Vốn còn chưa xác định thì cô nhóc đầu mì tôm đã không đánh mà tự khai rồi!
Vẫn còn phải tô son nữa nhưng Tô Vấn không muốn tố, cảm thấy nhìn rất gay. Vivian chiều ý anh, dù sao khuôn mặt yêu tinh không góc chết kia của anh chẳng sợ gì ống kính full HD.
Tô Vấn đứng dậy đi qua một bên gọi điện thoại cho Tô Bính Tiễn.
"Anh cho người bắt cóc quản lý của tôi đẩy à?" Giọng anh không phải thăm dò mà là giọng chất vấn.
Tô Bính Tiễn không ngu nên đương nhiên không thừa nhận: "Làm gì có"
Tô Vấn cũng không vội: "Không thừa nhận phải không?"
Đương nhiên không thừa nhận rồi! Có chết cũng không thừa nhận!
Đồng thời ông ta cũng ra tay trước đánh phủ đầu: "Cậu có chứng cứ gì không? Đừng có việc gì cũng đổ lên đầu tôi!"
Ông ta đã xử lý xong hai thằng ngu kia rồi, người cũng thả ra. Ông ta không tin Tô Vấn còn có thể tìm được ra chứng cứ gì.
Giọng Tô Vấn đều đều mà chậm rãi: "IQ của tên gián điệp nhà ông chỉ có 85 thôi, lẽ nào ông không biết sao?"
Tô Bính Tiễn đờ người.
Con lợn kia, thế mà dám nói chưa bị lộ, lợn ngu, lợn chết tiệt! Sắp tức chết mất thôi!
"Chuẩn bị đi"
Giọng Tô Vấn rất nhẹ nhàng, giống như đang nhổ cỏ thái rau vậy: "Tôi tiễn anh vào tù ngồi chơi một thời gian.
Đ*t má nó!
Thằng chó đáng ghét này.
Tô Bính Tiễn tức muốn nổ phổi, thái độ cũng cứng rắn hẳn lên: "Tô Vấn, mày dám!"
Cũng chỉ cứng ba giây rồi chuyển sang hoảng sợ, nhẫn nhịn cầu xin tha thứ: "Tôi, tôi là anh hai của chú mà"
Tô Vấn thong thả: "Anh Hai, ở trong đó có gắng hối cải nhé.
Tô Bính Tiễn cuống lên: "Tô Vấn, chú...
"Tút tút tút...."
Điện thoạt đã bị ngắt rồi.
Tô Bính Tiễn chỉ muốn ném điện thoại.
Thằng chó đẻ này nữa!
Tô Vấn vừa tắt điện thoại chưa được một phút thì Tô Tân gọi tới.
Tô Tân thở dài thườn thượt: "Vấn Vấn à"
Không cần nghe tiếp cũng biết ông cụ muốn nói gì, Tô Vấn tỏ thái độ luôn, không hề muốn thương lượng: "Ba đừng cầu xin cho anh Hai"
Tô Tân rất ngoan ngoãn: "Ờ"
Thằng Hai mới đến chỗ ông khóc lóc xong, nước mắt nước mũi đầm đìa nói mình khó khăn như thế nào, oan uổng thế nào, khổ cực ra sao. Đến người mẹ già đã mất mấy chục năm của nó cũng bị lôi ra, những câu như có mẹ sinh nhưng không có ba thương cũng nói ra mồm luôn rồi.
Thằng đần đó khóc lóc làm cho Tô Tân phát phiền lên được.
Tô Vấn giải thích: "Anh ta bây giờ giỏi lắm, đến bắt cóc cũng dám làm mà"
Có cả chuyện này nữa à!
Tô Tân hoàn toàn không biết gì hết, thằng Hai vừa tới đã khóc lóc ầm ĩ nói thằng Tư bắt nạt nó. Trong lòng Tô Tấn cũng tự có những suy đoán của mình. Không giống thằng cả Tô Bính Nghiệp và thằng ba Tô Bính Văn, thằng Hai này không phải kẻ chịu yên phận, nhưng lại chẳng có đầu óc gì, ngu ngốc đần độn. Bình thường Tô Tân cũng chẳng quản gì, thế mà không ngờ nó dám bắt cóc người ta luôn. Thằng ngu gan to tày trời này.
Tô Tân không phản đối: "Vậy thì nên giam lại dạy dỗ cho thật tốt, không thể tha thứ cho loại hành động độc ác này được"
Có điều, Tô Tân dừng một lát mới nói tiếp: "Còn đứa con gái riêng kia của thằng Cả thì con hãy rộng lòng một chút. Con bé đó cũng không dễ dàng gì. Ba mới biết chuyện thôi, mẹ nó phải nhập viện nên thằng Hai mới dùng tiền thuốc men để uy hiếp nó làm vậy"
Tô Bính Nghiệp vẫn còn trong tù, e rằng cả đời này cũng không thể ra ngoài được nữa. Tô Phục thì chết rồi. Dù sao cũng đều mang họ Tô cả, Tô Tân có chút không nỡ, đặc biệt là nhìn con bé đầu mì tôm kia rất giống kiểu bị bắt nạt từ bé đến lớn. Tô Bính Nghiệp chỉ biết gieo giống chứ trước giờ chưa từng quan tâm gì tới hai mẹ con họ, me của đầu mì tôm lại còn là một con ma ốm nữa. Khi đầu mì tôm mới mười mấy tuổi đã đi học trang điểm làm tóc và lái máy xúc rồi. Sau khi tốt nghiệp, con bé làm nhân viên gội đầu ba bốn năm cũng không được làm chính thức... cũng rất tội nghiệp.
Tô Vấn liếc nhìn cô bé đầu mì tôm đang ngồi xổm trên đất khóc lóc kia một cái: "Con bé đần như vậy có đúng là con gái riêng của Tô Bính Nghiệp không thể ba?"
Tô Bính Nghiệp là một tên cáo già xảo quyệt, Tô Phục chính là bằng chứng sống cho câu 'con hơn cha' đấy, nhưng đến Tô Tử Tô này thì chỉ số IQ còn kém hơn người bình thường rất nhiều.
"Đúng là con ruột."
Tô Tân đưa ra suy đoán: "Có lẽ là giống mẹ nó chăng"
Mẹ của đầu mì tôm cũng là một kẻ ngốc, nếu không thì sao có thể bị Tô Bính Nghiệp lừa cả một đời như vậy. Vừa 18 tuổi, bà ta đã không cưới mà chửa rồi khổ sở chờ Tô Bính Nghiệp mười mấy năm, đừng nói đến việc quay lại cưới bà ấy, đến việc bà ấy tên gì ông ta cũng không nhớ nổi nữa.
Ài cũng là kẻ đáng thương.
Đầu mì tôm tội nghiệp vẫn còn đang ngồi
xổm lau nước mắt kìa.
Tống Dung có việc đến đây, vừa khéo nhìn thấy cảnh tượng kia liền đi qua đó, đứng yên nhìn cái khối thu lu trên đất: "Sao lại khóc rồi?"
Tô Tử Tô ngẩng đầu lên, nước mắt đầm đìa, mũi bị xước, trên trán cũng ngã chảy máu ra, trên mặt vẫn còn vết bụi đang sụt sịt cái mũi.
Tống Dung chỉ cảm thấy vết thương trên mặt cô rất nhức mắt, anh ta híp mắt lại, bản chất hồ ly lộ ra: "Ai đánh em vậy?"
Cô thút tha thút thít nói: "Anh Xung muốn đánh em."
Cái tên Lưu Xung này...
Cô còn nói thêm, vừa buồn vừa oan ức không chịu nổi: "Sau đó em chạy, xong rồi tự mình ngã xuống"
Tống Dung cạn lời.
Không biết nói gì nữa rồi, cô bé này có thể lớn được như vậy cũng không dễ dàng gì.
Anh nhìn cô, nói: "Lại đây"
Tô Tử Tô đứng dậy dịch sang một chút, ngẩng đầu nhìn ngài giám đốc điều hành, bộ dạng mũi xanh mặt sưng nhìn rất buồn cười.
Cô ấy khá lùn, Tống Dung phải cúi người xuống, dùng tay áo lau khuôn mặt như con mèo hoa của cô. Bụi bẩn được lau sạch xong thì mặt cô cũng đỏ như đít khỉ luôn.
Tô Tử Tô không dám nhìn ngài giám đốc điều hành, nắm chặt lấy tay áo, cảm thấy mình sắp bị bệnh tim đến nơi rồi, rất kỳ lạ. Cô len lén liếc nhìn giám đốc một cái: "Đã, đã được chưa ạ?"
Đôi mắt to ngập nước nhìn như vậy liền có chút khiến người ta thương xót. Tống Dung vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra: "Ù."
Sau đó...
Cô chạy nhanh như một làn khói...
Cô phải tìm Vicky lấy một liều thuốc trợ tim mới được, tim cô không ổn chút nào.
Tống Dung lắc đầu cười, vừa quay người lại liền thấy Lưu Xung đang ăn cơm hộp.
"Lưu Xung"
#66
Trong miệng Lưu Xung đang nhồi một miếng gà luộc, phồng mang trợn má: "Giám đốc Tống có chuyện gì không"
Dáng vẻ của Tống Dung rất nghiêm túc: "Báo cáo tài chính hôm qua anh đưa tôi có vấn đề"
Sao ông sếp tinh tường luôn quần áo là lượt trong giới kinh doanh lại có ánh mắt của lão hồ ly thâm hiểm thế nhỉ. Lưu Xung nhổ miếng gà luộc ra rồi lau lau miệng: "Có vấn đề gì ạ?"
Mặt Tống Dung vẫn không đổi sắc: "Có vấn đề rất lớn"
What? Lưu Xung chỉ cảm thấy có thần thú đang chạy lồng lên trong đầu mình.
Tống Dung ra lệnh ngắn gọn: "Làm lại một bản khác đi." Mái tóc chải gọn gàng, khuôn mặt tuấn tú không chút cười cợt: "Ngày mai nộp lại cho tôi"
Quan to hơn một bậc còn đè được chết người, huống hồ giám đốc điều hành còn là người đứng thứ hai của Thiên Vũ.
Lưu Xung còn biết làm thế nào được nữa, anh ta chỉ có thể giãy giụa một chút trước khi chết mà thôi: "Hôm qua tôi bị người ta bắt cóc, chiều nay phải nghỉ ngơi, anh xem có thể để chậm chút.."
Còn chưa dứt lời thì Tống Dung đã cười vẻ cực kỳ xã hội: "Không được"
Lưu Xung mất hết hy vọng. Thôi đờ mờ rồi.
"10 giờ sáng mai tôi có một cuộc họp, trước lúc đó nộp lại cho tôi." Anh không có ý gì khác cả, chỉ là thấy chuyện bất bình thì ai cũng có trách nhiệm thôi.
Lưu Xung không dám nói thêm gì nữa. Anh ta cảm thấy mình cần phải lên chùa dâng hương bái Phật, dạo này làm gì cũng không thuận lợi. À đúng rồi, anh ta sắp đến năm thái tuế, phải mua vài cái quần đùi đỏ để trừ tà cầu may mới được.
Hai ngày sau, Tô Vấn bay đến Phong Thành quay phim, Lưu Xung cũng đi theo anh. Suốt dọc đường từ chung cư đến sân bay, Tô Vấn đều không có một chút tinh thần nào, vẻ mặt giống như người nào cũng đang nợ anh 50 triệu vậy.
Trong phòng chờ, Tô Vấn hơi bực bội bèn uống hai cốc nước lạnh: "Phải ở Phong Thành bao lâu?"
"Ít nhất là một tuần"
Anh rất không hài lòng: "Sao lại lâu vậy?"
Lưu Xung không cảm thấy thế: "Lâu à?" Lúc trước đi quay phim còn phải đi tận vài tháng, nghệ sĩ mà, bay dọc trời Nam đất Bắc là chuyện bình thường. Thế nhưng, gần đây tâm trạng của Tô Vấn không ổn, đã hơi không còn cầu tiến nữa rồi, sự kiện cũng không muốn đi, hoạt động gì có thể từ chối thì đều từ chối, quay phim chỉ mong ở ngay trước cửa nhà. Lần trước chỉ vì không muốn ra nước ngoài mà anh đưa ra cả đề nghị dùng kỹ xảo hậu kỳ xử lý nữa chứ.
Đương nhiên, Lưu Xung và đạo diễn đều không đồng ý.
Lưu Xung thầm cầu khẩn: "Chỉ một tuần thôi mà, hành trình rất ngắn.."
Tô Vấn không thèm quan tâm đến anh ta, lấy điện thoại ra gửi thư thoại: "Thính Thính, anh phải đi quay phim rồi.
"Phải đi một tuần"
"Lâu quá đi mất
"Anh sẽ quay nhanh một chút"
"Em đừng gọi nhiều đồ ăn nữa, anh về sẽ ăn cùng với em sau.
Lưu Xung ê cả răng.
Vẫn chưa chính thức qua lại mà đã thế này, sau này mà chính thức rồi thì không biết còn thế nào nữa.
Khoảng nửa phút sau Vũ Văn Thính gửi một tin nhắn thoại lại: "Em biết rồi.
Tô Vấn nghe đi nghe lại ba lần rồi lại gửi
tiếp.
"Thính Thính, anh hết dầu gội đầu rồi, khi nào em mua thì mua cho anh một chai nhé"
"Loại em chọn dùng thích hơn"
"Sắp 12 giờ rồi, em đi ăn cơm đi."
"Đừng tăng ca mãi vậy, phải ăn cơm mới được.
"Anh gửi số điện thoại của Quách Đông Đình cho em rồi, em thích ăn món ăn Trung Quốc thì gọi điện thoại cho anh ta nhé"
Vân vân và mây mây.
Lưu Xung chỉ biết lắc đầu. Trước giờ anh ta không hề biết rằng Tô Vấn lại nói nhiều như vậy, còn tôn anh là tiểu phật gia nữa đấy! Hừ, là cô vợ nhỏ thì có.
Ngày thứ ba Tô Vấn đến Phong Thành quay phim thì xảy ra chuyện.
Paparazzi bắt được cảnh anh và Chu Kiến Vy người trước kẻ sau cùng vào khách sạn. Một giờ sau, Tô Vấn đỡ Chu Kiến Vy từ trong khách sạn đi ra, tiếp sau đó thì lái xe đến bệnh viện. Nửa giờ sau nữa thì Chu Kiến Vy nằm viện còn Tô Vấn quay về khách sạn một mình.
Vài tấm ảnh cũng đủ để đoán ra đủ thứ chuyện, ví dụ như là yêu đương, phá thai, hay là SM chẳng hạn...
Đại Quản Gia Fan Club Toàn Cầu Của Tô Vấn: "Trừ khi anh Vấn chính miệng thừa nhận, còn không thì có đánh chết tôi cũng không tin"
Sân Bay Đã Thăng Cấp Thành Bánh Bao Vượng Tử: "Tôi giữ vững lập trường đẩy thuyền Vấn Thính couple, tuyệt đối không phản chiến."
Người Đàn Ông Của Thung Lũng Vương Giả: "Đưa cô ta đến viện phá thai à? Hay là chơi high quá đến mức chơi lên viện luôn vậy?"
Thiếu Nữ Xinh Đẹp Trong Sáng: "Danh tiếng của Chu Kiến Vy quá tệ, không xứng với anh Vấn nhà tôi.
Tôi Là Bà Cô Của Bạn: "Ha ha ha, đều bị lừa hết rồi nhỉ, thực ra tôi mới là người tình bí mật của anh Vấn nhá.
Phùng Hữu Nhân 1014: "Trận chiến này khốc liệt cỡ nào mà đến mức phải vào viện luôn rồi?"
Bánh Trôi Nhỏ Sốt Cay: "Đến bây giờ vẫn chưa có thông tin đính chính, lẽ nào thừa nhận rồi ư?"
Cô Gái Sắp Ba Mươi Tuổi: "Không cần biết người anh Vấn chọn là ai, chỉ cần là anh Vấn chọn thì chúng em sẽ ủng hộ vô điều kiện."
Cô Ninh Nhà Tô Vấn: "Nuốt nước mắt chúc phúc cho anh."
Còn vô vàn những bình luận cả trái chiều cả thuận chiều khác nữa.
Bởi vì Tô Vấn đã khoá Weibo nên fan chạy đến ném bom Weibo của phòng làm việc, đến mức hệ thống phục vụ cũng bị tê liệt luôn.
Khi tin đồn bùng nổ thì Vũ Văn Thính đang đi công tác xuống công ty con ở Vũ Thành, hội nghị hằng quý hết cả buổi chiều.
Cô vừa ra khỏi phòng họp thì thư ký Hồ Minh Vũ hấp tấp chạy tới tìm cô: "Cô Hai, cô có điện thoại"
Vũ Văn Thính nghe máy: "Alo"
"Thính Thính, anh đây"
Là Tô Vấn.
Giọng anh rất vội vàng, có chút hoảng sợ:
"Em không nghe điện thoại là vì đang giận anh đúng không?"
Anh rất thận trọng hỏi cô, thậm chí còn có vẻ hơi sợ hãi quá mức.
Vũ Văn Thính không biết đã xảy ra chuyện gì, bèn giải thích: "Em làm mất điện thoại rồi, chưa kịp làm lại sim"
Nói xong, cô lại hỏi tiếp: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Tô Vấn im lặng rất lâu: "Tất cả tin đồn trên mạng đều không phải sự thật đâu, Thính Thính, em đừng tin được không"
Giọng điệu thấp thỏm bất an, hơn nữa còn rất nghiêm túc.
"Tin đồn gì cơ?"
Vũ Văn Thính đi đến một chỗ không có ai: "Em bận họp nên vẫn chưa lên mạng"
Cô đoán rằng đó cũng không phải là tin đồn hay ho gì.
Tô Vấn lập tức nói: "Vậy em đừng xem nữa có được không?"
Anh lo lắng căng thẳng đến mức thái quá: "Em muốn biết gì thì anh sẽ nói hết với em"
Vũ Văn Thính suy nghĩ.
Hồ Minh Vũ nhìn đồng hồ rồi đi tới nhắc nhở cô: "Cô Hai, ngài Steven đã chờ ở phòng tiếp khách rồi"
Cô gật đầu rồi đi về phía phòng tiếp khách: "Em phải đi họp rồi, anh chờ điện thoại của em được chứ?"
Tô Vấn đồng ý: "Được"
Sau đó, anh ngắt điện thoại trước, không làm phiền cô nữa.
Chờ cô đàm phán xong phương án hợp tác thì điện thoại của Tô Vấn đã không gọi được nữa rồi.
Cô ấn gọi vài lần đều không liên lạc được đành trả điện thoại lại cho Hồ Minh Vũ: "Anh có số điện thoại quản lý của Tô Vấn không?"
"Có"
Hồ Minh Vũ lập tức bấm điện thoại gọi đi nhưng cũng không gọi được: "Điện thoại bị tắt rồi, có thể là họ đang ở trên máy bay cũng nên"
Vũ Văn Thính cau mày nghĩ một lát rồi cuối cùng vẫn hỏi lại: "Thư ký Hồ, phía Tô Vấn đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Anh ta bị chụp được cảnh ở cùng khách sạn với Chu Kiến Vy, lại còn cùng nhau đến bệnh viện nữa"
Nam nữ độc thân bị bắt gặp ở khách sạn, không cần nghĩ cũng biết truyền thông sẽ viết thế nào, huống hồ lại còn là nơi lắm tại tiếng như bệnh viện.
"Có thể đưa điện thoại cho tôi mượn lần nữa không?"
Hồ Minh Vũ đưa điện thoại cho Vũ Văn Thính.
Cuối cùng thì cô vẫn không nhịn được mà lên mạng đọc những tin tức đang bay ngập trời kia. Một bộ phận fan của Tô Vấn coi như vẫn còn có lý trí, không thừa nhận cũng không chối đẩy, một bộ phận khác thì đã bắt đầu công kích Chu Kiến Vy. Chu Kiến Vy vẫn luôn có những tin đồn dùng quy tắc ngầm nên fan của Tô Vấn luôn chống đối lại cô ta, kéo theo fan của Chu Kiến Vy cũng rất bất mãn, thế là hai bên khai chiến luôn. Chỉ có một bộ phận fan rất nhỏ là chúc phúc cho chuyện tình này. Ngoài ra, fan qua đường không xem trò thì thừa cơ đến bệnh viện viết báo, còn anti fan lại càng đẩy việc phá thai này lên. Weibo chính thức của phòng làm việc của Tô Vấn gần như tê liệt vì bị cư dân mạng ném bom tới tấp, nhưng từ đầu tới cuối không hề lên tiếng đính chính.
"Thính Thính"
Cô đứng trước thang máy như đang suy nghĩ gì đó.
Tăng Tất Thuỷ bước tới, gọi: "Thính Thính."
Vũ Văn Thính ngẩng đầu: "Ừm?"
Cô ngơ ngác, sững sờ một lát rồi mới hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Tăng Tất Thuỷ bật cười: "Không phải chúng ta đã hẹn ăn tối với nhau rồi à?"
Quê anh ta vốn ở Vũ Thành, vừa khéo gần đây đang nghỉ phép về quê thì Vũ Văn Thính cũng đến công ty con bên này công tác. Biết tin này anh ta liền hẹn cô gặp mặt cùng ăn bữa tối vào ngày hôm nay.
"Xin lỗi anh, em quên mất"
Cô nói xin lỗi nhưng sự lo âu trên khuôn mặt vẫn chưa hề biến mất.
Tăng Tất Thuỷ cũng nhìn ra cô đang lo lắng chuyện gì đó, tâm trạng thấp thỏm không yên.
"Không sao đâu."
Hôm nay anh ta ăn mặc rất lịch sự, đầu mày cuối mắt đều là ý cười dịu dàng: "Em có muốn đi đâu không?"
Vũ Văn Thính im lặng một lát, lông mày của cô vẫn nhíu lại thật chặt, có thể thấy cô đang rất băn khoăn lo lắng: "Xin lỗi, tối nay em không ăn cùng anh được rồi"
Đương nhiên Tăng Tất Thuỷ cũng thuận
theo hỏi lại một câu: "Có việc gấp gì à?" Vũ Văn Thính gật gật đầu rồi lại xin lỗi lần nữa.
"Không sao."
Anh ta mỉm cười, tính tình rất tốt nên lúc nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng: "Em cứ đi làm việc trước đi, chúng ta hẹn khi khác vậy"
Cô nói được, sau đó đi về phía lễ tân, dùng điện thoại bàn để gọi. Tốc độ nói của cô rất nhanh, giống như đang thương lượng việc đối phó với truyền thông gì đó.