"Thì hãy chào hỏi chủ tịch mới đi thôi.
Nom gương mặt của các cổ đông ai nấy cũng như màu gan heo, Tiêu Kinh Hòa không nhịn được bật cười.
Tiêu Trường Sơn gầm lên một tiếng: "Tôi không đồng ý!"
Công ty do một tay ông ta sáng lập nên, sao có thể bị đoạt quyền như vậy được chứ.
Dung Lịch thờ ơ nói: "Ông đã không còn là người quyết định đầu tiên rồi, phản đối vô hiệu."
Tiêu Trường Sơn lập tức quay sang nhìn những người đang ngồi ở đây.
Thường ngày, những người này luôn tuyệt đối phục tùng ông ta nhưng đến thời điểm hiện tại, lại không có ai dám lên tiếng, đến nhìn cũng không dám nhìn ông ta.
Tiêu Trường Sơn tức đến hoa mắt chóng mặt, nghiến răng nghiến lợi.
Dung Lịch biếng nhác nói: "Sau này tất cả mọi quyết sách của Tiêu Thị đều phải thông qua sự đồng ý của bạn gái tôi. Họp cổ đông hai tuần một lần, tại LH"
Anh nắm tay Tiêu Kinh Hòa đứng dậy: "Tan họp"
Hai người vừa quay người đi, Tiêu Trường Sơn đã nổi giận hét lên: "Tiêu Kinh Hòa!"
Cô quay đầu lại, vẻ mặt bình thản, hỏi: "Tổng giám đốc Tiêu còn có chuyện gì sao?"
Tiêu Trường Sơn nghiến răng: "Rốt cuộc mày muốn làm gì?" Ông ta đã quá coi thường đứa con gái lớn này rồi.
Tiêu Kinh Hòa như suy nghĩ một lúc rồi thờ ơ nói: "Nếu như ông và người nhà của ông biết sống an phận, thì tôi sẽ không làm gì cả, còn nếu không thì..."
Cô không nói tiếp nữa, dù là uy hiếp hay cảnh cáo thì như vậy cũng đã đủ rồi.
Tiêu Trường Sơn sa sầm mặt, có nghiền nát cả răng thì cũng phải nuốt máu xuống.
Lúc chạng vạng, chuyện Tiêu Thị đổi chủ đã xuất hiện trên tin tức tài chính.
Một Tiểu Thị cũng không gây ra được sóng to gió lớn gì trong giới thương mại, nhưng chủ tịch hội đồng quản trị mới của Tiêu Thị lần này là do Dung Lịch của LH nâng lên, vậy thì không thể xem nhẹ được. Rốt cuộc hành động lần này của Dung Lịch là muốn chia một chén canh của ngành bất động sản, hay là nổi giận xông pha vì hồng nhan thì người ngoài không thể nào hiểu được.
Lúc Tiêu Kinh Hòa về đến nhà đã hơn 6 giờ rồi, cô đi giày cao gót cả ngày trời nên chân không thoải mái lắm, vừa vào cửa liền đá giày đi.
Dung Lịch mỉm cười bế cô đi đến sofa, mở máy lạnh rồi ngồi xổm xuống giúp cô xoa cổ chân.
"Em mệt rồi à?"
Cô lắc đầu, kéo Dung Lịch ngồi lên trên, kề sát lại ôm lấy anh: "Em không mệt"
Dung Lịch vịn vào eo cô: "Ăn đồ anh nấu hay gọi đồ ăn bên ngoài?"
Cô không đói lắm, hai tay ôm cổ Dung Lịch, mỉm cười, hai mắt sáng long lanh: "Cố vấn Dung này, em còn chưa hỏi anh đấy, tiền lương của anh trả thế nào đây?"
Khóe môi anh cong cong: "Lấy thân gán nợ có được không em?"
Cô trả lời ngay tức khắc: "Được chứ.
Nói xong, cô thật sự cởi cúc áo sơ mi của anh.
Trong phút chốc Dung Lịch ngẩn người ra, anh bật cười, giữ bàn tay của cô lại: "Anh nói đùa đấy"
Ừm, cúc áo hơi chặt, không dễ cởi.
"Em không đùa, em nói nghiêm túc mà" Tiêu Kinh Hòa cúi đầu, dùng hai tay cởi cúc áo của anh.
Cúc trên cổ áo đã bị cởi ra, vừa khéo để lộ xương quai xanh của anh, ngón tay cô vừa khẽ chạm vào, làn da của anh từ từ trở nên đỏ ửng.
Bị cô chạm vào như vậy, Dung Lịch cảm thấy hơi ngứa, nhưng cũng không tránh đi.
Anh nửa nằm ra trên sofa, để mặc cô đè mình, hơi thở trở nên nặng nề hơn:
"Ăn cơm trước đã"
Cô phớt lờ anh, tiếp tục cởi.
Dung Lịch vùng vẫy một chút... Thôi bỏ đi, để mặc cô dày vò vậy.
Cởi đến chiếc cúc thứ ba, điện thoại của Dung Lịch vang lên, anh nằm trên ghế sofa, hai tay vịn vào eo cô, không nghe máy.
Tiếng chuông điện thoại vẫn kiên trì vang lên.
Tiêu Kinh Hòa lười cởi cúc áo rồi, tay luồn từ vạt áo vào trong, xoa vuốt nhẹ cơ bắp của anh rồi nói: "Anh nghe điện thoại trước đi."
Cứng rắn, nóng hổi.
Dung Lịch thở hổn hển, đưa tay sờ loạn, vớ lấy chiếc điện thoại trên bàn.
Là Hoắc Thường Tầm gọi đến: "Cậu đến chưa?"
Dung Lịch không tập trung: "Cái gì?"
"Hôm nay là sinh nhật của Đông Tử."
Giọng nói của anh khàn khàn: "Quên mất rồi"
Trên bụng, bàn tay lành lạnh đang làm loạn, chấm lửa ở khắp nơi. Anh không còn sức lực nữa, nằm thẳng trên sofa, đưa điện thoại ra xa, nhẹ nhàng thở.
Đầu dây bên kia của điện thoại đã đổi người.
Giọng nói của Lục Khởi Đông vang lên: "Dung Lịch, cậu có còn là anh em nữa không! Năm ngày trước tôi đã nói với cậu rồi, ba ngày trước cũng nhắc rồi, thế mà cậu vẫn quên mất, tôi muốn tuyệt giao với cậu!"
Dung Lịch trả lời rất hờ hững: "Ừ, tuyệt giao nhé.
Lục Khởi Đông á khẩu.
Nếu như không từ chối thì có phải là anh ta rất sợ Dung Lịch không
"Lách cách.."
Thắt lưng da của Dung Lịch bị cởi ra, cơ thể của anh cứng đờ.
Vì muốn thể hiện mình không sợ hãi, nên Lục Khởi Đông hùng hổ gào lên ở đầu dây bên kia: "Dung Lịch, cậu nghe rõ cho ông, ông đây..."
Bàn tay lành lạnh men theo bụng của Dung Lịch di chuyển xuống dưới.
"Ưm..."
Âm thanh thốt ra từ khóe môi của anh, trong âm sắc có vài phần đè nén, vài phần kìm chế, còn lại đều là sự sung sướng thỏa mãn.
Lục Khởi Đông thoáng ngẩn người: "Âm thanh gì thế?"
"Tút tút tút tút tút...
Điện thoại đã bị cúp ngang.
Lục Khởi Đông ngơ ngác một lúc lâu, nhìn màn hình điện thoại đã tối đen của mình, khẽ đá Hoắc Thường Tầm ngồi bên cạnh, nói: "Hình như tôi nghe
thấy tiếng rên rỉ trên giường của Dung Lịch?"
Hiếm có đấy, Dung Lịch cũng biết rên rỉ trên giường.
Hoắc Thường Tầm lấy cho Kỷ Lăng Nhiễm một ly nước uống không có cồn:
"Kêu như thế nào?"
Lục Khởi Đông hồi tưởng lại một lúc rồi mới đưa ra kết luận: "Rất thụ"
Ánh đèn trong phòng VIP tối mờ, Kỷ Lăng Nhiễm không nghe rõ Hoắc Thường Tầm đang nói gì, cô ngước cằm nhìn anh, ánh mắt có vẻ ngơ ngác.
Anh khẽ cười bịt tai cô lại, đưa mắt liếc Lục Khởi Đông, ngả ngớn ném cho anh ta một câu: "Cậu học lại một câu nghe thử xem.
Lục Khởi Đông điều chỉnh lại cổ họng: "Ưm ưm... a...a..."
Anh ta học lại một dáng vẻ kệch cỡm, ưỡn ẹo.
Hoắc Thường Tầm đá một cái, cười mắng anh ta ghê tởm.
"Ưm..."
Dung Lịch mím chặt môi, rên lên một tiếng, giọng nói khàn đặc: "A Hòa.
Động tác trên tay Tiêu Kinh Hòa khựng lại, cô nằm trong lòng anh ngẩng đầu lên: "Không thoải mái sao?"
Anh cúi đầu bên tai cô khẽ thở, áo quần xộc xệch, xương quai xanh dưới cổ áo trở nên đỏ ửng, hơi thở anh gấp gáp: "Vào phòng đi."
Trong phòng không bật đèn, ánh chiều tà cuối cùng rơi trên bệ cửa sổ, dây trầu bà bò trên khung cửa sổ, tia sáng màu cam chiếu xuống nền đất loang lổ.
Cô lắc đầu, không chịu đi vào phòng, nằm bò trên người Dung Lịch, nói: "Cứ ở đây đi"
Tiêu Kinh Hòa nói xong, bàn tay bắt đầu làm loạn.
Cô chưa trải sự đời, động tác thô lỗ, không biết nặng nhẹ, cũng không có kỹ xảo. Nhưng chỉ cần cô nhúc nhích, chạm nhẹ vào thôi đã đủ để lấy mạng anh rồi.
Niềm vui cực hạn trên cơ thể khiến anh không suy nghĩ được gì nữa, từng đợt từng đợt khoái cảm mãnh liệt ập tới. Anh thở hổn hển, cơ thể càng lúc càng nóng, vừa cúi đầu đã chạm phải ánh mắt của cô.
Trong đôi mắt cô tràn đầy hình bóng của anh, động tình đến mơ hồ.
Dung Lịch giơ tay ra che đi ánh mắt cô: "Đừng nhìn anh"
Dung Lịch cầm lòng được, anh đã hoàn toàn mất khống chế.
Cô không quan tâm, lấy tay anh ra, ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi mắt mơ màng bởi tình dục của anh: "Em muốn xem, em thích dáng vẻ này của anh"
Chẳng trách.
Phụ hoàng đã từng cảnh cáo anh, Đế Vương có thể đa tình nhưng không thể động tình.
Quả thực là như vậy, anh sắp chết trên tay của cô rồi.
"A Hòa"
Anh gọi cô một tiếng, sau đó nắm chặt lấy tay cô.
Xong chuyện đã gần nửa đêm rồi, bên ngoài cửa sổ, đường phố đã lên đèn.
Cô không còn sức nữa, biếng nhác vùi vào lòng Dung Lịch, để mặc anh giúp cô lau tay, sau cùng anh khẽ hôn lên đầu ngón tay của cô.
Ừm, vẫn còn mùi vị của anh.
Anh mỉm cười tiếp tục hôn cổ.
Tiêu Kinh Hòa từ trong lòng anh ngồi dậy, nhìn thấy dấu vết trên quần của anh, cô bèn đỏ mặt lau cho anh: "Vừa nãy là ai gọi đến vậy anh?"
Dung Lịch khẽ rên một tiếng, không kìm nén được nắm chặt lấy tay cô, hơi thở vừa bĩnh tĩnh được lại bị rối loạn như cũ.
"Hoắc Thường Tầm."
Anh khẽ liếm môi, cổ họng vô thức khẽ nuốt: "Sinh nhật của Lục Khởi Đông, cậu ta kêu anh qua đó"
Cô quay đầu nhìn anh, hỏi: "Anh không đi sao?"
Dung Lịch lùi về sau một chút, lấy chiếc chăn che đống bừa bộn trên người mình: "Anh nghe theo em."
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy đi đi." Nếu không họ lại nói bạn trai cô trọng sắc khinh ban.
Sinh nhật của Lục Khởi Đông đương nhiên tổ chức trên địa bàn của mình.
Bốn gian phòng Mai Lan Cúc Trúc đều không tiếp khách, anh ta rất nhiều bạn bè, cả đám đều thích ồn ào náo nhiệt.
Trò chơi tầm thường cũ rích như Nói thật hay Mạo hiểm đó mà Lục Khởi Đông và đám bạn cũng chơi hăng say được. Anh ta là chủ nhân bữa tiệc sinh nhật, từ lượt chơi mở đầu, Tề Tiểu Tam bị trúng ba lần, hôn một người đàn ông, uống hết ba chai rượu, còn phải làm một màn múa thoát y, con mẹ nó, thật xui xẻo.
Tề Tiểu Tam vuốt trán, xoay mạnh bình rượu, quay mười mấy vòng thì dừng lại, anh ta cười lớn: "Cuối cùng thì ông đây cũng tóm được cậu rồi."
Lục Khởi Đông nhướng mày: "Cứ việc hỏi, tối mà sợ cậu thì là cháu cậu."
Tề Tiểu Tam nhe răng cười bỉ ổi: "Lần đầu tiên kéo dài mấy phút?"
Cả đám bạn cùng hùa theo.
Có người nói lập tức bắn, có người nói ba phút, Tề Tiểu Tam nói nhiều nhất là năm phút, không thể lâu hơn được nữa.
Mấy cô gái thì che miệng cười xấu hổ.
Lục Khởi Đông tức tối, nhảy dựng lên định đánh người: "Đ*ch, Tề Tiểu Tam, con mẹ nó, cậu có còn là con người không?"
Tề Tiểu Tam da thịt dày, không sợ bị đánh, anh ta còn không sợ chết mà nói:
"Không trả lời cũng không sao, gọi tôi ba tiếng ông nội là được. Anh ta cười gian: "Nào, cháu ngoan, gọi đi nào"
Một đám người làm càn đều muốn làm ông nội cả rồi.
Con mẹ nó, anh ta có thể chịu thua sao?
Lục Khởi Đông lẩm bẩm, trợn trừng mắt, nói: "Bốn phút, được rồi chứ"
Tề Tiểu Tam ra sức cười nhạo, lớn tiếng cười nhạo: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Ha ha con mẹ nhà cậu!
Lục Khởi Đông đá một cước, xắn tay áo lên tiếp tục chiến đấu.
Hôm nay người được mời đến đều là bạn của Lục Khởi Đông, có người của quân khu, có bạn làm ăn, những người có thể làm bạn của Lục Khởi Đông đều chơi rất vui vẻ, cũng thích chơi lớn cả.
Ở bên kia, Tề Tiểu Tam xui xẻo đã khai báo kích thước, Lục Khởi Đông không tin, nói là muốn tự mình đo.
Đám người khốn nạn này!
Hoắc Thường Tầm đưa mắt liếc họ rồi dẫn Kỷ Lăng Nhiễm ngồi ra xa một chút, tránh để cô bị đám người này dạy hư.
Nhạc trong phòng vẫn đang mở, rất ồn.
Kỷ Lăng Nhiễm kề sát tại anh, hỏi: "Sao anh không qua chơi?"
Một tay Hoắc Thường Tầm vòng qua eo cô, một tay cầm ly rượu, dáng vẻ bất cần, nhưng vẫn ra vẻ nghiêm túc: "Anh không nhạt nhẽo như bọn họ.
Lục Khởi Đông thính tai quay đầu lại: "Ha ha!"
Trước đây, người chơi hăng nhất, chơi không có giới hạn nhất chính là Hoắc Thường Tầm, con mẹ nó, còn giả vờ nữa!
Lượt chơi trước Lục Khởi Đông bị Tề Tiểu Tam chơi một vố, đang tức giận, nên muốn phá đám: "Rõ ràng là cậu có quá nhiều món nợ, không có gan chơi."
Hoắc Thường Tầm ném một quả quýt đến: "Còn không bịt được miệng của cậu."
Lục Khởi Đông lẩm bẩm gì đó.
"Đừng nghe anh ta" Hoắc Thường Tầm ôm chặt người trong lòng hơn một chút.
Kỷ Lăng Nhiễm cảm thấy nóng nực bèn cầm ly rượu lên.
Anh giữ tay cô lại, không cho cô uống: "Đây là rượu của anh"
Cô khẽ liếm môi, giọng nói nhỏ nhẹ: "Em khát mà"
"Nồng độ cao quá, em không thể uống được" Hoắc Thường Tầm uống hết rượu vang trong ly, đổi một tư thế biếng nhác rồi nói: "Đông Tử, gọi người mang sữa đến đây.
Lục Khởi Đông liếc ngang anh ta rồi gọi nhân viên phục vụ đi lấy sữa đến.
Tề Tiểu Tam là kẻ không biết tốt xấu, cố ý nói với giọng trêu đùa: "Còn uống sữa nữa, Thường Tầm, cậu đang nuôi con gái đấy à!
Trong nhóm có ai mà không biết, Hoắc Thường Tầm nuôi một bảo bối, dạo gần đây anh ta đang làm con trai nhà lành, đi đến đầu cũng mang bảo bối của mình theo.
Cậu cả Hoắc liếc anh ta, ung dung chậm rãi sửa lại: "Tôi nuôi tổ tông đấy."
Một đám công tử chế nhạo anh ta!
Kỷ Lăng Nhiễm kéo áo khoác anh ta, nhỏ giọng thì thầm: "Anh đừng có nói lung tung"
Cơ thể Hoắc Thường Tầm áp sát đến, kề sát bên tai cô, nói: "Anh nói lung tung chỗ nào?"
Người có thể khiến anh ta có suy nghĩ muốn kết hôn, chẳng phải là tổ tông của anh ta thì là gì.
Da mặt của Kỷ Lăng Nhiễm mỏng, cô cúi đầu im lặng.
Cô vừa xấu hổ thì cổ và tai đều đỏ ửng.
Hoắc Thường Tầm nhìn thấy trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, bèn áp sát lại, muốn hôn cô, nhưng chưa kịp chạm vào thì cô đã che miệng lại, trừng mắt nhìn anh ta: "Ở đây có người."
Dáng vẻ hung dữ như con mèo hoang.
Nhưng con mèo ấy vuốt vài cái, đệm thịt đưa đến bên miệng thì chỉ còn lại sự mềm mại thôi.
Tiểu tổ tông này ấy à, toàn chọc ghẹo anh mà lại không tự giác chút nào.
Hoắc Thường Tầm tóm lấy tay cô, kéo vào trong lòng mình, thấp giọng dỗ dành bên tại cô: "Không có ai nhìn chúng ta, ngoan nào, cho anh hôn một cái nhé.
Cô che miệng, lắc đầu không chịu. Cô giận anh ta không nghiêm chỉnh, sợ bị người khác nghe thấy, bèn nhỏ giọng van nài anh: "Trở về rồi hôn có được không?"
Cô gái này, vô cùng đơn thuần, những chuyện hôn hít thế này, cô chỉ làm ở nhà. Thật sự trúng tà của cô rồi, anh ta lại thấy cô đáng yêu chết đi được.
Haizz, sao lại gặp phải kẻ cầm thú như anh chú.
Anh ôm cô vào lòng: "Trở về thì anh không chỉ hôn em thôi đâu" Giọng nói hạ thấp, hơi thở thổi vào sau gáy cô, ngữ khí trở nên xấu xa: "Bảo bối, ban công và phòng tắm, em chọn một cái đi"
Kỷ Lăng Nhiễm á khẩu.
Cô không muốn chọn cái nào hết.
Hoắc Thường Tầm cũng không gấp gáp, khẽ cắn tai cô, nói: "Vậy thì hai cái.."
Cô buột miệng nói ra: "Phòng tắm, em chọn phòng tắm!"