Nghe thấy đề tài đấu làmúa, Thủy Dạng Hề bất giác khẽ nhắm mắt, trong lòng xao động. Múa, nàng chưabao giờ học qua, cũng không từng nếm thử quá. Mà hạng mục đấu trong trận đầunàng không am hiểu , tựa hồ, có chút xuất sư bất lợi.
Theo thói quen nàng nhẹnhíu mài, nhìn về phía Thịnh Hạ quốc công chúa, đã thấy nàng ta mặt lộ vẻ đắcý, mắt mang tính khiêu khích, cằm hơi hơi ngước lên, giống như đã chắc chắcnàng ta thắng là không thể nghi ngờ. Thủy Dạng Hề hơi suy nghĩ một chút, tronglòng như đã hiểu ra, nghĩ đến múa, không phải là của sở trường nàng, cho nêntrận này, sợ là phần thắng không lớn. Nhưng, trận đầu tiên, dù như thế nào, đềukhông thể thua được.
Trong nháy mắt, đã suynghĩ trăm ngàn lần, trãi qua một lúc, đôi mài liền giãn ra mở ra, lộ ra mộtchút giống như ý cười, cao giọng đối Thục phi nói: "Nương nương, nếu đãquyết định, Hề Nhi tự nhiên vâng theo. Chính là, Hề Nhi là chủ, công chúa làkhách, người chủ phải thuận theo khách. Mà công chúa tự nhiên phong lưu thầnthái, nói như vậy kỹ thuật múa chắc là không tầm thường, cũng không giống HềNhi, chỉ là hiểu biết đôi chút. Bởi vậy, Hề Nhi cả gan, xin mời nương nươngchấp thuận cho công chúa thi trước, để cho Hề Nhi có một thời nửa khắc để chuẩnbị, vạn lần mong nương nương thành toàn." Vì để kế hoạch thành công, cũngchỉ trước hướng đối phương làm vẻ yếu thế, làm nàng ta lơi lỏng cảnh giác, mớicó thời gian chuẩn bị. Nếu như muốn thắng được trần này, chỉ có cách tạo ra sựmới lạ.
Thục phi hướng hoàng hậuném qua một chút ý cười thắng lợi, sau đó dừng lại ở trên người Thủy Dạng Hềđang đứng trong sân, cố gắng dằng nén sự miệt thị cùng chán ghét hiện lên trongmắt, rõ ràng là tư thái cúi đầu, nhưng sao nàng ta toàn thân vẫn lộ ra khí chấtthanh vận lạnh lùng làm cho nàng thấy ẩn ẩn bộ dạng cao ngạo như bóng với hình.Chuyển tầm mắt, nhìn qua công chúa, có chút đè nén mở miệng: "Nếu tamhoàng tử phi đã thấy chính mình tài không bằng người, như vậy thì công chúa bắtđầu trước đi."
Thủy Dạng Hề nghe nhưthế, liền thối lui đến chỗ ngồi của mình, hướng về Nam Cung Ngự Cảnh nói nhỏvài câu, liền cùng hắn nhìn vũ đạo trên sân của công chúa.
Chỉ thấy công chúa đitiến lên đài, xinh đẹp nhẹ nhàng cỡi bỏ dây lưng áo choàng, áo choàng kia liềngiống như mất đi sinh mệnh, mệt mõi nằm trên mặt đất. Nhất thời, toàn yến hộithanh âm hít không khí vào liên tiếp. Nguyên lai là công chúa chỉ mặc một kiệnsa y đỏ thẫm sắc bó sát người, nếu nói chỉ là một kiện y phục thì quả thậtkhông thoả đáng. Chỉ vì, trên thân cũng có nét giống như áo dạ hộ khoả ngựchiện đại, phía dưới lại mặc một thân váy dài của Thái tộc, toàn bộ thắt lưng eođều lõa lồ ở bên ngoài, uốn éo chuyển động, làm người ta mơ màng. Váy đỏ, chân,cánh tay, trên cổ, trước ngực đều treo đầy vật phẩm trang sức của dân tộc, nghĩđến nàng ta cũng phục sức giống như đám người kia. Chỉ là, hình như có chút quálộ liểu.
Nhạc bắt đầu vang, cũngkhông giống như suy đoán của mọi người là sẽ tấu lên khúc nhạc phong cách khác,mà từng trận tiếng đàn hoà quyện không ngừng, miêu tả ra một bức tranh trờixanh, mây trắng, núi cao, suối chảy yên tĩnh mà thâm thúy, có lẽ đây chính làquê hương của nàng. Từ lúc tiếng nhạc bắt đầu vang lên, nữ tử mũi chân điểmnhẹ, vật phẩm trang sức trên người lại va chạm vào nhau phát ra tiếng động lengkeng, như tiếng ngọc bội vang nhỏ, như nước suối róc rách. Đôi tay nhẹ nhàng,thắt lưng mềm mại, tiếng nhạc thanh linh điệu múa càng thêm quyến rũ. Trongchốc lát như rắn đang di chuyển, trong chốc lát tươi đẹp tà mị, trong chốc lát lạinhư mặt nước oánh nhuận. Thật không hổ danh là cao thủ vũ đạo, các động tác múađiều hướng tới hoà quyện cùng tiếng nhạc, như sao băng tô lên màn nền trời mànđêm u tĩnh; hoặc cùng tiếng nhạc tạo khoản cách xa gần, hoặc đi ngược lại chonhạc trở thành nền để điệu vũ thêm nổi bậc; hoặc thành một trường phái riêng.Nhưng vô luận như thế nào, thì đều rất hài hòa, và nên làm thế nào để kỹ thuậtvũ có thể đạt tới đăng phong tạo cực vũ kĩ? Thủy Dạng Hề thật là vì kĩ thuậtmúa của nàng mà khiếp sợ, trong lòng là tràn đầy bội phục. Bất quá, vô luận nhưthế nào, trận này nàng không thể không thắng.
Khi tiếng nhạc chấm dứt,thì điệu múa của Thịnh Hạ quốc công chúa cũng đến hồi kết thúc. Kỹ thuật nhảyhoàn mỹ cùng nhạc khúc dung hợp trở nên thiên y vô phùng, không thể không sợ.Chỉ nghe tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, từng trận âm thanh hỗn loạn trầm trồkhen ngợi, ngay cả hoàng đế đang kiêng dè tâm tư đều quên không còn một mảnh.Quả nhiên là mĩ luân chi cực.
Qủa là một trận đấu hay,trên yến hội rốt cục cũng từ từ an tĩnh lại, Thủy Dạng Hề nghe được thanh âmThục phi có chút khẩn cấp : "Tam hoàng tử phi, hiện nay, đến lượt ngươi."
Thủy Dạng Hề đi lên sânkhấu, trong lòng còn là có chút trống rỗng, liền quay lại đối diện với Nam CungNgự Cảnh gật đầu, chỉ thấy hắn một tay đưa lên, liền có người đem ra năm cáitrống cổ so với người cao hơn một chút ra giữa sân, đứng xung quanh thành mộtcái vòng tròn. Mọi người thấy vậy, trong lòng kinh ngạc không thôi, đều khônghiểu rõ ý gì.
Thủy Dạng Hề khom ngườinói: "Phụ hoàng, mẫu hậu, nương nương, Hề Nhi kế tiếp sẽ múa một điệu kêulam phượng vũ, thì có một người dùng đá để kích trống, đánh trúng cái trốngnào, thì dãy lụa trong tay Hề Nhi sẽ gặp ở đánh vào nơi đá rơi lên trống, vàđồng thời dùng kỹ thuật nhảy để đánh về phía trống. Mà tiết tấu kích trống phảilàm theo tốc độ của nền nhạc. Vì để công bình phục chúng, người này vẫn nên doThục phi nương nương quyết định đi."
Mà mọi người nghe qua lờigiải thích về điệu múa này, trong lòng nữa chờ nữa đợi còn lại là hồ nghi,người nào tính nhẫn nại kém một chút , cõi lòng liền không yên, mà người khônkhéo thì lại mang bộ dáng xem kịch vui.
Thục phi có chút đùa cợtmở miệng nói "Nếu như thế, bản cung..."
"Mẫu phi, để cho nhithần đến làm người kích trống đi, " Nam Cung Ngự Vũ đứng dậy đánh gãy lờinói của Thục phi, vẻ mặt mang ý cười khó hiểu nhìn Thủy Dạng Hề, hắn đối phươngthức vũ đạo mới mẻ này phi thường hứng thú...
Thủy Dạng Hề chỉ lạnh nhưbăng liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Làm phiền ." Liền đi vàochính giữa vòng tròn, tay nâng lên một trận tiếng tỳ bà cũng bắt đầu dang, đúnglà khúc nhạc của thế kỷ hai mươi mốt khúc thập diện mai phục (*), dùng để hoàhợp tiếng động kích trống, thì tựa như dệt hoa trên gấm, không còn gì thích hợphơn nữa.
(*) Đây là một bộ phi củađạo diện Trương Nghệ Mưu, điệu múa này là do Chương Tử Di múa và Kim Thành Vũkích trống.
Khúc dần dần từ tán nhậpvào nhau, mà Nam Cung Ngự Vũ cũng bắt đầu cầm hòn đá lên, từng bước từng bướchướng về phía trống ném ra. Đứng bên trong vòng trống Thủy Dạng Hề nghiêngngười một cái, tay phải vung lên một điệu múa, đoạn vải lụa bắt đầu bay về phíatrống cổ, Một tiếng trống vang lên, khi hòn đá còn chưa kịp rơi xuống, thì nàngđã vững vàng đánh vào trống đó, hòn đá va chạm phát ra âm thanh càng nhanh, thìsự mềm dẻo kéo của nàng càng tăng. Dừng múa, sau đó là một điệu múa toàn thân,tay áo phải nhẹ bay lên, thì tay trái đã kéo xuống, trong phút chốc bay về phíasau trống cổ. Nam Cung Ngự Vũ sau khi ném hai hòn đá một lượt, liền có chút sợrun, hắn không nghĩ tới Thủy Dạng Hề thật sự có thể trước khi hòn rơi xuốngđất, đã dùng vải lụa kích trống. Hơn nữa, tư thế lại vô cùng tuyệt đẹp, thanhlịch, kỳ ảo. Quần áo màu xanh lam, ở trong vòng tròn trống cổ, hoặc di chuyển,hoặc một cái ngửa người, một cái xoay người, một cái xoay tròn, liền có thể đemđoạn vải lụa kia múa rất sống động, tựa như bản thân nó cũng có linh hồn, lúcnày cảnh này, thật đúng là ứng với tên điệu múa của nàng lam phượng vũ cổ. Nàngquả thật giống như con lam phượng hoàng thủy tinh ngạo mạn và đầy thần thánh.
Tiếng tỳ bà boong boongvội vàng, như rừng rậm im lặng, buộc chặt mà quỷ dị, đây là sự yên lặng trướckhi bão táp. Thủy Dạng Hề nhẹ vung tơ lụa, dáng người uyển chuyển, mắt mang vẻkhiêu khích nhìn qua Nam Cung Ngự Vũ, theo tiếng nhạc, lâng lâng, khẽ vuốt vàomặt trống, không mang theo một chút tiếng vang. Đột nhiên, tiếng nhạc thanhthót vừa đổi, như thanh âm của cơn mưa lớn trút xuống, sự quyết đoán sát phạttrong đó làm lòng người ta cứng lại, Nam Cung Ngự Vũ lấy lại tinh thần, trongmắt hiện lên vẻ hứng thú, nhạc khúc như vậy, quả thật cũng chỉ có nàng mới xứngmúa, bốp bốp hai tiếng, hai cục đá đồng loạt bắn ra, đánh lên trên mặt trốngcổ, mà ở nơi vừa bắn trúng, lại phát ra thêm ba hòn đá nữa, giống như không choThủy Dạng Hề có lấy cơ hội để thở dốc, năm cục đá nhất tề bắn về phía trống cổ.Thủy Dạng Hề thấy thế, khẽ cười, chỉ thấy nàng xoay người khom lưng một cái,hai tay đã bắt đầu chuyển động, mọi người liền bắt gặp hai vệt sáng màu lamđồng thời bắn ra, bay về phía trống cổ bị đá đánh trúng, chỉ thấy hai ánh sángmàu lam xuyên qua màu đỏ ngang trời xuất thế, đợi cho tiếng vang vừa dứt mọingười nhìn lại, thì dây lụa một lần nữa đã bay về phía trống cổ, lần này khôngphải chỉ đánh một cái, mà liên tục đánh vào ba cái trống cổ, mọi người đềukhiếp sợ chi cực. Mà lúc này, tiếng nhạc thanh đã đến trạng thái gấp gúc khẩncấp, mà Thủy Dạng Hề ở bên trong vòng tròn trống cổ, cũng đã phát huy động tácnhanh đến đáng sợ. Toàn bộ người ở giữa sân, sắc mặt đều đại biến, một bên nhìnthấy Thủy Dạng Hề tài nghệ múa cao siêu như thế, một bên thì Nam Cung Ngự Vũthế tới rào rạt gắt gao bắn vô số hòn đá, lần sau so với lần trước còn lợi hạihơn, lúc này, mọi người trong mắt trừ bỏ khiếp sợ cũng không còn gì khác, ởtình huống như vậy, sợ là không có mấy người còn bình tĩnh suy nghĩ gì nữa, chỉtại trong lòng đang nghi hoặc, năm trống, làm sao có khả năng? Đã thấy dãy lụamàu lam vừa đánh vào ba mặt trống phía sau, phút chốc bay trở về trong tay ThủyDạng Hề, mà nàng thì đứng ở giữa vòng tròn, trên mặt vẫn nụ cười yếu ớt bấtdiệt, tay phải đã nhẹ nhàng bắn về phía trước, mà lam thân ảnh bay về phía nămcái trống cổ, trong nháy mắt tựa như đoá thuỷ tiên bắt đầu nở ra trong nước,lại như chim phượng rực rỡ bay qua, chói mắt làm cho người ta không dời tầm mắtđược. Nhất thời, nhạc dừng, trống vang, lam phượng múa cổ thuận lợi chấm dứt.(TT: *té xỉu* edit xong đoạn này ta hết sức lực.)
Một điệu múa nhảy xong,tuy rằng mất đi không ít thể lực, nhưng, nhìn tình huống toàn trường, trận thứnhất nàng đã thắng.
Thật lâu, trong sảnh mớikhôi phục lại, đều là những ánh mắt bất khả tư nghị nhìn Thủy Dạng Hề, giốngnhư đang nhìn một người ngoài hành tinh vậy.
Thủy Dạng Hề có chút kinhngạc, đây là biểu tình gì? Đang suy nghĩ thì đã thấy thân ảnh trước mắt nhoánglên một cái, bàn tay đã chặt chẽ bắt được cổ tay của nàng, Nam Cung Ngự Vũ khẽcười nói: "Tam Hoàng phi nội lực thật thâm hậu, quả khiến cho người ta mởrộng tầm mắt, trò đùa giỡn vừa rồi quả là..." Tiếng nói còn chưa dứt, thìmặt cũng biến sắc, như thế nào lại vậy?
Thủy Dạng Hề bị hắn lâysửng sốt luôn, đối với sự đụng chạm của hắn, nàng thập phần ghê tởm, nhưng cũngkhông có quá bằng phản ứng cực kỳ của nàng, lúc này ở trước mặt nhoáng lên mộtcái xuất hiện hai thân ảnh, trong nháy mắt, nàng đã tựa vào lòng của Nam CungNgự Cảnh. Một tay hắn ôm thắt lưng, một tay nắm lấy tay nàng. Chỉ nghe âm thanhlạnh lùng trên đỉnh đầu truyền xuống: "Nhị hoàng huynh tựa hồ đã quên, HềNhi là phi tử của hoàng đệ."
Mà khác một thân ảnh cũngmở miệng nói: "Nhị hoàng tử nếu như muốn tỷ tỷ của ta, còn phải hỏi xem tacó đáp ứng hay không?" Thanh âm này là của Thủy Giác Hiên, nhưng mà trongthanh âm lại chứa đựng sự tàn khốc, so với trước đây đúng là cách biệt một trờimột vực.
Mà Nam Cung Ngự Vũ chỉthoải mái một chút: "Tam Hoàng đệ làm gì khẩn trương như thế, ổn hoàng tửchính là tò mò mà thôi, " hắn phớt lờ đi bàn tay của Nam Cung Ngự Cảnhđang nắm cổ tay của Thủy Dạng Hề đắc ý cười, "Chẳng lẽ Tam Hoàng đệ khônghiếu kỳ sao?" Nói xong, liền lui trở lại chỗ ngồi của mình, sau đó nhìn chằmchằm Thủy Dạng Hề, trong mắt lóe lên ánh sáng bất đắc dĩ.
Nam Cung Ngự Cảnh xoayngười đối Nam Cung Liệt nói: "Phụ hoàng, nếu trận thứ nhất đã so xong rồi,vẫn là nhanh chóng tuyên bố kết quả đi."
Thủy Dạng Hề nhìn về phíaba người trên cao, chỉ thấy Nam Cung liệt vẻ mặt suy nghĩ sâu xa nhìn nàng,trong mắt hoàng hậu cũng lóe vẻ kinh dị khó hiểu, mà trong mắt Thục phi thì dấukhông được phẫn hận nồng đậm. Thủy Dạng Hề chỉ ở trong lòng cười trừ. Nam CungLiệt tuyên vũ sư trong cung đến đây, mà vũ sư lại nói: "Công chúa cùng TamHoàng phi kỹ thuật múa, mỗi người mỗi vẻ, thật khó kết luận."
Thủy Dạng Hề cả kinh, saolại có khả năng như thế? Nàng ngưng mắt nhìn về phía vũ sư kia, chỉ thấy ánhmắt hắn lóe ra một cái, hai chân có chút run lên rất nhỏ, vừa thấy liền biết lànói dối không thể nghi ngờ. Nàng đối với Nam Cung Liệt thi lễ rồi nói:"Phụ hoàng, nhi thần có biện pháp rất tốt để phân rõ thắng bại, không biếtphụ hoàng có nguyện ý cho Hề Nhi thử một lần không?"
Thủy Dạng Hề đợi sau mộtlúc lâu, cuối cùng cũng nghe được hắn nói: "Nếu như thế, ngươi liền thửxem đi. Bất quá nếu vẫn không thể phân ra thắng bại, như vậy sẽ không đấu nữa,mà trực tiếp đưa công chúa về phủ đi." Thủy Dạng Hề nghe ra sự uy hiếptrong lời nói của hắn.
Nàng khẽ gật đầu, xoaymặt đối diện mọi người nói: "Nếu ai cảm thấy vũ đạo của công chúa còn hơnbản phi xin giơ tay lên." Dứt lời, thì thấy cả yến hội cũng có người nhiềurảnh để giơ lên như vậy. Thủy Dạng Hề cũng không nhớ rõ bao nhiêu, nên lại nóitiếp "Tán thành vũ đạo công chúa thắng không nổi bản phi thì không cần giơtay." Thanh âm kia trong trẻo giống như dòng suối trong núi, nhưng cũngmang theo một cổ lãnh liệt. Dứt lời, cả yến hội không một người nào nhấc tay,Thủy Dạng Hề hé miệng cười, xoay người đối mặt với Nam Cung Liệt nói: "Phụhoàng, đây không phải đã thực rõ ràng sao? Trận này là Hề Nhi thắng lợi."Nam Cung Ngự Cảnh cùng Thủy Giác Hiên nghẹn cười, cũng chỉ có nàng mới nghĩ raloại phương pháp thông minh cổ quái này thôi.
Cuối cùng, Thục phi cũngchỉ có thể nghiến răng nghiến lợi tuyên bố nói: "Đấu vũ, tam hoàng tử phiThủy Dạng Hề thắng lợi, " mâu quang lợi hại của nàng nghênh lên, nhìn ThủyDạng Hề, nói, "Trận tiếp theo họa."
"Họa?" ThủyDạng Hề không khỏi kêu ra tiếng, việc này nàng là vạn vạn lần không thể làmđược. Cổ đại họa, không chỉ có một bức họa đơn giản mà thôi. Chân chính ý nghĩacủa từ họa, trừ bỏ có tranh vẽ, ít nhất còn phải thơ, con dấu, và cả thư phápnữa. Nói trắng ra, là ngay cả thư pháp cũng nhất tịnh phải dung nạp vào bứctranh. Thục phi chiêu này, thật là độc. Đừng nói nàng hội hoạ không biết, chodù có thể vẽ ra bức tranh, thì chữ viết bút lông cũng không thể nào để chongười ta xem vào mắt. Trận này nàng thua không thể nghi ngờ. Nàng lắc lắc đầunói: "Trận này ta bỏ quyền."
Thục phi nghe được nàngnói như thế, đáy lòng lại lần nữa phát sinh sự khinh miệt hẳn lên, quả thật cáigì cũng không biết- điên nha đầu, trận mới vừa rồi xem như ngươi gặp may :"Nếu như vậy, thì hai bên hoà. Vậy một ván cuối cùng định thắng bạiđi!" Trong lời nói bao hàm đắc ý nhè nhẹ.
Thủy Dạng Hề mặt nhăn màynhíu, trận thứ ba vô luận như thế nào cũng phải thắng.
Trong chốc lát, chỉ thấyThục phi cười quyến rũ nhìn Thủy Dạng Hề, gằn từng chữ: "Trận thứ ba, đấurượu."
Thủy Giác Hiên vừa nghe,thân mình ngẩn ra, nắm chặt hai đấm nhìn Thủy Dạng Hề.
Mà Thủy Dạng Hề ở tronglòng cũng hoảng sợ, rượu? thân thể nàng đụng một tí đã say ... Rượu? Liếc mắtmột cái thoáng nhìn công chúa kia cũng có vẻ mặt khủng hoảng, xem ra, phải nàngcũng không phải là loại người giỏi uống rượu, bất quá, thiên hạ cũng có ngườiso với nàng kém hơn, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Không biết sonhư thế nào?"
Thục phi nhìn biểu tìnhbình tĩnh của Thủy Dạng Hề, có chút do dự nói: "Tam Hoàng phi cùng côngchúa hai người có mười chén rượu, người nào uống xong trước thì tính người đóthắng, người nào say trước thì tính thua. Bất quá, ta trước tiên nên nói rõ mộtchút, rượu này là rượu mạnh tinh khiết, nên hai vị cần phải nắm chắc cơhội." Nói xong, gật đầu một cái, liền có thái giám dọn ra hai cái bàn ngồi,trên mặt bàn mỗi cái đã thả mười chén rượu.
Thủy Dạng Hề thong dongngồi xuống, trên mặt mang theo ý cười khẽ, vẻ mặt vẫn trấn định, coi như mườichén rượu này căn bản không có gì đáng nói. Mà công chúa cũng đã ngồi vào chỗ,mặc dù cố gắng trấn định, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự khẩn trương củanàng, chỉ một có một đôi mắt tràn ngập tràn đầy khinh thị cùng quật cường.
Chỉ nghe Thục phi nói mộttiếng bắt đầu. Thủy Dạng Hề đã bưng lên chén rượu, hướng công chúa nói một câumời, liền ngửa đầu, uống cạn chén rượu rồi để xuống. Mà công chúa thì tim đậpmạnh và loạn nhịp chưa kịp uống chén đầu, đã thấy Thủy Dạng Hề bưng chén thứhai đến bên miệng. Trong lòng lo lắng, cũng bất chấp tất cả, nhanh chóng bưnglên một chén rượu, nhắm mắt, ngửa đầu; lại thêm một ly, nhắm mắt, ngửa đầu. Cứlặp lại như thế, rốt cục nàng khi uống đến chén thứ tám đã hét lên say ngã gụcở trên bàn, bất tỉnh nhân sự. Thủy Dạng Hề thực hiện được âm mưu nên cười, chénrượu thứ hai chưa đưa lên miệng đã rơi xuống đất, rượu này thật sự rất mạnh,cho dù uống ít, chỉ sợ cũng chống đỡ không đến một nén nhang thời gian, nhưngmà thật quá, quả nhiên không ngoài dự đoán, nàng quả nhiên uống không quá mườichén đã say. Liền mất đi ý thức.
Mọi người thấy hai cái nữtử uống rượu, chỉ biết là, Tam Hoàng phi của bọn họ chỉ nhanh nhẹn uống xongmột chén rượu, sau đó thì đến chén rượu thứ hai chỉ làm bộ dáng uống, mà côngchúa kia trước bộ dáng của Tam Hoàng phi, đã gió cuốn mây tan uống hết támchén, rốt cục trước khi uống hết số rượu đã say nằm gục xuống. Thực hiển nhiên,hai người ai cũng chưa uống xong rượu, nhưng công chúa đã say trước, cho nêncông chúa thua. Nhưng mà Tam Hoàng phi xảy ra chuyện gì, sao chỉ có một ly, đãsay bất tỉnh nhân sự ?
Nam Cung Ngự Cảnh thấyThủy Dạng Hề sắp ngã xuống, vươn tay một cái, liền đem nàng ôm vào ngực, tronglòng nóng như lửa đốt, cứ kêu gọi tên àng nhưng người ở trong lòng không có đáplại hắn, chỉ lo ngủ giấc ngủ của nàng. Thấy nàng không có phản ứng, hắn trừngmắt quát Thục phi: "Rốt cuộc sao lại thế này, ngươi ở rượu đã bỏ cáigì?"
Thủy Giác Hiên lại nở nụcười, cao giọng đối với Nam Cung Ngự Cảnh nói: "Tam hoàng tử không cần lolắng, tỷ tỷ chính là đang ngủ thôi. Thể chất của nàng chỉ uống một tí rượu liềnsay. Bất quá, tỷ tỷ thật là thông minh, thế nhưng biết lợi dụng công chúa vìcầu thắng mà sốt ruột, để chuyển bại thành thắng, " nhìn người đang nhắmchặt hai mắt ngủ "Tỷ tỷ nha, ngươi thật sự là làm cho đệ đệ càng ngày càngbội phục đó."
Mọi người nghe xong, mớibừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai Tam Hoàng phi bọn họ không thể dính rượu . Nhưngmà, dưới tình huống như vậy, cư nhiên còn thắng được, trong lòng đều bội phụctâm tư tinh tế của nàng...
Nam Cung Ngự Cảnh vừanghe, mới yên lòng, ôm lấy Thủy Dạng Hề, đối với Nam Cung Liệt nói: "Phụhoàng, nếu thắng bại đã phân, vậy phụ hoàng nên tuân thủ ước định mới phải.Nay, Hề Nhi đã ngủ rồi, nhi thần cáo lui trước." Nói xong, liền sải bướchướng về ngoài cung mà đi.
Mà yến hội này, rốt cụccũng kết thúc, mọi người đều giải tán. Cuối cùng, Nam Cung Liệt đã đem côngchúa tạm thời an bài ở tại trạm dịch của hoàng gia, qua ngày hôm sau lại tuyênnàng gặp mặt vậy.
Thủy Dạng Hề một đêm ngủrất ngon. Thẳng đến ngày thứ hai mặt trời lên cao mới tỉnh lại. Mở mắt ra, nhìnđỉnh giường hơn nữa ngày, mới lẩm bẩm nói: "Đây không phải là giường củata." Thế này mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng, không là giường củanàng, thì là giường ai? Sau đó, giọng nói kia còn cao hơn tiếng thét của gàtrống gáy lúc bình minh.
Vu Nhi nghe được tiếngkêu, chạy nhanh đẩy cửa vào, những người có liên quan bị Nam Cung Ngự Cảnh bắtở lại bảo hộ nàng cũng lo lắng vào phòng. Thủy Dạng Hề thấy Vu Nhi, tựa nhưthấy cây cỏ cứu mạng, vội vàng hỏi: "Vu Nhi, đây là chỗ nào, ta như thếnào lại ở chỗ này ?"
"Tiểu thư, ngườikhông sao chứ, không phải còn tại say rượu chứ " nói xong, còn sờ sờ cáitrán Thủy Dạng Hề "Đây là phòng của tam hoàng tử a, tối hôm qua tam hoàngtử đem người từ trong cung ôm trở về nha."
Cái gì?"Vậy hắn hiệntại ở đâu vậy?" Sao có thể tự chủ trương như thế?
Hoa Nhiên thấy vậy liềnmở miệng nói: "Vu Nhi, ngươi đi trước xem bữa sáng Tống nương có chuẩn bịtốt chưa?"
Chờ Vu Nhi đi ra ngoài,mới nói với Thủy Dạng Hề : "Gia đi vào cung . Trong cung truyền đến tintức, nói tối hôm qua hoàng hậu nương nương trúng độc . Nhắn lại nương nươngkhông cần lo lắng, hắn biết xử lý ." Hoa Nhiên đối với Thủy Dạng Hề vẫnrất xa cách.
Thủy Dạng Hề cũng không tâm tình soi mói thái độ nàng,kinh hãi nói: "Cái gì, hoàng hậu trúng độc? Như thế nào lại trúng độc?"