Editor: Tử Thiên Băng
Diệc Trúc hôm nay dậy cực kỳ sớm, Lăng Vi đang chuẩn bị bửa sáng nhìn thấy cô cũng phải ngạc nhiên: “Cậu mộng du hay tỉnh rồi thế?” Diệc Trúc vốn là người mẫu, diễn trên sàn Catwalk rất khuya, cho nên rất ít khi cô có tinh lực để mà dậy sớm, điều này cũng đã khiến cô quen với cuộc sống cú đêm, sau khi ở với Lăng Vi, tuy có cải thiện nhưng muốn dậy sớm vẫn là một việc rất khó khăn.
(Catwalk: Sàn diễn thời trang mà người mẫu đi.)
“Tối hôm qua có người bạn mời tớ tới một show catwalk, hôm nay phải đi thử quần áo trước, nhắc đến công việc là chị tớ lại phát cuồng.” Cô vội vã vào nhà tắm, giọng nói ngập ngừng trong tiếng nước chảy. Chốc lát sau cô thò cái đầu đầy bọt ra: “Cậu ăn mặc chỉnh tề như vậy, định ra ngoài à?”
Lăng Vi chuẩn bị bữa sáng cho cô, trứng chiên và sữa tươi, sau đó cầm túi xách trên ghế lên: “Hôm nay tớ phải ra ngoài không cùng cậu ăn cơm được, cậu tuyệt đối không được để bụng rỗng mà ra ngoài đó.”
“Được rồi, được rồi, đi nhanh đi.” Lúc Diệc Trúc đi ra đã không thấy bóng dáng Lăng Vi đâu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong phòng. Ra là Lăng Vi đang sạc điện thoại, cô nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ “Tấn Húc Nghiêu”, không khỏi nhếch miệng: tên này được lắm, mới sáng đã gọi điện lấy lòng, thật là dụng ý sâu xa nha. Chỉ là điện thoại vừa mới im lặng một lát, chuông lại vang lên.
Khi Diệc Trúc thay quần áo xong trở lại nhìn, điện thoại Lăng Vi đã có vài cuộc gọi nhỡ rồi, liên tiếp mấy cuộc gọi của Tòng An, chú Chung còn có mấy số lạ, Diệc Trúc thấy kỳ quái, sao mọi người ai cũng tìm Vi Vi hết vậy?
Mới vừa xuống lầu, Diệc Trúc định gọi xe đi đến sàn catwalk, điện thoại của cô báo có tin nhắn: “Đi đâu? Anh đưa em đi.” Diệc Trúc nhìn quanh bốn phía, cách cô không quá 50m có một chiếc xe màu đen đang chạy tới. Cô nhíu mày nhìn, nhấc đôi giày cao gót đi tới chiếc xe đó, lạnh lùng nói: “Không có chuyện gì mà đột nhiên tốt bụng không phải phường gian xảo cũng là loại trộm cướp, xin hỏi anh có ý gì đây? Chẳng lẽ muốn theo đuổi tôi, vậy thì thật đáng tiếc, chiêu này cũ rích rồi, muốn lấy lòng nữ sinh mười mấy tuổi còn được, muốn để phụ nữ đã ly dị mắc câu, không thể đâu!” Nói xong cô xoay người rời đi, xém chút nữa đụng phải một người, ngẩng đầu lên, lại là tên cặn bã này.
Âu Chân Gia bật cười: “Vậy em nói xem, anh nên dùng chiêu gì lấy lòng em đây?”
Mặc kệ anh nhạo báng, Diệc Trúc nhìn thấy chiếc xe kia chạy lại, kính xe màu đen hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt đàn ông xa lạ: “Tiểu thư, tôi chỉ ngừng xe ở đây một lát thôi, sao lại là muốn theo đuổi cô? Cô đề cao mình quá rồi!” Nói xong, đạp chân ga, lái đi trước mặt hai người.
Diệc Trúc hừ một tiếng: “Tỏ vẻ cái gì, ai biết anh có phải theo đuổi tôi hay không chứ! Sáng sớm tinh mơ đi đậu xe ở đây!” Sau đó cô xoay đầu lại: “Anh tới đây làm gì, đừng nói với tôi tập thể dục buổi sáng trùng hợp chạy tới đây nha? Cũng quá gần nhà tôi đi?”
Âu Chấn Gia thu hồi nụ cười: “Vừa trùng hợp thuận đường, cùng đi đi, không đi với tôi em chắc chắn bị trễ.”
Diệc Trúc bắt lấy tay anh, trên mặt hiện vẻ nghi ngờ: “Làm sao anh biết tôi sẽ tới trễ? Rồi còn thuận đường với cùng đường nữa?” Cô bỗng nhiên như nhớ tới thứ gì đó, mắt lạnh nở nụ cười: “Show catwalk này là do anh sắp xếp? Khó trách tôi vừa mới trở về nước không lâu, người bạn kia sao có thể biết hơn nữa còn mời tôi.”
Âu Chấn Gia bình tĩnh nhìn cô nói: “Là tôi sắp xếp thì sao, em không muốn đi à?”
“Đi, tại sao lại không đi, tôi cũng đã ngần tuổi rồi, còn là một người phụ nữ vừa ly dị, nếu không có quan hệ làm sao có thể dựa vào thanh xuân này để kiếm sống đây? Tôi còn phải cảm ơn anh, ưu ái với người vợ trước này quá rồi!” Cô lạnh lùng liếc Âu Chấn Gia, “Âu tổng, còn không nhanh lên, tôi muốn xem xem anh sẽ giúp tôi thế nào.”
Đợi hai người rời khỏi, chiếc Mercedes màu đen vừa bỏ đi lại lần nữa lái tới, bên trong xe, một người đàn ông đang cầm máy ảnh. Người đàn ông nhìn theo hướng Diệc Trúc vừa đi, lầm bầm nói: “Không gặp Lăng Vi, lại có được thu hoạch ngoài dự đoán, thật là bất ngờ mà.”
Lăng Vi đi nửa đường bị người cản lại, mà người cản dù cô có tưởng tượng thế nào cũng không ngờ người này sẽ xuất hiện trước mặt cô. Cô xách túi, biểu cảm lạnh lùng gật đầu, sau đó tránh sang đi hướng khác.
“Đứng lại, bây giờ ngay cả vài câu con cũng không muốn nghe ta nói sao?” Đó là một người đàn bà trung niên, sắc mặt trắng nhợt nhưng da vẻ vẫn mịn màng, hẳn là bình thường rất chú ý chăm sóc.
Lăng Vi quay đầu lại, vẻ mặt xa lạ: “Tôi nói cho bà nghe, bà nhất định không thích nghe, mà bà nói, tôi cũng chẳng có hứng thú gì, nếu đã vậy, chúng ta cần gì miễn cưỡng người khác?”
Người đàn bà tiến lên, giơ tay bắt được tay Lăng Vi: “Xảy ra chuyện như vậy, con còn muốn đi đâu nữa, mau về nhà.”
Lăng Vi không hiểu lời này có nghĩa là gì, chỉ là nghe đến hai chữ “về nhà” thì chân mày cô nhướng lên: “Bà bảo tôi về mà, tôi ngược lại muốn hỏi bà, tôi phải về đâu hả?” Cô xoay đầu, nhìn người đàn bà kia một cái, ánh mắt sắc bén nói: “Mẹ, mẹ nói tôi phải về đâu đây?”
Tay Phó Thanh Ngâm khẽ run, sau đó từ từ buông ra, nhưng trên mặt lại không hề kinh hoảng: “Chuyện đã qua ta không muốn giải thích, nhưng đó đã là chuyện đời trước của chúng ta, không quan hệ tới con. Ta hiện tại đang nói tới chuyện của con.”
Bên kia đường có một sạp báo nhỏ, Phó Thanh Ngâm bảo Lăng Vi đứng yên tại chỗ, sau đó chạy đi. Lúc này trên lối đi bộ là đèn đỏ, Lăng Vi thấy có một chiếc xe đang chạy tới, một khắc kia cô bỗng nhiên nghĩ: Có phải nếu như Phó Thanh Ngâm cứ vậy mà bị xe đụng chết, oán hận hai người sẽ biến mất theo luôn không. Nhưng chân lại không nghe đại não điều khiển, cô chạy như điên lại. Lúc đuổi kịp Phó Thanh Ngâm, cô không chút do dự đẩy mạnh một cái…
Phó Thanh Ngâm ngã dài, bà nằm trên đất quay đầu nhìn, chỉ thấy thân thể Lăng Vi sượt qua một chiếc xe hơi. Tim bà như rơi ra ngoài, đứng dậy rống lớn: “Dừng xe, tất cả dừng xe cho tôi!” Rồi liều mạng chạy qua chỗ Lăng Vi.
Không ít tài xế nhô đầu ra, mắng hai người là đồ điên không biết ở chui đâu ra, có vài người lái xe đi đường vòng. Tài xế đụng phải Lăng Vi vội vàng xuống xe, khuôn mặt hiện vẻ thật xui xẻo.
Phó Thanh Ngâm ôm lấy Lăng Vi, âm thanh trở nên run rẩy: “Không phải bảo con đứng yên sao? Sao lại không nghe lời như vậy chứ!”
Lăng Vi thở ra một tiếng, lúc này mới phát hiện cánh tay có một vết thương rất lớn, đầu gối cũng thế, cô thử nhấc chân, da thịt mặc dù đau, nhưng cũng không có thương tổn tới gân cốt, cô đẩy Phó Thanh Ngâm ra: “Tôi không sao.” Ánh mắt nhìn đến chỗ cánh tay Phó Thanh Ngâm, bà ấy cũng bị trầy xướt không ít.
Tài xế kia nhìn một lát rồi hỏi: “Tiểu thư, cô không sao chứ? Tôi đưa cô đi bệnh viện kiểm tra.”
“Không cần, tôi không sao, anh cứ đi đi.”
Tài xế lo lắng: “Thế sao được, nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra một chút.” Lời kế tiếp ông ta nói có phần lớn tiếng: “Ngộ nhỡ về sao cô bị gì đó thì tôi phải chịu hết, tôi không muốn nuôi cô cả đời đâu. Bây giờ đi bệnh viện thì tốt hơn.”
Vốn gặp phải Phó Thanh Ngâm tâm tình Lăng Vi đã không tốt, nghe lời nói của tài xế, Lăng Vi càng không bình tĩnh được, lớn giọng: “Đường này nhất định là có camera giám sát, là tự tôi chạy bừa trên đường cái, sau này nếu có chuyện gì cũng là chuyện của tôi, có quan hệ gì tới anh hả? Hơn nữa tôi có tay có chân, có thể tự nuôi sống mình, tôi không rảnh rỗi để anh nuôi tôi, đi nhanh đi.”
Phó Thanh Ngâm định đỡ Lăng Vi, nhưng bị Lăng Vị đẩy, thiếu chút nữa ngã nhào trên đất, may là có một người mặc tây trang đỡ bà lại. Anh ta trầm trầm nói: “Dì không sao chứ.” Sau khi lễ phép thăm hỏi, anh buông Phó Thanh Ngâm ra, nắm lấy tay Lăng Vi kéo lên.
Lăng Vi hơi ngạc nhiên: “Sao anh ở đây?” Đứng trước mặt cô chính là Húc Nghiêu.
Húc Nghiêm vịn vai cô: “Đi xem phim với cô, cô quên à? Hôm qua chúng ta đã hẹn còn gì.”
Lời này khiến Lăng Vi phải gãi đầu, anh ta bịa cái quái gì vậy? Nhìn Húc Nghiêu nói giả như thật, cô có chút mơ hồ luôn.
Phó Thanh Ngâm ho một tiếng, mặt hơi ửng hồng: “Vi Vi, con không phải nên giới thiệu vị này cho ta biết sao?
Húc Nghiêu giành nói: “Dì khỏe chứ, cháu là bạn của Vi Vi, dì gọi cháu là Húc Nghiêu được rồi, cháu thấy dì và Vi Vi bị thương, nếu không ngại, lên xe cháu đi, cháu đưa mọi người tới phòng khám tư của bạn cháu.” Nói xong anh xoay đầu nhìn Lăng Vi: “Có lời gì thì đợi xử lý vết thương xong rồi nói, về phần phim ảnh, chúng ta có thời gian lại đi xem vậy.”
Mặc dù không biết anh đang giở trò quỷ gì, chỉ là nếu bây giờ để cô một mình đối mặt với Phó Thanh Ngâm, cô thật sự không biết nên nói gì, nếu hỏi tại sao cô lại cứu bà, Lăng Vi thật sự không biết phải trả lời làm sao.
Trước khi đỡ Phó Thanh Ngâm lên xe, Húc Nghiêu nhỏ giọng nói bên tai Lăng Vi: “Chuyện hôm qua lên báo rồi, cô tốt nhất vài ngày nay đừng có ra ngoài, chỉ sợ không ít người đang tìm cô, vị này (Phó Thanh Ngâm) hẳn là cũng vì đọc báo nên mới tìm tới cô?”
Giờ Lăng Vi mới hiểu tại sao sáng sớm Phó Thanh Ngâm lại tới đây, cũng hiểu lý do vừa nãy bà liều mạng chạy đến sạp báo kia, còn nói như thế, thì ra là vậy. Cô tự giễu nở nụ cười: Không ngờ vừa về nước đã dính phải chuyện lộn xộn thế này.
Húc Nghiêu vỗ vỗ lưng cô: “Trước tiên lên xe đi, chuyện này lát giải quyết sau.”
Trên xe, Phó Thanh Ngâm một mực nhìn chăm chăm vào Húc Nghiêu ngồi phía trước, đột nhiên mở miệng: “Cậu và Vi Vi quen nhau bao lâu rồi, biết con bé là ai không?”
Húc Nghiêu liếc mắt nhìn Lăng Vi, cười thầm, sau đó hơi nghiêng mặt nói với Phó Thanh Ngâm: “Cháu với Vi Vi cũng không có gì, quen biết nhau ba năm trước, chỉ là lúc đó cô ấy cũng không chú ý đến cháu, thật sự quen biết là ở Mĩ, khi đó…”
Lăng Vi không biến sắc, coi như chấp nhận lời của anh ---- lời anh đang nói thật sự chính là sự thật.
Phó Tham Ngâm đột nhiên ngắt lời anh: “Vậy cậu có biết con bé là con gái của cựu thị trưởng Lăng Tuấn Dật không? Người đang bị tù ở thành phố G!” Lời nói ác tuyệt như vậy khiến Húc Nghiêu và Lăng Vi không khỏi sửng sốt.