Buổi tối, đêm lạnh nhưnước, mọi vật đều yên tĩnh, tựa hồ thật sự có thể nghe được thanh âm không khíchuyện động, giống như con sâu đang rục rịch... Xem ra, đây thật đúng là đêmthích hợp chuyện, vì nó yên tĩnh đến quỷ dị.
Thủy Dạng Hề nằm ở trêngiường, từ từ nhắm hai mắt lại, giống như đang ngủ thật say, nhưng hai lỗ taimẫn tiệp, đã hoàn toàn mở ra, không buông tha một chút tiếng vang nào.
Nam Cung Ngự Cảnh vẫn từphía sau lấy ôm nàng, nghe hô hấp, dường như đã ngủ.
Thủy Dạng Hề nheo mắtlại, nhìn lên trần, đơi đến đêm khuya , hành động xác thực có thể bắt đầu đi...
Đang nghĩ tới đây, lạinghe thấy ngoài cửa vang lên một trận tiếng đập cửa dồn dập, Thủy Dạng Hềnhướng mày cười, tất cả đang ở bên trong kế hoạch.
"Chuyện gì?"thanh âm của Nam Cung Ngự Cảnh thừ phía sau vang lên, mang theo uấn giận, xuyênthấu đêm tối yên tĩnh.
"Điện hạ... HoàngThượng triệu gấp, cho người nhanh chóng vào cung." Hoa Nhiên bên ngoàicung kính đáp.
Nam Cung Ngự Cảnh nghexong, thân mình di chuyển nhẹ, tựa hồ đang cân nhắc hoàng đế tại saolại hắn vào cung lúc này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Trong chốc lát, hắnliền lặng yên đứng dậy, vì Thủy Dạng Hề kéo lại góc chăn, động tác mềm nhẹ đếncực điểm, sợ hãi sẽ đem nàng đánh thức .
Thủy Dạng Hề tất nhiên làđã nhận ra, xoay người, ngáp một cái, bộ dáng giống như mới vừa bừng tỉnh ,hỏi: "Sao vậy, sao trời còn chưa sáng liền đứng lên?"
Nam Cung Ngự Cảnh nhẹgiọng nói: "Vẫn ồn đến nàng sao? Hiện tại đang là đêm khuya, mau ngủ đi.Phụ hoàng triệu ta tiến cung gấp, không biết xảy ra chuyện gì, ta đi qua đó mộtlát. Ta sẽ để cho Hoa Nhiên ở bên cạnh nàng, yên tâm ngủ đi."
"Ân, được, ngươi điđi..." Thủy Dạng Hề từ từ nhắm hai mắt lẩm bẩm, giờ này khắc này giống nhưngủ mới là chuyện lớn nhất của nàng.
Nam Cung Ngự Cảnh nhìndung nhan đang ngủ của nàng, bất đắc dĩ sờ sờ đầu nàng, trên mặt đôi mắt mangsủng nịch tươi cười. Cúi người ở trên trán nàng hôn một cái, mới yên tâm rờiđi. Trước khi đi còn phân công cho Hoa Nhiên hảo hảo bảo hộ nàng linh tinh .
Mà nơi này, Thủy Dạng Hềngưng thần yên lặng nghe, xác định Nam Cung Ngự Cảnh đã rời đi, mới ôm lấychăn, ngồi dậy. Có chút hơi xuất thần, không biết khi Nam Cung Ngự Cảnh trở vềphát hiện giường không nhà trống, thì sẽ phản ứng gì, chắc không phải thực sựđem toàn bộ hoàng tử phủ hủy đi chứ? Ngẫm lại tình cảnh kia, thật đúng là đủlàm cho người ta sợ hãi .
Nàng nhướng mài, làm saovậy? Không nỡ sao? Chẳng lẽ đã thành thói quen có người ở bên cạnh? Đến thờikhắc này trong lòng nàng lại có một chút do dự, thật đúng là không giống phongcách làm việc của nàng đâu.
Trần định tinh thần lại,hướng phía ngoài cửa nói: "Hoa nhiên, ngươi tiến vào."
Hoa nhiên nghe thấy, dạmột tiếng, liền đẩy cửa vào phòng, đã thấy Thủy Dạng Hề ôm chăn mà ngồi, máitóc thật dài trút xuống ở trên lưng, như thác nước chảy, bóng loáng mềm mịn,phối hợp với màu trắng áo ngủ, trong ánh sáng mỏng manh có vẻ như ẩn như hiện,coi như ảo ảnh không thực tồn tại.
Hoa Nhiên trong lòng cóđầy dự cảm bất hảo, nhưng lại nói không được không tốt ở chỗ nào, chỉ biết làcùng tam hoàng tử phi có liên quan.
"Nương nương có gìphân phó?" Tự ngày đó chứng kiến qua lợi hại của nàng ấy, nàng liền khôngdám như trước xem thường nàng ta nữa. Nàng tất nhiên hiểu rõ ý tứ trong câu nóicuối cùng ngày hôm đó của nàng ấy, nếu hiện tại đi theo tam hoàng phi, thìkhông thể làm ra chuyện có lỗi với nàng, nếu không, sẽ không có kết cục tốt.Hoàng tử phi bây giờ so sánh với trước kia thủ đoạn quả nhiên cao minh hơn rấtnhiều. Lúc đầu, Phượng Phù cùng Trần tổng quản đã dặn dò mình, đi theo hoàngphi, tầm nhìn phải xa một chút, vạn lần không thể xem nhẹ, bằng không sẽ chịutội, hiện nay, quả nhiên như lời tiên đoán.
Thủy Dạng Hề thấy nàng đãkhông còn vẻ khinh thường như ngày xưa, trong mắt ngược lại còn nhiều tia kínhsợ, đương nhiên cũng có một ít cảm xúc không tình nguyện , có lẽ đây là tính cốhữu của nữ tử đi, bất quá, như vậy mới là người có tài.
"Ta muốn ngươi đilàm một chuyện cho ta, ngươi có bằng lòng hay không?" Thủy Dạng Hề sâu kínhỏi.
Hoa Nhiên bĩu môi, việcnày không phải đã biết rõ còn cố hỏi sao, nàng hoàng tử phi nương nương chỉ cầnmở miệng, nào có chuyện làm thuộc hạ mà không làm cho nàng, nói sau, gặp phảichủ tử như vậy, không làm cũng không được: "Thuộc hạ không dám. Không biếtnương nương muốn thuộc hạ làm chuyện gì?"
"Ta muốn ngươi lậptức đi vào trong cung, ám sát một Thái y, họ Trương, phải là một vị tuổi trẻ ythuật tốt nhất của Thái y viện, nhưng ta không biết tên đầy đủ của hắn. Bấtquá, ta nghĩ ngươi sẽ có biện pháp tìm ra hắn . Nhớ kỹ, ta chỉ muốn ngươi thửmột chút, cũng không phải muốn lấy mạng của hắn, chỉ cần xác định hắn biết võcông liền được..." Thủy Dạng Hề ngón tay gõ gõ lên giường, thanh âm củamóng tay cùng đầu gỗ va chạm nhau, vang vọng ở trong bóng đêm, rõ ràng và óchút quỷ mị.
Thủy Dạng Hề tiếp tụcnói: "Sau khi thành công, nếu có thể hãy đi đến tây nam nhạc phường ởtrong cung, nhìn xem cái nhạc sĩ không nhiễm khói lửa nhân gian võ nghệ tu vicao bao nhiêu. Có thể làm được không?" Thủy Dạng Hề dừng ở trên người nàng,làm thị vệ của Nam Cung Ngự Cảnh đều phải võ nghệ phi phàm, tin tưởng sẽ khôngthành vấn đề.
"Tuân lệnh, nươngnương, nhưng là... Điện hạ trước khi rời đi còn cố ý phân phó thuộc hạ phải bảovệ tốt an nguy của nương nương, nếu..." Hoa nhiên chần chờ nói, nàng đâythật không biết đã theo phải dạng chủ tử gì a, hai chủ tử nàng đều không thểchọc, không cẩn thận một cái, đắc tội một trong hai người, đều không có kết cụctốt .
"Việc này ngươikhông cần lo lắng, không phải còn có Tống nương ở đây sao?Võ nghệ của ngươi sovới Tống nương không cao hơn, nên mới phái ngươi đi. Mà ta thân ở trong phủ,cũng không có cái gì nguy hiểm, hơn nữa, trong phủ không phải còn có thị vệsao?" Nàng tất nhiên là biết Nam Cung Ngự Cảnh lưu lại nàng ta là vì nàng,bằng không, cũng sẽ không nghĩ biện pháp điều nàng ta ly khai. Nhưng mà, dù saolà dương đông kích tây, cũng phải lựa chọn việc có giá trị tốt, nếu có thể đượcđem nàng ta đi lấy một ít tin tức tốt cho hai người cũng là lựa chọn không sai.
"Cho nên, ngươi cứyên tâm đi làm tốt chuyện này cho ta đi." Thủy Dạng Hề tiếp tục nói.
"Dạ..." Hoanhiên lên tiếng, rồi đi ra ngoài cửa, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, nàngchần chờ xoay người, nhìn Thủy Dạng Hề, nói: "Hoàng phi, chuyện này có haykhông..."
"Yên tâm, việc nàytuyệt đối đối với chủ tử của ngươi có ích không hại, ta dù sao cũng là hoàngphi của các ngươi a, chẳng lẽ đi hại điện hạ các ngươi sao?" Thủy Dạng Hềđánh gãy lời của nàng, một lời nói ra sầu lo của nàng ta, đồng thời cũng chonàng ấy một viên thuốc an thần.
Hoa nhiên gật gật đầu,rốt cục cũng thi triển khinh công phi thân mà đi. Thủy Dạng Hề thấy vậy, mớithở ra nhẹ nhõm. Nếu không phải có chuyện ngày đó cho nàng ấy xem khúc dạo đầu,bây giờ muốn điều nàng ta rời khỏi, thật đúng là không có khả năng. Hoàn hảo, tấtcả đều chuẩn bị tốt.
Thủy Dạng Hề lúc này mớitìm ra bộ y phục dạ hành đã chuẩn bị tốt. Phủ lên một thân tuyết trắng, chỉ lộhai ánh mắt ở bên ngoài, quaytròn chuyển động. Không có biện pháp, quần áo của nàng cùng Nam Cung Ngự Cảnhđặt chung một chỗ, nếu như không duyên cớ mà có thêm một bộ xiêm y màu đen nhấtđịnh sẽ làm người ta hoài nghi.
Chuyện kể rằng bộ y phụcdạ hành này là ngày hôm đó nàng phân phó Tống nương cố ý ra phủ làm cho nàng,chỉ nói đây là một loại vũ y màu trắng đặc biệt, mới đánh mất sự nghi ngờ củaTống nương đối với quần áo . Đương nhiên, cũng không phải nàng không tín nhiệmTống nương, chỉ là càng ít người biết, xác xuất thành công sẽ càng lớn, nóisau, nàng cũng không nắm chắc Tống nương sẽ ủng hộ quyết định của nàng.
Mặc y phục dạ hành, lắcmình một cái, liền đã biến mất ở trong phòng. Nàng chưa từng thật sự thử quakhinh công, không thể tưởng được lại sự dụng tốt như thế, sợ là có thể so vớichim tước đang bay. Bất quá, một thân áo trắng bay trên không trung, đạp trênhoa cỏ mà đi, thật là có hương vị tiểu long nữ.
Chỉ chốc lát sau, ThủyDạng Hề đã là đến tẩm cung của hoàng hậu. Trong cung im ắng , trừ bỏ nha đầucùng bọn thái giám gác đêm, thì đều đã đắm chìm nặng nề trong mộng đẹp. ThủyDạng Hề thấy may mắn chính mình đã tớitẩm cung của hoàng hậu, mới có thể nhanh chóng lẽn vào phòng ngủ hoàng hậu.Thủy Dạng Hề thần tốc điểm huyệt ngủ cung nữ thái giám canh cửa, liền thấy mấyngười kia vốn đã đầu óc mơ màng, giờ phút này kéo đầu cùng nhau mà ngủ.
Xem ra, điểm huyệt thậtđúng là dùng được, ngày đó nàng cố ý hỏi Tống nương khả có cái huyệt vị nàođiểm làm cho người ta mê man không, Tống nương liền báo cho nàng biết huyệt ngủnày. Vì muốn không bị thất bại trong gang tấc, nàng còn ngầm ở trên người ĐôngLy Hạo sử dụng vài lần, cho đến khi sử dụng tự nhiên mới dừng.
Một cái lắc mình, đi vàotrước giường của hoàng hậu, đem chủythủ một phen để ở trên cổ của bà ta, lạnh lùng nhìn khuôn mặt đoan trang hiềnthục của bà, đôi môi hé ra như cười, làm cho người ta cảm giác bà đang cười ,ngay cả ngủ đều không ngoại lệ. Bất quá, khá lắm tướng mạo ôn hòa nhân từ, saobiết trong lòng dạ lại có một viên tàn ác nhẫn tâm như thế .
Thế gian này, bất cứ lúcnào chỗ nào, tri nhân tri diện bất tri tâm thật đúng là danh ngôn kinh điển.
Khí lạnh của chủy thủ làmhoàng hậu tỉnh dậy, Thủy Dạng Hề nhìn con ngươi hoảng sợ của bà, trong mắt đúnglà hiện lên một tia tự đắc khoái ý, nàng che miệng của bà ta lại, chủy thủ lạitiến dần lên vài phân, hạ giọng nói: "Muốn sống, thì đừng lên tiếng."
Hoàng hậu cảm thụ được sựlạnh lẽo trên cần cổ kia đang thấm vào da thịt mình, nhìn thích khách trước mặtmột thân áo trắng, trong mắt sát ý hiện lên rõ ràng như vậy, nàng có thể khẳngđịnh, nếu như mình không nghe theo, tên này sẽ không chút do dự đâm vào. Vì thếgật gật đầu.
Thủy Dạng Hề thấy thế,cái tay che miệng nàng lại thả lỏng một chút rồi nói: "Thiên tàm sa ởđâu?"
"Cái gì thiên tàmsa, ta ngay cả nghe cũng chưa nghe nói qua." Quả nhiên không hổ là hoànghậu, ngay cả lời nói dối cũng có thể nói đến mặt không đổi sắc, thẳng thắngkhẳng khái.
"Ta không có tínhnhẫn nại, ta đếm tới mười, ngươi nếu không nói, liền đừng trách dao nhỏ của tavô tình ." Lực hạ xuống mah5 thêm một chút, không tin ngươi không sợ hãi.Tưởng nàng không biết cái gì là thiên tàm sa nên muốn lừa sao, trừ phi mìnhkhông phát hiện Thủy Dạng Hề chết là bà ta chủ mưu.
"Ta thật sự khôngbiết, ngươi cho dù giết ta cũng vô dụng." Nhiều năm làm hoàng hậu cũngkhông phải hư danh, muốn dọa mình sao, bản thân nên học hỏi kinh nghiệm thêmvài năm.
Thủy Dạng Hề thấy bà tatiếp tục giả ngu, biết bà ta định là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ. Cười lạnhmột tiếng, nói: "Hoàng hậu nương nương cũng biết nếu đem từng mảnh từngmảnh từ trên người tươi sống cắt bỏ, sau đó nhìn máu tươi chảy ròng, thẳng đếnngười kia bị chết trong đau đớn, thảm trạng đó, ta nghĩ hoàng hậu nương nươngcó thể tưởng tượng ra? Tuy rằng hiện tại thời gian không đủ, bất quá, ta nghĩ,nếu là đem hoàng hậu nương nương cắt thành hơn mười khối, vẫn không thành vấnđề đi. Nhưng mà, từ chỗ nào xuống tay trước mới tốt đây?"
Nói xong, yêu mị cười,tiếng cười khinh miệt từ trong miệng truyền ra, làm người ta cả người run lên.Hoàng hậu chỉ thấy trong mắt nàng sự tàn ác mãnh liệt, làm như thật sự lo lắngnên từ chỗ nào nào xuống tay mới thỏa đáng nhất, trong lòng không khỏi sợ hãi,nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, nói: "Vô luận ngươi uy hiếp như thế nàocũng vô dụng, ta quả thật không biết." Trong thanh âm đã mang theo một tiarun run.
"Thật không?"Thủy Dạng Hề cười nói, "Như vậy, bắt đầu từ mặt đi thấy như thế nào?"Nói xong, chủy thủ đã là chuyển qua trên mặt hoàng hậu, thoáng dùng sức, dathịt vô cùng mịn màng đã chảy ra loang lổ máu, từng giọt màu hồng nhạt rơi trênáo ngủ, như từng đoá hoa sáng lạn đang nở.
Việc này, hoàng hậu sợhãi không hiểu nàng chỉ nghĩ thích khách áo trắng muốn hù dọa mình thôi, nhưnghôm nay, mệnh của nàng thật sự nguy hiểm trong sớm tối, vội vàng nói:"Khoan... Khoan... , ta nói, ta nói... Ở... Ở dưới giường ta có ngănngầm..."
"Vậy phiền toáihoàng hậu nương nương lấy ra đi." Chủy thủ vẫn để ở cổ của bà ta.
Hoàng hậu chậm rãi đứngdậy, chầm chập vén lên chăn mềm, lộ ra trên ván giường thượng một cái vật hìnhtròn đụng vào, giường kia như lên tiếng trả lời chia làm hai nửa. Bàn tay Hoànghậu tiến vào ngăn hầm, trong mắt chợt lóe sáng, chỉ nghe hưu một tiếng, một mũitên liền hướng Thủy Dạng Hề bay đi.
Thủy Dạng Hề khinh miệtcười, nàng đã sớm dự đoán được hoàng hậu quỷ kế đa đoan, sao có thể dễ dàngtrúng mưu, nàng kéo bà ta làm làm tấm bia, mũi tên này xuyên qua cánh tay bàta, lần này, lại có rắc rối khác vì hoàng hậu a một tiếng kêu lên. Thủy Dạng Hềtrong lòng âm thầm hối hận, thầm nghĩ giáo huấn bà ta một cái, nhưng lại quênhiện nay là khi nào nếu kinh động thị vệ trong cung, quả là tự tìm phiền toái .
Lúc này, nàng cầm lấy thiêntàm sa trong ngăn hầm liền phi thân ly khai, chạy đi còn không quên dùng chủythủ trên thiên tằm sa rạch mấy đao, quả thật mềm dẻo vô cùng.
Qua một hồi, trong cunghoàng hậu đã có bóng người di chuyển, Thủy Dạng Hề bất đắc dĩ mặt nhăn nhíumày, xem ra tốc độ phải nhanh hơn. Trong lòng nghĩ vậy thân hình đồng thời cũngdi chuyển nhanh hơn không ít. Như một con chim yến từ tẩm cung hoàng hậu hướngra ngoài cung mà bay đi, nhưng nàng bỗng thấy một đóa pháo hoa nở rộ ở khôngtrung , khẽ kêu một tiếng rồi giây lát lướt qua nó.
Thủy Dạng Hề lập tức códự cảm không tốt, sao bỗng nhiên lại có pháo hoa? Đang lúc nàng do dự, liềnthấy một thanh trường kiếm đã đưa tới trước mắt nàng, Thủy Dạng Hề xoay ngườimột cái, né trách mũi kiếm.
Tập trung nhìn lại, chủnhân của trường kiếm đúng là Nam Cung Ngự Cảnh, chỉ thấy thân hình thon dài đẹpđẽ, mặc quần áo dài màu xanh bao vây lấy thân hình cao lớn, độc lập ở trongbóng đêm, giống nhau một vương giả cô độc, tản mát ra khí thế lạnh lùng. Ánhmắt không chớp một cài nhìn chằm chằm vào nàng, trong mắt có ngạc nhiên, nhưnglại càng nhiều sự đùa cợt, giống nhau đang cười nhạo nàng không biết tự lượngsức mình, dám ở trước mắt hắn không coi vào đâu xông vào hoàng cung.
Lại là một bộ mặt kháccủa Nam Cung Ngự Cảnh, khi đối địch với hắn, làm cho người ta thấy một loại cảmgiác áp bách, khiến người ta cảm giác quanh thân dưỡng khí đều bị rút đi. ThủyDạng Hề mím môi, hắn như thế nào lại ở chỗ này, không phải đang ở chỗ hoàng đếsao? Thịnh Hạ quốc công chúa kia rốt cuộc đang làm cái gì? Sao không bám trụđược Nam Cung Ngự Cảnh vậy? Thật sự là liên luỵ nàng mà.
Nam Cung Ngự Cảnh nhẹ phithân, một kiếm quét ngang, liền thẳng hướng Thủy Dạng Hề đánh tới. Thủy Dạng Hềthấy tình thế, kiếm chưa tới, khí đã tới trước, nàng biết không phải dễ ứng phónhư vậy mà, lật nghiêng người một cái liền bay đi. Nhưng mà, nàng mau, kiếm cònnhanh hơn, cuối cùng đã bị kiếm khí gây thương tích, tuy rằng không nghiêmtrọng lắm, nhưng trên áo trắng đã có máu thấm ra.
Thật là kiếm pháp lợihại, Thủy Dạng Hề không khỏi nghĩ ngợi. Chỉ một cái thất thần, một kiếm hoa lạiđến trước mặt nàng, trong kiếm mang theo sát khí sắc bén, kiếm chiêu liên tụcthay đổi, lúc thì như du long vẫy đuôi với khí thế bàng bạc, lúc thì như phượnghoàng bay múa nhẹ nhàng mà tự nhiên. Hắn thật sự muốn giết nàng, trong lòngThủy Dạng Hề lập tức hiện lên ý nghĩ này. Nàng biết hắn là ai vậy, nhưng hắnlại không biết nàng là ai.
Nàng liền không chút nghĩngợi, cầm chuỷ thủ đánh thẳng chổ yếu hại bên hông của Nam Cung Ngự Cảnh , muốnlàm cho hắn thu hồi kiếm chiêu đã xuất. Nhưng Nam Cung Ngự Cảnh động cũng khôngđộng mà hướng nàng đánh úp lại, Thủy Dạng Hề không khỏi kinh hãi, hắn là quámức tự tin hay quá coi thường chuỷ thủ của nàng? Phải biết rằng chuỷ thủ củanàng uy lực so với kiếm của hắn cũng không kém.
Mắt thấy chuỷ thủ sẽ đâmlên người Nam Cung Ngự Cảnh, hắn lại không chịu thu kiếm thế, Thủy Dạng Hềkhông khỏi cả kinh xoay người thu hồi chuỷ thủ, thuận thế bò lên đại thụ bêncạnh, tiếp theo ráng kéo sức mà bay đi qua.
Cùng lúc Nam Cung NgựCảnh đâu phải người tầm thường, kiếm chiêu của hắn không phải ngươi muốn tránhliền có thể tránh được , chỉ nghe Thủy Dạng Hề a một tiếng, trên vai đã làtrúng một kiếm, tuy rằng tránh khỏi chỗ nguy hiểm, nhưng một kiếm này đâm rấtsâu. Nhất thời, máu theo kiếm lan tràn, ở trên áo trắng của nàng thượng một đóahoa hồng nở ra yêu dã mà chói mắt . Từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, sánglạn mà ưu thương...
Tất cả mọi thứ chỉ phátsinh ở trong nháy mắt.
Thủy Dạng Hề kinh ngạcnhìn hắn, hắn thật sự đem kiếm đâm vào thân thể của nàng sao? Trong mắt nànglập tức che dấu không được bi thương tràn ngập... Cho dù hắn không biết nàng làai, nhưng mà, khi nàng nhìn thấy chuỷ thủ sẽ đâm vào hắn, nàng không phải đãthu hồi chuỷ thủ sao, vì cái gì mà hắn không chút do dự hướng nàng đâm tới,chẳng lẽ hắn thật sự ngoan tuyệt đến như thế sao?
Miệng vết thương đau quá,nguyên lai, lợi khí đâm vào thân thể, là đau như thế, cơn đau truyền khắp toànthân, cuối cùng tụ tập ở nơi đó, nàng đồng thời cảm thấy mệt mỏi quá, mệt mỏiquá... , trong mắt đã đông đầy nước mắt, mà không tự biết...
Nam Cung Ngự Cảnh nghethấy tiếng kêu của nàng, cũng đồng thời giật mình đứng tại chỗ như nàng, tayhắn hơi hơi phát run, một tiếng kêu Hề Nhi ở trong cổ họng, cũng không dám gọira, hắn cảm thấy hắn sợ, sợ người hắn đâm trúng chính là người quan trọng nhấttrong đáy lòng mình, sợ nhìn thấy ánh mắt nàng hận hắn.
Hắn vẫn cầm kiếm khôngnhúc nhích, không dám rụt, sợ hơi không cẩn thận một chút, nàng liền vì đau thêthảm mà kêu to, đúng a, tiếng kêu vừa mới rồi, là nàng đau thảm đi! Nhìn thấynàng đau đến nhăn mài, nhìn đến ánh mắt không thể tin được của nàng, trong lònghắn đau đớn lan tràn, cuối cùng liền hỏi ra: "Hề Nhi, là ngươi sao?"Thanh âm thật cẩn thận như vậy, nhu hòa như vậy, vì sợ hơi mạnh một chút, thiênhạ trước mặt sẽ hóa thành bụi trần, biến mất không thấy...
Thủy Dạng Hề vừa nghetiếng hắn nói ra, ánh mắt ngước lên, liền kéo suy nghĩ về, tay phải vừa vunglên, chuỷ thủ đã hướng ngực hắn đánh tới...