Thủy Dạng Hề chỉ cảm thấyphía sau lưng có chút rét lạnh, giống như đứng ngồi không yên, nên không khỏirùng mình một cái. Nàng quay đầu lại nhìn như lại không phát hiện cái gì. Nênbất giác lắc đầu, sau khi mất đi võ nghệ, nàng thật đúng là có tật xấu nghithần nghi quỷ mà. Nghĩ vậy nên nàng lập tức cũng không quá chú ý nữa, chỉ đitheo đám người của Tống nương về phòng.
Đêm dài người tĩnh là lúcThủy Dạng Hề nghe thấy cửa phòng bị gõ ba cái, một dài hai ngắn. Nàng biết làTống nương nên đứng dậy mở cửa, nháy mắt có một thân ảnh như thiểm điện vọt vàotrong phòng.
"Đều làm tốtchứ?" Thủy Dạng Hề hỏi bằng khẩu ngữ.
Tống nương gật gật đầu:"Ta thừa dịp Hoa Nhiên ngủ say, điểm đi huyệt ngủ của nàng, nên nàng sẽkhông phát giác. Tiểu thư, đây là mấy thứ ngươi phân phó ta chuẩn bị" nóixong, Tống nương đưa cho Thủy Dạng Hề một bộ y phục dạ hành màu đen
Thủy Dạng Hề lắc đầu:"Ta đã suy nghĩ lại, vẫn không cần mặc cái này. Vạn nhất bị người ta pháthiện, thì lúc đó dù có miệng cũng nói không rõ . Mặc quần áo bình thường népvào những chỗ tối là được."
"Tốt, hết thảy đềunghe tiểu thư ."
"Ngươi đã thông tricho cậu chưa?" Thủy Dạng Hề một bên sửa sang lại xiêm y một bên hỏi.
"Tiểu thư yên tâm,ta đều làm thỏa đáng." Tống nương mở ra cửa phòng, nhìn chung quanh xemxét, sau đó liền hướng về Thủy Dạng Hề vẫy tay.
Thủy Dạng Hề thấy thế,liền theo đi qua. Tống nương một tay nắm lấy Thủy Dạng Hề kéo về phía sau lưngmình, một tay nắm lên thắt lưng của Thủy Dạng Hề, đề khí một cái liền thả ngườilướt qua tường cao, hướng bên ngoài Thủy tướng phủ bay đi. Chỉ vài cái nhúngngười đã thoát ra đem tướng phủ ném ở phía sau người, một đường nhắm hướng rừngcây mà chạy, cuối cùng thì ngừng lại ở trước một cái sơn động.
Thủy Dạng Hề nhìn Tốngnương, nàng ấy quả thật ngay cả thở mệt cũng đều không có, xem ra, nàng đã cóchút xem nhẹ võ nghệ của nàng ấy. Vì vậy cười nói: "Tống nương, không thểtưởng được võ nghệ của ngươi lại tốt như vậy. Xem ra, có khi là ta lo lắngnhiều."
"Tiểu thư quá khen.Mau vào đi thôi. Tiên sinh đang sốt ruột chờ ." Tống nương có chút thẹnthùng trả lời.
Thủy Dạng Hề thấy thế cườicười, nhưng không nói cái gì, chỉ một mình đi vào động.
Trong động vẫn rất tốinhư vậy, đưa tay lên cũng nhìn không thấy năm ngón, hoàn toàn giống như lần đầutiên nàng đến đây.
Nàng một bên vừa sờ soạngvách tường vừa đivề phía trước khi tới gần thì hô lên: "Cậu, là ta, HềNhi. Ta có việc gấp tìm ngươi."
Vừa dứt lời, thì ngheđược một trận thanh âm của quần áo ma sát, rồi ngọn nến trong nháy mắt được đốtlên, toàn bộ động phủ ánh sáng sáng ngời. Thủy Dạng Hề nhìn thấy một ngườitrung niên đầu bạc, không biết vì sao, nàng cảm thấy hắn so với lần trước càngthêm già đi, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, bất giác trong lòng đau thương:"Cậu, cho tới bây giờ ngươi cũng chưa ra khỏi động phủ sao?"
Người trung niên cườinói: "Bất quá chỉ chờ chết mà thôi, đi ra ngoài hay không ra đi lại có gìkhác nhau. Hề Nhi, vội vã tìm ta có phải đã gặp việc gì khó khăn không?"
Thủy Dạng Hề vừa nghethấy, liền nhăn lại mày, rồi gật gật đầu nói: "Quả thật thực khó giảiquyết. Cậu cho ta bí tịch, ta cũng không hiểu rõ lắm, đại khái chỉ có xem mộtlần."
Thủy Dạng Hề thấy sắc mặthắn không hề khó coi, nên biết hắn nhất định là trách nàng không cố gắng họcvõ, cô phụ hắn cho tuyệt thế bí tịch. Nên có chút làm nũng nói: "Cậu,ngươi trước hãy nghe ta nói xong đã. Tuy rằng không để ở trong lòng, cũng khôngcó xem kỹ, và chưa bao giờ luyện tập qua, nhưng mà, lại không biết vì sao, thânthể của mình đối chiêu thức võ công này rất quen thuộc, tùy tay múa một cái thìlại là một sát chiêu xinh đẹp. Giống như ở trong tiềm thức đã tồn tại rồi."
Thủy Dạng Hề thấy hắn lộra thần sắc cổ quái, nên sợ hắn không tin, nàng liền vỗ bộ ngực hướng hắn camđoan: "Là thật, ta không có nói sai. Tuy rằng lúc trước không có nghe theolời cậu nhìn cái gì nội công tâm pháp trước, rồi mới luyện đến kiếm thức, talại đem kiếm phổ kia trở thành văn xuôi để xem. Nhưng sau đó quả thật là cócông phu ."
"Nếu như vậy thìtốt, ta hiện tại sẽ thử ngươi, như thếnào?" Nói xong, liền lấy một cục đá, hướng về Thủy Dạng Hề ném đi.
Thủy Dạng Hề kinh hãi:"Đừng đừng đừng, ta hiện tại một chút nội lực cũng không có, ngươi ném vàođầu như vậy, ta chắc chắn không chết cũng bị thương."
Người trung niên kia vừanghe thấy, liền lắc mình một cái, liền bắt lấy mạch môn, ngưng thần vận khí,vừa sợ vừa giận nói: "Sao ngươi như lại bị người người ta sử dụng ThiênẢnh điểm huyệt ?" Lời nói của hắn ngưng trọng dị thường.
Thủy Dạng Hề nhìn thấy sựkinh ngạc trong mắt hắn, trong lòng nghĩ khẳng định là hắn không nói sai, chẳnglẽ ngay cả hắn cũng giải không được sao? "Dạ phải, chính là Thiên Ảnh điểmhuyệt, rất khó giải sao?" Thủy Dạng Hề vẫn còn ôm một tia hy vọng hỏi.
"Trừ bỏ bản nhânngười thi huyệt giải, thì rất khó giải." Hắn chớp mắt một cái nhìn chằmchằm vào nàng, chờ đáp án của nàng.
"Vậy sao? Chẳng lẽlà đời này ta cũng không thể khôi phục võ công ? Vậy cái này đối với thân thểkhông có tác hại sao?" Đây là đều nàng quan tâm nhất hiện giờ, đừng nó sẽlàm cho nàng hương tiêu ngọc dẫn nhé.
Hắn cười khẽ: "Trừbỏ nội lực mất đi, thì không có gì đáng ngại. Chẳng qua, có lẽ, ngươi còn cứuđược."
"Có ý gì?" ThủyDạng Hề nghe hắn nói như thế, lập tức dấy lên hy vọng.
"Vừa mới rồi ta cóthử một chút, nội lực của ngươi tuy rằng bị che lại. Nhưng mà, do ngươi đangluyện nội công đặc thù, nội lực không phân tán ở kinh mạch chủ như cái loại nộilực khác, mà là, toàn thân cao chỗ nào cũng xâm nhập. Xem ra, ngươi quả thậtkhông gạt ta, đã sắp học thành môn công phu này"
"Bất quá, cũng rấtkỳ quái, ta nghiên cứu bản kiếm phổ kia mười mấy năm, mà không thu hoạch đượcgì, không nghĩ tới bị ngươi đánh bậy đánh bạ mà thành công. Người sáng tạo rabản kiếm phổ này, từng nói không phải người hữu duyên thì không thể học được,ta xem cũng không đúng, phải là người thị phi lười biếng nhưng trí tuệ thìkhông học cũng đạt được." Nói đến người này, hắn không khỏi có chút nhíumày nhìn Thủy Dạng Hề, trong mắt ý cười lại không thể nào che dấu được. Có bấtđắc dĩ, có may mắn, còn có nhè nhẹ ghen tị a.
Thủy Dạng Hề đối với lờinói của hắn có chút như hòa thượng đang đọc kinh, nghe ý hắn dường như đangthông qua kiếm phổ này để nói nàng lười biếng, nên không khỏi có chút bất mãn,chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi không hề nhìn hắn nữa.
"Ngươi cũng đừng bấtmãn, ta đang khen ngươi đó, chậc chậc thử hỏi trong thiên hạ ai mà dám giốngngươi như vậy, đem tuyệt thế kiếm phổ xem như văn tập bình thường nhìn loạn xemloạn đây. Ai mà chiếm được, đều không cho rằng nó là trân bảo, mỗi ngày đều giữở lòng bàn tay. Cũng chỉ có ngươi , không quá xem trong nó. Bất quá, có lẽ điểmkỳ diệu của bộ võ công này chính là cần một tâm tính bình thường. Nếu như tađoán không sai, tinh túy của bộ võ nghệ này cũng giống như câu nói vô tâm sápliễu liễu thành ấm" Hắn thở dài một cái rồi tiếp tục nói, "Nói vậy,hiện tại ta bảo ngươi giao ra bộ kiếm phổ kia ,không phải là ngươi đã ném nó đi chứ?"
Thủy Dạng Hề nháy mắt mấycái, nuốt nuốt nước miếng, đối với mặt với hắn mà ngây ngốc cười, hy vọng cóthể như vậy mà lừa dối qua ải. Quả thật, nàng thật sự không biết đã đem quyểnkiếm phổ xem là sách vứt ở đâu rồi. Ai, hắn thật đúng là hiểu biết nàng mà...Không đúng, sao lại nói đến kiếm phổ chứ? Nàng đang muốn nhờ hắn giải huyệt chomình a.
"Cái kia, cậu, ngươicũng đừng nhắc lại kiếm phổ nữa, vẫn nên nói phải làm như thế nào để giúp tagiải huyệt đi." Nói đến đây một tia u sầu lại lặng lẽ hiện lên trên khuônmặt của Thủy Dạng Hề.
Trung niên nam tử kia lắcđầu, thật không có chút bó tay với nàng, nói nàng thông minh thì có khi rấtngốc: "Vốn rất khó giải. Bất quá, vì ngươi luyện bản kiếm phổ kia. Nênhuyệt vị mà Thiên Ảnh điểm huyệt phong toả, là kinh mạch chủ của nội lực, trongkhi nội lực của ngươi toàn thân cao thấp, phân tán ở mọi nơi. Vì thế chỉ cầnngươi ngưng thần tĩnh khí đem kinh mạch của nội lực trong ngoài tập hợp thànhmột cỗ, từ từ chậm rãi đẩy vào mạch lý, thì có thể đem tầng trói buộc kia giảikhai ."
"Chẳng qua phải nhớkỹ, phải từ từ, ngàn vạn lần không thể vội vàng xao động. Hơn nữa, kinh mạchcủa ngươi đã bị phong toả, muốn trong khoảng thời gian ngắn cởi bỏ, là không cókhả năng . Chỉ có chậm rãi từ tầng một mà khôi phục."
Thủy Dạng Hề nghe nói nhưthế, vội la lên: "Vậy rốt cuộc phải mất bao lâu? Ta còn có việc cần dùnggấp đó?"
Trung niên nam tử ngheđược nàng nói như vậy, liếc mắt xem thường, đây là lần đầu hắn nghe thấy ngườikhác đem võ nghệ cho rằng thương phẩm bàn cò kè mặc cả đấy: "Ngươi gấpcũng vô dụng. Một tháng nếu ngươi có thể khôi phục hai tầng, đã tốt lắmrồi."
"Một tháng? Haitầng?" Thủy Dạng Hề trợn to mắt, có chút không thể tin, vậy, vậy thì quáchậm đi.
Ai, thôi, so với bị dừnglại ở một chỗ vẫn tốt hơn.
"Nhưng mà, ngườiphong nội lực của ngươi rốt cuộc làai?" Bộ thủ pháp này không phải đã muốn thất truyền sao? Sao bây giờ lạihiện trên giang hồ ?
Nghe giọng nói của hắnngưng trọng, không biết sao, Thủy Dạng Hề không chút do dự mà che giấu chântướng: "Ta cũng không biết a. Lúc đó bị thương ngất đi, khi tỉnh lại đãthành như vậy ."
Thủy Dạng Hề thấy hắn cònmuốn tiếp tục truy vấn, nên cố ý kinh ngạc nói: "A, nguy rồi, cậu ta cầnphải trở về. Nếu không, sẽ bị người ta phát hiện . Lần sau lại đến thămngươi." Nói xong, liền vội vàng hướng phía ngoài động mà đi.
Trung niên nam tử thấynàng đi vội vàng, nên biết là nàng có chuyện giấu diếm. Bất quá, nếu nàng khôngmuốn nói, chắc là có nguyên nhân của nó. Chẳng qua lần sau sao? Lần sau, nếunàng đến, có lẽ hắn đã không còn. Khóe miệng hắn mỉm cười, trong đó như bao hàmvui mừng...
Thủy Dạng Hề không rađộng phủ, mà vẫn như cũ leo lên chỗ Tống nương, một đường chạy vội, lặng lẽquay về tướng phủ...
Thủy Dạng Hề nhẹ nhàngđẩy cửa phòng ra, một chân vừa bước vào trong phòng, mắt liền nhìn thấy satrướng trên giường hỗn độn, một góc đệm chăn bị kéo lên mép giường, ở chính giữbị một lỗ hổng, lông chim bay tán loạn. Hai tròng mắt của Thủy Dạng Hề ngướcnhìn, tay trái khẽ đưa lên, ngăn lại động tác tiếp tục đi về phía trước của Tốngnương. Đôi chân bất động thanh sắc bước qua.
Tống nương từ lúc thấythân hình Thủy Dạng Hề dừng lại, dựa vào nhiều năm tập võ nàng đã biết cóchuyện không đúng. Sau đó thấy Thủy Dạng Hề ý bảo nàng đừng nhúc nhích, tưởnglà trong phòng đã xảy ra cái gì.
Thủy Dạng Hề quay đầu,đối mặt với Tống nương sử dụng khẩu ngữ nói: "Trong phòng có người, có thểlà thích khách."
Toàn bộ tinh thần củaTống nương đều đề phòng khi bước vào trong phòng, rồi tiến vào phòng ngủ, liềncó hai thanh kiếm hướng về phía tim nàng hậu tâm đâm tới, Tống nương nhanhchóng khom người, thối lui về phía sau, tránh thoát một kích kia, đồng thời haitay bắt được kia hai cái tay của Hắc y nhân, quát: "Các ngươi là loạingười nào, dám ám sát đương kim tam hoàng tử phi, chán sống hay sao?"
Hai Hắc y nhân kia làmnhư không thấy, cổ tay nhấc lên, hai kiếm liền nhất tề hướng cổ Tống nương đâmqua. Tống nương mặt nhăn mày nhíu, chỉ phải phóng người, nhảy đến phía trướcmặt giường, ai ngờ, vừa định rơi xuống thì mấy thanh kiếm liền theo từ trên giườngra, may mắn là Tống nương phản ứng rất nhanh, một cái xoay người, liền trốnđược qua một bên.
Nàng tập trung nhìn lạirèm lụa đã bị người ta chém nát, mà trong phòng nháy mắt lại có thêm vài tênHắc y nhân. Tống nương không khỏi có chút đổ mồ hôi. Những Hắc y nhân này, võcông đều không tầm thường, chỉ trông vào một mình nàng nhất định sẽ không ngănđược, mà mục tiêu của bọn họ nhất định là tiểu thư, vô luận nàng như thế nàokéo dài cũng đều là một trận chết.
Nghĩ vậy, tay đã đưa đếnbên hông, nhuyễn kiếm màu bạc liền xuất hiện ở trong tay. Nàng một tay múanhuyễn kiếm, cố ý đánh vào binh khí của Hắc y nhân, làm nó phát ra từng trậntiếng động lách cách, một tay sử dụng lực ném đi cái bàn gần đó. Chỉ hy vọngđộng tĩnh lớn như vậy có thể làm Hoa Nhiên tỉnh lại.
Hắc y nhân vừa thấy liềnbiết nàng cố ý làm thế. Họ khẽ trao đổi ánh mắt, liền chia làm hai đội, một độinhảy ra ngoài phòng, tập kích thẳng hướng Thủy Dạng Hề.
Tống nương thấy vậy, biếtlà không ổn, nên theo bản năng hướng về bên ngoài phòng đuổi theo. Nhưng mà,mấy Hắc y nhân trong phòng làm sao để cho nàng như ý nguyện, liều mạng xuấtchiêu tàn độc với nàng. Tống nương bất đắc dĩ phân thân không được, trong lòngquả thật quá sốt ruột. Mà kiếm ứng tiếng lòng, cũng lộ ra sơ hở chồng chất, chỉthấy nàng lui phía sau chắn ngăn trở lại mấy cây kiếm đâm tới, rồi đánh ra mộtchưởng về phía hắc y nhân bên cạnh, nhưng không ngờ, một thanh trường kiếm từmặt phẳng nghiêng đâm ra, lúc này nàng đã không có bao nhiêu chiêu thức dư thừađể chống đỡ . Chỉ có thể cố hết sức nghiêng người, tránh được chỗ yếu hại. Mộtthanh âm của lợi khí đâm vào thân thể vang lên, bên hông Tống nương đã trúngmột kiếm.
Mà một đội Hắc y nhânkhác lao ra khỏi phòng, đem Thủy Dạng Hề quanh vây ở bên trong, mỗi thanh kiếmđều chỉ thẳng mũi về phía nàng. Thủy Dạng Hề vẻ mặt đạm mạc trấn tỉnh, ánh mắtsắc bén mang theo đùa cợt đảo qua mỗi người. Không biết là người nào lại khẩncấp muốn lấy tánh mạng của nàng như thế, thật đúng là biết chọn thời gian. Hiệntại nàng một tia nội lực cũng không có, nên cục diện này họ là dao thớt cònnàng là thịt bò.
Nàng cau mày, lạnh giọnghỏi: "Ta cùng các ngươi không thù không oán, vì sao giết ta?"
"Lời này giữ lại đểhỏi diêm vương gia đi." Trong đó có một Hắc y nhân lên tiếng xong liềnnhấc tay, hướng Thủy Dạng Hề chém tới.
Thủy Dạng Hề tuy là khôngcó nội lực, nhưng chiêu thức vẫn có, nàng hiểm hiểm tránh khỏi một kiếm. Hắc ynhân vừa thấy vậy, có chút sửng sờ một chút, hắn vẫn nghĩ nàng là thiên kimtiểu thư mọi chuyện không biết, nhận một kiếm kia là có thể lấy đi mệnh củanàng. Nhưng không nghĩ tới nàng lại dễ dàng né qua, hơn nữa còn tránh đẹp nhưvậy.
Không khỏi làm cho sát ýtrong mắt hắn hiện rõ ràng lên, một cái ngoắc tay, mấy chuôi kiếm nhất tề hướngThủy Dạng Hề chém tới. Thủy Dạng Hề gian nan né tránh , giống như một con trâuđang nhảy nhót, chật vật đến cực điểm. Không có nội lực, một thân công phu cũngthi triển không ra, thật đủ làm cho người ta quá cố sức .
Đột nhiên, một cái lắcmình không kịp, nàng liền thấy một thanh kiếm tà tà đâm vào trên cánh tay, nàngcòn chưa tới kịp phản ứng, liền thấy một thanh kiếm khác nhắn thẳng trán nàngmà đến, Thủy Dạng Hề nhìn mũi kiếm kia cách mình càng ngày càng gần, nhưng cũngvô kế khả thi, chỉ có thể ngơ ngác nhìn mũi kiếm, đâm đến trán...