Cô gái thu ngân không nhịn được, phì một tiếng cười phá lên.
Tiêu Kinh Hoà đỏ mặt, chúi vào lòng Dung Lịch, rầu rĩ lẩm bẩm một câu:
"Anh đi lấy đi"
"Ừm."
Dung Lịch nghiêng người che giá để đồ lại, liếc nhìn kích thước ghi trên hộp rồi chọn hai hộp vứt vào xe đẩy, hơn nữa còn dùng một cây cải thảo để che hai cái hộp đó lại.
Đúng là giấu đầu hở đuôi.....
Cô gái thu ngân cười đến đau cả bụng.
Dung Lịch and Tiêu Kinh Hòa đều đờ người.
Có thể đừng cười lớn tiếng như vậy không? Có rất nhiều người đang nhìn đấy!
Cô vùi mặt trong ngực anh không chịu ngẩng đầu lên nữa, bám chặt lấy anh nên có thể nghe được nhịp tim của anh cũng giống cô, đang đập rất hỗn loạn.
Thanh toán xong cô vội vàng kéo Dung Lịch đi như bay ra khỏi đó. Anh đi theo phía sau, để mặc cho cô dắt đi rồi cứ thế mà cười thành tiếng.
Cô quay đầu lại nổi cáu với anh: "Không được cười nữa"
Anh nghe lời: "Ừ, anh không cười"
Nói không cười nhưng độ cong nơi khoé miệng vẫn không giảm xuống chút nào.
Vẫn còn cười à!
Tiêu Kinh Hoà kiễng chân, ôm cổ anh kéo xuống, chặn miệng anh lại.
Dung Lịch cũng rất phối hợp mà khom người xuống cho cô hôn dễ dàng hơn nhưng cô chỉ cắn nhẹ một cái lên môi anh rồi lùi lại. Dung Lịch không chịu, giữ chặt lấy eo cô không cho cô lùi lại, vươn đầu lưỡi ra quấn lấy lưỡi cô.
Dạo gần đây anh rất thích hôn môi, cũng không còn ngập ngừng như lúc đầu nữa, cực kỳ hấp dẫn lại còn quyến luyến. Lần nào Tiêu Kinh Hoà cũng đều bị hôn đến mức đầu óc choáng váng, hai chân mềm nhũn.
Cô đứng không vững nữa nên Dung Lịch bèn dùng hai tay đỡ lấy eo cô để nâng cô lên rồi tiếp tục nụ hôn của mình. Cô trốn tránh để hít một hơi mà vừa mới rời khỏi môi anh thì đã bị anh bắt lại rồi.
Cô đẩy anh ra: "Có người đang nhìn chúng ta kìa"
Dung Lịch kéo mũ áo hoodie của cô lên, ngón tay lướt qua đôi môi mọng nước của cô: "Chúng ta lên xe hôn tiếp"
Tiêu Kinh Hòa không còn biết nói gì.
Dung Lịch có rất nhiều thói quen cổ hủ, đến việc mua bao cao su cũng phải che che đậy đậy nhưng riêng việc hôn cô thì lại rất nhiệt tình, không hề có vẻ cổ hủ gì cả.
Tiêu Kinh Hoà không thường xuyên ở bên chỗ Dung Lịch. Thứ hai cô đã quay về nhà của mình.
Sáng ngày thứ sáu, Đế Đô xảy ra một chuyện động trời.
Thời sự buổi trưa đưa tin: Khu Huệ Phong nằm ở số 38 đường Duyệt Hinh vừa xảy ra một vụ cháy lớn, con số thương vong vẫn chưa thống kê được.
Lúc Dung Lịch tới nơi thì cả khu nhà đã chìm trong làn khói dày đặc. Bầu trời vốn ảm đạm lại bị thiêu cháy rực hơn một nửa. Bên ngoài khu nhà đã chăng dây phong toả, công an đã cô lập cả người qua đường lẫn người nhà ở bên ngoài. Cánh cửa đã bị chặn lại đến mức giọt nước cũng không lọt được vào, xe cấp cứu rú còi inh ỏi, từng tốp lính cứu hoả mặc đồ bảo hộ màu đen chui ra.
Nhưng chỉ có A Hoà của anh là không thấy đâu cả.
Anh trèo qua dây phong toả, bắt lấy một người lính cứu hoả vừa chạy ra ngoài mà hỏi: "A Hoà đâu rồi?"
Người lính cứu hoả kia cởi mũ bảo hiểm xuống để lộ khuôn mặt bị lửa hun đỏ rực, là Điền Quang. Dung Lịch từng gặp anh ta ở trụ sở đội cứu hoả.
"Sao A Hoà vẫn chưa ra?" Anh gần như gào lên.
Điền Quang bị quát ngẩn ra, phải một lúc sau mới phản ứng lại mà quay đầu tìm một vòng, anh ta cũng hoảng hốt hét gọi Văn Tranh: "Đội trưởng Văn, tiểu đội trưởng vẫn chưa ra"
Không chờ Văn Tranh đáp lại thì Dung Lịch đã chạy thẳng vào trong biển lửa.
Văn Tranh không kịp để ý đến đôi găng tay nóng rẫy vừa ra khỏi biển lửa, giữ anh lại: "Lửa lớn như vậy, anh đi vào để mà tự sát à?"
Dung Lịch quay đầu lại, đôi mắt tối sẫm như màu mực đậm nhất: "Buông ra.
Người này đã không còn lý trí nữa rồi.
Văn Tranh bước qua anh, ra lệnh: "Điền Quang, Tiểu Tùng, lập tức đưa anh ta ra khỏi khu vực phong toả" Thời gian cấp bách, anh nói tiếp, "Thiên Minh, cậu đi vào với tôi"
Lâm Thiên Minh kiểm tra lại đồ bảo hộ rồi đi theo Văn Tranh vào trong biển lửa.
Điền Quang và Tiểu Tùng một trái một phải giữ chặt Dung Lịch lại.
"Buông ra"
Ánh mắt của Dung Lịch vẫn nhìn chằm chằm vào đám cháy hừng hực ở phía xa, "Tôi không muốn động tay động chân với các anh"
Giọng anh rất lạnh, thấm vào xương cốt, mang theo sự cuồng bạo tăm tối.
Điền Quang sống chết cũng không chịu buông tay: "Anh vào đó làm gì? Cứu được người không? Đội trưởng Văn dẫn Thiên Minh vào đó rồi thì sẽ đưa được người ra ngoài, anh vào đó chỉ càng thêm loạn thôi."
Anh ta cũng căng thẳng cực điểm, đỏ mặt tía tai gầm lên, "Anh có muốn chôn cùng thì cũng phải chờ người chết đã rồi tính"
Nắm tay cuộn chặt của Dung Lịch bất lực thả ra...
Được.
Nếu cô không ra được thì anh sẽ chết cùng cô.
"Khụ khụ khụ...
Người đàn ông vừa chạy từ trong đám cháy ra cầm chiếc khăn bông ướt rồi ngồi bệt xuống đất, miệng họ liên tục.
Nhân viên y tế tại hiện trường lập tức đi tới giúp đỡ: "Anh có bị bỏng không?"
Người đàn ông này mặc áo khoác có hai màu đen vàng ghép lại, mồ hôi đẫm cổ, đeo một cặp kính gọng đen. Anh ta vừa lắc đầu vừa nói với nhân viên y tế: "Chỉ hít phải chút khói thôi, khụ khụ khụ..."
Nhân viên y tế kiểm tra một lượt, thấy không có vết bỏng mới nói: "Người nhà anh đâu rồi? Trước tiên phải đăng ký lại đã"
Người đàn ông nọ chặn chiếc khăn trước mặt, ở giữa ngón cái và ngón trỏ của bàn tay có một nốt ruồi đen, vì ho dữ dội nên đôi mắt đỏ vằn lên toàn tia máu. Anh ta nhận lấy bảng đăng ký: "Tôi không ở đây"
Anh ta lấy tấm thẻ nhân viên từ túi áo ngực ra rồi nói, "Tôi là nhân viên giao đồ ăn."
Văn Tranh đang tìm người ở tầng 4 thì Lâm Thiên Minh dùng bộ đàm liên hệ với anh.
"Đội trưởng Văn, tiểu đội trưởng ở phòng 501, vẫn còn một người sống sót nữa"
Văn Tranh lập tức chạy lên tầng trên.
"Tiểu đội trưởng"
"Tiểu đội trưởng"
Lâm Thiên Minh gọi hai tiếng cũng không thấy cô tỉnh lại.
Văn Tranh dùng chân đạp đổ chiếc tủ gỗ đã bắt lửa: "Cô ấy sao rồi?"
"Vẫn còn thở"
Tiêu Kinh Hoà nằm trên mặt đất, đồ bảo hộ vẫn còn nguyên vẹn nhưng lại không thấy mũ bảo hộ đâu.
Nếu không xảy ra tình huống đặc biệt thì lính cứu hoả sẽ không tháo mũ bảo hộ ngay ở trong đám cháy được. Văn Tranh tạm thời dẹp mọi nghi ngờ, cõng Tiêu Kinh Hòa lên.
"Chỗ này sắp sập rồi, phải nhanh lên"
Lâm Thiên Minh hiểu ý, lập tức đỡ người phụ nữ còn lại dậy rồi chạy ra ngoài.
Trước sau chưa đầy 10 phút thì Văn Tranh và Lâm Thiên Minh đã trở ra.
Điền Quang nhìn thấy người liền kích động đỏ cả mắt:
"Ra rồi, đưa người ra rồi"
Dung Lịch buông lỏng bàn tay đang nắm dây khoanh vùng của cảnh sát, bên trên vẫn còn vương vết máu loang lổ. Anh loạng choạng chạy tới.
Đến tận 1 giờ chiều, cánh cửa phòng cấp cứu ở bệnh viện mới mở ra.
Đầu của Tiêu Kinh Hoà bị va đập mạnh dẫn đến hôn mê, ngoài ra trong phổi có một lượng nhỏ khói bụi nữa. Những cái đó đều không đáng lo nhưng đến tận buổi tối cô vẫn chưa tỉnh lại.
Không khí trong phòng bệnh rất ngột ngạt.
Người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng đẩy cửa bước vào, phía sau còn có mấy bác sĩ khác cũng mặc áo blouse trắng như vậy.
Ông ta bước tới gần rồi mới nơm nớp lo sợ gọi một tiếng: "Cậu, cậu Dung"
Dung Lịch ngồi trước giường không thèm quay đầu lại: "Ông là viện trưởng à?"
Viện trưởng Ngô vốn đang trong kỳ nghỉ phép nhưng sau khi nhận được điện thoại thì lập tức có mặt với tốc độ nhanh nhất, mồ hôi trên đầu còn không kịp lau đi: "Vâng, là tôi."
Đương nhiên Viện trưởng Ngô nhận ra cậu ấm nhà họ Dung ở Đế Đô rồi.
Một nửa thiết bị y tế của bệnh viện này đều do con rể cả của nhà họ Dung bỏ tiền ra mua về cơ mà.
Các gia đình quyền quý ở Đế Đô cũng chia thành dăm bảy cấp bậc, nhà họ Dung đứng trên đỉnh kim tự tháp đó.
Dung Lịch quay người lại: "Tại sao bạn gái tôi đến giờ vẫn chưa tỉnh lại?"
Giọng nói lạnh buốt thấu xương đâm vào tai.
Viện trưởng Ngô hơi run lên, lập tức tự mình đi xem bảng theo dõi bệnh án và những số liệu kiểm tra, không dám nhìn vào mắt vị thái tử này: "Người bệnh không, không có vấn đề gì lớn.
Giọng anh trầm xuống, đè nén mọi loại cảm xúc: "Vậy thì tại sao cô ấy vẫn chưa tỉnh lai?"
Chờ thêm chút nữa là được, cũng đâu phải chuyện lớn gì đâu, cậu vội cái gì vậy...
Viện trưởng Ngô lau mồ hôi trên trán: "Cái, cái, cái này"
'Cái này' mãi vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh. Nói thật thì khó nói, nói dối thì không dám, may mà trong phòng bệnh vẫn còn một người dám nói chuyện.
Dung Đường đang ngồi trên ghế sofa đứng dậy, giúp Viện trưởng Ngô giải vây, kêu ông ta ra ngoài trước rồi nói với Dung Lịch: "Em đừng vội, kiên nhẫn chờ thêm một lát nữa"
Anh không chờ được nữa bèn lấy điện thoại bấm một dãy số.
"Luật sư Lâm, ông đến bệnh viện số 5 một chuyến đi"
Dung Đường vừa định hỏi anh muốn làm gì.
Dung Lịch đứng dậy đi ra bên ngoài: "Giúp em soạn một bản di chúc"
Dung Đường ngây ra một lúc lâu mới đi theo ra ngoài: "Di chúc á?"
Mí mắt phải của cô giật liên tục, "Đang yên đang lành em lập di chúc làm gì?"
Dung Lịch tắt điện thoại rồi đóng cửa phòng bệnh lại, giọng điệu không hề xao động, vẫn bình tĩnh như đang kể lại một câu chuyện nhỏ nhặt nào đó:
"Không có gì, chỉ để đề phòng thôi ạ.
Anh vẫn chưa đến 28 tuổi đã muốn lập di chúc.
Dung Đường có dự cảm rất không lành: "Đề phòng thôi à?"
Anh không lên tiếng.
Dung Đường kéo áo anh lại, vẻ mặt nghiêm túc: "Dung Lịch, em nói rõ ràng cho chị nghe, vì sao em lại muốn lập di chúc?"
Anh vẫn dùng cái giọng điệu hời hợt đó để nói chuyện: "Nếu ngày nào đó em không còn nữa thì mọi người cũng có chút chuẩn bị."
Dung Đường lo đến mức sắp điên rồi: "Thế nào là ngày nào đó em không còn nữa?"
Nói chuyện cái kiểu gì mà giống như đang bàn chuyện hậu sự vậy.
Anh cũng không giải thích, chỉ nhìn chăm chú vào ô kính nhỏ trên cánh cửa, ánh mắt dán chặt vào người đang nằm trên giường bệnh trong phòng kia.
Dung Đường lập tức hiểu rõ mọi chuyện, tức quá bật cười: "Ý của em có phải là nếu như ngày nào đó bạn gái của em không còn trên đời thì em cũng không muốn sống nữa đúng không?"
Tiêu Kinh Hoà là lính cứu hoả, một công việc vô cùng nguy hiểm.
Vậy nên, nó quyết định lập di chúc theo?
Dung Lịch không nói đúng nhưng cũng không phủ nhận.
Thái độ im lặng thừa nhận của anh làm Dung Đường sợ hãi không nhẹ, mà tức giận cũng không ít: "Em đừng hòng nghĩ thế!"
Cô sắp bị anh làm cho tức chết rồi, tức lên là không lựa chọn từ ngữ khi nói nữa, "Nhà họ Dung chúng ta bốn đời độc đinh, em dám để nhà họ Dung chúng ta tuyệt hậu thì dù có chết rồi chị cũng phải đào mộ em lên!"
Cô vừa nói dứt lời...
"Cãi nhau cái gì vậy!"
Ông cụ vừa chống gậy đi tới nên không nghe được toàn bộ nội dung câu chuyện mà chỉ nghe được câu mắng người cuối cùng của Dung Đường nên quay sang mắng cô: "Con làm chị cả mà sao lại nói những câu như vậy?"
Dung Đường cắn răng, không dám nói chuyện di chúc với ông cụ, cô sợ ông cụ sẽ thất kinh đến mức phải nhập viện.
Lúc này ngón tay của người nằm trên giường bệnh trong phòng kia động đậy.
Dung Lịch lập tức xông vào trong phòng.
"A Hoà"
Cô vẫn chưa tỉnh, đang nói mơ.
Không nghe rõ cổ nói gì nên Dung Lịch phải ngồi xổm xuống bên cạnh giường bệnh: "A Hoà, em nói gì vậy?"
Trán cô ướt đẫm mồ hôi, tay nắm loạn xạ, mắt nhắm nghiền trong khi miệng vẫn ú ớ không ngừng. Anh cúi người sát lại để nghe rõ hơn.
"Dung Lịch."
"Dung Lịch..."
Cô đang gọi anh.
Hốc mắt Dung Lịch đỏ bừng, anh nắm lấy tay cô dỗ dành: "Anh ở đây."
Cô dùng sức nắm lấy tay anh, lúc này mới chịu yên tĩnh lại. Lông mày cau chặt nhưng vẫn không chịu tỉnh lại.
"Này!"
"Này cô ơi!"
Từ trong ra ngoài căn chung cư số 501 đều toàn khói bụi, toàn bộ nội thất bằng gỗ đều đã bắt lửa còn người phụ nữ kia thì nằm nghiêng trên tấm thảm.
Tiêu Kinh Hoà gọi cô ta hai tiếng nhưng cô ta vẫn không hề có phản ứng gì nên cô đưa tay đặt trên động mạch cảnh của cô ta, người vẫn còn sống.
Tiêu Kinh Hoà dìu cô ta dậy mới nhìn thấy lọ sơn móng tay màu đỏ trên tay cô ta. Động tác của cô hơi dừng lại, ánh mắt cô nhìn xuống chân người phụ nữ, một đôi giày cao gót màu đỏ...
"Can you feel me? As I breathe life into you."
Lời bài hát tiếng Anh du dương vang lên mà không hề báo trước.