Chỉ nghe hắn tiếp tục nói: “Ngươi và mẹ ngươi, rấtgiống nhau. Chẳng qua là, mẹ ngươi quá mức dịu dàng, đến nỗi rơi vào cảnhhồng nhan bạc mệnh. Nàng chỉ hy vọng ngươi có thể khỏe mạnh bình an sống hết cảđời này, không có sóng không tranh đấu.”
“Không có sóng không tranh đấu, a, ta cũng hi vọng nhưthế. Nhưng là tựa hồ đó chỉ là một hy vọng xa vời. Đang ở trong vòng nước xoáy,làm sao có gió êm sóng lặng để sống hết một đời. Chính nàng còn không thể, thìnên biết, ta cũng không thể nào. Chỉ hy vọng, có thể cố hết sức bảo toàn mìnhthôi.” Thủy Dạng Hề rất có cảm động nói.
Trung niên nam tử kia nhìn Thủy Dạng Hề, nói: “Ngươiquả thật thông suốt. tuổi còn nhỏ, đã có cảm xúc như vậy. Cho dù bản thân ngươikhông đủ sức để giải quyết những chuyện ngoài tầm tay, nhưng ngươi hiểu biếtthế, mẹ ngươi cũng an lòng mà yên nghỉ.” Hắn mang vẻ mặt vui mừng.
“Cậu chuẩn bị đưa ta đến nơi này, cũng không phải chỉnói những cái này sao.” Mặc dù không thể dễ dàng tin tưởng người xa lạ, nhưng,nàng tin tưởng hắn ánh mắt sẽ không gạt người, tình cảm của hắn cũng sẽ khônggạt người.
Hắn khẽ mỉm cười: “Dĩ nhiên.” Hắn lấy ra một hộp gỗnhỏ hình thoi, rất tinh sảo, đưa cho nàng. Ý bảo nàng mở ra.
Nàng nhẹ nhàng nhận lấy cái hộp đưa tay lên mở khóa,bên trong là một viên thuốc màu trắng, lớn cở như đầu ngón tay cái, hoàn toàntrong suốt đáng yêu. Còn có một cái nhẫn, làm bằng bạc tinh khiết, mặt ngoàithế có khắc một đóa Mẫu Đan sinh động như thật. Nàng kinh ngạc nhìn hắn, cóchút không rõ ràng lắm.
“Đem nó ăn.” Hắn cầm lấy viên thuốc, nói.
Thủy Dạng Hề cũng không chút do dự nuốt xuống,nói: “Cái nhẫn này? Chắc cũng không bắt ta ăn đi chứ?”
Hắn ngó chừng nàng: “Chiếc nhẫn?” Hắn cầm lấy chiếcnhẫn bạc, “Ngươi nói cái này là chiếc nhẫn bạc?”
“Nga, đúng, đúng, chiếc nhẫn, chiếc nhẫn.” Nàng vộivàng bổ sung.
“Ha ha ha. . . . . .” Vị “Lão giả” này tựa hồ tâm tìnhrất tốt, “Chiếc nhẫn? Gọi chiếc nhẫn không tồi, là một cái tên rất hay.”
Hắn đem chiếc nhẫn thả lại trong hộp, nói: “Đây là mẹngươi để lại cho ngươi. Nàng vốn hi vọng ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không dùng đếnnó. Nhưng hiện tại, ngươi đã ở trong nhà đế vương, mọi chuyện thân bất do kỷ,khắp nơi đều nguy hiểm, vì vậy, ta liền nghĩ, đưa cho ngươi thì sẽ tốt hơn. Mẹngươi nói, ở lúc ngươi thật sự nguy hiểm đến tánh mạng, sẽ đem nó truyền chongươi.”
Thủy Dạng Hề cầm lấy chiếc nhẫn, quan sát một hồi lâu,trừ đóa Mẫu Đan điêu khắc, cũng không có gì đặc biệt, “Cái nhẫn này chẳng lẽ cóhuyền cơ gì sao, cậu, ngươi nói cho ta biết đi, ta thật sự đoán không ra.”
“Ta cũng không biết. Mẹ ngươi cũng không tiết lộ vớita nửa câu. Ta xem nó mười mấy năm, cảm thấy cùng chiếc nhẫn bình thường khôngkhác gì cả. Ta cho là, cái nhẫn này chỉ có mẹ con các ngươi mới hiểu, cho nênngươi sẽ biết. Làm sao, chẳng lẽ ngươi cũng không biết.”
“Ta làm sao biết. Không phải là chiếc nhẫn bạcthôi sao, còn có thể có cái gì tương thông. . . . . . . Kia, cậu, mẹ ta có nóicái gì nữa hay không?”
Trung niên nam tử vuốt vuốt chòm râu, ngửa đầu suynghĩ: “Nàng chỉ nói là khi ngươi chân chính tánh mạng gặp phải nguy hiểm lúc đóđưa cho ngươi. Cũng không nói thêm cái gì khác.”
Tánh mạng gặp phải nguy hiểm sẽ đưa cho ta, đây chẳngphải là bùa cứu mạng sao.”Ai, cậu, chúng ta không cần nghĩ nhiều. Nếu vật nàyquan trọng như vậy, ta mang theo là được. Nói một chút viên thuốc ngươi vừa mớicho ta uống đi, sao ta cảm thấy hiện tại trong bụng nóng hầm hập, thật giốngnhư có như lửa.”
Hắn nhìn nàng, cười nói: “Ha hả, cuối cùng đã có phảnứng rồi, ta còn tưởng rằng ta uổng phí công phu và thời gian rồi chứ. Đây làthuốc ta dùng hơn hai mươi năm tinh lực để luyện thành. Ban đầu vốn định vì mẹngươi mà luyện chế. Nàng lại quá mức ôn hòa, mọi việc đều nhẫn nhịn, khó tránhkhỏi bị khi dễ. Cho nên, ta đi thâm sơn tìm danh y, sưu tập ba trăm hai mươilăm loại dược liệu trân quý nhất trên đời, dung hợp nội lực của ta tinh luyệnmà thành. Ăn nó, không những được bách độc bất xâm, còn có thể tăng cường nộilực của ngươi. Nói cách khác, bên trong cơ thể ngươi hiện tại đã có mấy chụcnăm nội lực.”
“A, lại có chuyện thần kỳ như thế sao? Nội lực thật cóthể thông qua dược vật tăng lên ?” Thì ra là thật, trên TV diễn mấy cái kiacũng không phải tất cả đều là đồ bỏ đi. Suy nghĩ một chút, “Chẳng qua là,không biết đối với cái này cuối cùng có chỗ nào dùng. Đối với một người võ nghệcao cường mà nói, nếu chỉ có nội lực cũng chỉ như muối bỏ biển thôi.” Hơn nữa,nàng cũng không cần cái gì võ hay không võ , nguyên nhân chẳng qua là quálười, đã lường trước trời sanh không phải là kẻ luyện võ.
Hắn nhìn nàng, khẽ mỉm cười: “Ta làm sao mà lại cảmthấy ngươi ôn hòa vô hại, mà lại có một chút gian xảo, quả thật là hài tửthú vị.” Hắn từ rơm rạ dưới giường lục lọi ra một quyển rất cũ kỷ sách,có bìa màu lam bằng da, nói ” đây là kiếm phổ sư phụ ta để lại cho ta. Năm đó,sư phụ truyền cho ta , nói, đây là từ đời trước truyền xuống , không phải làngười hữu duyên sẽ không luyện được kiếm phổ này. Ta là không thể đã lâu khôngqua lại với bên ngoài, nên đem nó cho ngươi. Như thế người có duyên, cũng sẽ cócơ hội có được kiếm phổ này. Ngươi hiện mặc dù đã có nội lực, nhưng là dựa vàodược lực mà tăng lên, nên có chút đặc biệt. Cũng không có sự phân chia rõ ràng.Đầu mỗi tháng, ngươi trước hết dựa theo nội công tâm pháp này tu luyện, nộicông của ngươi liền có thể chân chính đại công cáo thành. Sau đó, là cóthể luyện kiếm.”
Thủy Dạng Hề nhận lấy kiếm phổ, nghĩ đến, nguyên lailà mới vừa mua một con chó nhỏ, mặc dù trả tiền, nhưng con chó nhỏ nàychưa chắc sẽ nhận ngươi làm chủ nhân, chi bằng nuôi nó một thời gian ngắn mớicó thể chân chính làm chủ nó. Đạo lý này ta hiểu . Chẳng qua là, luyện vớikhông luyện, cô phụ cùng không cô phụ là do ở ta. Đành cung kính nhận lấy kiếmphổ, bái một cái: “Cám ơn cậu.”
Trung niên nam tử nhìn nàng, trong mắt lóe lên tiasáng, âm thầm thở dài, thật là trẻ con không thể không dạy. Lại cảm thấy khôngthể không dung túng.
Bỗng nhiên, lại một cổ mùi thơm quen thuộc, nàng liềncó chút vô tri vô giác, lại ngủ mê man như trước, trong đầu nàng hiện lên mộtcái ý niệm, đây là mùi vị linh đường, thì đã mê mang.
Tỉnh lại, đã ở trong phòng của tướng phủ. Bên ngoài,mặt trời chiều đã ngã về tây, sắc trời đã xám xịt. Sờ sờ trong ngực, thật là cómột quyển sách da màu lam võ công bí tịch, xem ra, những thứ mới vừa rồi cũngkhông phải là mộng.
Lúc này, không thể đi được đâu rồi, huống chi, mụcđích cuối cùng của nàng còn chưa có đạt tới đâu. Ha hả. . . . . .
Đói bụng, tìm đồ ăn thôi: “Vu nhi, làm sao còn chưa cócơm nữa? Vu nhi, Vu nhi. . . . . .”
“Ba ” cửa bị sức mạnh bật tung ra mà không có chút dựbáo nào,Vu nhi vội vàng hấp tấp hô: “Tiểu thư, tiểu thư, Vu nhi ở chỗ này, xảyra chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì. Ngươi tại sao lại sợ như vậy, cóai ở đuổi theo ngươi sao?”
“không phải là nghe tiểu thư gọi gấp chứ sao. Vậy màcũng trách ta, ta ở bên ngoài ngủ thiếp đi, nghe thấy tiểu thư gọi mới tỉnhlại, ta còn tưởng rằng tiểu thư xảy ra chuyện gì.” Nàng đi tới bên giường,“Tiểu thư muốn thức dậy hay sao sao?”
“Nói nhảm, hiện tại không dậy để khi nào mới dậy a, tacũng đói bụng đến nỗi bụng phẳng giống sau lưng luôn rồi.” Nàng đứng dậy sửasang xiêm y cùng đầu tóc, “Hẳn là đến giờ cơm rồi, thời gian ăn cơm của tướngphủ chẳng lẻ so với Tam hoàng tử phủ buổi tối còn muộn hơn .”
“Tiểu thư nói rất đúng, phải ăn cơm rồi. Vu nhi truyềncơm cho tiểu thư.”
“Ai, này này, tướng phủ mọi người đều ở phòngmình dùng cơm hay sao?”
“Dĩ nhiên là không phải, tiểu thư vì sao hỏi như thế?” Vu nhi mắt lộ vẻ kinh ngạc, làm sao có thể, mỗi bữa cơm cũng là cùng nhau ởchung một chỗ để ăn, chẳng qua là. . . . . .
“Vậy tại sao ngươi phải đi cho truyền cơm. Đi hỏi thămmột chút, tiền sảnh khi nào dùng cơm, sau đó quay lại gọi ta. Ta hôm naycòn không có thấy mặt một người nào ở trong nhà đâu, thật vất vả mới có cơ hộinày, đương nhiên phải nắm chặc. Mau đi đi.”
“Dạ . . . . .”
Quả nhiên, Vu nhi đi một lát liền về trả lời, chuyệnbữa cơm ở tiền sảnh.