Duyên Đến Khó Thoát

Chương 18: Thành khẩn



Editor: Tử Thiên Băng

Lăng Vi cũng không từ chối, chỉ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Húc Nghiêu: “Rốt cuộc anh muốn nói gì, nói thẳng đi.”

Húc Nghiêu buông dao nĩa xuống, chống cằm nói: “Được rồi, tôi hỏi cô, cô và Mộ Tòng An có quan hệ thế nào? Cô hiểu được cô ta bao nhiêu?”

“Chúng tôi từng là bạn thân nhất, tôi hiểu cô ấy rất rõ.” Lăng vi do dự một lát mới trả lời.

Ánh mắt Húc Nghiêu sắc lẹm, không bỏ qua bất kỳ biến hóa nào trên mặt cô: “Hiện tại thì sao? Cô dám chắc chắn mình vẫn hiểu rõ cô ta không? Hay tôi nên hỏi câu khác, nếu như có một ngày cô ta làm ra chuyện gì đó có lỗi với cô, cô sẽ làm sao?”

Lăng Vi bỗng nhiên nhìn thẳng vào mắt Húc Nghiêu, câu hỏi của anh quá mức bén nhọn: “Tóm lại anh biết cái gì, nói vậy là sao? Anh hẳn là chưa gặp gỡ Tòng An được mấy lần, tại sao lại hỏi câu này?”

Vẻ mặt Húc Nghiêu nghiêm túc, không hề do dự nói: “Tôi không muốn gạt cô, lúc nãy Tòng An tới tìm tôi, cô ta muốn nhường tôi cơ hội hợp tác với Chung gia điều kiện là tôi phải theo đuổi cô, mục đích là gì thì tôi tin cô đoán được.”

Lăng Vi kinh ngạc, cô muốn phản bác, Tòng An và Viêm Thần vốn đã ở bên nhau, trước đây không lâu Tòng An còn tìm cô báo tin họ sắp kết hôn, Tòng An sao lại có thể… Trong nháy mắt đó, cô bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng khác. Lần gần nhất Tòng An, cô và Viêm Thần đi với nhau là sau khi lên đại học, thậm chí rất lâu trước, cô và Viêm Thần có đi chơi cũng sẽ rủ Tòng An theo, có phải từ khi đó, Tòng An bắt đầu thích Viêm Thần? Vậy mục đích ngày đó cô ấy đi đến nhà giam tìm cô quá rõ ràng rồi. Lăng Vi bình tĩnh lại, cô nhếch miệng: “Cô ấy làm vậy quá dư thừa rồi, tôi và Viêm Thần từ ba năm trước đã không thể nào nữa tồi.”

Húc Nghiêu bất giác gật đầu: “Chẳng qua tôi có thể hiểu cô ta, dù sao Tôn Viêm Thần vẫn không quên được cô, nếu cô ta muốn ngồi vững vàng trên vị trí con dâu nhà họ Tôn, làm vậy cũng không có gì lạ.”

Lăng Vi nhìn mâm thức ăn Pháp trước mặt, mỉm cười hỏi: “Những thứ này chắc không phải do Tòng An tính tiền chứ? Hình như chưa động đũa nữa, thế nào, hai người nói chuyện không vui sao?”

Húc Nghiêu hạ tay: “Không khí không tới mức u ám, vì tôi không thẳng mặt từ chối cô ta.”

Lăng Vi bật cười, người đàn ông này thẳng thắng như thế rốt cục là vì sao? Giật mình thấy mình vẫn đang nhìn Húc Nghiêu chăm chăm, Lăng Vi cảm thấy máu mình như chảy ngược hết lên trên đầu, vội vàng xoay mặt, khẽ cười ngắt lời: “Vậy anh định từ chối cô ấy thế nào?”

Húc Nghiêu chậm rãi nói: “Không sợ nói cho cô biết, tôi đang định đồng ý đề nghị của cô ta, cô thấy sao?” Anh vừa nói vừa ăn đĩa gan ngỗng mình vừa cắt, bộ dáng hết sức thõa mãn.

Lăng Vi bình tĩnh cười hai tiếng: “Nếu anh muốn cùng tôi diễn một vở kịch tình nhân thì tôi nghĩ tôi nên yêu cầu lợi ích chứ nhỉ.”

Húc Nghiêu hơi kinh ngạc: “Cô đang cần tiền à?”

Lăng Vi không trả lời câu hỏi của anh: “Kỹ năng diễn của tôi cũng không đến nổi tiếng, tính theo thù lao của minh tinh hạng hai thì không quá đáng chứ?”

Húc Nghiêu bật cười: “Cô đang nói đùa hay nói thật vậy?”

Lăng Vi rất nghiêm túc nói: “Đùa. Diễn kịch như vậy đường nào cũng có chỗ sơ hở mà thôi, huống chi cái giao dịch kia của Tòng An vốn nhảm nhí, cho dù anh có đồng ý thì cũng không phải thật lòng, nếu đã vậy thì tôi tuyệt sẽ không thành một đôi với anh như cô ấy muốn.”

“Sao cô khẳng định là tôi không thật lòng muốn theo đuổi cô, đề nghị của cô ta rất vừa hay đúng ý tôi.” Húc Nghiêu vừa ăn vừa cười, trông như đang nói giỡn.

Lăng Vi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chân mày bất giác nhíu lại: “Không nói vấn đề này nữa, tôi hỏi anh, lúc anh tới đây có cảm thấy chung quanh có ma lén lút quỷ chập chờn không?”

Húc Nghiêu hiểu đại khái ý cô, chắc là chuyện lúc sáng Âu Chấn Gia nói rồi, anh trầm giọng nói: “Ý cô là có người theo dõi cô? Cô thấy ai sao?”

Lăng Vi đứng dậy, đứng sau rèm cửa sổ nhìn xuống: “Tôi cũng không dám chắc, chỉ là mấy ngày nay cứ thấy một chiếc xe màu đen lởn vởn gần đây, dù là người khu này cũng sẽ chẳng dư thời gian làm vậy.”

Húc Nghiêu cười cười, chắc chắn là “Phỉ Thúy tiên sinh” rồi. Cho dù không phải, nhất định cũng phải dính dáng tới tên này. Chỉ là người đó cứ theo dõi xung quanh nhà Lăng Vi, rốt cuộc muốn cái gì, moi thêm thông tin chăng?

“Bây giờ chiếc xe đó vẫn còn ở gần đây chứ?”

Lăng Vi lắc đầu: “Không thấy, đúng rồi, anh ăn xong chưa? Tôi muốn phiền anh chở tôi ra ngoài.”

Chân mày Húc Nghiêu nhíu lại: “Lúc này còn muốn ra ngoài, có chuyện gì gấp à?”

Lăng Vi nở nụ cười: “Tôi đâu thể trốn cả đời ở chỗ này, hơn nữa mặc kệ người đó là ai, nếu người đó muốn làm gì tôi, tôi trốn trong nhà cũng không tránh được. Yên tâm đi, tôi chỉ ra ngoài làm ít chuyện thôi. Chỉ là, nếu như anh bận vậy tôi tự gọi xe…”

Húc Nghiêu đồng ý, không phải vì cảm thấy cô nói có lý mà là vì anh hiểu rõ: Cho dù anh không chở Lăng Vi đi, bản thân cô cũng sẽ tự đi.

Trước khi đi, Lăng Vi đêm đổ toàn bộ thức ăn Húc Nghiêu đem tới mà không hề ăn chút nào. Húc Nghiêu giật mình, ban đâu cứ nghĩ Lăng Vi không quan tâm, thì ra không phải cô không để ý, chỉ là không nói ra mà thôi. Phát hiện điều này, anh nở nụ cười: Vậy mới là một cô gái có máu có thịt chứ, biết nổi giận biết ghen ghét, không ép buộc mình ra vẻ thiện nữ.

Thì ra nơi Lăng Vi muốn đi là hội chợ việt làm, Húc Nghiêu nhìn cô xuống xe cũng không hỏi gì, điều này khiến Lăng Vi rất cảm tạ.

(Hội chợ việc làm: Đại khái là nơi tìm việc làm á.)

Lúc lái xe rời khỏi hội chợ việc làm, Húc Nghiêu gọi cho Ô Qua, nói địa chỉ nhà Lăng Vi cho anh ta, để Ô Qua lưu ý xem có người khả nghi nào ẩn hiện không.

Ô Qua ở đầu điện thoại bên kia hỏi: “Sau khi tìm được cần tôi giải quyết tên đó luôn không?” Giọng nói mang theo tia tàn nhẫn, Ô Qua nhìn mãi mấy cảnh đánh đánh giết giết, theo suy nghĩ của anh ta, Húc Nghiêu tìm anh hẳn là có ai đó dám đắc tội Húc Nghiêu.

“Đừng để xảy ra án mạng, dọa một chút là được, hỏi mục đích hoặc nếu có kẻ đứng sau thì bắt nó khai hết ra.” Ánh mắt bình tĩnh của Húc Nghiêu tràn ngập lạnh lùng.

Cúp điện thoại, Húc Nghiêu lái xe đến tòa soạn, dù là cộng tác ẩn danh, nhưng trao đổi tiền nhuận bút hay thương lượng sửa đổi bản thảo nhất định cũng sẽ có lúc liên hệ với nhau, nếu không có những bước đó thì nghĩa là tên đó có người quen trong tòa soạn, chỉ cần là người thì tuyệt đối không thể không lưu lại dấu vết nào.

Vào lúc này trên người Húc Nghiêu tỏa ra một loại hơi thở nguy hiểm, không phải rất mãnh liệt nhưng tuyệt khác xa so với hình tượng lúc trước của anh, giống như một con dã thú khát máu đang rục rịch ngóc đầu dậy.

Ô Qua cúp máy, thấy tiểu Lam vừa gội đầu xong ra ngoài. Cô cười duyên ngoắc tay với anh, không hề biết bộ dáng đó trong mắt Ô Qua có bao nhiêu hấp dẫn, anh không tự chủ được xông qua, không nghĩ được chuyện gì nữa.

Tiểu Lam thổi một hơi về phía anh, chậm rãi hỏi: “Nói đi, vừa nãy gọi cho vị mỹ nhân nào?”

Ô Qua cảm thấy đầu óc mình nhất thời trống rỗng, từ sâu trong cơ thể một luồng nhiệt dâng trào, khiến anh đầu váng mắt hoa. Trên tóc tiểu Lam vẫn còn nhỏ nước, giọt nước từ bả vai cô chảy xuống trượt vào cổ áo, hẳn là sau đó sẽ chảy xuống bộ ngực, chảy qua bụng cô…

Anh hơi mơ hồ nói: “Là Húc Nghiêu gọi nhờ anh điều tra một người.”

Khóe miệng tiểu Lam nở nụ cười, cô tiếp tục quyến rũ nói: “Người đó tên gì, ở đâu?”

“Húc Nghiêu cũng không biết, như mà anh ta cho anh địa chỉ một khu dân cư, nói là người đó nhất định sẽ xuất hiện ở đó.” Ô Qua thử đưa tay ra, nhưng lại do dự không dám đến gần, cho dù có hồ đồ, anh vẫn tuân thủ quy định nghiêm ngặt, anh hiểu người trước mắt không phải là người anh có thể chạm vào.

Tiểu Lam chợt đẩy anh ta, cười ha hả, chỉ vào mũi Ô Qua nói: “Nhìn bộ dáng của anh, cho dù em có cởi hết đồ đứng trước mặt anh, anh cũng không dám chạm vào em?” Trong mắt cô đầy vẻ khinh miệt. Từ nhỏ Ô Qua luôn đi theo bên người cô, anh có thể là một hộ vệ trung thành, có thể là thủ hạ ngoan ngoãn nhất, nhưng lại không thể làm một người đàn ông chân chính, ít nhất trước mặt tiểu Lam anh không có can đảm đó.

Tỉnh táo lại, sắc mặt Ô Qua lạnh xuống, trong lòng uất ức nhưng lại không có chỗ xả, anh xoay người nện một quyền lên tường, phịch một tiếng, vài vụn gạch vỡ rơi xuống. Cảm giác đau đớn khiến Ô Qua bình tĩnh lại, sau đó anh xoay người cung kính nói với tiểu Lam: “Thừa diệp hôm nay không cần ra cửa hàng, em nghỉ ngơi đi.”

Tiểu Lam nhìn chằm chằm tay Ô Qua, thuận tay lấy trong ngăn kéo một lọ cao xoa bóp, giơ tay nói: “Lại đây!”

Cô cẩn thận bôi cao dược lên bàn tay bắt đầu chảy máu, khúc khích cười nhạo: “Anh có bị đần không, không vui thì tự ngược đãi mình, anh quá ngốc mà, anh có thể cãi lại em, mắng em, hoặc chạy mười vòng quanh chung cư, đảm bảo cơn tức của anh liền biến mất.”

Tay Ô Qua bị tiểu Lam nắm, có thể cảm nhận được tay cô, mịn màng mềm mại, lại hơi lạnh. Nhịp tim Ô Qua bắt đầu trở nên loạn xạ, anh quay đầu đi không nhìn tiểu Lam nữa, nhưng ánh mắt vẫn không kềm chế được hướng về cô. Nghe cô nói… trong lòng như có một dòng nước ấm áp chảy qua, lạnh lẽo trên mặt dần biến mất.

Tiểu Lam liếc anh một cái, cố ý dùng sức nhưng không ngờ, Ô Qua không hề có chút phản ứng nào, vẻ tươi cười quái dị trên mặt không hề thay đổi. Con ngươi tiểu Lam đảo vài vòng, bất đắc dĩ: “Anh thật không biết tiến bộ!” Chỉ cần hơi đối tốt với anh, anh liền cười như vậy, người này thật sự hết hy vọng rồi, tiểu Lam tự nhủ thầm.

Bôi thuốc xong, tiểu Lam vùi mình ngủ thiếp trên ghế sa lon, cô co người lại như khi còn bé.

Ô Qua nhìn cô một cái, rón rén vào phòng tắm lấy một chậu nước, dùng khăn lông cẩn thận lau sạch thuốc tiểu Lam vừa bôi trên tay, không để ý tay mình vừa bôi thuốc mà ngâm vào nước…

Anh không hiểu, tại sao tiểu Lam lại muốn mở cửa hàng chi cho cực nhọc, ở nhà cô muốn cái gì đều có cái đó, thế không tốt sao?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv