Editor: Nguyetmai
Nhà họ Tần trước giờ không liên minh, chỉ có thâu tóm.
Tần Hành hừ lạnh một tiếng: "Đứa con gái nhà họ Ôn kia cũng không đơn giản, mày đã cưới nó về thì giám sát chặt chẽ cho tao."
Tần Minh Lập cúi đầu đáp: "Con biết rồi ba."
Hắn che đi toàn bộ sự căm hận và không cam lòng trong mắt, sớm muộn sẽ có một ngày, hắn đoạt lại nhà họ Tần, giết kẻ lạc loài.
Quản gia Tần Hải gõ cửa rồi bước vào phòng đọc sách, đi tới trước mặt Tần Hành: "Ông Tần, cậu Sáu đưa cô Khương về đây rồi."
Tần Hành ngồi trên ghế gỗ, không có chút hiền hoà gì với mẹ con bà Chương: "Hai người ra ngoài đi." Nói rồi ông ta quay sang ra lệnh cho quản gia Tần, "Gọi thằng Sáu vào đây một lát."
Bà Chương cùng Tần Minh Lập im lặng không nói gì ra khỏi phòng, đến cửa thì gặp phải Thời Cẩn.
"Chú Sáu." Tần Minh Lập cười, ánh mắt âm trầm, "Thủ đoạn của chú giỏi lắm."
Thời Cẩn coi như không nghe thấy gì, chỉ nói một câu: "Chúc anh đám cưới vui vẻ."
Đám cưới vui vẻ ư? Cái này là nhờ ơn của ai đây?
Tần Minh Lập nắm chặt tay, suýt nữa cũng cắn nát răng.
Thời Cẩn vào phòng đọc sách cũng không nói gì mà chỉ đứng đó.
Trước giờ anh đều không hề gọi Tần Hành là ba.
Tần Hành hỏi thẳng: "Mày định xử lý nhà họ Ôn thế nào?"
Đương nhiên Tần Hành biết rõ chuyện Thời Cẩn âm thầm mua lại cổ phiếu của ngân hàng nhà họ Ôn, nhưng việc này lại rất hợp ý ông ta, miếng thịt nhà họ Ôn này ông ta cũng muốn cắn hai miếng.
Thời Cẩn nói năng ngắn gọn, cũng chẳng giải thích nhiều, chỉ nói: "Những ngày vui vẻ của nhà họ Ôn cũng không còn được bao lâu nữa."
Anh quá có chủ kiến, sự quyết đoán và thủ đoạn đều sâu không lường được, Tần Hành căn bản cũng không nhìn thấu anh: "Có thể trông cậy vào tên họ Lâm kia được không?"
Thời Cẩn tóm tắt đơn giản: "Anh ta ký một thỏa thuận trao đổi với tôi, sau khi ngân hàng nhà họ Ôn đổi sang họ Lâm thì vốn của ngân hàng có thể để cho nhà họ Tần chúng ta sử dụng."
Chính xác mà nói là để cho anh sử dụng.
Diện tích nhà họ Tần rất rộng, ngoài ba toà nhà chính ở ba phía Đông, Tây và ở giữa còn mấy căn nhà nhỏ xây dựng theo phong cách hoài cổ, mang đến cảm giác nhà cao cửa rộng thời xưa. Vườn hoa chiếm diện tích rất lớn, chỉ tính con đường nhỏ rải đá cuội trước mặt toà nhà chính cũng đã có đến vài cái, bồn hoa và đài phun nước cũng có vài chỗ.
Trời đã sắp tối, Tần Tiêu Tiêu có chút vội vã.
Phần lớn các cô con gái không được yêu thương của nhà họ Tần đều ở bên ngoài, Tần Tiêu Tiêu cũng không ngoại lệ. Có điều, từ nhỏ cô ta đã nương nhờ mẹ con Tần Tiêu Dật, ở nhà chính cũng có phòng riêng, nhưng vì không được yêu thích nên ít khi ở lại mà thôi.
Hai người đàn ông bên cạnh đài phun nước đối diện con đường nhỏ không biết đang nói gì mà thấy cười rất to.
"Anh Ba, anh Năm." Tần Tiêu Tiêu chào một tiếng rồi cúi đầu nhanh chóng đi qua.
Hai người đàn ông kia là Tần Vân Phi và Tần Vân Lương, con trai thứ ba và con trai thứ năm của Tần Hành, do một người phụ nữ bên ngoài của Tần Hành tên là Tịch Vinh sinh ra. Tần Hành bạc tình, con gái thì không sao, nhưng con trai thì đều sẽ đón về nhà họ Tần, dạy cho hết mọi bản lĩnh giết người phóng hỏa hiếp dâm, sau đó lấy tốt bỏ xấu để chọn ra người thừa kế thích hợp nhất cho nhà họ Tần. Sau đó Thời Cẩn xuất hiện, trừ bốn người con trai con gái của hai người vợ cả sinh ra thì những người con khác xuất thân không tốt đều chỉ có thể cúi đầu khuất phục, đương nhiên cũng có kẻ có dã tâm bừng bừng nhưng không đủ năng lực nên cũng không rõ chết thế nào rồi. Kẻ thông minh tự nhiên sẽ chọn phe phái, hai người cậu Ba và cậu Năm nhà họ Tần bây giờ đều có chức vụ trong tập đoàn nhà họ Tần, nhưng cũng không ai biết được họ là người của bà Chương hay là người của bà Vân.
Tần Vân Phi gọi cô ta lại: "Cô đứng lại cho anh."
Tần Tiêu Tiêu đứng yên nhưng cũng không quay đầu lại: "Anh Ba còn có chuyện gì sao?"
"Lần trước anh giới thiệu người bạn kia cho cô vì sao cô không đi gặp?"
Không biết xấu hổ còn dám nói ra, đấy là bạn bè gì, rõ ràng là người hợp tác làm ăn với hắn, một lão già háo sắc đã hơn năm mươi tuổi.
Tần Tiêu Tiêu nhẫn nhịn không nổi giận: "Em không có hứng thú với ông ta."
Tần Vân Phi lập tức nổi giận, nói năng ngoa ngoắt: "Cô cũng không nhìn lại xem mình là loại hàng gì mà còn có mặt mũi kén cá chọn canh. Cô suốt ngày đi theo sau mông cô Bảy thì nghĩ rằng mình là con gái nhà họ Tần chính hiệu sao?"
Ở nhà họ Tần là như thế, cùng mang họ Tần, cùng là con của Tần Hành nhưng lại phân thành năm bảy loại rồi tự chèn ép nhau là điều quá đỗi bình thường, Tần Hành cũng không quan tâm. Ở nhà họ Tần, quy tắc sinh tồn đầu tiên chính là cá lớn nuốt cá bé, người khác cắn mày đánh mày thì mày phải cắn lại đánh lại, cắn không được mà đánh cũng không xong thì chỉ có thể chấp nhận bị người ta bắt nạt mà thôi.
Cho nên năm đó sau khi Thời Cẩn vừa đánh vừa cắn Tần Tiêu Chu đến thừa sống thiếu chết thì mười mấy đứa con nhà họ Tần không ai dám động đến anh. Nhưng Tần Tiêu Tiêu không có năng lực đó, cô ta chỉ có thể đi theo phía sau Tần Tiêu Dật học cách cáo mượn oai hùm mà thôi.
Có lẽ là báo ứng nên Trình Hội cực kì ghét kiểu người như cô ta.
Cái khác cô ta vẫn có thể nhịn, muốn cô ta cúi mình phục vụ đàn ông thì không thể. Cô ta quay đầu ương ngạnh nói: "Chuyện của tôi không cần anh lo."
Bị nói thẳng vào mặt như vậy, sắc mặt Tần Vân Phi cực khó coi, hắn túm lấy cổ áo cô ta: "Cánh cứng rồi đúng không?"
Tần Tiêu Tiêu đang định đẩy ra.
"Làm phiền chút."
Giọng nói thanh tịnh mà dễ nghe nhưng lại hơi khàn khàn thong thả vang lên từ phía sau. Ba người cùng quay đầu, nhìn thấy ngay Khương Cửu Sênh đứng ở bên cạnh đài phun nước, cũng không biết cô đã đứng đó từ lúc nào. Cô đi tới, hỏi: "Tôi có chuyện muốn hỏi cô ấy, có thể buông cô ấy ra trước được không?"
Tần Vân Phi và Tần Vân Lương đều nhận ra Khương Cửu Sênh, cũng biết tính bao bọc người thân của Thời Cẩn nên không dám đắc tội. Bọn họ không thể làm gì khác hơn, đành phải buông Tần Tiêu Tiêu ra rồi hậm hực bỏ đi.
Tần Tiêu Tiêu kéo lại cổ áo, giọng nói cũng chẳng lấy gì làm hiền hoà: "Cô muốn hỏi gì?"
"Hỏi đường." Khương Cửu Sênh hỏi cô ta, "Tôi muốn đến căn nhà nhỏ thì đi như thế nào?"
Căn nhà nhỏ mà cô nói là chỉ căn nhà của Thời Cẩn.
Tần Tiêu Tiêu nhăn mày một cái chỉ căn nhà bên trái: "Cô đã tới rồi."
"Cảm ơn."
Khương Cửu Sênh nói cảm ơn xong liền xoay người rời đi.
Tần Tiêu Tiêu đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng cô xa dần. Hỏi đường cái gì, đã đến nơi rồi làm sao lại không nhận ra. Phía sau căn nhà nhỏ của Thời Cẩn có một mảnh vườn trồng thu hải đường rất lớn, ngửi mùi hoa thôi cũng tìm được đường rồi. Cả nhà họ Tần chỉ có căn nhà đó là dễ tìm nhất.
"Cảm ơn." Tần Tiêu Tiêu nói.
Khương Cửu Sênh quay lại, chỉ gật đầu chứ cũng không nói gì.
Tần Tiêu Tiêu chỉ gặp đúng một người phụ nữ như Khương Cửu Sênh vậy, cô ấy sống một cuộc sống mà rất nhiều người đều mơ ước, phóng khoáng, tùy ý, tiêu sái, và cả lương thiện nữa.
Thảo nào lại có được tình cảm chân thành nhất của Thời Cẩn.
Điện thoại có tin nhắn, Tần Tiêu Tiêu mở ra: "Nếu còn không đến lớp thì sẽ trừ hết điểm chuyên cần."
Người gửi: Trình Hội
Khương Cửu Sênh đứng trên bậc thang trước căn nhà nhỏ, quay đầu nhìn Tần Tiêu Tiêu. Cô ta đang nhếch mép cười, cũng không biết là cười cái gì. Dường như cô ta đã thay đổi rất nhiều, không khoe khoang cũng không ngang ngược nữa.
À, là vì Trình Hội không thích.
Hôm nay, cậu Tư Tần Tiêu Chu mời mấy tên bạn bè xấu của hắn đến nhà họ Tần đánh mạt chược. Bởi vì cậu Tư nhà họ Tần quá hồ đồ nên bình thường không làm được việc gì tử tế, chỉ biết ăn chơi đàn đúm nên bà Vân liền khoá hết thẻ của hắn, ép hắn ở nhà trông coi chặt chẽ, căn bản không được ra ngoài, đám bạn xấu cũng chỉ có thể tự mang mạt chược tới tìm hắn.
Trừ anh em chí cốt là cậu Hoa ra, còn có mấy người chơi từ nhỏ nữa, nào là cậu Chu, cậu Ninh, cậu Lăng, cậu Hứa. Một đám con nhà giàu chỉ biết ăn chơi tiêu tiền. Nhà nào cứ có một chút của cải thì sẽ có một tên "cậu ấm" thôi, đương nhiên phải là loại chơi bời trác táng ấy.
Đánh mạt chược suốt hai tiếng đồng hồ, cậu Hoa cũng hơi hơi chán: "Tao thấy hôm nay chơi tới đây thôi."
Tần Tiêu Chu đang gặp may nên không chịu: "Sao vậy thằng oắt, mày sợ thua à?"
Cậu Hoa bóp bóp tay mình: "Không phải, chơi mạt chược ở nhà họ Tần khiến tay tao mềm cả rồi."
Tần Tiêu Chu giơ chân đạp một cái dưới gầm bàn: "Mẹ mày, rút bài đi."
Cậu Hoa rút một quân bài rồi lại tùy tiện đánh một quân ra, cười lưu manh: "He he, quan trọng nhất là không thể mang gái tới, không có gái đẹp trong lòng nên đánh mạt chược cũng không có sức luôn."
Mấy tên bạn xấu khác cũng phụ hoạ theo nói đúng là như vậy.
Gần đây Tần Tiêu Chu bị cấm túc, đã có một khoảng thời gian không đụng đến gái nên sắc mặt cũng trắng trẻo lên một chút. Tần Tiêu Chu vốn là đàn ông mà tướng tá lại như đàn bà, trừ cặp mắt truỵ lạc không kiềm chế được kia thì các nét của hắn cực kì giống gái đẹp. Hắn mắng cậu Hoa một tiếng: "Mẹ kiếp, đồ háo sắc."
Cậu Hoa không phục: "Con m* nó, mỗi đêm mày gọi đến mấy em còn không biết ngượng mắng tao háo sắc à."
Sau đó đám ăn chơi lêu lổng này bắt đầu chém gió. Cả lũ đều là đám chơi bời trác táng trụy lạc, suốt ngày gái gú rượu chè rồi nên chủ đề vừa bắt đầu đã bay nhanh như tốc độ xe lửa, thực sự nghe không lọt tai được.
Hôm nay có bốn tên cậu ấm đến nhà họ Tần, thêm Tần Tiêu Chu cũng vừa đủ một bàn mạt chược, có một người là cậu Hứa vứt ra hai con cá liền đi ra ngoài hút thuốc, hút được một nửa thì kích động chạy vào, "Thằng Tư, thằng Tư."
Tần Tiêu Chu nghe bài, đang lúc rút bài: "Mày gọi cái gì mà sồn sồn lên thế?"
Cậu Hứa nói vẻ lưu manh dâm đãng: "Dưới tầng có một người đẹp."
Tần Tiêu Chu chẳng buồn quan tâm đến y.
Cậu Chu liền hỏi: "Người đẹp nào?"
Nhà họ Tần không có nhiều con gái, số người sống ở nhà chính lại càng ít. Tần Tiêu Dật coi như là được nhất nhưng lại là bông hồng có gai, đám cậu ấm ăn chơi như bọn họ không dám tùy tiện hái. Một khi Tần Tiêu Dật nổi giận thì đến anh ruột là cậu Tư nhà họ Tần này cũng là bị đạp cho không trượt phát nào.
Cậu Hứa sốt ruột, trong mắt sáng bừng như có pháo hoa: "Một ngôi sao nhỏ, khí chất cực kì tốt, chân cực kì dài, eo cực kì nhỏ." Y nóng lòng nhìn Tần Tiêu Chu, "Là người của nhà họ Tần mày à? Tặng cho tao chơi một chút nhé."
Bọn ăn chơi như họ, tặng đàn bà cho nhau là chuyện thường ngày ở huyện, lúc nào chơi hăng quá thì chiến some luôn cũng không thành vấn đề. Biết sao được chứ, họ là đám ăn chơi đàn đúm thì cũng nên làm chuyện mà hạng người như họ hay làm, ăn uống vui chơi đi gái đều không thể thiếu được.
Cho nên cậu Hứa cảm thấy cậu Tư nhà họ Tần đưa minh tinh nào đó cho y chơi một chút cũng chẳng thành vấn đề.
Ngôi sao nhỏ, khí chất cực kì tốt, chân cực kì dài, eo cực kì nhỏ...
Mí mắt Tần Tiêu Chu giật một cái, hắn lập tức đứng dậy, mở cửa tầng hai nhìn xuống một cái sau đó ngẩn người thật lâu mới mở miệng, có chút lắp bắp: "Sao... sao cô lại ở đây?"
Khương Cửu Sênh quơ quơ bông thu hải đương trong tay: "Hái hoa."
Phía đối diện của mảnh thu hải đường này chính là căn nhà nhỏ Tần Tiêu Chu đang chơi mạt chược.
Rầm một tiếng, Tần Tiêu Chu đóng sầm cửa sổ lại, sau đó tựa lên thành cửa sổ thở mạnh như chó.
Đám người cậu Hoa cũng bị hắn làm cho mờ mịt không hiểu: "Sao vậy? Cứ như vừa gặp quỷ vậy."
Hắn vừa định đi mở cửa sổ xem sao thì Tần Tiêu Chu đã trừng mắt: "Không được nhìn!"
Bốn tên còn lại ngớ ra.
Sao căng thẳng thế nhỉ, còn căng thẳng hơn cả lần đầu tiên ngủ với đàn bà nữa.
Cậu Hoa cảm thấy quái lạ: "Mày trúng gió à?"
Tần Tiêu Chu vẫn đứng chặn cửa sổ không cho ai nhìn, ánh mắt ngang ngược: "Mày mới trúng gió."
Cậu Hứa căn bản không hiểu ra sao, định làm gì vậy, y bất kể, y thấy ngứa ngáy trong lòng: "Thằng Tư, có được hay không? Cho tao chơi mấy ngày đi, chơi xong sẽ trả lại cho mày."
Y đoán mỹ nhân có khí chất cực kì tốt, chân cực kì dài, eo cực kì nhỏ dưới tầng có thể là người đàn bà của cậu ấm nào đó nhà họ Tần, mượn chơi một chút cũng không sao. Lúc trước thằng Tư cũng từng làm như vậy không ít lần, nhìn thấy vừa mắt liền mượn chơi mấy ngày. Trước kia cậu Hoa nhìn trúng đàn bà của thằng Tư, thằng Tư cũng hào phóng thu dọn sạch sẽ đưa tới, nhưng lần này...
Tần Tiêu Chu đạp một cái lên đùi cậu Hứa, nói: "Sư mày, cô ta là người yêu của cậu Sáu đấy."
Cậu Hứa bối rối một lúc, xoa xoa bắp đùi: "...Vậy thôi vậy."
Mấy cái răng giả trong mồm thằng Tư kia đều là do lúc bé bị cậu Sáu đánh, ngón tay của cậu Hai cũng do cậu Sáu chặt. Người yêu của cậu Sáu thì… cho hắn mượn gan hắn cũng không dám đụng.
Thật đáng tiếc, khí chất tốt như vậy, chân dài như vậy, eo nhỏ như vậy, chưa từng gặp người nào eo nhỏ hơn cô gái kia...
Cậu Hoa chống cằm nhìn Tần Tiêu Chu: "Thằng Tư như vậy… không bình thường lắm." Phản ứng thế này cũng quá rồi, không biết chuyện còn tưởng rằng hắn đang bảo vệ người đàn bà của mình kìa, không đúng, thằng Tư sẽ không bảo vệ đàn bà, chuyện rửa sạch sẽ rồi tặng cho người khác hắn còn làm được cơ mà.
Tần Tiêu Chu mất kiên nhẫn: "Cái gì không bình thường?"
"Ngôi sao nhỏ dưới tầng kia." Cậu Hoa cẩn thận suy nghĩ một chút cuối cùng cũng nhớ ra, nhìn Tần Tiêu Chu với hàm ý sâu xa, "Không phải là nạn đào hoa kia của mày chứ hả?"
Từ lần trước sau khi gặp phải "nạn đào hoa" ở câu lạc bộ thì Tần Tiêu Chu không bình thường nữa, khẩu vị chọn đàn bà cũng thay đổi, thích những người biết chiêu ném qua vai.
Tần Tiêu Chu im lặng, ánh mắt rời rạc.
Cậu Hoa dám khẳng định: "Nhất định là nạn đào hoa đó của mày rồi, như vậy không được đâu thằng Tư, mày thế mà lại chết vì đàn bà ở..."
Tần Tiêu Chu thẹn quá thành giận, đè cậu Hoa xuống đất vật lộn rồi điên cuồng đánh y: "Nạn cái con mẹ mày."
Khương Cửu Sênh chờ Thời Cẩn trong ngôi nhà nhỏ, bên trong chắc có người thường xuyên quét dọn nên rất sạch sẽ, đồ trang trí hơi cũ, cũng rất đơn giản. Chỉ có vài cái bàn gỗ ghế gỗ, có thêm một cái xích đu bình thường, không có một gam màu ấm nào, chỉ toàn một màu lạnh lẽo.
Lần trước đến trong lòng cô vẫn có khúc mắc nên vẫn chưa lên trên. Tầng trên của căn nhà hai tầng là gác xép, bên trong chỉ đặt một chiếc giường gỗ, ngoài ra thì không còn gì khác. Căn gác xép quay về hướng mặt trời, vừa mở cửa sổ là một mảnh vườn trồng thu hải đường. Thời gian nở của thu hải đường rất dài, mùa này cũng đang đúng lúc là mùa hoa nở. Vàng đỏ đan xen, màu sắc tươi đẹp, gió thổi tới mang hương hoa lan xa, chuông gió ở cửa gỗ cũng nhẹ kêu vài tiếng lanh lảnh.
Cửa sổ của gác xép rất nhỏ. Tám năm trước trừ cái cửa sổ này thì toàn bộ đều bị Thời Cẩn bịt kín, bởi vì cô thích hoa bên ngoài ngôi nhà nên Thời Cẩn mới giữ lại cái cửa sổ này.