Duyên Hề

Chương 19



Nam Cung Ngự Cảnh nhìncái tay sắp sửa hạ thủ kia, cười cười, thực nhẹ nhàng nhích một cái đã lui vềphía sau, rời xa bàn tay nguy hiểm đó: "Hề Nhi định làm cái gì vậy, nghĩmưu sát phu quân sao?" Ý cười vẫn như cũ không giảm, trong mắt hiện lên sựgiảo hoạt.

Thủy Dạng Hề nhìn hắn,trong mắt không hề che đậy sự lạnh nhạt, trừ bỏ lạnh ra không chứa thêm bất cứcảm xúc gì. Nàng chán ghét nhìn thấy ý cười trong mắt của hắn khi thực hiệnđược mưu đồ, như vậy làm cho nàng cảm thấy chính mình giống như là con kiến bịngười ta nắm ở trong tay, không chỗ trốn thoát. Hai tay không tự chủ xiết chặt,buông ra, rồi xiết chặt, lại buông ra, cứ như thế lặp đi lặp lại mãi, cuối cùngđã đem sự xúc động muốn giết người nàng đè ép xuống, lập tức hướng bậc thang điđến, cả người mang khí thế lạnh lùng làm trong lòng Nam Cung Ngự Cảnh khôngkhỏi căng thẳng.

Nam Cung Ngự Cảnh nhìnbóng dáng của nàng, đang nắm chặt hai đấm, trong lòng trăm mối tơ dò, đúng rồi,trong trí nhớ của nàng hắn đã hoàn toàn bị cắt bỏ, hắn biết đối với nàng, hiệntại, hắn nhiều lắm cũng chỉ là người xa lạ không quen thuộc mà thôi. Nghĩ đếnđiều này trên mặt không khỏi hiện ra nụ cười khổ mà ngay cả chính hắn cũng chưaphát hiện.

Thủy Dạng Hề vẻ mặt hànbăng trở lại Lê Hương viện, từ sau khi đến nơi này, cảm xúc của nàng không cònkhống chế tốt được nữa, hôm nay, nàng thật sự tức giận. Đang muốn đẩy cửa vàonhà, thì Tống ma ma từ bên cạnh xông ra, hành lễ nói: "Tiểu thư, ta đã trởvề." Thủy Dạng Hề vừa nhìn thấy nàng ta, biết nàng ta có việc bẩm báo,nhưng nàng hiện tại thật sự đầy bụng tức giận không có chỗ phát tiết, vừa mớigặp Tống ma ma hành lễ với nàng, vừa lúc đụng vào lưỡi dao của nàng, vẻ mặtlạnh lùng nói: "Tống ma ma, ngươi nếu về sau còn một lần làm lễ nghi xãgiao với ta, ta sẽ trực tiếp đem ngươi ném ra khỏi Lê Hương viện" sau đóđi vào phòng cũng không thèm quay đầu lại.

Tống ma ma vẻ mặt kỳ lạkhó hiểu, nàng lời còn chưa nói xong đã bị nghẹn nơi cổ họng, thật sự là muốnnghẹn chết mà, nàng cẩn thận nhìn Vu Nhi đi theo phía sau, hỏi:"Vu nhi đã xảy ra chuyện gì thế? sao lại làm cho tiểu thư nổi giận đến nhưvậy?"

Vu Nhi ngập ngừng :"Ta đâu có biết a, ta đưa tiểu thư đến Bích Ba đình gặp tam điện hạ, tiểuthư xuống đình thì đã như vậy ..."

"Vu Nhi, nhanh đilấy bồn nước trong đến cho ta." Vu Nhi một câu còn chưa nói xong, đã nghethấy Thủy Dạng Hề gọi, phải chạy nhanh đi múc nước đến.

Bên trong Thủy Dạng Hềlấy vải bố dùng sức chùi môi, cổ, trong lòng tức giận cực điểm, hướng bên ngoàinói: "Tống ma ma, ngươi vào đi."

Tống ma ma lên tiếng đáplại rồi đi vào.

"Thế nào ? Đều đãlàm tốt ?" Thủy Dạng Hề áp chế lửa giận trong lòng, khôi phục bộ dángtrong trẻo lạnh lùng như bình thường.

"Đúng vậy, tiểu thư,Song nhi nha đầu kia đã tỏ vẻ nguyện ý trung thành với tiểu thư, tuyệt đốikhông hai lòng." Tống ma ma thật cẩn thận trả lời xong, thì không cần phảinhiều lời nữa, đang cân nhắc Thủy Dạng Hề kế tiếp chắc sẽ hỏi nàng đã làm nhưthế nào mà Song nhi đồng ý nguyện trung thành với nàng hay không.

Thủy Dạng Hề vẫn cầm khănmặt, chùi môi như trước nói: "Ta biết ngươi suy nghĩ cái gì, ta sẽ khônghỏi ngươi dùng phương pháp gì. Tóm lại, nếu ta đã giao cho ngươi đi làm chuyệnnày, như vậy là ta đã tin tưởng năng lực của ngươi, ta muốn chính là kết quả,về phần quá trình như thế nào, ta không có hứng thú để biết. Huống hồ, lấy nănglực của ngươi, ta tin tưởng là sẽ không làm chuyện sai trái, ta cũng không cónhiều tinh lực, để quan tâm đến những việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi đều bắt ngươiphải nhất nhất bẩm báo."

"Đúng vậy, tiểu thư," tống ma ma cung kính trả lời, hiện tại nàng càng ngày càng cảm thấy tiểuthư tâm cơ thâm trầm đáng sợ, kẻ nào làm địch nhân của nàng, sẽ không được maymắn, "Tiểu thư, Song nhi nói nếu nàng đã quyết định nguyện trung thành vớitiểu thư, như vậy nàng sẽ đối với tiểu thư toàn tâm toàn ý, nàng nói trong tướngphủ cần phải chú ý đề phòng nhất chính là nhị phu nhân, còn hỏi tiểu thư, cóphải chuẩn bị tra rõ chân tướng việc phu nhân năm đó qua đời hay không?"

Thủy Dạng Hề không khỏicả kinh, Song nhi này, quả nhiên là không thể xem thường, chỉ mấy câu nói đó,đã đem tất cả mọi thứ bày ra, nhắc nhở, quyết tâm thậm chí còn ẩn chứa uy hiếphoặc là lời nói nguyện trung thành của nàng ta cũng có điều kiện cùng mục đíchriêng. Nàng biết Mộc Tư Khê bị chết rất kỳ quái, nhưng nàng không phải chânchính Thủy Dạng Hề, cũng không nghĩ sẽ nhảy vào cái hồ vẩn đục này, nhưng hiệnnay xem ra, chuyện này tựa hồ cùng nhị phu nhân có liên quan, mà nàng cùng nhịphu nhân thù nhất định đã sớm kết rồi, bởi vậy, xem ra, những chuyện liên quanđến năm xưa cũng không thể mặc kệ , nàng thở dài dưới đáy lòng, tốt xấu gì cũngđã chiếm thân thể của Thủy Dạng Hề, cũng nên tận lực vì chủ thể mà tìm kiếmnhững manh mối của chuyện trước kia, nàng suy nghĩ một chút, nói: "Ngươinhanh chóng đi điều tra tường tận về Song nhi, xem nàng cùng Mộc Tư Khê... Ừ...Cũng chính là nương ta có quan hệ gì không?"

Nói đến đây, thì ThủyDạng Hề đã nghe được tiếng bước chân của Vu Nhi tiến vào viện, nàng nâng tay, ýbảo Tống ma ma không cần nói thêm gì nữa. Gần nhất, thính lực của nàng khôngbiết nguyên do tại sao tự nhiên trở nên rất tốt.

Quả nhiên, chốc lát, VuNhi đã là bưng chậu nước vào phòng.

Thủy Dạng Hề tiếp nhậnnước trong tay, đem khăn mặt nhúng vào đó, nói: "Các ngươi đều đi ra ngoàiđi, ta chính mình làm." Sau đó, đối với Tống ma ma gật đầu một cái.

Thủy Dạng Hề trực tiếpdùng nước rửa môi, một lần chùi là một lần nhúng nước, nhúng cả đôi môi vàotrong đó thổi phù phù, thật giống như muốn xóa đi dấu vết ở trong lòng. Nghĩlại, nàng rốt cuộc ở đây giận cái gì, quả thực chính nàng cũng không biết, nàngtrong lòng đối hành vi đụng chạm thân xác thực không có nhiều phản cảm lắm, thứnhất, có lẽ vì nàng có suy nghĩ của thế kỷ hai mươi mốt, một cái hôn quả thậtcũng không coi là cái gì quan trọng, thứ hai, phản ứng của thân thể đối vớihắn, không hề bài xích, ngay cả cảm giác cũng thiếu chút nữa bị vây hãm. Nhưngtrong lòng, thật sự có một cỗ tức giận nảy sinh, nhưng phát tiết không được,tìm không ra chỗ để trút giận nên có chút nghẹn lại khó chịu.

Thủy Dạng Hề vắt khô khănlông, đem nước trên mặt lau khô đi, lắc đầu, sau đó liền ngã vào trên giườngngủ, đã nhiều ngày nàng tựa hồ có chút hao tâm tốn sức. Cũng không biết đã ngủbao lâu, khi tỉnh lại thì trời đã tối, chỉ vì nàng từng có phân phó, một khinàng ngủ, dù cái gì cũng không được quấy nhiễu, cho nên, trong thời gian nàykhông có ai kêu nàng dậy. Nàng lấy tay sờ soạng muốn thắp đèn, lập tức vang lêntiếng đập cửa, Thủy Dạng Hề lên tiếng kêu đi vào, Vu Nhi liền đi đến, nói:"Tiểu thư, người cuối cùng là tỉnh, Trần tổng quản đều đã qua đây xemnhiều lần, dường như có chuyện trọng yếu lắm, chỉ vì tiểu thư phân phó qua, khingủ không thể quấy nhiễu, nên đành để cho hắn chờ, lần này may mắn, vừa đúnglúc tiểu thư tỉnh." Kỳ thật cũng là bởi vì hôm nay tiểu thư có chút giậndữ, nên không ai dám tùy tiện hướng mũi đao mà xông vào.

Có thể làm cho Trần Khảitự mình chạy đến, cũng chỉ có lệnh của Nam Cung Ngự Cảnh mà thôi : " Hắnhiện tại ở đâu?"

"Đang ở Thiên thínhchờ rất lâu."

"Nếu như thế, phảiđi gặp hắn thôi." Nói xong, nàng đã đi ra cửa, hướng Thiên thính mà đi.

"Trần tổng quản cóviệc gấp gì cần tìm ta như vậy, là tam hoàng tử có chuyện gì sao?" Vừa mớitiến vào Thiên thính, cũng không đợi Trần Khải hành lễ, đã đặt câu hỏi trướctiên.

Trần Khải chỉ phải trảlời: "Đúng vậy. Điện hạ phân phó nô tài tặng cái này cho nươngnương." Hai tay nâng một gì đó giống như chiếc nhẫn, trình đến trước mặtThủy Dạng Hề.

Thủy Dạng Hề cầm lấy nó,cái gì, là chiếc nhẫn sao, xem tính chất, phải làm là ngọc phỉ thuý thượngđẳng, nhưng là, hình như lớn một chút, cũng hơi rộng nữa: "Đây là cái gì,lấy đến để làm chi, cũng không xinh đẹp, căn bản không có chút giá trịnào." Nói xong, liền hướng trên bàn quăng lên, kì thực, trong lòng còn cóchút giận, đánh không lại hắn, nên lấy đồ của hắn ra trút giận cũng tốt.

Trần Khải nhìn vẻ mặtkhông tán thành của Thủy Dạng Hề, trong lòng ứa ra mồ hôi, nàng không phải nhấtthời cao hứng đập nát nó là tốt rồi, phải biết rằng này ban chỉ này không giốngbình thường, có thể đại biểu cho thân phận của tam hoàng tử: "Nương nươngcó điều không biết, đây là ban chỉ tùy thân của điện hạ, có cái này, nươngnương nghĩ lất bao nhiêu bạc cũng không có vấn đề gì."

Nga? Lợi hại như vậy?Nàng đối Trần Khải gật gật đầu, liền phái hắn rời khỏi.

Cầm cái ban chỉ lục sắckia nghĩ, không phải chỉ là cái nhẫn thôi sao, chẳng qua là tương đối lớn thôi,nhưng mà trong ấn tượng ban chỉnày không giống với cái của hắn, cái kia nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa cũng đẹphơn nhiều lắm, vừa nghĩ đến là đồ của Nam Cung Ngự Cảnh, thật sự muốn vứt nóđến chỗ mà nàng không nhìn thấy, nhưng vì bạc là trên hết, ta sẽ không vắng vẻngươi, nếu là nhẫn tại sao lại không thể tùy tiện đeo, vì thế, Thủy Dạng Hề đemcái gọi là ban chỉ này cùng với nhẫn bạc của nàng xâu lại đeo ở trên cổ.

Thủy Dạng Hề tựa nhưngười rảnh rỗi ở trong phủ trãi qua cuộc sống nhàn nhã vài ngày, cũng khôngbiết bắt đầu từ khi nào, nàng cảm giác buổi tối khi ngủ, giống như đang ở khôngtrung bồng bềnh đong đưa, giống như bay, giống như phép lạ, giống như múa, cứnhư thế ép buộc cả đêm, nhưng không thấy mệt, ngày hôm sau thì thần thanh khísảng, sắc mặt cũng là càng thêm có vẻ phiêu dật, nàng cũng không để ý nhiều đếnđiều này.

Bất quá cuộc sống đã qua nhiều ngày yên tĩnh, liền cóchút mong muốn đi ra ngoài, có lẽ là quá yên lặng sẽ nghĩ đến náo nhiệt. Liềngạt Vu Nhi cùng Tống ma ma, kêu Trần tổng quản chuẩn bị một bộ nam trang, đơnđộc chạy ra ngoài...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv