Duy Nhất Là Em

Chương 326



Ngày thứ hai sau đăng ký kết hôn thì Khương Cửu Sênh đã bắt đầu làm việc khiến Thời Cẩn rất không hài lòng. Anh phản đối rất nhiều nhưng đều bị bác bỏ. Khương Cửu Sênh xin nghỉ đã rất lâu rồi, “Đế Hậu” cũng đã quay gần xong. Phần lớn diễn viên đã diễn xong, chỉ còn thiếu mỗi phần diễn của Khương Cửu Sênh thôi.


Mạc Băng tới nhà họ Từ đón cô, tiện đường mua mấy hộp bánh kẹo cưới để Tiểu Ma mang đến công ty một phần, còn một phần chia cho nhân viên trong đoàn làm phim.


Thời Cẩn tự đưa Khương Cửu Sênh đến Hoành Điếm nhưng ngồi chưa được bao lâu thì nhận được một cuộc điện thoại rồi rời đi. Điện thoại của Tần Trung nên chắc là chuyện công ty.


Trang điểm xong, Khương Cửu Sênh nghe thấy có tiếng ồn ào ngoài phim trường.


Vừa thấy Mạc Băng trở về, Khương Cửu Sênh liền hỏi: “Bên ngoài có chuyện gì thế? ”


“Đoàn làm phim bên cạnh đang quay cảnh cứu hoả, nhân viên trong đoàn không chú ý nên thành cháy thật.”


Khương Cửu Sênh nhìn sang, quả nhiên có khói dày đặc đang cuồn cuộn bốc lên ở bên kia bức tường: “Cháy to lắm à?”


“Khá nghiêm trọng.” Mạc Băng đi tới cầm áo khoác của Khương Cửu Sênh lên: “Chỉ cách một bức tường nên cũng không biết có cháy lan sang đây không, chúng ta cứ ra ngoài trước đã.”


Tạm ngừng quay, mọi người trong đoàn làm phim “Đế Hậu” tạm thời di chuyển ra ngoài.


Bên ngoài là một con phố mô phỏng thời cổ đại, gần đó là cổng thành và cung điện. Đoàn làm phim bên cạnh cũng quay thể loại phim cung đình nên chỉ cách phim trường của đoàn làm phim “Đế Hậu” một bức tường mà thôi. Lúc này trên phố đang chật kín người, ồn ào ầm ĩ.


“Tiểu Nhiên.”


Một người phụ nữ đang kêu lên.


“Tiểu Nhiên.”


“Tiểu Nhiên!”


Không có ai đáp lại khiến người phụ nữ càng hoảng hốt, cứ chạy qua chạy lại ngoài phim trường đang bốc cháy. Vừa nhìn thấy người quen chị liền chạy lên hỏi: “Đạo diễn, Tiểu Nhiên nhà tôi đâu? ”


Đạo diễn bị hỏi đến liền bối rối.


Tiểu Nhiên là diễn viên quần chúng đoàn làm phim mới tuyển, mới tám tuổi.
Lúc này trợ lý đạo diễn mới nhớ ra có một diễn viên như thế: “Cậu bé vẫn… vẫn còn ở bên trong.”


Lúc lửa cháy thì mọi người chỉ lo cho diễn viên chính và máy móc thôi, đâu có ai còn nhớ tới đứa bé đó. Chỉ đến khi giật mình nghĩ lại thì hình như thằng bé vẫn còn đang nằm trong phòng thì phải.


Nghe thấy vậy, người phụ nữ phát điên định chạy vào trong đám cháy, vừa xoay người thì cánh tay đã bị kéo lại.


“Chị không được vào.”


Giọng nói trong trẻo lạnh lùng có phần quyết đoán không cho trái ý.


Người phụ nữ đang hoảng loạn ngơ ngác quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt rất trẻ trung, tóc ngắn, ngũ quan tinh tế, đôi mắt phượng với đuôi mắt cong cong vô cùng khí phách.


Cô gái này chỉ chừng 20 tuổi, nhưng phong thái lại rất chín chắn.


Nhưng người phụ nữ đã lo lắng đến đỏ cả mắt, không chờ được nữa, hất tay cô ra: “Con trai tôi vẫn còn ở trong đó.”


“Lửa quá lớn, chị có đi vào thì cũng là đi chịu chết thôi.” Nét mặt cô có sự quả quyết khiến người ta tin phục, cô nói ngắn gọn: “Để tôi đi.”


Người phụ nữ sững sờ, bị đôi mắt phượng làm cho ngẩn người.


Cô gái trẻ tuổi tóc ngắn kia không lập tức chạy vào trong đám cháy mà hỏi nhân viên của đoàn làm phim trước: “Gần đây có chốt cứu hỏa nào không?”


Cũng không rõ cô gái này là thần thánh phương nào, nhưng sự bình tĩnh của cô khiến cho nhân viên đoàn làm phim tự nhiên có chút e sợ. Anh ta miệng nhanh hơn não một bước nên trả lời luôn: “Có thì có, nhưng không có nước mà chỉ để làm cảnh thôi.”


Cô lại hỏi: “Vậy có nguồn nước khác không?”


Nhân viên đoàn làm phim lắc đầu.


Một nhân viên khác đột nhiên nhớ tới: “Đoàn làm phim bên cạnh đang quay cảnh mưa nên chắc sẽ có xe phun nước.”


Cô gái tóc ngắn không suy nghĩ nhiều, nói một cách quả quyết, tốc độ nói rất nhanh: “Cạy chốt cứu hỏa ra, nối ống dẫn nước vào xe phun nước, lượng nước chắc chắn không đủ nên không cần dập hết. Tìm mấy người đã tham gia diễn tập phòng cháy chữa cháy để tập trung dập lửa ở cửa ra.” Cô nói nhanh nhưng rất rõ ràng, dừng lại mới hỏi: “Hiểu chưa?”


Nhân viên đoàn làm phim sửng sốt một chút rồi lập tức gật đầu: “Hiểu… Hiểu rồi.”


Nói xong, cô chọn một chiếc túi nilon đựng đồ uống to nhất lên, hút đầy không khí vào đó rồi trùm thẳng lên đầu, chạy vào trong đám cháy đang bốc khói cuồn cuộn.


Phía sau có người đang gọi cô.


“A Hòa!”


“A Hòa!”


Là đồng nghiệp của cô gái đó, cũng còn rất trẻ. Khuôn mặt cô ấy dịu dàng như những cô gái Giang Nam, giọng nói cũng nhẹ nhàng. Cô vừa thấy cô gái kia chạy vào trong đám cháy thì lo lắng đến mức đôi mắt hơi đỏ lên.


Cô gái tóc ngắn tên là A Hòa dừng chân rồi quay lưng lại ánh lửa phía sau. Trên đầu cô chụp túi nilon nhưng đôi mắt đen nhánh vẫn sáng ngời như ánh lửa rừng rực.


Cô gái đi cùng cau mày lo lắng nói: “Lửa to quá, cậu không vào được đâu.”
Cô lắc đầu, chỉ dặn: “Ở đây chờ tớ quay lại.” Cô phất phất tay rồi vừa chạy vào trong đám cháy vừa nói với lại: “Yên tâm, không chết được đâu.”


Cô gái tóc ngắn mặc áo khoác bò, dáng người cao cao gầy gầy, lao vào bất chấp lửa cháy. Phim trường rất loạn, mọi người đều nhốn nháo chạy xa khỏi đám cháy nhưng chỉ có cô ấy lại dứt khoát đi vào trong.


Nhân viên đoàn làm phim thấy thế thì kinh hãi: “Bạn của cô à?”


Cô gái dịu dàng kia gật đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào ngọn lửa đang cháy hừng hực.


Không biết ai lên tiếng hỏi: “Sao cô ấy lại dám chạy vào trong đám cháy vậy? Không muốn sống nữa à?”


Cô gái kia quay lại nói với mọi người: “Cô ấy là lính cứu hoả.”


Sứ mệnh của người lính cứu hỏa là xông lên đối đầu với lửa.


Ồ, thì ra là như vậy, thì ra cô ấy là một nữ anh hùng cứu hỏa.


“Cô gái kia tên là A Hòa.” Khương Cửu Sênh đang đứng ở trên đường bỗng nhiên nói.


Mạc Băng hỏi: “Sao vậy?”


Cô nhìn ánh lửa: “Tên chữ của Định Tây tướng quân là Hòa.”


Mạc Băng cười: “Trùng hợp nhỉ.”


Xe cứu hỏa đã đến, lập tức nối ống dẫn nước, rất nhiều người cùng nhau dập lửa nhưng mấy phút trôi qua rồi mà vẫn không thấy cô gái tên A Hòa kia đi ra.


“Sênh Sênh.”


Thời Cẩn đã quay lại.
Khương Cửu Sênh vẫn đang mặc đồ đóng phim, chiếc áo giáp màu bạc hơi nặng nên cô đi đứng hơi khó khăn: “Sao anh lại quay về đây?” Khách sạn có việc mà anh chỉ vừa đi không lâu.


Thời Cẩn đi đến đỡ cô: “Biết có đám cháy nên anh không yên tâm, phải tới xem em thế nào mới được.”


Cô giải thích: “Là đoàn làm phim bên cạnh, em không sao.”


Tất nhiên anh biết không phải là cùng một đoàn làm phim nhưng vẫn kinh sợ. Anh cúi xuống ôm cô: “Em có thai nên lúc nào anh cũng lo em xảy ra chuyện, không thể bình tĩnh làm việc khác được.”


Một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến anh nơm nớp lo sợ mà nhìn gà hoá cuốc, nghi thần nghi quỷ. Thậm chí anh còn cảm thấy mình bị chứng hoang tưởng bị hại, lúc nào cũng sợ có người hại Sênh Sênh.


Khương Cửu Sênh lau lớp mồ hôi mỏng trên trán anh: “Vậy anh không đi nữa à?”


“Ừ, anh ở lại với em.”


“Không phải khách sạn có việc gấp à?”


Thời Cẩn nói: “Không sao, họp trực tuyến cũng được.”


Còn có chuyện gì có thể quan trọng hơn cô đây, anh cảm thấy dường như bản thân mình đã mê muội quên đường về rồi. Từ khi cô mang thai thì anh đã không chỉ một lần nghĩ đến việc xây một căn nhà chống đạn chống cháy, sau đó phải giấu cô đi mới được.


Đám cháy đã bị khống chế, không lan ra nữa. Đoàn làm phim “Đế Hậu” lại tiếp tục công việc nên Mạc Băng đi gọi Khương Cửu Sênh.


“Sênh Sênh, tới lượt cô rồi.”


Cô cởi áo khoác ném cho Thời Cẩn: “Em phải quay phim rồi.”


Thời Cẩn hôn cô một cái rồi mới thả cho cô đi làm việc. Rồi anh ôm áo khoác của cô, họp trực tuyến với quản lý cấp cao của công ty nhưng vẫn không chút yên lòng, mọi tâm trí vẫn đặt vào Khương Cửu Sênh.


Máy móc đã vào vị trí. Diễn viên cũng đã vào vị trí. Đạo diễn hô: “Action!”


Tô Vấn và Khương Cửu Sênh nhập vai rất nhanh, gần như không cần phải dùng đến diễn tập. Cô mặc áo giáp đứng dưới cổng thành quả nhiên có phong thái của một nữ tướng quân, hiên ngang oai hùng.
Ngày 28 tháng Tám, phủ Lịch Thân Vương tuyển tú, Oanh Trầm của phủ Định Tây Tướng quân cũng có mặt trong nhóm tú nữ. Đến trưa thì phủ tướng quân nhận được tin cấp báo từ tiền tuyến, lão tướng quân chết trận trên sa trường.


Oanh Trầm cởi bỏ hồng trang rồi mặc áo giáp lên đường ra sa trường.


Dung Lịch cưỡi ngựa đuổi theo đến cổng thành. Chàng kéo nàng lại không cho nàng đi, không cho nàng bước lên Phong Hoả Đài để làm tướng, bất kể thế nào cũng không chịu buông tay.


Sau lưng là năm vạn đại quân dưới cờ phủ Định Tây Tướng quân đang trợn mắt há mồm nhìn vị vương gia anh minh lạnh lùng đang đỏ mắt cầu xin nàng.


“A Hòa.”


“Nàng đừng đi được không?”


Chàng chờ mong nhiều ngày như vậy mới chờ được đến lúc tuyển phi. Chàng còn chưa lấy được nàng làm vợ, làm sao nỡ để nàng ra chiến trường đây.


“Phụ huynh thúc bá của ta đều đã chết ở trận Đồng Quan. Phủ Định Tây Tướng quân chỉ còn lại mình ta.” Gió lớn nổi lên, Oanh Trầm nghẹn ngào: “Dung Lịch, ta là Hộ Quốc Tướng quân của Đại Sở.”


Dung Lịch lắc đầu, vẫn nắm thật chặt cổ tay của nàng không buông: “Nàng chỉ là Ô Nhĩ Na Giai Oanh Trầm.” Chàng nhỏ giọng, không cần chút thể diện nào mà cầu xin nàng: “Nàng đừng đi được không, ta đi thay nàng, ta đi giữ Tây Bắc.”


Đao kiếm không có mắt, chiến trường chính là trận Tu La, một người con gái, cho dù có tinh thông kiếm thuật cưỡi ngựa đi nữa thì cuối cùng vẫn chỉ là một người con gái, là thân thể máu thịt.


Oanh Trầm rút tay ra: “Trước khi chết phụ thân truyền tin cho ta nói rằng trong triều có gian tế của Tây Lương, ngày nào còn chưa diệt trừ được gian tế thì hậu hoạn vô cùng. Dung Lịch, chàng không thể ra chiến trường được. Trong cả Hoàng thành này ta chỉ tin mình chàng mà thôi. Chàng phải trông coi Hoàng thành, canh giữ long ỷ. Còn Tây Bắc,” nàng không chút do dự: “Ta giữ thay chàng.”


Dung Lịch buông tay, bất lực nắm chặt lại ở bên người: “Nhưng ta chỉ cần nàng thôi.”


Chàng không cần Hoàng thành, cũng không cần ngôi vị Hoàng đế.


Nàng nhìn vào mắt chàng, gương mặt vẫn còn lớp trang điểm lúc tuyển tú, nốt chu sa giữa trán vẫn chưa rửa sạch, gương mặt nữ nhi yêu kiều càng làm nổi bật khôi giáp lạnh băng trên người: “Chiến sĩ của Tây Bắc thì sao? Ngàn vạn con dân của Đại Sở thì sao?” Nàng nắm chặt chuôi kiếm: “Chàng thì sao? ”


Tây Lương đã liên minh với Yến Quốc, quân địch sắp đến ngay dưới thành Đại Sở, nếu như mất nước thì chàng chính là tù nhân.


Sao nàng có thể chấp nhận được đây.


Gió thổi làm đôi mắt chàng khô khốc mà nóng bỏng, chàng buông bỏ sự ngạo nghễ cứng cỏi, thấp giọng khẩn cầu: “Chỉ cần nàng thôi không được sao?”


Sao có thể được đây.


Chàng là Hoàng đế tương lai của Đại Sở, nếu như mất nước thì người cũng chẳng còn. w●ebtruy●enonlin●e●com


“Vậy chàng đợi ta.” Cuối cùng mắt vẫn đỏ hoe, Oanh Trầm đưa tay nắm lấy tay chàng: “Dung Lịch, đừng cưới bọn họ. Ta sẽ trở về, chàng chờ ta trở về nhé.”


Chàng kéo mạnh rồi ôm chặt nàng: “Đừng chết trận, dù thế nào cũng phải vì ta mà cố giữ lấy tính mạng. Đợi thế cục triều đình ổn định rồi thì ta sẽ đến Tây Bắc tìm nàng.”


“Được.”


Từ biệt dưới thành, gió cát bay lên, Oanh Trầm của phủ Định Tây Tướng quân, điểm tướng xuất binh trên đài phong hỏa. Dung Lịch đứng suốt ba canh giờ ở cổng thành, cho đến tận khi trời tối.
Cùng ngày, đương kim Thánh thượng chỉ hôn con gái Định Thừa tướng là Hoa Khanh, làm chính phi của Lịch Thân Vương Dung Lịch.


Dung Lịch kháng chỉ không tuân bị đánh một trăm trượng, phạt quỳ trước Hoa Ngọ Môn, nguyên một ngày một đêm.


Sùng Tông Đế giận không thể nguôi, chất vấn: “Hoa Khanh có gì không tốt? ”


Chàng quỳ rất thẳng: “Ngoại thích chuyên quyền đã 20 năm,” Chàng ngẩng đầu nhìn thẳng: “Phụ hoàng, người còn định dung túng tới khi nào?”


Sùng Tông Đế giễu cợt: “Gần một nửa quân giữ biên cương là dưới quyền của phủ Thừa tướng, nếu không cưới Hoa Khanh, ngươi cho rằng Oanh Trầm của phủ Định Tây Tướng quân có thể bình yên vô sự ư?”
D ung Lịch nắm chặt tay thành quả đấm, im lặng không nói.


“Dung Lịch, muốn bình định thiên hạ, trước phải bình định triều đình.”


Loạn trong giặc ngoài, ngoại thích ngang ngược, chàng là vua tương lai, không có lựa chọn nào khác.


Ngày thứ ba tuyển tú, Sùng Tông Đế hạ chỉ, ba tháng đầu năm dùng quốc lễ đón dâu, cưới Hoa khanh vào phủ Lịch Thân Vương.


“Đừng uống nữa.”


Nơi này là thôn trang của công tử Tần Tam ở phủ Vĩnh An Hầu, hắn ẩn cư ở đây rất ít ra ngoài, chỉ giao du qua lại với một mình Oanh Trầm.


Bầu rượu ném đầy đất.


Dung Lịch nằm ở trên ghế, mãng bào trên người nhăn nhúm lộn xộn, mắt say mơ màng: “Ta cũng chỉ có thể uống ở nơi này của huynh, ngay cả phủ Lịch Thân Vương của ta, ta cũng không thể thoải mái tự tại. Tần Tam, huynh coi như thoả mãn ta một lần, cho phép ta say đi.”


Tần Tam không nói gì nữa, rót một chén rượu, cùng Dung Lịch uống cạn.


Chàng say khướt gục xuống bàn, khóe mắt đỏ hoe: “Huynh nói xem, liệu A Hòa có trách ta không?”


“Không trách.”


Oanh Trầm là nữ tử rộng rãi, biết nặng nhẹ, hiểu tiến lui.


Dung Lịch cười: “Nhưng ta trách.”


Chàng đã hứa hẹn chỉ cưới mình nàng, nhưng lại nuốt lời.


Chàng ngửa đầu, rót một dòng rượu mát lạnh vào cổ họng: “Oanh Trầm đã đồng ý với phụ thân nàng sẽ không bao giờ làm tướng, nàng mặc áo giáp lên không phải là vì phụ huynh thúc bá, không phải vì uy danh trăm năm của phủ Định Tây Tướng quân, cũng không phải là vì mười triệu tướng sĩ biên ải, mà nàng chỉ vì mình ta.” Xoảng một tiếng, bầu rượu bị bóp vỡ, tay chàng đầy máu, siết chặt mảnh vụn, đau đến chết lặng: “Bởi vì Dung Lịch ta, sinh ra trong nhà Đế Vương.”


Chàng làm vương, làm được, nhưng nàng lại không thể làm một nữ tử bình thường thêu hoa trong khuê phòng.


Sùng Tông năm thứ 30, ngày mùng 8 tháng Mười, con gái Thừa tướng là Hoa Khanh vào phủ Lịch Thân Vương. Trong ngày đại hôn đó, Lịch Thân Vương một người một ngựa đi đến Tây Bắc, hủy bỏ quốc lễ, chỉ có một cỗ kiệu cưới đưa Hoa Khanh vào Vương phủ.


Sùng Tông năm thứ 31, đầu năm, Lịch Thân Vương Dung Lịch lên ngôi, đổi niên hiệu là Viêm Hoằng, hậu cung không có Hoàng hậu, chỉ có duy nhất một phi.
Ba năm sau, cả nhà phủ Thừa tướng bị chém đầu, Hoa Khanh bị phế.


Ngoại thích chuyên quyền bị ghi vào sử sách, đến chỗ này, thu bút.


Đạo diễn hô: “Cut!”


Tô Vấn đặt bầu rượu xuống, chỉ một giây đã thoát khỏi vai diễn, nét mặt khôi phục vẻ hờ hững như cũ.


Ngược lại, Khương Cửu Sênh không thoát được khỏi vai diễn, đôi mắt ửng đỏ. Thời Cẩn dùng bàn tay che mắt của cô, day nhẹ: “Đừng khóc.”


Có thể là do mang thai, hiếm có khi nào cô lại đa sầu đa cảm như vậy. Cô quấn áo khoác lông vũ quanh người: “Viêm Hoằng Đế và Định Tây Tướng quân có thể ở cùng nhau là tốt rồi.”


Rốt cuộc cô đã hiểu, vì sao một bộ phim Đế quân thiên hạ vai chính là nam nhưng lại lấy tên là “Đế Hậu”, nguyên nhân hoá ra lại đơn giản như thế, chỉ là bởi vì Viêm Hoằng Đế chỉ muốn kết hôn với Định Tây Tướng quân mà thôi.


Biết làm sao được, ngài sinh ra trong gia đình Đế Vương, tâm nguyện khó toàn vẹn.


Viêm Hoằng Đế tại vị 15 năm, thống nhất ba nước, sau khi dặn dò con dân của mình xong thì uống độc tự sát. Ngài chỉ mới sống hơn 30, trăm ngàn năm còn lại đều chôn vùi trong mộ, chỉ để đi theo một người là Oanh Trầm.


Thời Cẩn đau lòng lau nước mắt cho cô: “Đều là giả thôi, lừa người ta ấy mà, Sênh Sênh, em đừng nhập vai quá.”


“Tác giả của ‘Đế Hậu’ cũng tên là Dung Lịch, mới vừa rồi, em còn gặp được một cô gái tên là A Hòa.” Khương Cửu Sênh bỗng bừng tỉnh: “Thời Cẩn, anh nghĩ có chuyện ba đời ba kiếp không?”


“Anh không biết.” Thời Cẩn dắt cô đi đến phòng nghỉ: “Anh không tin thần Phật, nhưng nếu thật sự có thì có lẽ cả ba đời của anh đều ngã vào vòng tay em.”


Nếu như đã yêu đến khắc cốt ghi tâm, thì cho dù ba đời ba kiếp cũng dứt ra được, đợi đến kiếp sau, vẫn phải nối lại tiền duyên.


Không tiếp tục đề tài thương cảm này nữa, vừa đúng lúc Mạc Băng ở bên ngoài phim trường quay lại. Khương Cửu Sênh hỏi cô: “Mạc Băng, đứa bé đó được cứu ra chưa? ”


“Cứu ra rồi.” Mạc Băng cười: “Cô lính cứu hoả kia rất ngầu.”


Khương Cửu Sênh cũng cảm thấy vậy.


Trước cổng thành của Hoành Điếm, cô gái tóc ngắn đứng sững rất lâu, ngước đầu không biết nhìn nơi nào, ngơ ngẩn xuất thần.


“A Hòa.”


Cô quay đầu lại.


Cô gái có mái tóc dài dịu dàng đi tới bên cạnh cô: “Cậu nhìn gì vậy? ”


Cô nói: “Xem bọn họ quay phim.”


“Có gì để xem, quay về thôi, chuyến bay sắp cất cánh rồi.”


Cô không nhúc nhích mà vẫn đứng đó, nhẹ giọng nói gì đó.


“Gì cơ?”


“Nam chính của bộ phim kia, tên là Dung Lịch.”
Cô gái tóc dài không hiểu: “Sao vậy?”


Cô gái tên A Hòa kia chỉ lắc đầu một cái, mái tóc ngắn bị gió thổi lộn xộn, cô vén tóc sang một bên tai, ngơ ngẩn nhìn lên cổng thành: “Cái tên này thật quen thuộc.”


Khương Cửu Sênh thay quần áo xong, thấy Thời Cẩn chờ ở bên ngoài phòng nghỉ, đang nhìn cánh cửa phòng của Tô Vấn.


Cô đi đến: “Anh nhìn gì vậy? ”


Thời Cẩn nói: “Tô Vấn.”


Cô nhìn sang theo, cửa phòng nghỉ của Tô Vấn không đóng chặt, hé một khe cửa, chỉ thấy một cánh tay của Tô Vấn lười biếng gác lên thành ghế: “Cậu ta làm sao vậy?”


Thời Cẩn thu ánh mắt lại, nắm tay cô: “Mới vừa rồi lúc quay phim, cậu ta ôm em. ”


Đó chính là mức độ thân mật lớn nhất của cả bộ phim này.


Oanh Trầm và Dung Lịch chỉ có một cảnh diễn hôn, nhưng cả hai đều dùng diễn viên đóng thế, còn là hôn sâu hay là cái gì thì Khương Cửu Sênh cũng không biết rõ.


Cô cười: “Thế thì sao?”


Thời Cẩn không hề che giấu sự ghen tuông của mình, không thoải mái lắm: “Nhìn cậu ta không vừa mắt.”


Khương Cửu Sênh cạn lời.


Sau khi quay về xe, Thời Cẩn gọi cho Tần Trung, dặn một câu ngắn gọn: “Điều tra Tô Vấn.”


Sau đó, anh ngắt điện thoại.


Khương Cửu Sênh thắc mắc: “Anh điều tra cậu ta làm gì?”


“Vừa rồi anh nhìn thấy cậu ta thay quần áo.”


Cô càng khó hiểu: “Thì sao?”


Thời Cẩn nhẹ nhàng giải thích: “Sau lưng của Tô Vấn có một hình xăm, là hình xăm đặc thù của gia tộc nhà họ Tô ở Tây Đường.”


Ồ, người nhà họ Tô à.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv