Ngày thứ ba sau khi xảy ra tai nạn xe ở cầu Giang Bắc.
Khương Cẩm Vũ xách máy vi tính sang căn hộ bên cạnh. Cửa không đóng, Thời Cẩn đang ngồi bên bàn ăn.
Cậu đi tới: "Anh rể."
Thời Cẩn không ngẩng đầu.
Nhìn chiếc bàn phủ một tấm vải trắng đang bày một hàng dụng cụ phẫu thuật,
còn có cả mấy quả táo, Khương Cẩm Vũ hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
Thời Cẩn đeo găng tay, cầm dao giải phẫu cúi đầu nói: "Mổ xác."
Khương Cẩm Vũ cạn lời.
Cậu lại nhìn hai quả táo trong khay, phần lõi bị móc rỗng, cắt thành miếng nhỏ đặt ở một bên, vết cắt rất gọn gàng. Ngoại trừ "ruột già ruột non" thì những bộ phận khác cậu không thể nhận ra hình dáng gì, có lẽ là "lục phủ ngũ tạng".
Cậu chọn chỗ ngồi cách xa một chút, xoay màn hình máy tính về phía Thời Cẩn, nói: "Em có phát hiện mới."
Dao phẫu thuật dừng lại.
Cậu nói kết luận trước: "Có lẽ chị em không có mặt trên chiếc xe bị nổ kia."
Quả táo bị moi "tim" ở trong tay Thời Cẩn lăn trên mặt đất, anh ngẩng đầu lên. Không biết đã bao lâu không ngủ mà hốc mắt anh rất đỏ, ánh mắt nóng bỏng xua tan tất cả u tối, chỉ thoáng giây đã có lại sức sống.
Cô vẫn còn sống.
Anh cũng sống lại rồi.
"Nửa giờ trước khi xảy ra tai nạn, thiết bị theo dõi của chị gái em đã được mở lên."
Khương Cẩm Vũ mở bản đồ định vị ra rồi phóng to: "Vị trí hiển thị không phải cầu Giang Bắc, mà là ở chỗ này."
"Camera theo dõi thì sao?" Thời Cẩn hỏi, ánh mắt của anh phát ra ánh sáng rực rỡ.
Khương Cẩm Vũ mở video lên: "Đây là video theo dõi của con đường này."
Cậu bấm phát video.
Trong video theo dõi, chiếc Volvo màu bạc vừa lái vào đường hai chiều thì một chiếc xe tải lớn bỗng nhiên chuyển làn. Tần Tả vội vàng bẻ lái nhưng chính vào lúc này lại có một ông già bất ngờ xông ra rồi bị đυ.ng ngã xuống đất. Trong video không thấy rõ tình trạng vết thương của ông già kia, chỉ thấy ông ta đứng dậy đi vào hẻm nhỏ ở ngã tư, Tần Tả xuống xe đuổi theo xem xét tình hình, hai người đó một trước một sau ra khỏi phạm vi của camera theo dõi. Không bao lâu sau, Khương Cửu Sênh cũng xuống xe. Hơn mười phút sau thì có người vác một cái túi màu đen cao cỡ đầu người quay về trong xe, sau đó lái xe đi.
Vóc dáng người đó rất nhỏ lại mặc quần áo của Tần Tả nhưng tuyệt đối không phải Tần Tả, ở bên trong túi màu đen kia chắc hẳn có chứa một người.
Đồn cảnh sát Giang Bắc.
Nhận được điện thoại của bên pháp y, Triệu Đằng Phi mừng ra mặt, anh ta nói với Hoắc Nhất Ninh: "Đội trưởng, có báo cáo khám nghiệm tử thi rồi."
"Gửi cho tôi."
Triệu Đằng Phi lập tức gửi báo cáo sang.
Thang Chính Nghĩa đứng bên cạnh không nhịn được hỏi đội phó: "Có phải Khương Cửu Sênh không?"
Triệu Đằng Phi nói: "Không phải."
Tin tức này khiến mọi người đều mừng rỡ! Đúng là chuyện vui mà!
Thang Chính Nghĩa thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lửng mấy ngày rốt cuộc cũng có thể thả lại vào trong ngực rồi, chỉ cần người chưa chết thì đó chính là tin tức tốt.
"Trong hai cái xác này có một cái bị mắc bệnh ung thư gan, vốn đã không còn sống được bao lâu nữa, cái còn lại một xác hai mạng kia thì trong phổi không có dấu vết hít phải khói. Nói đúng hơn là không phải là bị ngạt chết hay đốt chết, trên người cũng không có vết thương chí mạng do tai nạn xe tạo thành nên pháp y kết luận rằng người này đã không còn hô hấp từ trước khi xảy ra vụ tai nạn bất ngờ kia."
Triệu Đằng Phi ngừng lại hít một hơi: "Ngoài ra, lúc trước khi điều tra xử lý án mạng của nhà họ Ôn thì trong hồ sơ dữ liệu của chúng ta có lữu trữ ADN của Khương Cửu Sênh. Tôi cũng đã so sánh, không trùng khớp."
Vậy có nghĩa là giả chết à.
Ly miêu tráo thái tử, Khương Cửu Sênh bị đổi đi rồi.
Thang Chính Nghĩa đánh hơi được một chút manh mối: "Vậy thì, hai cái xác kia là ai?"
Triệu Đằng Phi lắc đầu nói không biết: "Trong kho dữ liệu ADN không có thông tin của hai người này, đến nay chưa xác minh được danh tính. Nhưng có lẽ người bị mắc ung thư gan kia bị Tô Phục mua chuộc, dù sao cũng không sống được lâu nên dứt khoát làm người chết thay, còn một xác hai mạng kia thì hơi rắc rối."
Thang Chính Nghĩa hỏi: "Tại sao lại rắc rối?"
"Trên mặt, trên cổ đều có vết ngón tay, pháp y giám định là chết do nghẹt thở."
Theo như kinh nghiệm phá án nhiều năm, Triệu Đằng Phi khẳng định: "Là bị bóp chết."
Ai ác như vậy chứ, một xác hai mạng mà cũng xuống tay được.
Đây lại là một khác vụ án rồi.
Hoắc Nhất Ninh lười biếng đón lời, nói một câu: "Không phải do Tô Phục mua chuộc."
Thang Chính Nghĩa mờ mịt: "Hả?"
Không phải Tô Phục thì là ai? Tên tài xế lái xe tải kia khai hết rồi, gã nhận tiền từ Tô Phục nên mới gϊếŧ Khương Cửu Sênh. "Là đồng bọn của cả ta."
Thang Chính Nghĩa giật nẩy cả mình: "Tô Phục còn có đồng bọn nữa à?"
Không ngờ lại là hợp tác cùng gây án.
"Có điều, đồng bọn của ả không giúp ả gϊếŧ người." Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, kẻ đó chỉ muốn bắt người thôi.
Thang Chính Nghĩa đần người ra.
Hoắc Nhất Ninh sờ cằm rồi xoay cây bút trong tay.
Khương Cửu Sênh không chết mà là bị treo đầu dê bán thịt chó, đây chẳng phải là chứng minh tốt nhất sao. Tô Phục muốn gϊếŧ Khương Cửu Sênh, nhưng tên đồng bọn của ả lại chỉ cần người thôi, một người còn sống.
"Lấy tất cả tư liệu về người mắc bệnh ung thư gan của bệnh viện đến rồi sàng lọc một chút, mau chóng xác định danh tính nạn nhân."
Hoắc Nhất Ninh lại nói: "Ngoài ra, đến bệnh viện hỏi xem, gần đây có bệnh viện nào bị mất xác không."
"Yes Sir!"
Sắp xếp xong Hoắc Nhất Ninh gọi cho Thời Cẩn. Nếu là trước đây, kiểu gì Thời Cẩn cũng sẽ nói đủ mấy lời khách sáo máy móc, nhưng bây giờ anh nói rất ít, vừa mở miệng đã làm người ta sợ đến vỡ mật.
Hoắc Nhất Ninh mở miệng trước: "Anh đã xem báo cáo khám nghiệm tử thi chưa?"
Anh vẫn không lộ vui buồn ra ngoài: "Rồi."
Hoắc Nhất Ninh không giải thích nhiều, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề: "Anh có nghi ngờ ai là đồng bọn của Tô Phục không?"
Anh lãnh đạm nói: "Có."
"Ai?"
Giọng Thời Cẩn lạnh đi, anh nói: "Đừng nhúng tay vào chuyện của tôi."
Bây giờ anh chỉ tin vào bản thân mình.
Hoắc Nhất Ninh hiểu rõ, ý của Thời Cẩn là sẽ không đi theo con đường chính đáng. Anh không phản đối anh ấy, chỉ cảnh cáo anh ấy: "Tôi có thể không nhúng tay vào nhưng vẫn là câu nói đó, Thời Cẩn, nên giữ chừng mực, đừng phạm pháp."
Hoắc Nhất Ninh nhấn mạnh: "Anh có vợ và con, không thể ngồi tù được."
Bây giờ cái gì Thời Cẩn cũng có thể làm ra được, nhất niệm thành ma nhất niệm thành Phật, nếu như không kéo lại thì nhất định anh sẽ rơi xuống vực mất. Khó khăn lắm Khương Cửu Sênh mới kéo anh trở về con đường đúng đắn được nên không thể để mặc anh tiếp tục đi xuống lần nữa.
Thời Cẩn không mấy bận tâm, lạnh lùng mỉa mai: "Nếu tôi thật sự muốn phạm pháp thì anh nghĩ rằng anh bắt được tôi à?"
Biết Khương Cửu Sênh chưa chết, chỉ số IQ của người này cũng quay trở lại. Lúc trước bị mất lý trí, anh chỉ dùng bạo lực, cứ thế nào hung nhất thì làm. Bây giờ đầu óc tỉnh táo thì ngoại trừ bạo lực ra anh còn có sức mạnh của trí tuệ nữa, vô cùng nham hiểm.
Anh ấy như vậy lại càng nguy hiểm hơn rồi!
Hoắc Nhất Ninh hơi do dự, nói một câu gãi đúng chỗ ngứa: "Đúng, chưa chắc luật pháp đã có thể trừng trị anh, nhưng Khương Cửu Sênh nhất định có thể trị anh."
Nói bóng gió là: Anh dám coi trời bằng vung thử xem, đừng quên Khương Cửu Sênh rất quang minh lỗi lạc.
Thời Cẩn cúp luôn điện thoại.
"Tút tút tút tút tút"
Hoắc Nhất Ninh bật cười, vỏ quýt dày vẫn còn có móng tay nhọn đấy. "Chính Nghĩa, giúp tôi đặt một thùng táo đưa đến cho Thời Cẩn."
Thang Chính Nghĩa không hiểu ý của đội trưởng: "Tặng táo làm gì vậy?"
Chúc mừng Khương Cửu Sênh bình an sao?
Nào ngờ Hoắc Nhất Ninh lại nói: "Để anh ta dùng giải phẫu."
Thang Chính Nghĩa nín thinh.
Toàn thân Thang Chính Nghĩa đều thấy không ổn, sống lưng rét lạnh. Không được, anh không thể tự mình đưa đồ tới đó, chỉ sợ đến rồi lại không về được thôi. Ngộ nhỡ Thời Cẩn thấy mặt mũi anh sáng sủa, vui tai vui mắt hơn mấy quả táo kia liền chuyển sang muốn giải phẫu anh thì sao? Trời ơi, không thể nghĩ nữa, quá đáng sợ.
Vừa có kết quả báo cáo pháp y chưa được bao lâu thì nhà họ Vũ Văn cũng nhận được tin tức.
Vũ Văn Thính lên tầng đánh thức anh của cô.
"Anh."
"Anh ơi."
Vũ Văn Xung Phong mở mắt ra: "Ừm."
Vũ Văn Thính kéo rèm che cửa sổ ra để ánh sáng chiếu vào: "Có báo cáo của cảnh sát rồi, thi thể đó không phải của Khương Cửu Sênh."
Cô nói chắc chắn: "Chắc chắn cô ấy vẫn chưa chết."
Anh nghe một lúc mới xử lý xong thông tin, vội ngồi bật dậy. Hai ngày nay anh gầy đi rất nhiều, cộng với việc mặc quần áo màu trắng nên nhìn càng có vẻ ốm yếu. Ánh mặt trời chiếu vào trong phòng rồi tan vào trong mắt anh, cuối cùng đáy mắt cũng dần có lại vẻ rạng rỡ.
Anh lấy điện thoại di động, gọi một cuộc điện thoại: "Ba."
Vũ Văn Đàm Sinh đáp lại: "Ừ."
"Giúp con với."
Làm ba con suốt hai mươi mấy năm nhưng anh rất ít khi cầu xin ba anh điều gì.
Vũ Văn Đàm Sinh có hơi bất ngờ: "Chuyện gì vậy?"
Vũ Văn Xung Phong cầm áo khoác, từ trên giường đứng dậy nói: "Giúp con kiểm tra bộ phận quản lý đường bay, con muốn biết gần đây có những ai đã xin đường bay tư nhân."
Vũ Văn Đàm Sinh hiếm lắm mới hỏi anh một câu: "Vì người kia của nhà họ Từ sao?"
Ông biết, con trai ông thích cô gái kia.
Vũ Văn Xung Phong ừ một tiếng.
Muốn mà không có được, đứa con trai này của ông có lẽ cũng sẽ đi con đường cũ của ông thôi. Một khi đã đi thì sẽ dùng cả đời để đi. Chẳng trách sao Đường Hồng Nguyệt lại nói, thằng bé rất giống ông.
Vũ Văn Đàm Sinh không nói nhiều, nhận lời ngay: "Buổi tối sẽ giao cho con."
Vũ Văn Xung Phong cúp điện thoại, nói với Vũ Văn Thính: "Em quay về tập huấn đi."
Tháng sau cô còn có giải World Championship nên phải huấn luyện khép kín.
Cô lắc đầu, vẻ mặt cố chấp: "Em không yên tâm."
"Có gì mà không yên tâm chứ?"
Vũ Văn Xung Phong xoa xoa đầu cô giống như đùa giỡn: "Yên tâm, anh của em sẽ không chết vì tình đâu."
Còn lâu cô mới tin.
Mặc dù bây giờ anh vẫn còn sống, nhưng đó cũng là bởi vì chưa có tin tức xấu của Khương Cửu Sênh mà thôi.
Sau khi biết được xác chết không phải Khương Cửu Sênh, bầu không khí ở nhà họ Từ mới tốt hơn chút, không còn trầm lặng nữa, ít nhất thì ông cụ Từ và Từ Bình Chinh cũng đã dần khoẻ lại.
Hai ngày nay Từ Thanh Bách đều xin nghỉ phép. Anh cầm thức ăn cho mèo đi vào sân cho Đại Hoàng ăn. Đại Hoàng ngửi thấy mùi mới chịu chui ra khỏi hộp giấy rồi nằm dài ra ăn.
Từ Thanh Bách chọc chọc vào cục thịt trên bụng nó: "Hai ngày nay cả nhà chúng ta đều gầy, chỉ có mày là mập thôi."
Đại Hoàng kêu meo một tiếng rồi tiếp tục ăn.
Từ Thanh Bách trách mắng mèo xong tự nhủ nói một câu: "Cũng may không phải là cô ấy."
Cũng đúng, bọn họ là người trong giang hồ thì sao lại chết dễ dàng như vậy được, hơn nữa cô ấy còn là người đứng thứ ba thế giới.
Đại Hoàng: "Meo meo."
Xong lại tiếp tục ăn, vùi đầu ăn miếng to hơn.
Cảm xúc bị đè nén mấy ngày nay được giải tỏa một chút nên Từ Thanh Bách thở phào nhẹ nhõm rồi vuốt ve đầu của Đại Hoàng: "Mày ngủ tạm mấy ngày trong hộp giấy, chờ cô ấy quay lại sẽ xây nhà lớn cho mày nhé."
Đại Hoàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên: "Meo meo."
Lòng bàn chân nó như bôi dầu, nhanh chóng nhảy về phía sau rồi trốn vào trong hộp.
Ồ, Thời Cẩn tới rồi.
Từ Thanh Bách quay đầu lại, quả nhiên thấy được một khuôn mặt tuấn tú tinh xảo nhưng lạnh băng như chán ghét cả thế giới. Đừng nói Đại Hoàng, bây giờ đến cả đầu trâu mặt ngựa thấy Thời Cẩn cũng sẽ trốn thôi. Một người sống sờ sờ nhưng lại âm u hơn cả người chết, toàn thân toát ra cảm giác người lạ chớ gần, lại lộ ra vẻ tàn độc và hung bạo.
Từ Thanh Bách cố gắng nhưng vẫn không nhịn được: "Tôi chân thành đề nghị anh đi tìm Đường Diên khám xem."
Anh đoán rằng bệnh này của Thời Cẩn cũng không nhẹ, ít nhất chỉ riêng việc có khuynh hướng bạo lực kia cũng đã không phải là trò đùa nữa rồi.
Thời Cẩn không đáp lại.
Từ Thanh Bách cũng không nói thêm nữa, sợ chọc giận anh. Anh ta đi theo phía sau Thời Cẩn vào phòng rồi hỏi: "Sau này anh không quay về bệnh viện nữa hả?"
Trước đó Thời Cẩn đã từ chối toàn bộ các cuộc hẹn khám bệnh rồi.
Thời Cẩn dừng lại, khuôn mặt lạnh băng không có vẻ gì là đùa cợt: "Tôi đã không còn phù hợp để mổ l*иg ngực cho người ta nữa."
Anh nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng mà bâng quơ: "Bởi vì tôi sẽ không nhịn được mà cắt trái tim của bệnh nhân thành từng miếng từng miếng nhỏ."
Từ Thanh Bách rợn người.
M* kiếp, hình ảnh sống động quá thể.
Từ Thanh Bách sờ sờ gáy: "Vậy thì anh đừng quay về bệnh viện nữa." Mùi máu tanh ở bệnh viện rất nồng, e rằng sẽ kí©h thí©ɧ anh.
Từ Thanh Bách chân thành hỏi thêm: "Táo có còn đủ dùng không? Có cần tôi đưa thêm hai thùng nữa cho anh không?"
Thời Cẩn không để ý tới anh ta mà gọi một cuộc điện thoại.
"Bác sĩ Đường, tôi là Thời Cẩn."
Anh gọi cho Đường Diên.
Nghiêm túc mà nói thì Đường Diên cũng coi như là một nửa bác sĩ tâm lý của Thời Cẩn rồi.
Thời Cẩn nói rất đơn giản mà rõ ràng: "Giúp tôi kê chút thuốc."
Bệnh nhân mà, chỉ sợ giấu bệnh sợ thầy thôi chứ đã chịu phối hợp điều trị thì tốt rồi. Thời Cẩn vẫn chưa buông tha chính mình, chứng tỏ rằng anh vẫn còn cứu được. Từ Thanh Bách cảm thấy rất yên tâm và vui vẻ.
Đương nhiên, nếu như anh ta biết được Thời Cẩn cần thuốc gì thì chắc sẽ không còn suy nghĩ như vậy nữa.
Buổi chiều, Thời Cẩn đến tập đoàn giải trí của nhà họ Tần một chuyến rồi mở
một cuộc họp. Lúc đó, chỉ vì nhìn nhầm một con số mà một vị giám đốc sản xuất âm nhạc bị Thời Cẩn đuổi ra ngay tại trận.
Bầu không khí của cả cuộc họp chỉ có thể dùng một câu "băng dày ba thước để hình dung thôi. Cho đến khi cuộc họp kết thúc, cả một nhóm quản lý cấp cao nghĩ lại vẫn còn rùng mình, lúc này mới dũng cảm thở ra một hơi.
Ra khỏi phòng họp, quản lý Lưu nói: "Tổng giám đốc Thời bị làm sao thế? Giống như bỗng nhiên biến thành người khác vậy."
Quản lý Triệu nhỏ giọng hùa theo: "Đúng vậy, bây giờ tôi không dám nhìn anh ta nữa rồi." Ánh mắt kia hoàn toàn có thể gϊếŧ người được đấy.
Quản lý Lưu nghĩ mãi mà không ra: "Lạ thật, trước kia tính tình của tổng giám đốc Thời rất tốt, trong công ty có nhân viên nữ nào mà không nói anh ấy phong độ chứ."
Quản lý Triệu suy nghĩ rồi phân tích một chút, cuối cùng đưa ra kết luận: "Có thể là bởi vì bà chủ đang mang thai chăng."
Quản lý Lưu cũng đã hiểu.
Haiz, đàn ông mà.
Phía sau hai người, vị giám đốc sản xuất âm nhạc bị đuổi ra khỏi cửa kia như đang suy nghĩ điều gì đó một lúc rồi lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại: "Bảo Hàn Miểu tới đây một lát."
Sẩm tối, phố đã lên đèn.
Ở đầu đường có một người phụ nữ đội mũ đeo khẩu trang đang nói chuyện gì đó với người đi đường. Sau đó, người đi đường bèn đưa điện thoại di động cho cô ta còn cô ta thì nhét cho người đi đường kia mấy tờ tiền sau đó mới đi sang một bên gọi điện thoại.
"Cậu chủ."
Đằng Minh hỏi cô ta từ đầu dây bên kia, giọng nói rì rầm, trầm thấp: "Cô dùng điện thoại di động của ai gọi điện?"
Hàn Miểu nói: "Cậu yên tâm, tôi mượn của người đi đường."
"Có chuyện gì?"
Cô ta dựa vào cột đèn đường, tóc búi một nửa, gò má cô ta dưới ánh đèn chiếu xuống đặc biệt hiền hòa, trong lớp áo khoác mỏng manh chỉ mặc một chiếc sườn xám màu tím nhạt, cô nói: "Lát nữa tôi phải đến chỗ Thời Cẩn."
Đằng Minh yên lặng một lát, giọng sâu lắng ấm áp: "Đừng để lộ ra sơ hở."
"Tôi biết rồi."
Cô cứ muốn nói rồi lại thôi, môi mấp máy mãi, cuối cùng lấy hết dũng khí để mở miệng hỏi: "Cậu chủ, Miểu Miểu có thể hỏi cậu một chuyện được không? "
"Được."
Nghe giọng điệu này thì có vẻ tâm trạng anh ta đang tốt, cho nên sẽ không tức giận.
Hàn Miểu mạnh dạn hỏi: "Cậu biết rõ cái đó tôi không thể lấy được nhưng tại sao vẫn muốn tôi đến chỗ Thời Cẩn?" Thậm chí không tiếc bại lộ con cờ là cô đây.
Dẫu sao, Thời Cẩn giỏi bày mưu tính kế, lần này cô đi rất có thể sẽ mất nhiều hơn được, vô cùng nguy hiểm.
"Tôi muốn xem xem, anh ta có phạm sai lầm hay không." Vào lúc hàng rào tâm lý của anh ta yếu nhất.
Hàn Miểu không rõ phải hỏi lại: "Nếu như có thì sao?"
"Vậy thì anh ta thua rồi."
Một sai lầm nhỏ xíu cũng không được mắc phải, nếu không thì đến cả tư cách làm đối thủ của anh cũng không có. Bọn họ ai cũng có thể thua, nhưng không được mất tư cách.
Trong mắt của Khương Cửu Sênh, tuyệt đối không thể chứa nổi một hạt cát.
Hàn Miểu đã hiểu: "Cậu chỉ muốn Khương Cửu Sênh thôi."
Cho dù sẽ bại lộ thì cũng phải xem người thắng cuối cùng liệu còn đủ tư cách hay không.
Đúng vậy, trong mắt Khương Cửu Sênh không chứa nổi một hạt cát, anh cũng không cho phép trong mắt cô ấy có cát.
Cô không nhịn được bật cười: "Vậy tôi thì sao? "
Giọng anh dịu dàng: "Miểu Miểu, cô làm sao có thể so sánh với cô ấy được?"
Dù đang nói mấy lời độc ác thì giọng điệu của anh ta cũng đều như vậy, không tức giận mà giọng còn nhỏ hơn giọng của cô: "Trước kia tôi đã nói với cô, tôi không bắt buộc cô. Cô có thể làm con cờ của tôi và cũng có thể không làm, nhưng nếu cô đã làm thì nhải làm thật tốt."
Con cờ đấy, cô chỉ là một con cờ thôi, mặt của cô là giả nên đến cả việc làm đồ thay thế cũng không được tính đến.
Hàn Miểu ngửa đầu, để cho nước mắt chảy ngược về lại trong hốc mắt: "Là Miểu Miểu lắm mồm nói sai rồi."
Không làm nữa? Sao có thể không làm nữa đây?
Tám năm trước, anh là người bước vào trong biển lửa ôm cô đang hấp hối ra, anh nói: "Gương mặt giống như vậy nếu bị đốt thì rất đáng tiếc."
Cúp điện thoại, cô trả điện thoại di động lại cho người đi đường rồi dứt khoát xoay người đi vào quán rượu.
8 giờ tối, bầu trời đã tối đen.
Ken két....
Đèn sáng lên, Thời Cẩn đẩy cửa đi vào, cà vạt đeo lỏng lẻo còn áo khoác thì bị anh ném xuống đất. Anh uống rượu, bước đi đã lảo đảo, đôi mắt mơ màng có vẻ đã ngà ngà say.
Hôm nay ở khách sạn của tập đoàn nhà họ Tần có một bữa tiệc, không biết là vì giải sầu hay vì thích uống rượu mà Thời Cẩn đã uống không ít.
Hàn Miểu đứng lên khỏi ghế sofa: "Cậu Sáu."
Anh híp mắt một cái, nhìn người phụ nữ dưới đèn, toàn thân mặc sườn xám, mái tóc búi lên một nửa, một cặp mắt hoa đào trong trẻo lạnh lùng nhưng nhìn kỹ lại có chút dịu dàng.
Thời Cẩn giật cà vạt ném xuống đất: "Là ai bảo cô tới đây?"
Cô ta nhẹ giọng đáp lời: "Giám đốc Đặng bảo tôi đến làm bạn với Tổng Giám đốc Thời."
Anh chăm chú nhìn cô ta rồi nói: "Rất giống."
Ngồi xuống xong uể oải nằm dựa lên ghế sofa, lông mi cong cong rất dài, trong đồng tử giống như có một tầng bóng mờ phủ lên, sắc mặt u ám không rõ: "Không nói gì lại càng giống hơn."
Cô ta liền không nói gì nữa.
Anh nằm đó ngắm cô ta, nhìn chằm chằm mặt của cô ta, nhìn rất lâu.
Lòng bàn tay cô ta vẫn luôn đổ mồ hôi, không nén được mà tức giận, không biết anh say hay không nên đành ngồi bên cạnh anh: "Có muốn uống một ly không?"
Thời Cẩn nói : "Cô qua giá rượu lấy lại đây."
Căn phòng này là khách sạn đặc biệt giữ lại cho anh nên đã sửa sang rất xa hoa, trong phòng ngủ có một giá rượu, trên đó toàn là rượu đỏ. Khương Cửu Sênh thích rượu Brandy nên cô liền lấy một chai rượu Brandy rồi rót một ly cho anh xong lại rót một ly cho mình.
Thời Cẩn khép hờ mắt, uống một hớp rượu trong ly.
"Rót tiếp."
Sau đó, cứ một chén lại đến một chén.
Cô ta uống không nhiều nhưng Thời Cẩn uống rất nhiều, một đôi đồng tử đen nhánh đã phủ đầy hơi nước mờ mịt.
Uống hết một chai, cô ta đứng dậy đang định đi lấy rượu tiếp thì vừa đứng lên đã run chân một cái rồi ngã xuống sàn nhà, cô ta lắc lắc đầu nhưng vẫn chỉ cảm thấy choáng váng, các hình ảnh trong tầm mắt chồng đè lên nhau, đến cả ánh đèn cũng lắc lư.
Chuyện gì xảy ra vậy, mới uống mấy ly rượu mà sao đã thế này rồi.
Cô ta cấu lòng bàn tay ép bản thân mình bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một đôi mắt đen láy, sâu thẳm mà lại nóng bỏng, làm gì có chút say nào, chỉ có tàn bạo mà thôi.
Thời Cẩn ngồi thẳng người: "Nói đi, ai là chủ nhân của cô?"