"Tô Thúy Thúy?"
Tô Thúy Thúy bó tay.
Cậu ta là Tô Vấn mà!
Chẳng trách ông già lại nuôi cậu ta như nuôi con gái, lại còn đặt cái tên quê mùa như thế.
Cậu ta giật quyển sách, phạch một tiếng đóng lại, rồi viết một dòng chữ lên trên bìa, đẩy sang cho cô.
"Vì sao tên tóc vàng lại theo đuổi cậu?"
Tóc vàng là một tên sừng sỏ ở trường, gia cảnh nhà lại lớn, bình thường lúc nào cũng hống hách không coi ai ra gì. Trong trường này tóc vàng nổi tiếng ngang Vũ Văn Thính.
Vũ Văn Thính nhíu mày, cô gái mười mấy tuổi đã trổ mã rất xinh đẹp, cô buộc tóc đuôi ngựa sáng láng lanh lợi. Cô nói: "Mọi người nói cậu ta thích tôi."
Tên đó rất hay chặn đường cô. cô không thích nhiền phức nên luôn tránh đi.
Tô Thúy Thúy cầm vở lên viết xong lại đẩy sang cho cô, nét bút ấn rất mạnh, chỉ có đúng một chữ: "Hừ."
Cô bật cười.
Tháng Tư hoa nở, hoa long não bên ngoài bị gió thổi qua cửa sổ, rơi xuống bàn học.
"Thính Thính."
"Thính Thính."
"Thính Thính."
Tiếng ai đó quen thuộc đang dồn dập gọi cô.
Cô từ từ mở mắt ra, ánh đèn vàng tối chiếu vào mắt, phản chiếu lại một khuôn mặt xinh đẹp.
Tô Vấn à.
Không phải Tô Thúy Thúy đang gọi cô, Tô Thúy Thúy không biết nói. Tô Vấn quỳ trước giường bệnh của cô, lo lắng hoảng hốt: "Em đã tỉnh chưa?"
Chưa tỉnh hẳn, vẫn như đang trong giấc mơ.
Cô chớp chớp mắt, không lên tiếng.
Tô Vấn nhoài lên phía trước, lại gần tầm mắt của cô: "Thính Thính, em có nghe thấy anh nói gì không?"
Cậu quỳ trước giường, vì chân dài quá nên đầu gối gần như mài xuống đất, cậu cũng không quan tâm, nhìn cô chăm chú: "Vai em còn đau không?"
Ánh mắt cậu có chút thất thần, không biết nhìn đi đâu, lúc nhìn vai cô lúc lại nhìn mặt cô: "Còn chỗ nào đau nữa không?"
Vũ Văn Thính mở mắt, mơ màng: "Giống lắm."
Tô Vấn ghé lại gần: "Cái gì?"
"Anh rất giống một cô gái."
Cô nhìn cậu rồi nói thêm: "Cô ấy cũng rất đẹp."
Tô Vấn cứng người.
Năm 14 tuổi Tô Thúy Thúy còn chưa trổ mã, làm sao đẹp bằng cô ấy được.
Cậu đứng dậy: "Để anh đi gọi bác sĩ."
Tô Vấn vừa đi thì huấn luyện viên Dương Hy đi vào, tất nhiên nhìn thấy Tô Vấn đang hớt hớt hải hải đi gọi bác sĩ. Dương Hy cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, không thể nào ghép được con người này với danh hiệu mỹ nhân đẹp nhất trong lịch sử 5 nghìn năm Hoa Hạ. Không phải là cậu ta không đẹp, mà là quá...
Nói thế nào nhỉ, riêng chuyện Tô Vấn quỳ trước giường bệnh chăm chú nhìn Vũ Văn Thính hai tiếng đồng hồ cũng đủ khiến người khác cạn lời diễn đạt rồi.
Dương Hy hỏi: "Thính Thính này, quan hệ giữa hai người là gì vậy?"
Người nào mắt sáng cũng thấy Tô Vấn mê mệt Vũ Văn Thính.
Vũ Văn Thính nghĩ một lúc rồi mới trả lời: "Bạn trên mạng ạ.
Hai người mới gặp nhau vài lần, phần lớn giao tiếp đều là Tô Vấn chúc cô buổi sáng vui vẻ buổi tối ngủ ngon trên Wechat. Tô Vấn nói mình là fan của cô, nhưng cô cảm thấy danh nghĩa bạn trên mạng thì đúng hơn.
Tất nhiên Dương Hy cảm thấy không chỉ đơn giản là như vậy. "Chị không quản chuyện riêng tư của em."
Cô chỉ nhắc: "Nhưng em chú ý, cậu ta là nghệ sĩ."
Hơn nữa lại còn khá nổi tiếng, nói thẳng ra thì cô không muốn một quán quân thế giới như Vũ Văn Thính liên tục xuất hiện trên các tin tức showbiz. Huy chương thi đấu thể thao phù hợp với cô ấy hơn.
Bác sĩ đến kiểm tra cơ bản cho Vũ Văn Thính. Tô Vấn tạm thời lánh mặt ra chờ bên ngoài phòng bệnh.
Lưu Xung mới chạy đến, nhìn Tô Vấn đang liên tục nhìn vào phòng bệnh, không nhịn được nói: "Cậu về nước đi thôi, nhiều việc lắm."
Thời gian đến xem Vũ Văn Thính thi đấu cũng là phải co kéo lắm mới để ra được một chút.
Tô Vấn bò trên cửa, ngó qua cửa sổ nhỏ nhìn Vũ Văn Thính, không buồn bận tâm đến lời của Lưu Xung, tùy tiện nói: "Hủy hết đi."
"Có những cái không hủy được."
Cậu không quan tâm: "Không hủy được thì đền tiền."
Lưu Xung thấy làm quản lý mệt quá: "Tô Vấn ơi cậu có đạo đức nghề nghiệp tí có được không?"
Cứ gặp chuyện liên quan đến Vũ Văn Thính là lại làm loạn hết lên!
Tô Vấn bỗng quay đầu lại, ánh mắt âm u: "Lưu Xung."
Mi mắt Lưu Xung giật giật, thằng cha này cứ gọi cả tên cả họ của anh ta là anh ta thấy dựng tóc gáy.
"Tôi không hứng thú gì với đóng phim, tôi vào showbiz hoàn toàn là vì Vũ Văn Thính."
Cậu nói một cách trịnh trọng, hai mắt sáng rực: "Giữa hai bên này, tốt nhất là anh nên tự biết bên nào nặng bên nào nhẹ."
Lưu Xung cạn lời, nhớ lại lúc trước mình từng hỏi Tô Vấn vì sao lại muốn nổi tiếng.
Tô Vấn đã nói: Vì người tôi thích là quán quân thế giới, tôi phải đứng ở chỗ cao nhất cô ấy mới nhìn thấy tôi.
Trong phòng bệnh, vai của Vũ Văn Thính đã không đau mấy nữa. Cô ngồi dậy, chèn gối sau lưng, dựa vào tường. Tô Vấn ngồi cách cô 2 mét, chỉ ngồi yên lặng như thế, không làm gì, thỉnh thoảng lại nhìn cô.
"Anh không bận à?" Cô hỏi.
Tô Vấn nói: "Không bận, gần đây mới đóng phim xong, đang nghỉ."
Chuyện khác làm sao quan trọng bằng cô được.
Vũ Văn Thính không hỏi nữa, chỉ nói: "Huấn luyện viên của tôi ở đây rồi, không phiền đến anh nữa."
Dù sao hai người vẫn không thân nhau.
Tô Vấn cụp mắt xuống: "Em đuổi anh đi."
Cậu ấm ức, hỏi nhỏ: "Chúng ta không phải là bạn à?"
Từ lúc hai người kết bạn trên Wechat đến giờ đã gần 1 năm.
Ngày nào cậu cũng chào cô buổi sáng chúc cô ngủ ngon và gửi cả sticker cho cô nữa.
Vũ Văn Thính nghĩ một lúc rồi nói: "Chúng ta là bạn."
Nhưng chỉ là bạn thôi, thăm bệnh thì được, ở lại cùng thì không hợp.
Cô giải thích thêm: "Anh là nghệ sĩ, không tiện."
Cậu thu mắt lại, rất hụt hẫng: "Ừ, thế một lúc nữa anh đi."
Vũ Văn Thính không nói gì nữa, cô vốn kiệm lời, lại ít biểu cảm, cô không có bạn bè, chỉ có đồng đội nên không biết phải đối xử với 'bạn bè' như thế nào.
Lúc này Dương Hy đi từ ngoài vào, tay cầm mấy tờ đơn kiểm tra: "Có kết quả kiểm tra rồi."
Vũ Văn Thính nghe vậy liền xuống giường.
Tô Vấn lập tức đứng lên đi đẩy giá treo bình truyền cho cô. Hình như sợ cô
không đồng ý nên cậu ngước nhìn cô mấy lần, thấy cô không nói gì mới yên tâm đi theo sau đẩy giá treo bình truyền cho cô.
Dương Hy nhìn thế nào cũng thấy ngôi sao điện ảnh này giống cô vợ nhỏ của Thính Thính.
Đến phòng làm việc của bác sĩ rồi, Dương Hy cầm giá treo bình truyền lên, dẫn Vũ Văn Thính vào. Cô cảm giác hình như Tô Vấn vừa lườm cô một cái. Bác sĩ xem kết quả kiểm tra với đôi lông mày nhíu chặt.
Vũ Văn Thính cũng đoán được ít nhiều, hỏi: "Có phải rất nghiêm trọng không?"
Bác sĩ điều trị chính đã từng gặp Vũ Văn Thính vài lần, biết cô là vận động viên: "Cơ quay khớp vai bị tổn thương nghiêm trọng, viêm gân chóp xoay vai."
Bác sĩ ngừng một lát rồi nói: "Vật lý trị liệu không còn khôi phục được nữa, phải mổ, càng sớm càng tốt."
Nếu mổ thì ít nhiều sẽ có những tổn thương vĩnh viễn.
Dương Hy hỏi: "Sau phẫu thuật có ảnh hưởng đến bơi lội không?"
"Có, nhưng nếu bình phục thuận lợi thì có khả năng sẽ hồi phục được sau 1 đến 2 năm."
Chỉ có khả năng thôi.
Dương Hy nhíu mày rất chặt. Vũ Văn Thính là vận động viên bơi lội sáng giá nhất, vừa giành được huy chương vàng là phải phẫu thuật nghỉ dưỡng, hơn nữa thời gian bình phục từ 1 đến 2 năm quá dài, có thể mài mòn hết tự tin và ý chí của vận động viên.
Vũ Văn Thính lại rất bình tĩnh: "Lên lịch phẫu thuật đi."
Bác sĩ điều trị chính thông báo lịch phẫu thuật.
Bước ra khỏi văn phòng rồi, Dương Hy an ủi: "Em đừng lo lắng quá, cứ từ từ rồi sẽ ổn."
Vũ Văn Thính do cô hướng dẫn từ đầu, là vận động viên nỗ lực nhất cô từng gặp.
Trên diễn đàn thể thao đều nói Vũ Văn Thính là tuyển thủ thiên tài, cô có năng khiếu lại còn nỗ lực không thua kém bất cứ người nào, mỗi tấm huy chương vàng của cô đều được đánh đổi bằng vô số mồ hôi và công sức.
Cô im lặng một lát: "Chị ơi, em muốn giải nghệ."
Quyết định của cô quá đột ngột.
Dương Hy không đồng ý: "Nếu là vì chấn thương vai thì không cần ra quyết định nhanh như thế đâu."
Kể cả nếu sau phục hồi cô không đạt được đến trình độ hiện tại thì thực lực vẫn không thể coi thường. Dương Hy trân trọng tài năng, không nỡ để Vũ Văn Thính rời khỏi đấu trường thể thao như thế.
"Em đã qua độ tuổi đỉnh cao của vận động viên rồi."
Thái độ bình tĩnh thế này, hẳn cô ấy đã quyết định từ trước.
Dương Hy buột miệng hỏi: "Đây là ý của em hay ý của anh trai em?"
Vũ Văn Thính không giấu: "Anh trai muốn em giải nghệ."
Từ nửa năm trước, anh trai cô đã đề nghị cô giải nghệ, lý do rất đơn giản, huy chương vàng không quan trọng bằng sức khỏe của cô.
"Vậy ý của em thì sao?"
Vũ Văn Thính nghĩ ngợi, cúi đầu nhìn ngón tay mình, vì thường xuyên ngâm trong nước nên đã mất cả vân tay, khi hơi nhấc tay lên vai sẽ đau ngâm ngẩm.
Cô mỉm cười thanh thản, nói: "Em mệt rồi, không bơi được nữa."
Đường về của mọi vận động viên quốc gia đều giống nhau, đến khi cơ thể bị đào rỗng thì đều nên hạ màn thôi.
"Chị tôn trọng mọi quyết định của em."
Mặc dù nuối tiếc nhưng Dương Hy cũng ủng hộ cô. Vũ Văn Thính 11 tuổi đã vào đội tuyển quốc gia, là vận động viên cấp một nhỏ tuổi nhất trong nước, từ vận động viên thể dục dụng cụ đến vận động viên bơi lội, gần 15 theo nghề, đủ dài rồi, đến lúc cô ấy cần nghỉ ngơi rồi.
Tô Vấn vẫn đang đợi trong phòng bệnh, thấy Vũ Văn Thính quay lại thì lập tức hỏi: "Bác sĩ nói sao?"
Cô không nói thật: "Không sao."
Cậu bước đến đẩy giá treo bình truyền cho cô, lấy gối đệm lưng rồi lại rót một cốc nước ấm cho cô, làm xong mới nói: "Vậy anh đi nhé."
Vũ Văn Thính gật đầu: "Ừ."
Cậu vẫn không nỡ đi, nhìn cô mấy lần, đi được mấy bước lại quay lại thăm dò ý kiến cô: "Anh ăn quả táo xong đi có được không?"
Vũ Văn Thính nói: "Được."
Tô Vấn ngồi xuống ghế, chọn một quả táo từ lẵng hoa quả ra, lấy giấy lau sạch dao gọt hoa quả rồi cúi đầu gọt vỏ, động tác chăm chú tỉ mỉ, nhưng...
Rõ ràng Tô Vấn chưa bao giờ tự mình gọt táo, quả táo tròn trịa ban đầu bị gọt thành một vật hình đa giác lồi lõm tứ tung. Cậu ta cắt một miếng nhỏ nếm trước, rồi cắt cả quả táo thành từng miếng nhỏ để lên đĩa, cắm tăm lên rồi đưa đĩa cho Vũ Văn Thính.
"Gọt hơi xấu nhưng anh nếm rồi, ngọt lắm."
Vũ Văn Thính nhận lấy: "Cảm ơn."
Cô ít lời, tính cách lại trầm lặng, chẳng mấy khi nói, chỉ yên lặng ăn táo. Chờ cô ăn xong rồi, Tô Vấn đứng dậy: "Vậy anh đi nhé."
"Ừ."
Cậu mới đi một bước nhỏ, lại ngoái lại: "Anh đi thật đây nhé."
Vũ Văn Thính nói: "Tạm biệt."
Không nỡ...
Không muốn đi.
Muốn ở luôn lại đây.
Tô Vấn cúi đầu, ủ rũ rầu rĩ thất thểu đi ra khỏi phòng bệnh.
Chiều hôm đó, Vũ Văn Xung Phong đến.
Vũ Văn Thính thấy anh đến thì rất vui mừng, nụ cười hiếm hoi nở trên gương mặt cứng đờ không biểu cảm: "Anh"
Vũ Văn Xung Phong kéo ghế ngồi xuống, bỏ mũ áo khoác ra, tóc cắt rất ngắn, ngũ quan sáng sủa: "Xin lỗi anh không thấy em đoạt giải quán quân được."
Anh gặp tuyết lở trên núi Steinski, bị kẹt lại đó hai ngày.
Vũ Văn Thính không bận tâm, chỉ mong anh trai bình an là đủ: "Không sao."
Vũ Văn Xung Phong xoa đầu cô, cười: "Nữ anh hùng của đất nước chúng ta vất vả rồi."
Vũ Văn Thính cũng cười, đôi mắt cong cong, khuôn mặt bình thường nghiêm nghị không cười trở nên đáng yêu hơn nhiều: "Vâng, đúng là rất vất vả."
Cô chỉ giống một cô bé gái trước mặt anh trai cô, giành được bao nhiêu huy chương vàng như thế, tất cả mọi người đều nghiễm nhiên tưởng cô là bất khả chiến bại mà quên đi rằng cô cũng chỉ là một cô gái chỉ còn lại mỗi anh trai.
"Thính Thính này"
Vũ Văn Xung Phong nói: "Em giải nghệ đi."
Cô gật đầu: "Em nói với huấn luyện viên rồi."
Dù sao cô cũng đã cố gắng hết sức, được huy chương vàng rồi, không còn gì hối tiếc nữa.
Không nói chuyện của cô nữa, cô hỏi anh trai: "Anh có gặp được cô nào được được ở Delin không?"
Cô luôn hy vọng anh có thể thích một người khác, không phải đi du lịch một mình như thế nữa.
Vũ Văn Xung Phong cầm một quả táo lên, cắn một miếng: "Có."
Cô lập tức hỏi: "Có hồi sau không?"
Ánh mắt anh lơ đãng, giọng nói nhẹ bẫng: "Anh không chơi với những cô gái tốt được, sẽ làm lỡ người ta."
Vũ Văn Thính không khỏi thất vọng.
Anh trai cô ấy à, cứng đầu lắm, chỉ cưỡi ngựa xem hoa không thật lòng.
Sân bay quốc tế.
Lưu Xung đã làm xong thủ tục rồi, gửi cả hành lý rồi, thời gian khá gấp nên
trong lúc chờ lên máy bay anh ta đưa hành trình cho Tô Vấn xem: "Đây là hành trình cho ngày mai."
Theo hành trình thì 18 tiếng trước đã nên lên máy bay về nước rồi.
Tô Vấn ủ rũ, liếc nhìn một cái rồi tiếp tục ngơ ngẩn.
Anh chàng này người thì về nhưng hồn vẫn ở bên Vũ Văn Thính. Lưu Xung tiếp tục nói chuyện nghiêm túc: "Máy bay sẽ về thẳng Đế Đô, sau khi kết thúc buổi lễ tuyên truyền, tôi sẽ cho xe đến đón cậu về thẳng Phong Thành. Đội đóng phim đã đến đó rồi, nếu cậu không có vấn đề gì thì có thể khởi quay ngay."
Cậu ta lơ đãng: "Ừ."
Trong đầu cậu ta lúc này: Không biết Thính Thính thế nào rồi, muốn về bên cô ấy quá...
Loa thông báo ở sân bay vang lên, Lưu Xung đứng dậy: "Lên máy bay được rồi."
Chiếc điện thoại trong túi Tô Vấn rung lên. Cậu ta mở khóa, liếc nhìn, nhíu mày nói: "Tôi không đi được."
Lưu Xung đau đầu: "Sao thế?"
Làm quản lý của Tô Vấn phải tổn thọ mười năm!
Tô Vấn đứng dậy cầm chiếc áo khoác đặt trên ghế lên: "Thính Thính đang làm phẫu thuật."
Mặc dù tổn thọ mười năm nhưng tiền lương làm quản lý cho Tô Vấn thừa đủ cho anh ta nằm trong bệnh viện mấy chục năm.
Lưu Xung không ngăn cậu ta lại, dù sao ngăn cũng chẳng ngăn được: "Tôi về nước sắp xếp công việc trước, muộn nhất là thứ sáu, cậu còn không xuất hiện thì không công bố được đâu."
Tô Vấn hàm hồ ừ một câu rồi đeo khẩu trang chạy ra ngoài.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, ngoài Dương Hy còn có Vũ Văn Xung Phong.
Anh đang đút hai tay vào túi, đứng dựa lưng vào tường, đôi chân dài vắt chéo qua nhau.
Anh ngẩng đầu nhìn: "Tô Vấn?"
Tô Vấn vẫn đeo khẩu trang: "Ừ."
Đáp xong cậu đến đứng trước cửa phòng phẫu thuật, đứng im không nhúc nhích, nhìn lên chiếc đèn phòng mổ đang bật sáng, không hề có ý định muốn đi đâu.
Vũ Văn Xung Phong nhìn cậu ta: "Cậu đến đây làm gì?"
Anh biết Tô Vấn, nam nghệ sĩ có gia cảnh hùng hậu nhất của giới showbiz, những thông tin liên quan đến cậu ta ngoài diễn xuất tốt và ngoại hình đẹp ra thì chẳng còn lời nào tốt đẹp.
Tô Vấn không trả lời mà hỏi ngược lại: "Phẫu thuật còn bao nhiêu lâu nữa?"
Vũ Văn Xung Phong cười, bình thản liếc cậu ta: "Cậu có quan hệ gì với Thính Thính?"
Tô Vấn hơi khựng lại: "Bạn bè."
Nhắc đến Thính Thính là mắt Tô Vấn sáng lên, tưởng anh mù đấy à?
Vũ Văn Xung Phong vạch mặt cậu ta: "Cậu có ý đồ gì với Thính Thính nhà tôi à?"