Duyên Hay Nghiệt, Cốt Chỉ Một Chữ Ái

Chương 37



Gần trưa, Hàn Lân cầm bọc vải đứng trước mặt Hạ Mẫn.

Hạ Mẫn nhìn Hàn Lân.

“Ngươi thay đi.” Hàn Lân mở bọc vải.

Nhìn thấy đống y phục cùng nữ trang bên trong, mặt hắn tái lại.

“Mau. Không ta không thể yên tâm đi được.” Y lấy y phục, phe phẩy trước mặt hắn.

A. Hàn Lân, ta không muốn giả nữ. Hắn lắc đầu. “Ta… Không thay.” Hắn đường đường là một nam nhân, đại nam nhân.

“Không được.” Y dúi vào tay hắn. “Ngươi không muốn dọa người khác hoảng sợ chứ?”

“Ta…” Hắn cúi đầu, tay xoa xoa bụng.

“Mau.” Y kéo hắn dìu vào trong động. “Cần ta giúp ngươi không?”

Hắn đỏ mặt. “Ta… Tự làm được.”

“Vậy mau.”

sau một hồi luốn cuống chân tay, Hạ Mẫn bước ra. Ngoại trừ mái đầu ra, tất thảy đều không sai biệt nữ nhân là mấy.

Hàn Lân ngẩn người nhìn mĩ nhân trước mặt mình, đến cả thở cũng quên mất.

Hạ Mẫn thấy vậy tức giận cầm y phục đi vào. “Ta thay lại.”

“Không đuợc.” Y kéo hắn lại. “Ngươi thực sự rất đẹp.”

Hạ Mẫn ước có một cái hố gần đây để hắn chui xuống. Đường đường là một đại nam nhân, cư nhiên lại phải giả thành nữ nhân, đã thế còn được khen đẹp nữa.

Sau một hồi ngẩn người, Hàn Lân đỡ hắn lại phiến đá, chậm rãi rút trâm cài đầu của hắn ra, mái tóc lập tức bung ra, xõa mềm trên bờ vai.



“Ngươi làm gì?” Hạ Mẫn kinh ngạc.

“Giúp ngươi.” Y cười.

Y cầm chiếc lược, giúp hắn chải từng đuờng, từng đường. “Hạ Mẫn, ta đi. Ba ngày không trở về thì cũng không được đi tìm ta nghe chưa.”

Hạ Mẫn mù mờ gật đầu.

“Có lẽ ngươi không biết. Ta kém ngươi bảy tuổi.”

Hạ Mẫn tiếp tục gật đầu.

“Ngươi là mối tình đầu của ta.”

Hắn gật đầu.

“Chưa bao giờ ta cảm giác vui vẻ như bốn tháng này.”

Hắn chưa hiểu lắm.

“Dù ta biết ta chỉ là thế thân của người kia.”

Hắn nhổm người dậy. Không, không phải, ngươi không phải.

Y lại giữ hắn lại. “Không sao, miễn là được gần ngươi.”

Hạ Mẫn trong lòng cũng vô tình thắt lại. Sao hắn cảm giác không lành. Như thể Hàn Lân lần này hắn đi sẽ không về lại nữa.

Hàn Lân cài chiếc trâm cuối cùng lên, đưa cho hắn chiếc gương nhỏ. “Ta khéo tay phải không?”

Hắn nhìn người trong gương mà không dám tin đó là mình.

Mái tóc bồng bềnh để xõa, kiểu tóc đa phần đơn giản, không quá rườm rà, cũng không quá nữ tính. Những thức đó cộng thêm khuôn mặt đẹp hơn nữ nhân của hắn, quả thực không chê vào đâu được.

Hàn Lân hươ hươ cây trâm trước mặt hắn. “Cái này của ngươi cho ta nhé.”

Hắn gật đầu.

Hàn Lân cười ấm áp. “Mau, xuống dưới nào.” Y đỡ hắn, dìu hắn xuống núi.

Trên suốt đường đi, hắn thực cảm giác bụng có chút nặng, nhưng không muốn làm y lo lắng nên cũng không nói ra.

Đỡ hắn vào trong xe, y lấy ra một chiếc áo choàng đỏ khác, chất lượng thượng hạng. Hoa văn trên đó cũng hết mực tinh tế. Vừa khớp với bộ y phục hắn là một đôi. Hàn Lân cũng thật quan tâm đến hắn, y phục nữ nhân này mua cũng là chất thượng hạng cùng màu đỏ hắn hay dùng.

Hàn Lân gãi đầu. “Đây… Là áo choàng ta định tặng ngươi lúc tân niên. Nhưng… Chưa có dịp tặng.”

Hắn không muốn để y ngượng ngùng lâu, đưa tay đỡ lấy. “Thật ngại, ta không có gì tặng lại.”

Y lắc đầu. “Không… ngươi nhận… ta vui rồi.” Rồi y quay mặt giấu đi khuôn mặt có chút đỏ. “Ta… Ta đi đây.” Nói rồi y nhún chân, dùng khinh công bay đi.

Hạ Mẫn nhìn theo bóng lưng y lắc đầu cười trừ.



Chưa đầy một khắc sau y đã quay lại. “Hạo Triệt, ta… Quên mặc y phục ngươi.”

“Ha ha.” Hạ Mẫn không nhịn nổi nữa bật cười thành tiếng.

Y ngượng nghịu mặc y phục, xong quay đầu đi. “Lần này ta đi thật.”

“Ân.”

Y quay lại.

“Ta đi thật đấy.”

“Ân.”

“Ta…” Y quay lại, thơm nhẹ lên môi hắn rồi lập tức rời đi.

Hạ Mẫn cũng không chán ghét mà lau đi, hắn quay trở lại xe ngựa, chậm rãi xem mấy món đồ Hàn Lân để lại cho mình. Có một ít lương khô và một chút đồ ăn khác. Chỗ lương thực này đủ cho hắn cầm cự được một tháng.

“Ưm…” Hạ Mẫn khẽ nhăn mày, tay đặt chỗ lương thực sang bên cạnh, tay kia xoa xoa bụng.

Hắn cảm giác người hơi khó chịu, bụng hơi trầm nặng xuống hơn mọi hôm. Vừa nãy lúc đi xuống cảm giác này thoáng qua thì giờ đây lại cảm nhận được rõ rệt. Thắt lưng có chút mỏi, hắn chậm rãi ngửa người ra đằng sau ngủ. Có lẽ lúc tỉnh dậy thắt lưng sẽ đỡ hơn.

—–

Bàn tay nam tử hơi thô cầm lên một quân cờ đen nhánh đặt vào giữa bàn cờ.

Một bàn tay man tử trắng mịn đối diện nhấc lên một quân cờ trắng nhẹ nhàng đặt xuống.

“Khá khen cho ngươi, nhanh như vậy đã tìm ra nội gián Nguyên quốc.” Hàn Băng cầm một quân cờ đen, đặt xuống.

Ngôn Kỉ Hàn không cần nghĩ nhiều, đặt xuống một quân cờ trắng, rồi cũng tiện tay nhấc quân cờ mình vừa ăn được lên, vân vê trước mặt Hàn Băng. “Tìm ra hay không không quan trọng.” Hắn búng tay một cái, quân cờ bay lên, hạ lại đúng bát đựng quân cờ của Hàn Băng. “Quan trọng là có đúng hay không.”

Hàn Băng cũng cười, đặt một quân cờ khác, cầm lên một quân cờ trắng. “Đúng hay không không quan trọng.” Hơi nâng tay một chút, quân cờ trở về chỗ quân trắng gần Hàn Băng. “Quan trọng là có muốn hay không.”

Kỉ Hàn cũng cười, tiện tay đánh thêm một quân. “Nghe chừng hoàng thượng muốn.”

Hàn Băng cũng không vội đáng, nhìn hắn. “Ngươi cũng muốn.”

Hai người không hẹn, nhìn nhau, bất giác nở nụ cười nửa miệng.

Kỉ Hàn chỉ tay lên bàn cờ. Nhìn thế cờ Hàn Băng rõ ràng đang chiếm ưu thế. Quân trắng tuy nhiều, nhưng toàn bộ gần như không có nước đi.

Kỉ Hàn không đánh, tay đưa đến cầm lên một quân cờ đen chủ chốt. “Quân cờ này, chắc chắn phải loại.”

Hàn Băng cũng tiện tay thu lại tất cả quân đen trên bàn cờ, chỉ để lại một quân ở giữa đám quân trắng. “Mấy quân này… cũng không nhất thiết phải có.”

Hắn nhấc con đen duy nhất còn trên bàn cờ lên. “Vậy còn quân này.”

Y đưa tay bắt lấy tay hắn, từ từ khiến hắn đặt lại quân cờ chỗ cũ. “Quân này, bắt buộc phải giữ.”

Ánh mắt hai người giao nhau, bất động một lúc lâu.



Kỉ Hàn bỗng bật cười. “Phải, phải giữ. Vĩnh viễn.”

Hàn Băng không đáp, thả tay hắn ra. ‘Phải, giữ đến khi cả bàn cờ phủ màu trắng.”

Kỉ Hàn ngồi thẳng người lên. ‘Yên tâm, ngươi không thể loại được đâu. Vì ngươi luôn cần nó.’

Hắn hạ tầm mắt. “Chúng ta hình như đã phá hỏng ván cờ rồi.”

Y cũng chỉ cười nhạt. “Hỏng chúng ta chơi ván khác…”

Hắn thu dọn lại bàn cờ. “Ngươi nghĩ kĩ chưa?”

“Chuyện gì?”

“Hoàng hậu.”

“Tại sao ta phải đưa ngươi lên làm hoàng hậu?”

“Ngươi nghĩ chén hôm trước ngươi uống là nước?”

Y nhìn hắn. “Vậy là gì?”

“Đương nhiên là dược, dược khiến ngươi cùng nữ tử vĩnh viễn không thể có con.”

“Ngươi dám chắc?” Hàn Băng chán ghét nở nụ cười.

“Ngươi hiện giờ chưa có con nối dõi. Nếu ngươi hại ta… Thì điều đó là vĩnh viễn.”

Hàn Băng cười nửa miệng, ném cho hắn ánh mắt kinh bỉ. Ai nói hắn không có hài tử? Ai nói cứ nhất thiết cùng nữ tử mới có con? Kỉ Hàn, ngươi quả thực… quả thực quá tự tin.

Nhưng người kia phớt lờ ánh mắt đó. “Nghĩ đi. Quyết định trước khi không thể chữa được.” Nói rồi hắn đứng dậy rời khỏi đó.

Hàn Băng hướng mắt nhìn ra hồ nước ở bên phải. Cuối hạ, thời tiết cũng bớt nóng rồi, Hạ Mẫn cũng đã xa hắn bốn tháng rồi. Hắn cúi đầu đếm nhẩm. Nếu hài tử vẫn còn, hắn là cũng sẽ sắp ra đời. Đăng bởi: admin

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv