"Em cũng nếm xem thế nào"
Chử Qua đi vào phòng bếp cầm thìa ra, múc luôn một thìa từ trong bát của anh để nếm thử.
Khương Cẩm Vũ nhìn chằm chằm vào chiếc thìa của cô một lúc, rồi nhìn xuống sàn nhà, tại hơi đỏ lên.
Chử Qua lại múc một thìa nữa lên: "Ngon tuyệt."
Cô rất hài lòng, dương dương tự đắc: "Ba em lúc nào cũng nói em không giống con gái, không đúng đâu nhé"
Cô bắt đầu liệt kê ra từng ưu điểm của mình.
"Em biết đánh nhau này"
"Em cũng biết nấu cơm.
"Em còn biết gỡ bom nữa.
Cô thành thật cảm thán: "Ôi, em đúng là không thể nào giỏi hơn được nữa." Mau mau cưới em về nhà đi.
Khương Cẩm Vũ không có lời phát biểu nào đối với ưu điểm của cô: "Tối hôm qua anh có làm chuyện gì không phải không?"
Chử Qua nói: "Anh thì không làm"
Anh thở phào một hơi.
Nói thật, lúc anh ấy say rượu rất ngoan, cũng rất dễ dỗ, thế nhưng...
Chử Qua chủ động thừa nhận: "Mà em làm..."
Anh quá ngoan, lại còn đáng yêu nữa, cho nên cô đã làm một số chuyện theo thói thường của con người, ví dụ như: "Em đã hôn anh"
Khương Cẩm Vũ sặc luôn ngụm canh trong miệng: "Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ..."
Chử Qua vội vàng vuốt lưng giúp anh dễ thở hơn: "Nuốt chậm thôi, nuốt chậm thôi."
Hôm nay, anh không đợi cô mà tự mình đi tới trường học trước.
Buổi chiều, cô lại đi học ké lớp của anh. Bởi vì chuyện hôn trộm nên cô tự thấy đuối lý, do đó cô rất tự giác mang sách theo, chăm chú ngồi nghe giảng ở hàng đầu.
Giờ nghỉ giữa tiết.
"Thầy Khương ơi..."
Đàm Diệu Duy hờ hững liếc nhìn Chử Qua, rồi đi lên bục giảng: "Em đã lỡ tay kẹp một bức thư rất quan trọng trong sách bài tập, thầy có nhìn thấy không a?"
Giọng điệu có ý thăm dò.
Khương Cẩm Vũ nhìn màn hình máy vi tính, anh đang chỉnh sửa lại giáo án của tiết học sau: "Tôi thấy rồi"
Ánh mắt Đàm Diệu Duy sáng lên, vừa e lệ vừa mong đợi hỏi: "Vậy thư của em vẫn còn ở chỗ của thầy sao?"
Đó là thư tình do cô ta viết, cô ta đã cố ý kẹp nó ở trong sách bài tập.
Khương Cẩm Vũ ngẩng đầu lên: "Vứt rồi"
Nét mặt cô ta cứng lại: "Sao thầy có thể vứt nó đi chứ?"
Lý do của anh rất hiển nhiên, thái độ hờ hững như việc không liên quan đến mình: "Tôi không biết là của ai"
Hai mắt Đàm Diệu Duy đều đã đỏ bừng, xấu hổ đến tột cùng, nhưng cuối cùng vẫn không cam lòng: "Em đã ký tên rồi mà" Sao lại không biết là ai được chứ!
Anh ngẩng đầu lên lần nữa: "Đàm Diệu Duy á?" Anh biết rồi: "À, hóa ra cô chính là Đàm Diệu Duy à."
Đàm Diệu Duy á khẩu.
Chẳng trách thầy ấy luôn gọi cô ta là lớp phó học tập, hóa ra là vì thầy ấy hoàn toàn không biết tên của cô ta.
Hốc mắt cô ta lập tức ẩm ướt.
"Cô tránh đường giúp một chút." Khương Cẩm Vũ đứng dậy: "Tôi muốn đi ra ngoài"
Cô ta siết chặt tay đến nỗi móng tay cấu rách lòng bàn tay, cứng ngắc né người nhường đường. Cô ta đứng yên một lát rồi mới cúi đầu quay về chỗ của mình, thất thần ngồi xuống. Một quyển sách bất ngờ rơi từ dãy bàn phía sau xuống, đập vào vai cô ta, cô ta quay đầu lại.
Chử Qua nói: "Xin lỗi.
Đàm Diệu Duy chỉ cảm thấy có một cơn tức bùng ra từ trong lồng ngực: "Cố ý thì có!"
Giọng nói của cô ta rất lớn, khiến cho bạn bè xung quanh đều quay sang nhìn.
Chử Qua cảm thấy không hiểu ra sao cả: "Không phải là tôi cố ý, tôi cũng đã nói xin lỗi rồi mà"
Chỉ là cô muốn đi nhà vệ sinh, nhưng không cẩn thận làm đổ đồ uống, vì vậy mới luống cuống tay chân đụng vào cô ta.
Có đến mức chuyện bé xé ra to như thế này không?
Đàm Diệu Duy vẫn ngồi ngay ngắn, không hề quay đầu lại: "Nếu xin lỗi mà có ích, vậy thì có phải là tôi cũng có thể lấy sách đập vào người cậu, sau đó nói xin lỗi là xong không?"
Chử Qua nhíu mày không nói lời nào, cô không muốn cãi nhau lôi thôi với cô ta.
Đàm Diệu Duy cười lạnh: "Đúng là không biết xấu hổ"
Âm lượng không lớn không nhỏ, Phương Viên ngồi cách hai mét cũng có thể nghe thấy.
Chử Qua nhẫn nhịn, cố nén lửa giận xuống để không nổi nóng: "Tôi không biết xấu hổ chỗ nào?"
Đàm Diệu Duy cười nhạt: "Cậu không phải là sinh viên lớp chúng tôi, vậy mà còn không biết xấu hổ ngày nào cũng tới đây học ké."
Chử Qua đứng lên, đôi mắt màu nâu nhạt đã lạnh đi vài phần: "Có quy định nào nói tôi không thể tới học ké không?"
Súng của cô đâu rồi? À, King nói không được mang súng đi học, cũng không được mang hàng mô phỏng theo, nếu không sẽ gây ra sự cố lớn trong khuôn viên trường.
Nhưng mà, nắm tay của cô cũng có thể gây ra sự cố lớn trong khuôn viên trường đấy.
Cô hít sâu, phải nhịn.
Rốt cuộc Đàm Diệu Duy cũng quay đầu lại, cười khẩy: "Cậu tưởng là mọi người đều mù hết à, cậu nghĩ không ai biết cậu tới đây để làm gì sao?"
Cô ta vừa châm chọc vừa khiêu khích, cố ý cao giọng nói: "Cậu không phải là bạn gái của thầy Khương, bám rịt theo đuôi người ta như thế mà không thấy xấu hổ à"
Chử Qua thường xuyên tới học ké lớp Kỹ thuật phần mềm, còn đi lại thân thiết với Khương Cẩm Vũ nữa, khó tránh khỏi việc trong lớp có vài lời đồn thổi. Nhưng mà, Đàm Diệu Duy nói lời này cũng có phần hơi quá đáng.
Phương Viên không nghe nổi nữa mới quay sang mắng cô ta một câu: "Đàm Diệu Duy, nói chuyện tích khẩu đức một chút đi. Cậu cũng chỉ là lớp phó học tập thôi mà, có phải là gì của thầy Khương đấu, quản rộng quá rồi đấy.
Chuyện Đàm Diệu Duy thích Khương Cẩm Vũ cũng không phải là bí mật gì trong lớp này, chỉ có điều, do ngăn cách bởi quan hệ thầy trò, cho nên mãi vẫn chưa phá được hàng rào đó.
Đàm Diệu Duy bị chọc trúng chỗ đau, hơn nữa mới rồi còn bị uất ức ở chỗ Khương Cẩm Vũ, nên vừa tức vừa không cam lòng, cô ta lớn tiếng cãi lại: "Tôi nói sai sao? Rõ ràng cô ta đang mượn danh nghĩa đi học để đeo bám đàn ông còn gì."
Lời này cũng cay nghiệt quá.
Chử Qua nhặt quyển sách bị rơi dưới đất lên, cất vào ngăn bàn, đồng thời cất hết các vật dụng trên bàn đi, lúc này mới nói: "Tôi cản trở việc học của cậu à?"
"Cậu làm bẩn mắt của tôi"
Đàm Diệu Duy mỉa mai: "Chẳng qua là tôi không thể chịu được loại người mặt dày lúc nào cũng chầu chực xán vào người ta như cậu. Người không biết còn tưởng cậu là vợ của giảng viên lớp chúng tôi cơ đấy."
Hừ, cô chính là tiểu bá vương mà, sao phải nhịn chứ? Quên cái mùa xuân ấy đi!
Chử Qua xắn tay áo lên: "Đúng là tôi không giỏi cãi nhau."
Hôm nay cô không buộc tóc, cô hất tóc ra phía sau: "Tôi giỏi đánh nhau hơn."
Nói xong, cô chống bàn bay qua bên đó, túm chặt cái gáy của Đàm Diệu Duy rồi ấn xuống mặt bàn.
Cả lớp Kỹ thuật phần mềm đứng hình.
What the f*ck! Tư thế đẹp mất hồn luôn!
Đàm Diệu Duy không kịp đề phòng, bị ấn xuống mặt bàn không nhúc nhích được, cô ta cực kỳ xấu hổ và giận dữ, bèn với tay kéo tóc Chử Qua, lớn tiếng mắng chửi: "Chử Qua, cái con đĩ không biết xấu hổ này nữa..."
Không để cô ta mắng hết câu, Chử Qua đã túm lấy tay của cô ta rồi vặn ra đằng sau.
Đàm Diệu Duy kêu la thảm thiết: "Á!"
Chử Qua cầm chai nước khoáng trên bàn lên, dùng răng mở nắp ra, sau đó giội thẳng xuống đầu Đàm Diệu Duy.
Đàm Diệu Duy ngây người như phỗng, lớp trang điểm trên mặt cũng bị nhòe đi.
Chử Qua ném chai nước rỗng vào trong thùng rác cách đó 5 mét theo đường parabol: "Cậu còn mắng chửi nữa thì tôi sẽ nhổ sạch răng của cậu đấy"
Giọng điệu rất nhẹ nhàng, giống như đang thảo luận về cải trắng rau xanh thôi vậy.
Toàn thể sinh viên trong lớp đều sợ ngây người, thật không thể ngờ một cô gái có ngoại hình giống như búp bê lại hung hãn như vậy. Bản lĩnh này, nếu cô ấy không phải là người luyện võ chuyên nghiệp, thì cũng là người đánh nhau chuyên nghiệp.
"Chử Qua"
Cô ngẩng đầu lên nhìn.
Khương Cẩm Vũ đang đứng ở ngưỡng cửa, sắc mặt trầm xuống: "Buông tay ra"
Cô không buông tay, cơn giận của cô vẫn chưa được xả hết.
Anh lặp lại một lần nữa, khẩu khí rất cương quyết: "Buông tay ra."
Hừ!
Chử Qua hơi tức giận, buông tay ra.
Đàm Diệu Duy lập tức đỏ mắt mách: "Thầy Khương, cô ta ra tay đánh người"
Chử Qua cười ha ha: "Cậu đáng đánh mà"
Đàm Diệu Duy gục xuống bàn khóc lóc, cả phòng học đều lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của cô ta.
Khương Cẩm Vũ khẽ nhíu mày, nhìn về phía Chử Qua: "Em đi ra ngoài cho bình tĩnh trước đi, đợi bình tĩnh rồi thì vào lớp lại"
Không thể ngờ được, anh ấy lại đuổi cô ra ngoài ư?!
Chử Qua tức chết đi được, cô trừng mắt lườm Khương Cẩm Vũ rồi cầm đồ quay đầu bước đi. Cô còn chẳng buồn nhấc tay đẩy cửa, nên giơ chân lên đạp cửa ra ngoài.
Tất cả sinh viên trong lớp đều câm nín.
Hóa ra bạn học Chử là như vậy à.
Đúng lúc này chuông vào học vang lên, Khương Cẩm Vũ liếc nhìn cánh cửa bị người nào đó đá văng, sau đó thu ánh mắt lại rồi bước tới bục giảng, bình thản nói một câu: "Vào học thôi"
Một tiết học kéo dài 45 phút, anh nhìn đồng hồ hết bảy lần.
Sau khi tan học, Đàm Diệu Duy đi lấy sách bài tập, cô ta khóc đến nỗi đôi mắt đã sưng húp, sắc mặt tái nhợt: "Thầy Khương, sau này có thể đừng để cho Chử Qua tới học ké nữa được không ạ? Có nhiều sinh viên trong lớp đã phản ánh là bị ảnh hưởng tới việc nghe giảng"
Khương Cẩm Vũ dừng tay, ngẩng đầu lên:
"Ai phản ánh?"
Đàm Diệu Duy không ngờ thầy ấy sẽ hỏi như vậy nên nhất thời á khẩu không trả lời được.
Khương Cẩm Vũ khẽ nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn: "Bảo bọn họ tới nói chuyện trực tiếp với tôi"
Anh thu dọn sách giáo khoa, bước xuống bục giảng. Đột nhiên anh dừng bước nhưng không hề quay đầu lại, nói một câu không đầu không đuôi: "Không phải là cô ấy đeo bám tôi, bây giờ cô ấy không phải là bạn gái của tôi, không có nghĩa là sau này cũng không phải."
Đàm Diệu Duy ngây ngẩn cả người.
Vừa rồi, cô ta đã mắng Chử Qua là đeo bám thầy Khương.
Khương Cẩm Vũ bước ra khỏi phòng học, bấm số điện thoại của Chử Qua. Anh gọi liên tiếp sáu cuộc điện thoại nhưng cô đều không bắt máy, đến cuộc thứ bảy, thứ tám cô mới nhận điện thoại, nhưng vừa kết nối xong thì cô đã lập tức cúp máy.
Khương Cẩm Vũ không gọi nữa, anh ra khỏi khu giảng đường đi tìm cô.
Sau đó, cô lại gọi điện thoại tới, anh vừa nhận điện thoại thì cô lại cúp máy.
Khương Cẩm Vũ gãi gãi đầu, thấy hơi khó hiểu, cuối cùng vẫn gọi lại cho cô. Lần này cô nhận điện thoại rất nhanh, cũng không lập tức cúp máy, nhưng lại không nói lời nào.
Khương Cẩm Vũ hỏi: "Tại sao em không nghe điện thoại?"
Cô nổi giận đùng đùng: "Không muốn nói chuyện điện thoại với anh."
Anh khó hiểu: "Vậy sao sau đó em nhận điện thoại xong lại cúp máy?"
Cô vẫn nổi giận đùng đùng: "Muốn nhắc anh là em đang tức giận"
"Em cúp điện thoại rồi sao còn gọi lại?"
Cô rất tức giận: "Muốn nói cho anh biết là em cực kỳ tức giận!"
Khương Cẩm Vũ im lặng.
Chử Qua đã tức phồng má lên thành con cá nóc: "Em đang tức giận đấy, sao anh còn không chịu nói gì đi!"
Anh nói: "Vậy tại sao còn chờ anh?" Không phải em đang tức giận sao?
Chính cô cũng thấy tức bản thân mình, cô xoắn xoắn tóc: "Chờ anh dỗ em đấy!"
Cô vừa cảm thấy thất bại vừa đành cam chịu số phận vừa khổ sở: "Anh dỗ em một câu thì em sẽ không tức giận nữa"
Cô đứng dậy từ băng ghế dài bên hồ nước: "Nhưng đến tận bây giờ anh vẫn không hề dỗ em một câu."
Cô đá cái ghế một cái: "Anh chỉ biết hung dữ với em thôi"
Cô lại đá một cái nữa: "Đâu phải là lỗi của em, là do Đàm Diệu Duy không đúng, cô ta nói năng lỗ mãng đấy chứ."
Cô tủi thân chu mỏ lên: "Cô ta mắng mấy lời rất khó nghe nên em mới đánh cô ta."
Chử Qua vô cùng tức giận: "Anh không nghe em giải thích đã đuổi em ra khỏi phòng học"
"Tại anh, tại anh, tất cả là tại anh"
Nói hết một tràng xong, cô hừ một tiếng. Khương Cẩm Vũ chỉ nói ba chữ: "Quay đầu lại."
Cô sửng sốt một lát rồi mới quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Khương Cẩm Vũ đang ở phía sau. Anh mặc áo trắng quần dài, ôm sách đi về phía cô.
"Anh không hề đuổi em."
Anh đi tới trước mặt cô, cúp điện thoại di động, nhìn cô nói: "Em đơn phương ra tay, có rất nhiều người đang nhìn, làm ầm ĩ lên sẽ không tốt cho em, anh sợ nhà trường biết được sẽ phạt em."
Cô mất một lát để tiêu hóa lời của anh: "Anh đang giải thích với em à?"
Anh lắc đầu: "Không, anh đang dỗ em."
Cô bật cười: "Vậy em sẽ không giận anh nữa"
Anh nghĩ, cô dễ dỗ thật đấy.
Chỉ một câu như thế, cô đã hết cả tức, lại vui vẻ kéo anh tới con phố phía sau ăn cơm. Cô nói ở đó có một tiệm ăn mới mở, họ nấu canh đầu cá rất ngon.
Buổi tối, Khương Cẩm Vũ có buổi hội thảo nghiên cứu, Chử Qua và King cùng về với nhau. Từ xa cô đã nhìn thấy King bị một cô gái cản lại ở cửa sân vận động.
Cô gái đó rất béo, chặn hết cả một nửa cái cửa, cô ấy cúi đầu, trong tay còn xách theo một túi đồ ăn vặt, nói chuyện lắp bắp: "Thầy, thầy, thầy Kim, cái này tặng cho thầy"
Cô ấy rụt rè ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái, rồi lại lập tức cúi đầu xuống: "Lần, lần, lần trước thầy đã giúp em, đây là quà cảm ơn."
King không nhận.
Anh ta đang đắm chìm trong phim võ thuật nên đã học được rất nhiều thành ngữ bốn chữ. Vì thế, anh ta trả lời: "Tiện tay thôi mà, không cần khách sáo"
"Nên, nên vậy mà. Cô gái gập người một góc 90 độ, đưa cái túi ra: "Xin, xin, xin thầy nhận lấy ạ"
King đành phải cau mày nhận lấy, sau đó cô gái lập tức chạy vù đi.
Lần này thì Chử Qua đã nhìn thấy mặt của cô ấy, là Biên Lạc Lạc, bạn cùng phòng của cô. Nhưng mà, cô ấy đâu bị cà lăm nhỉ.
"King, anh đã làm gì con gái nhà người ta vậy?"
Chử Qua bước tới chất vấn anh ta: "Có phải là anh bắt nạt cô ấy không? Làm cô ấy cà lăm luôn rồi kìa"
Cô không nghe thấy đầy đủ nội dung lời nói của Biên Lạc Lạc, nên tự tưởng tượng.
"Anh đã đánh cô ấy đấy à?" Cô nhìn nhìn túi đồ ăn vặt: "Anh cướp đồ ăn vặt của cô ấy à?"
King ra dáng đại hiệp giang hồ chính trực lẫm liệt: "Gặp chuyện bất bình rút đạo tương trợ mà thôi, chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc tới."
Lời nói đậm mùi võ thuật, nhưng có vẻ tiếng Trung của anh ta càng ngày càng lưu loát ấy nhỉ.
Chử Qua vừa đi vừa hỏi: "Gặp chuyện bất bình gì?"
King hừ một tiếng: "Một đám vô lại nói năng lỗ mãng với Biên cô nương, công kích ngoại hình của cô ấy, nên King đã ra tay dạy cho họ một trận."
Rốt cuộc anh ta đã xem bao nhiêu bộ phim võ hiệp rồi mà thành ra thế này vậy?!
Mới đến Giang Bắc chưa tới hai tháng, nhưng King ngày hôm nay đã không còn chút xíu khí phách nào của tay súng thiện xạ đứng đầu thị trấn Xisu nữa, bây giờ anh ta đã là đại hiệp họ Kim.
Chử Qua trêu chọc đại hiệp Kim: "Anh xem nhiều bộ phim võ thuật như vậy, chưa từng thấy cảnh lấy thân báo đáp ơn cứu mạng sao?"
Đại hiệp Kim chính khí đầy mình: "Kẻ hèn này không có phúc hưởng thụ.
Chử Qua cạn lời.
Cô gái Chử Qua lắm lời cũng không tìm được lời nào để trao đổi với đại hiệp Kim nữa rồi.
Còn nữa, một mình King xem phim võ thuật đã đành rồi, giờ còn lôi kéo thêm cả Thiên Bắc xem cùng nữa. Vừa xem phim, anh ta vừa dùng tiếng Trung khẩu âm tiếng Anh tuyên dương nền võ thuật phong phú uyên thâm của Trung Hoa với Thiên Bắc.
Thế là, bé quân tử Thiên Bắc được nhận nền giáo dục ga lăng phương Tây đã bị tấm lòng nghĩa hiệp phương Đông của đại hiệp Kim làm cho tư tưởng lệch lạc...
8 giờ tối, sau khi xem hết một tập phim truyền hình, Thiên Bắc mới từ chỗ chú Kim trở về.
Cậu bé đi tới phòng đọc sách, gọi: "Ba ơi"
Thời Cẩn đang làm việc: "Ơi"
Thiên Bắc do dự một chút nhưng vẫn hỏi: "Ba có lợi hại như Kiều bang chủ không ạ?"
Chú Kim nói Kiều bang chủ là người lợi hại nhất, nhưng mà, ở trong lòng Thiên Bắc, ba mới là người lợi hại nhất.
Thời Cẩn ngẩng đầu lên: "Ai cơ?"
Thiên Bắc bước tới bên cạnh bàn sách:
"Kiều bang chủ ấy ạ."
Kiểu bang chủ á?
Thời Cẩn cau mày: "Ba phải làm việc, con ra ngoài đi"
"Dạ." Thiên Bắc ngoan ngoãn đi ra ngoài, đi tới cửa lại quay đầu lại: "Ba ơi, ba có biết khinh công không?"
Thời Cẩn nghiêm mặt: "Đi ra ngoài."
"Dạ."
Cậu bé đã hỏi chú Kim khinh công là cái gì, chú Kim nói khinh công giống như máy bay, có thể bay lên trời. Thiên Bắc nghĩ, ba của cậu có máy bay, nên chắc chắn ba lợi hại hon.
Ba của cậu là lợi hại nhất.
Cậu bé lại không nhịn được: "Ba ơi, ba có biết Hàng long thập bát chưởng không?"
Chú Kim còn nói Hàng long thập bát chưởng là môn võ công lợi hại nhất, có thể vô địch thiên hạ. Nhưng mà, Thiên Bắc đã từng nhìn thấy ba tập thể hình, ba cũng biết đánh quyền, còn biết đá chân nữa, cậu cảm thấy võ công của ba lợi hại hơn một chút.
Thời Cẩn ngẩng đầu lên, nhìn bóng người nho nhỏ đứng ở cửa: "Thời Thiên Bắc"
Thời Thiên Bắc đứng thẳng, đáp lại bằng giọng ngọt ngào ngây thơ.
Thời Cẩn lời ít mà ý nhiều: "Bớt xem phim truyền hình đi"
Cậu rất nghe lời ba: "Dạ con biết rồi."
Nhưng mà: "Ba ơi, ba có lợi hại như Kiều bang chủ không?"
Thời Cẩn day trán: "Đừng để ba phải nói tới lần thứ ba, đi ra ngoài ngay"
"Dạ."
Thiên Bắc đi ra ngoài ngay, sau đó đóng cửa phòng đọc sách lại, đứng ở ngưỡng cửa, nói bằng giọng trẻ con giòn tan: "Ba ơi, chắc chắn ba lợi hại hơn Kiều bang chủ, ba là người lợi hại nhất."
Thời Cẩn cạn lời.
Thời Cẩn bật cười, gọi điện thoại cho trợ lý: "Mang thêm hai thùng sữa chua đào vàng tới đây, phải là loại ngon nhất"
Cuối cùng anh còn bổ sung: "Có kẹo sữa không? Cũng chọn vị này luôn"
Trợ lý á khẩu.
Chủ nhật, Chử Qua hẹn Khương Cẩm Vũ đi công viên giải trí chơi. Thiên Bắc phải học thuộc ba bài thơ Đường, một thiên luận ngữ, còn phải viết một bộ chữ bằng bút lông rồi mới được ba cho đi.
Mẹ mặc cho Thiên Bắc một chiếc áo gió nhỏ trông rất đẹp trai, như một quý ông thanh lịch khiến cho thiên chức người mẹ trong các chị các cô đều dâng lên cuồn cuộn, nhìn cậu bé mãi không dời mắt đi
Chử Qua sợ cậu bé đi lạc nên luôn nắm chặt tay cậu bé: "Thiên Bắc, em có muốn ăn kẹo bông không?"
Thiên Bắc gật đầu.
Chử Qua mua một cây kẹo bông rất lớn: "Ăn nhiều không tốt cho răng miệng, em chỉ được ăn một cái thôi nhé"
"Vâng ạ.
Cô đưa cây kẹo bông cho Thiên Bắc.
Cậu bé vừa lịch sự vừa nhã nhặn cắn một miếng, ngọt đến nỗi mắt cũng híp lại: "Em cảm ơn chị ạ."
Chử Qua không nhịn nổi hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: "Không có gì"
Cô lại mua một cây nữa: "Cẩm Vũ, anh ăn không?"
Khương Cẩm Vũ lắc đầu.
Cô bèn xé một miếng đút vào miệng anh, cuối cùng anh vẫn phải mở miệng.
Cô cười dịu dàng hỏi anh: "Ăn ngon không?"
Anh nhíu mày, lắc đầu: "Ngọt quá."
Chử Qua không đút cho anh ăn nữa, cô dắt Thiên Bắc đi dạo khắp nơi. Bởi vì hôm nay là cuối tuần nên công viên rất đồng người, Thiên Bắc rất vui vẻ. Cậu bé chưa từng tới công viên giải trí nào có nhiều người như vậy, những chỗ ngày trước cậu đi chẳng biết có phải do làm ăn thua lỗ hay không mà chẳng có ai cả.
Chử Qua hỏi Thiên Bắc có muốn ngồi vòng quay ngựa gỗ không, cậu bé từ chối, nói đó là chỗ của bé gái, cậu bé muốn lái xe go- kart, Chử Qua liền dẫn cậu bé đi.
Thiên Bắc lái rất tốt, có một chị gái nhỏ còn tặng cho cậu bé một viên kẹo. Cậu bé nói cảm ơn, cầm kẹo cất vào trong túi, nhưng không ăn.
Thầy Chu Sướng từng nói là, con trai ga lăng thì không được từ chối quà của phái nữ, nhưng mà ba cũng từng nói là ở bên ngoài không được tùy tiện ăn thứ người khác đưa cho, vậy nên cậu bé nhận kẹo nhưng không ăn.
"Cậu ơi, con muốn chơi trò kia"
Cách khu lái xe go-kart không xa có một khu bắn bóng bay, 30 tệ 10 phát súng, bắn trúng chín phát sẽ được tặng con gấu bông lớn nhất.
Thiên Bắc nói muốn chơi nên Khương Cẩm Vũ bèn dẫn cậu bé qua đó, đưa tiền đổi lấy một chiếc súng đồ chơi màu hồng nhạt cho Thiên Bắc. Đây là loại súng đồ chơi vừa nhỏ vừa dài, Thiên Bắc cũng chỉ cao hơn cây súng một chút.
Chủ quầy là một người đàn ông hơn 40 tuổi, cười tươi như hoa nở: "Bé con còn nhỏ như vậy, có nhấc được súng lên không?"
Thiên Bắc trả lời: "Dạ, cháu nhấc được mà."
Cậu bé đứng ở vị trí bắn súng, nhưng vì quá thấp nên không nhìn thấy bóng bay ở phía dưới: "Bác ơi, có thể cho cháu mượn một cái ghế được không ạ?"