Hề làm bộ cười,nói: "Như thế nào, trí nhớ của tam hoàng tử không được tốt sao. Chuyện đómới xảy ra một lát thôi đã muốn quăng lên chín từng mây rồi sao. Thiếp thânkhông ngại nhắc nhở lại, vừa rồi ở Bích Ba đình, tam hoàng tử vẫn còn nhớ rõkhông?"
Nam Cung Ngự Cảnh lúc nàymới nhớ tới một màn ở Bích Ba đình, nhìn lại Thủy Dạng Hề thấy mặt mày cũngkhóe môi của nàng đều mang ý đùa cợt sắc, nghe từ thiếp thân trong miệng củanàng, tất nhiên hắn biết là nàng đang tức giận , sự sợ hãi trong lòng khôngkhỏi tăng thêm vài phần. Hắn vội vàng muốn giải thích, nhưng thấy mọi người đềuở chỗ này, nên đánh kéo nàng đi về Lâm Thủy các.
Vừa vào phòng, Nam CungNgự Cảnh liền ôm lấy nàng nói: "Hề Nhi, ngươi hãy nghe ta nói..."
Không nghờ, Thủy Dạng Hềkhông đợi hắn nói xong, liền linh hoạt lắc mình một cái, thoát đi hắn ôm ấp,nói: "Không cần dùng đôi tay đã ôm chầm người khác mà ôm ta, bẩn."Trên mặt có chút chán ghét, hai tay nàng càng không ngừng vuốt ve chỗ vừa mớibị đụng. Cái bệnh thích sạch sẽ nho nhỏ của nàng lại tác quái .
Nam Cung Ngự Cảnh thấynàng như thế, tất nhiên là biết bản tính của nàng. Ngay cả hắn cũng không thểchịu đựng được trên người nàng có hơi thở của người trừ hắn ra. Lúc này hắnchợt vọt vào sau bình phong, đem quần áo thay ra. Làm xong mới xuất hiện ởtrước mặt của Thủy Dạng Hề , ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.
Thủy Dạng Hề nhìn NamCung Ngự Cảnh rực rỡ hẳn lên, khóe môi câu ra ý cười, thật thông minh. Nhưng mànàng vẫn nhíu mi nhìn môi và cổ của hắn. Trên đó còn lưu lại ấn ký của nữ tửkhác, nghĩ vậy, trong lòng không khỏi cứng lại, giống như một bộ tranh thuỷ mặcyên bình, lại bị một hoạ sĩ dùng bút nhỏ vẽ một đường, thì nó sẽ không bao giờcòn đầy đủ cùng tốt đẹp như lúc ban đầu nữa, để lại một điều làm cho người tachán ghét như vậy, cứ đọng lại đó mà mất không đi...
Nam Cung Ngự Cảnh thấyThủy Dạng Hề chỉ nhìn chằm chằm bờ môi của hắn, liền biết kiêng kị trong lòngcủa nàng, hắn cũng cảm thấy không đúng. Nhất thời, muốn đến gần đển giải thíchviệc lúc ấy. Hai người cứ nhìn nhau như vậy, phảng phất như ngưu lang chức nữcách một sông ngân hà, vô tận tương tư cùng khổ sở, vì thiên hà vĩnh cách, nênchỉ dùng ánh mắt đưa tình mà không nói gì.
Nam Cung Ngự Cảnh có chútthì thào: "Hề Nhi... Ta, vừa mới..."
Lời hắn nói còn chưa dứt,đã bị Thủy Dạng Hề đánh gãy: "Dù sao nếu ngươi không thể đem nó làm sạchsẽ , về sau đừng nghĩ đụng ta một chút." Thủy Dạng Hề chỉ vào môi của hắnmà nói. Nói là làm, ai kêu nàng lại có cái bệnh sạch sẽ. Chỉ cần đồ vì đụng vàonàng thì sẽ không để cho người khác đụng chạm.
Nói xong, liền xoay người ra khỏi cửa phòng. Còn đưatay dùng hết sức để đóng cửa phòng, trong mắt hiện lên một chút khoái ý trả thùthực hiện được. Nghĩ đến bộ dáng có chút không biết làm sao của Nam Cung NgựCảnh, trong lòng thật đúng là vui vẻ. Nàng là người có cừu tất báo, tuy rằng,giữa bọn họ cũng không cần thiết có bao nhiêu đại cừu, nhưng mà nho nhỏ thìkhông tránh được . Hơn nữa, phải làm cho hắn nhớ kỹ, không thể để cho nữ nhânkhác tùy tiện đụng chạm hắn. Chỉ vì, hiện tại, hắn là phu quân của nàng...